Đuổi theo ra ngoài cũng không có bóng dáng của Jayson Hough, xem ra nửa giờ ở đây thì ông đã chuồn nhanh như tên trộm. Đi ra ngoài cửa hỏi thì người bảo vệ bày tỏ không nhìn thấy kẻ lang thang ăn mặc giống như người nước ngoài từ trong này đi ra ngoài.
Tô Khả cau mày, Trịnh Diệu Đông yêu cầu được nhìn màn hình giám sát một chút, bảo vệ kia thấy vẻ mặt hai người nghiêm túc nên liền gật đầu, hai người nhìn một hồi thì quả thật như lời người bảo vệ.
Như vậy thì tình huống trước mắt chỉ có thể, một là Jayson vẫn chưa có rời khỏi tiểu khu này, hai là Jayson Hough tránh thoát máy theo dõi.
Sau khi hai người tìm Jayson Hough nửa ngày vẫn không có kết quả thì Trịnh Diệu Đông nói với Tô Khả: "Em nói rốt cuộc trong đầu Jayson Hough nghĩ cái gì vậy."
"Trời mới biết." Tô Khả nhún nhún vai, "Em cảm thấy ông ta giống như biến thành người khác, không giải thích được. Ngay cả em gọi điện thoại cùng ai thì vẻ mặt ông ta đều cảnh giác, hình như là đã làm gì chuyện xấu vậy."
Trịnh Diệu Đông suy nghĩ chốc lát , "Theo lý thuyết thì ông ta mới là người bị bắt đi, là một người bị hại mới đúng chứ."
"Chẳng lẽ có người tiếp tục hãm hại ông ta?" Tô Khả suy đoán.
"Làm sao có thể, nếu thật sự có người tiếp tục hãm hại ông ấy thì ông ấy đã sớm đến Cục Cảnh sát rồi."
"Cho nên em chính là không nghĩ ra chỗ này đấy." Tô Khả gật đầu, "Nếu như bị hãm hại thì chúng ta ở trước mắt đây, ông ta hoàn toàn có thể nói với chúng ta. Nếu như không có, ông ta lại quái lạ như vậy, không để cho em báo cảnh sát về sự tồn tại của ông ta, thậm chí còn lén chạy mất. Nhìn bộ dạng ông ta nói chuyện với em lúc nãy không giống như là nước vào trong đầu sao chứ."
Trịnh Diệu Đông suy nghĩ một chút, "Liệu có nỗi khổ tâm mà khó có thể nói hay không?"
Tô Khả sờ sờ cằm, suy nghĩ một lát, "Khả năng này có thể có. Nhưng có nỗi khổ tâm to bằng trời nào không thể nói chứ. Một đám người chúng ta cũng đang giúp ông ta mà!"
Trịnh Diệu Đông lắc đầu, "Nếu không chúng ta vào nhà của em đợi thêm một lát xem sao."
Tô Khả gật đầu.
Đợi đến lúc chạng vạng tối thì xe vườn trẻ tới.
Tiểu Bao Tử vừa về tới nhà liền nhìn thấy Trịnh Diệu Đông ngồi ở bên kia, miệng nhỏ chu lên, "Chào chú."
Trịnh Diệu Đông nhìn bộ dáng của Tiểu Bao Tử thì cười ra tiếng, đi lên phía trước nắm lấy gò má Tiểu Bao Tử, "Ai ui, chú tới đây có vui mừng không?"
Tiểu Bao Tử lấy tay đẩy tay của anh ra, cộc cộc chạy đến trước mặt của Tô Khả, "Cô gái ơi, hôm nay em gái có nghe lời hay không?" Nói xong còn nghiêm trang đặt tay vào trên bụng nhô ra của Tô Khả.
Một lúc sau, Tô Cẩm Niên cũng về tới, lúc này Trịnh Diệu Đông mới đứng dậy chào tạm biệt. Tô Cẩm Niên không hiểu chuyện gì cả, tiễn Trịnh Diệu Đông đến bãi đậu xe của tiểu khu, Trịnh Diệu Đông dừng bước nói chuyện đã xảy ra ban ngày với Tô Cẩm Niên.
Chân mày Tô Cẩm Niên khóa chặt chẽ, rất lâu vẫn không hiểu được.
Trịnh Diệu Đông nói, "Cuối cùng mình cảm thấy mục tiêu của ông ấy là nhà các cậu, lúc nãy mình chưa nói với Tô Khả, dù sao cô ấy đang mang thai, lo lắng những thứ này không tốt chút nào, mình chỉ nói cho cậu biết để cho cậu chú ý một chút. Cậu không được quên đó, lúc trước người nước ngoài đúng là muốn giết Tô Tô, tuy nói sau đó tỉnh ngộ rồi nhưng ông ấy bị người ta bắt đi, vẫn có thể khỏe mạnh mà đi ra, hơn nữa không muốn nói chuyện ông ta bị bắt cóc cùng cảnh sát chút nào, thậm chí không muốn để Tô Khả nhận bất kỳ cuộc điện thoại nào. . . . . ."
Nói tóm lại, toàn thân Jayson Hough cao thấp đều lộ ra điều kỳ lạ, mọi người cũng không cách nào tính được rốt cuộc ông ấy có ý gì.
Tô Cẩm Niên nghe hiểu ý Trịnh Diệu Đông nên gật đầu, "Tôi biết rồi."
Đợi đến khi Trịnh Diệu Đông rời đi thì Tô Cẩm Niên trở về nhà, phía bên kia Tô Khả đang chờ anh ở cửa, vẻ mặt có lời muốn nói.
Tô Cẩm Niên ôm chầm lấy vai Tô Khả, "Đông nói tất cả với anh rồi."
Tô Khả gật đầu, "Người nước ngoài này thật sự kỳ lạ."
Tô Cẩm Niên gật đầu, "Vậy khoảng thời gian này anh ở nhà cùng em."
"Sẽ không ảnh hưởng bước tiến của anh đó chứ." Tô Khả ngẩng đầu lên nhìn Tô Cẩm Niên.
Tô Cẩm Niên cười, "Lấy ở đâu ra nhiều bước tiến như vậy chứ. Chờ nhé, anh đi nói với cấp trên của anh một câu, anh ấy cũng biết em mang thai ."
Tô Khả đỏ mặt, "Chúng ta chính là hai thai, Emma, nghĩ lại em cũng ngượng. . . . . ."
Chân mày Tô Cẩm Niên liền giật giật.
Một lúc sau, Tô Khả bụm mặt lại nói, "Đây không phải là bị người khác biết chuyện chăn gối của hai ta quá mức kích tình mà quên mang ‘áo’ vào sao."
Giọng điệu này, giọng nói này, vẻ mặt xấu hổ, thậm chí bộ dạng cũng là "anh quá gấp rồi".
Cả khuôn mặt Tô Cẩm Niên lại đen thui, "Không ai nghĩ nhiều như vậy đâu."
Một mình Tô Khả tiếp tục đắm chìm trong "xấu hổ", Tô Cẩm Niên nhìn trời ngổn ngang trong gió rồi đi phòng bếp làm cơm cho Tô Khả.
Tô Cẩm Niên ở lặt rau trong phòng bếp, chia món ăn, tự hỏi rốt cuộc thức ăn tối hôm nay nên phối hợp như thế nào.
Tiếng chuông cửa bên ngoài vang lên, Tiểu Bao Tử ở bên cạnh Tô Khả, "Con đi mở cửa."
Tô Khả gật đầu, một lúc sau, một tiếng "Ai ui, cháu ngoan của bà" truyền vào tai Tô Khả. Tô Khả liếc mắt lên trần nhà, Tần Phi lại tới, mẹ nó!
Cũng không lâu lắm thì Tần Phi túi lớn túi nhỏ trên tay đi vào, thấy Tô Khả ngồi trên ghế sa lon thì Tần Phi cười dịu dàng với, sau đó để túi lớn túi nhỏ cầm trong tay xuống, đầu nhìn quanh bốn phía, phát hiện không có bóng dáng Tô Cẩm Niên, lại nhìn đồng hồ treo tường đã là bốn giờ rưỡi nên sáng tỏ, "Cẩm Niên nấu cơm ở bên trong sao?"
Tô Khả ‘không gãi không nhột’ "ừm" một tiếng.
Tần Phi cũng không nói nhiều, đặt mông ngồi vào ghế sa lon cạnh Tô Khả.
Lại nói, đổi lại là trước kia Tần Phi biết Tô Cẩm Niên ở bên trong nấu cơm cho phụ nữ thì nhất định sẽ giận đến giậm chân, nhưng bây giờ bà thấy nhưng không thể trách nữa, tùy vợ chồng họ vậy.
Nhưng mà lần đầu tiên Tần Phi bước nhà này, hơn nữa sau khi thấy Tô Cẩm Niên nấu cơm ở phòng bếp thì thật ra bà vẫn có chút khó chịu.
Vì vậy, bà nhíu mày nói với Tô Cẩm Niên: " Cẩm Niên, sao có thể do con đi làm cơm chứ? Người đàn ông làm việc lớn phải tránh xa nhà bếp, chẳng lẽ mẹ không dạy con sao?"
Mà lúc đó Tô Cẩm Niên ‘không mặn không lạt’ trở lại một câu, "Không dạy, hơn nữa tôi thích."
Sắc mặt Tần Phi khó coi, sau đó suy nghĩ một chút, bây giờ đừng nói quan hệ của bà cùng con dâu đã hỏng bét mà ngay cả quan hệ giữa con ruột và bà cũng đủ hỏng bét, nếu nói thêm gì nữa thì không đảm bảo anh sẽ lật mặt, công sức mấy ngày qua của bà chẳng phải uổng phí tất cả sao.
Vì vậy, bà không nói thêm lời nào, chỉ ở phòng bếp giúp đỡ. Nhưng người như bà quanh năm mười ngón tay không dính chút nước xuân thì dĩ nhiên là càng giúp càng rối, rất nhanh là phòng bếp đã bị tiếng thét chói tai của phu nhân bà làm cho "chướng khí mù mịt". Cuối cùng vẫn là bị Tiểu Bao Tử nghe đến hết nói nổi nên kêu bà đi ra ngoài.
Tô Khả nhìn Tần Phi vô cùng tự nhiên ngồi xuống, trong đầu tiếp tục liếc mắt xem thường. Đối với hành động da mặt dày của Tần Phi thường xuyên không mời mà đến thì cuối cùng cô chỉ trừng mắt lạnh lùng, bây giờ đã biến thành làm như không thấy.
Tần Phi cũng không nhiều lời, chỉ cười với Tô Khả. Nhưng bởi vì bà ở chức vị đó nhiều năm nên bình thường đều nghiêm mặt, cho nên lúc cười lên có một chút không tự nhiên. Con người mà, quả nhiên phải thường cười, nếu không đến lúc cười cũng sẽ không được, thật sự là đủ đau khổ mà.
Tiểu Bao Tử thấy thế thì vẫn cố gắng điều chỉnh mối quan hệ trực tiếp ‘gương súng sẵn sàng’ của bà nội và mẹ bé.
"Chào bà nội."
Tần Phi cười càng thoải mái hơn, lại nghe "bảo bối tâm can" kêu, trong lòng Tô Khả lại càng tăng vô số sự khinh bỉ, mặt của Tần Phi đã da mà không ai bằng rồi.
Tô Cẩm Niên ra ngoài nhìn tình hình một chút, nhìn thấy bộ dạng của Tô Khả thì tất nhiên hiểu trong lòng Tô Khả không vui. Mặc dù đối với hành động của mẹ anh thì có lúc anh thật sự không ưa, thậm chí hạ quyết tâm cắt đứt quan hệ với bà, nhưng bây giờ thái độ của bà lại thay đổi một trăm tám mươi độ . . . . . Thở dài, anh chỉ có thể đành chịu thôi.
Tần Phi nhìn hai người bên kia rồi ôm lấy Tiểu Bao Tử, "Còn chưa tới giờ, mẹ dẫn cháu trai ngoan của mẹ đi mua một ít quần áo." Nói xong còn không đợi Tô Khả cùng Tô Cẩm Niên đáp lời thì Tần Phi đã ẳm đứa nhỏ đi xuống.
Tô Khả không nói gì, đợi đến khi Tần Phi rời đi thì nhìn Tô Cẩm Niên, "Mẹ anh sao vậy?"
". . . . . ."
"Mỗi tuần tới ít nhất năm ngày, nhiều lần đều mua quần áo cho Nhị Tô. . . . . . Hơn nữa. . . . . . Gần đây cũng không bới móc đâm chọt em nữa, em sắp bị bà làm cho khó chịu mà chết rồi."
Tô Cẩm Niên cười hì hì ra tiếng, "Không phải anh đã nói là em không cần để ý đến bà ấy sao."
"Haizz, làm em giống như là không kính già yêu trẻ vậy, a. . . . . . Bà ấy có thể không cần đến nữa hay không. . . . . ."
Tô Cẩm Niên không biết nói gì nữa, "Khả Khả, anh đi nấu cơm."
Khi cuối cùng Tô Cẩm Niên cũng nấu xong thức ăn, lúc đi ra thì Tô Khả đã tựa vào ghế sa lon nhắm mắt ngủ say. Tô Cẩm Niên vỗ nhẹ vai Tô Khả.
Tô Khả tỉnh ngủ, cảm giác nhìn bốn phía hơi tối, "Ôi, mấy giờ rồi?"
Tô Cẩm Niên nhìn đồng hồ trên tay một chút, "Đã sáu giờ tối rồi."
"Trễ như vậy sao." Bây giờ đã vào mùa đông nên hôm nay trời đã sớm tối đen.
Tô Cẩm Niên gật đầu một cái, "Anh nấu cơm xong rồi."
Tô Khả dụi mắt, "Mẹ anh còn chưa trở lại."
Tô Cẩm Niên khẽ cau mày, đứng dậy lấy điện thoại di động ra, gọi vào một dãy số, kết quả gọi cả buổi mà cũng không kết nối được.
Tô Khả nhìn sắc mặt nặng nề của Tô Cẩm Niên, "Sao vậy?"
"Số của mẹ anh không gọi được." Dưới tình huống bình thường thì anh gọi điện thoại đến là mẹ anh lập tức nhận. Đúng vào lúc này, Tô Cẩm Niên nhận được điện thoại bố anh gọi tới, Tô Cẩm Niên nhìn số điện thoại quen thuộc mà xa lạ thì trong khoảng thời gian ngắn đã ngớ ra ở đó.
"Mau nhận đi." Tô Khả tưởng là Tần Phi gọi tới thì không khỏi lại ghét Tần Phi, cũng đã là giờ ăn cơm mà còn không trả con trai lại cho cô.
Tô Cẩm Niên nhận điện thoại, "A lô ——"
"Cẩm Niên, bố mới vừa nhận được thông báo, là bệnh viện gọi tới, nói bây giờ mẹ con đã nhập viện rồi, bệnh viện quân y, hình như là bị người nào đâm một dao, bố cũng đang chạy tới, bên kia nói tình huống của mẹ con không tốt lắm."
"Cái gì?" Sắc mặt Tô Cẩm Niên hơi trắng bệch, tay cầm điện thoại di động cũng nổi lên gân xanh.
"Được rồi, không nhiều lời với con nữa, con cũng nhanh lên." Nói xong, bố Tô Cẩm Niên liền cúp điện thoại.
"Sao thế?" Nhìn sắc mặt của Tô Cẩm Niên thì Tô Khả không khỏi hơi lo lắng, "Cẩm Niên?"
"Mẹ anh bị người ta đam một dao, đang ở bệnh viện, bố muốn anh chạy tới đó." Vẻ mặt Tô Cẩm Niên trầm xuống, đột nhiên nghĩ tới điều gì, "Đúng rồi, còn có Nhị Tô. . . . . ."
Sau khi Tô Khả nghe Tô Cẩm Niên nói xong thì sắc mặt còn trắng hơn Tô Cẩm Niên, "Đúng rồi, Nhị Tô được mẹ anh dẫn đi !"
Hai người hoàn toàn không để ý tới chuyện ăn cơm, vội vã đi ra ngoài.
Bởi vì Tô Khả lớn bụng nên chạy mấy bước thì bụng vừa căng vừa đau, cũng may xe của mình đang ở cách đó không xa.
Lên xe, Tô Cẩm Niên cùng Tô Khả dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới bệnh viện quân y. Tiếng gió ma sát qua cửa sổ, phát ra tiếng rít "vù vù——".
Hai mươi phút sau, Tô Khả cùng Tô Cẩm Niên đã tới bệnh viện quân y.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT