Nhàn rỗi không có chuyện gì, nhàm chán ngẩn người ra, mười mấy ngày nay nằm ngay đơ trên giường thì cuối cùng Tô Khả cũng đã chịu đựng được, khi Tô Khả lại duỗi hai cánh tay nhìn bầu trời xanh thẳm bên ngoài, mây trắng trắng, còn có mặt trời lớn như bánh Trung thu thì tâm tình của cô giống như là được người ta đập vô số tiền vàng vào mình, vui mừng cực độ.

Tô Khả kìm lòng không được nên bắt đầu ngâm nga lên thần khúc phổ biến khắp ‘đại giang nam bắc’ là "Cơn gió XX bất thường nhất" . . . . . .

Tô Cẩm Niên ở bên cạnh đang cẩn thận chăm sóc Tô Khả cùng với ánh mắt Tiểu Bao Tử đang nhìn chằm chằm em bé trong bụng Tô Khả, khi nghe thấy tiếng ngâm nga thì không nhịn được đầu đầy vạch đen.

Khúc ca này được ngân lên thì đầu mày của Tô Cẩm Niên cùng Tiểu Bao Tử vẫn hiện lên trạng thái giật giật. Bởi vì Tô Khả không tự hiểu nên lại ngân lên tạp khúc như vậy, tất cả những nhịp điệu của một ca khúc mà cô lại có bản lĩnh một chút cũng không trúng điệu nào.

Tiểu Bao Tử gãi gãi đầu của mình, "Cô gái ơi, mẹ có chút tự biết đi có được hay không vậy."

Tô Khả dừng tiếng ngâm nga lại, nhìn gương mặt cứng ngắt của Tiểu Bao Tử cùng với miệng nhỏ bĩu ra có thể treo được bình xì dầu thì nhếch miệng cười một tiếng, "Mẹ đang dưỡng thai đó."

Đầu Tiểu Bao Tử đầy vạch đen: ". . . . . ." Sau đó quay đầu lại, dùng ánh mắt đáng thương nhìn Tô Cẩm Niên.

Tô Cẩm Niên hết nói nổi nữa rồi.

Tính toán số ngày, Tô Cẩm Niên xin cấp trên nghỉ dài hạn một tháng, đã nửa ngày như nước chảy đi rồi. Nhìn nụ cười của vợ yêu, nhìn vẻ mặt non nớt của con trai nhỏ, anh nhìn bầu trời rực rỡ trên đỉnh đầu, nghĩ tới con gái tương lai thì trong lòng ấm áp. Hơn nữa, mỗi ngày còn được ở bên cạnh làm bạn với vợ con của anh thì tim của anh thật sự bình yên mà trước nay chưa từng có.

Nếu như cả đời cũng có thể như vậy thì thật là tốt biết bao.

*

Tô Cẩm Niên cùng với Tô Khả đi khám thai lần đầu tiên, bác sĩ kiểm tra là bác sĩ trực ban lần trước xem bệnh. Bác sĩ đó vừa thấy Tô Khả cùng Tô Cẩm Niên thì lập tức nhận ra, cười híp mắt với hai người, còn hỏi không ít câu hỏi.

Sau đó, bác sĩ đó lại hỏi một ít vấn đề bình thường, lại để cho Tô Khả đi làm ít kiểm tra thông thường, sau khi thấy báo cáo thì nụ cười trên mặt càng lớn hơn, ông ấy nói cho bọn anh biết là đứa bé ở trong bụng mẹ phát triển vô cùng khỏe mạnh, hi vọng vợ chồng anh tiếp tục duy trì cuộc sống sinh hoạt khỏe mạnh.

Lúc lời này được nói ra, khuôn mặt Tô Khả cùng Tô Cẩm Niên đỏ rần. Giống như là phía sau có sói đuổi theo vậy, nhanh chóng chào hỏi bác sĩ rồi vội vàng trở về nhà.

Lúc trở về nhà, Tiểu Bao Tử cùng bố Tô Khả đang đánh cờ tướng, một già một trẻ hoà thuận vui vẻ .

Tiểu Bao Tử tinh mắt nên nhìn thấy Tô Khả, lộc cộc chạy tới, khuôn mặt nhỏ bé hồng đỏ bừng, giống như là cây đào mật, hận không thể để cho người ta cắn một cái.

"Cô gái, em gái như thế nào rồi?"

Tô Khả điểm nhẹ chóp mũi Tiểu Bao Tử, "Ngày mào cũng hỏi, em gái con lớn lên rất tốt ở trong bụng mẹ đấy."

Tô Cẩm Niên đứng bên cạnh hai người, khóe miệng khẽ mỉm cười, cũng không lâu sau thì điện thoại di động Tô Cẩm Niên lại "tít tít" rung lên, là tin nhắn, Tô Cẩm Niên liếc mắt nhìn, khẽ cau mày rồi nói với Tô Khả: " Khả Khả, khi nào thì chúng ta trở về thành phố B?"

Nếu như Tô Cẩm Niên không đề cập tới thì Tô Khả cho rằng cả đời này đều có thể sống ở chỗ này. Khuôn mặt tràn đầy ý cười không khỏi dần dần cụp xuống, "Em không muốn trở về."

Ở nơi đo để lại cho cô ký ức thật sự là quá mức khổ sở, cô, thật sự không muốn ‘tức cảnh sinh tình’.

Thấy gương mặt Tô Khả hoàn toàn không vui vẻ thì Tiểu Bao Tử nghiêng đầu, trừng mắt Tô Cẩm Niên, "Chúng tôi là người thành phố H."

Lại nói, mặc dù Tô Khả đã gả cho Tô Cẩm Niên nhưng mà hộ khẩu vẫn đang ở thành phố H, chưa dời vào hộ khẩu nhà Tô Cẩm Niên, mà lúc trước khi Tô Khả sinh Tiểu Tô Tô thì giấy khai sinh là ở trên tay của cô, cho nên cô trực tiếp nhập con vào hộ khẩu nhà cô.

Cho nên những lời này của Tiểu Bao Tử đều không giả chút nào.

Mặt Tô Cẩm Niên đen thui, hồi lâu mới nói một câu, "Giấy khai sinh của em gái con còn chưa có làm đấy."

Tô Khả muộn màng nhớ tới là dường như chuyện cô và Tô Cẩm Niên có con còn chưa báo lên cho cấp trên.

"Haizz, Cẩm Niên, em vẫn lo lắng. . . . . ." Ngộ nhỡ cấp trên của ủy ban kế hoạch hóa gia đình vung tuyệt bút lên, nói cô sinh thêm mà muốn tiền phạt thì làm thế nào? Cô không cần coi tiền như rác đâu.

Nét mặt Tô Khả chọc cười Tô Cẩm Niên, "Yên tâm đi, chúng ta là hợp pháp."

Tô Khả gật đầu một cái, "Sẽ không ảnh hưởng bước tiến của anh đấy chứ?"

"Anh không tham chức vụ."

*

Ôm lòng vô cùng thấp thỏm, Tô Khả lại bước trên mảnh đất thành phố B lần nữa, càng phồn hoa hơn năm năm trước, con đường rộng hơn, Mercedes-Benz, BMW đã sớm thành phố xe.

Bố Tô Khả cũng không theo tới, giống nhau đã nói khi trước, ông già rồi nên muốn ở thành phố H để an dưỡng tuổi già. Mà cô đã là con gái gả ra ngoài mà cả ngày ở nhà mẹ thì cũng không ra bộ dạng gì.

Tiểu Bao Tử mắt to ươn ướt nước nhìn nơi này thì không khỏi sờ sờ cằm, vẫn vô cùng kiêu ngạo nói một câu, "Không xinh đẹp như thành phố H của tôi, môi trường tốt."

Tô Cẩm Niên: —_—

Tiểu Bao Tử trừng mắt với Tô Cẩm Niên một cái, "Cô giáo tôi đã nói trẻ con nên sống ở noi môi trường có chất lượng xuất sắc."

Tô Cẩm Niên ôm lấy Tiểu Bao Tử, "Được, con trai nói đều đúng, trở lại làm xong hộ khẩu cho em gái con, chúng ta trở về thành phố B nhé."

Lúc này Tiểu Bao Tử mới hài lòng gật đầu một cái.

Một nhà ba người theo trí nhớ mà đi tới biệt thự nhỏ kia, đây là năm đó mẹ Tô Khả đã mua cho làm hồi môn cho Tô Khả, sau đó thì bố của Tô Khả vẫn sống ở nơi đó để chờ Tô Khả trở về. . . . . .

Phòng vẫn mới tinh, đại khái là do bố của cô ở thời gian dài, hơn nữa là coi như bố cô trở về thành phố H thì cũng vẫn thuê người giúp việc theo giờ đến quét dọn. Cho nên ngược lại đã giảm bớt đi thời gian quét dọn nhà.

Đám người Doãn Lạc Phong, Doãn Lạc Hàm cùng Trịnh Diệu Đông nán lại nhà bố của Tô Khả đến hai ngày sau thì cùng nhau trở về thành phố B. Doãn Lạc Phong là vì công việc, Trịnh Diệu Đông cũng như thế, còn Doãn Lạc Hàm thì lại bị mẹ cô cùng mẹ chồng tương lai của cô ra lệnh sắt. Trước mắt, Doãn Lạc Hàm biết được Tô Khả từ thành phố H trở lại thành phố B thì trong lòng vui mừng nên đã tới.

Hai người phụ nữ có thai, hơn nữa là hai người phụ nữ có thai "ngưu tầm ngưu, mã tầm mã" nên một ngày nói chuyện, ngoại trừ nói một ít về dưỡng thai thì còn lại tất cả đều là ‘dưa chuột’ đàn ông hay là tư thế XO. . . . . .

Doãn Lạc Hàm nói: "Mấy ngày nay eo của chị đau lắm, người đó lại không biết săn sóc chị, lại còn muốn chơi đèn treo, mệt chết chị. Nếu con gái của chị sinh ra mà bị hói đầu thì chị chém chết anh ấy."

Đầu Tô Khả đầy vạch đen, đồng thời không quên hả hê, "Đúng vậy, eo đau, đau lắm. Em lại nói này, không thể nuông chiều chồng được, nếu không sẽ bò lên đầu chị, hơn nữa bây giờ còn chị còn mang thai đứa bé. . . . . ."

"Nhưng mà Khả Khả ơi, sao câu này lại chua vậy hả? Đúng rồi, gần đây Cẩm Niên của em có cùng em XO không?"

"Em đang mang thai, anh ấy dám XO với em! Nếu dám thật thì em sẽ thiến anh ấy!"

"Sợ là cuối cùng không bỏ được thôi. . . . . ." Doãn Lạc Hàm nói vô cùng mập mờ, "Chính là chị nhớ em từng nói, một nửa của em là người đàn ông khá mạnh mẽ, nếu là anh ấy muốn cùng em làm cái kia, a ha ha ~ em có thể từ chối sao? Ha ha ~ Hình dáng thai của em mà em nói em có thể từ chối, đánh chết chị cũng không tin đấy! A ha ha ~ Huống chi là chị bảo đảm, thật ra thì em đói khát hơn chị. . . . . ."

. . . . . .

Vốn là Tô Cẩm Niên bưng hai ly nước trái cây VC tới cửa, bộ mặt đầy vạch đen, tiến cũng không được mà lui cũng không xong. (VC là vitamin C)

*

Khu đại viện nhà Tô Cẩm Niên, rất lâu rồi anh không có trở về, nhưng lần này là vì hộ khẩu của con gái anh nên vẫn phải trở về một chuyến, lấy hộ khẩu.

Khi xe Tô Cẩm Niên lái vào cổng chính của khu đại viện thì có lính công vụ đi tới, sau khi hành lễ thì Tô Cẩm Niên lái xe đến chỗ đậu xe chuyên dụng.

Tô Cẩm Niên đi nhanh tới căn nhà lâu ngày không đến.

Phía bên kia, bố Tô Cẩm Niên đang cầm tờ báo, không chút để ý nhìn. Sau khi ông nghe thấy tiếng bước chân thì cho là người giúp việc nên nói: "Rót cho tôi một ly nước tới đây."

Tô Cẩm Niên nhìn xung quanh, trong phòng khách không có một người giúp việc nào, cả nhà lạnh lẽo vắng ngắt, cả âm thanh của cây kim nhỏ rơi xuống đất cũng có thể nghe rõ ràng, Tô Cẩm Niên không khỏi mím môi không nói.

Cái nhà này, kể từ sau khi ông nội chết thì coi như là hoàn toàn giải tán. Giống như chia rẽ, mặc dù dùng nước (ý nói mềm mỏng) để kết hợp lại thì cuối cùng vẫn rơi từng mảnh từng mảnh trên mặt đất, vung vẩy bay lên cao, bị gió thổi qua là tiêu tan giữa không gian.

Vốn là bố Tô Cẩm Niên đang cúi đầu đọc báo, lâu mà không nghe thấy động tĩnh thì cau mày, gương có vẻ vô cùng mất hứng, ngẩng đầu lên, khuôn mặt sắc bén: "Tôi nói tôi muốn uống nước!"

Lời vừa nói ra nhưng không ngờ đập vào mắt là con trai ông, mà là vẻ mặt cứng nhắc của con trai khó gặp của ông thì trong lòng khó chịu, giọng nói nguội lạnh, "Mày còn biết trở lại sao?"

Thật ra cảm giác của Tô Cẩm Niên đối với bố tốt hơn đối với mẹ Tần Phi không ít. Mặc dù anh từng sống cùng hai người này, nhưng mà bố anh thật sự không có cường thế nhưu mẹ anh, đối với suy nghĩ của anh thì ông cũng có thể không can thiệp. Thật ra thì thay vì nói không can thiệp thì không bằng nói là không quan tâm, chỉ là điều này cũng không trở ngại cách nhìn của anh đối với bố mẹ anh.

"Đến lấy ít đồ."

Sắc mặt bố Tô Cẩm Niên xanh mét, hung hăng đập tờ báo trong tay lên bàn, tiếc rằng tờ báo nhẹ nhàng nên căn bản không có âm thanh dọa người.

Bố Tô Cẩm Niên thở phì phò nói, "Muốn lấy đồ thì liền biết về nhà, trong nhà không có đồ hấp dẫn mày thì cũng không về nhà, có con trai làm thế sao!"

"Bố để ý sao?" Tô Cẩm Niên ngước mắt nhìn bố của anh. Cũng chỉ là muốn mượn chuyện để trút xuống hết lửa giận thôi, cần gì giả bộ lí do thoái thác chứ? Tô Cẩm Niên không muốn giải thích nhiều hơn nữa nên chỉ tự lên lầu.

"Mày!" Sắc mặt bố Tô Cẩm Niên đã chuyển từ xanh mét thành đen, "Được, được, được lắm! Con lớn không nghe lời bố, mày khá lắm!"

Tô Cẩm Niên liếc mắt thấy hai bên tóc mai của bố anh đã trắng, nhớ tới năm đó ông khí thế phấn chấn, nhưng bây giờ cũng bù không được năm tháng xâm nhập, không khỏi thở dài, "Bố, con trở lại chỉ để lấy hộ khẩu."

Bố Tô Cẩm Niên thấy Tô Cẩm Niên cũng chịu mềm đi thì cuối cùng sắc mặt đẹp hơn một chút, nhưng giọng nói vẫn nghiêm nghị, "Mày lấy hộ khẩu làm gì? Chẳng lẽ còn muốn lại ‘tiền trảm hậu tấu’ sao, cùng những người phụ nữ không biết tên kết hôn sao?" (tiền trảm hậu tấu: làm trước báo sau)

Tô Cẩm Niên cười, "Bố, con là quân nhân, hơn nữa, con, đã kết hôn." Ý tứ của anh rất rõ ràng, anh là quân nhân, hôn nhân ở đây chính là quân hôn, không ai có thể thay đổi, cũng giống vậy, thân là quân nhân nên cũng sẽ không ngốc nghếch mà phạm tội trùng hôn.

Cũng thân là quân nhân nên dĩ nhiên bố Tô Cẩm Niên hiểu, nhưng trong bụng vẫn tức nên liền nói, "Rốt cuộc mày lấy hộ khẩu làm gì?"

"Lấy giấy khai sinh cho cháu gái tương lai của bố, cho cháu trai bố vào hộ khẩu."

Đồng thời, trên lầu một giọng nữ chói tai truyền tới, "Tô Sĩ Minh, ông lải nhải nói chuyện với ai, ồn chết người rồi có biết hay không?"

Mà câu này vừa lúc che mất câu nói vừa rồi của Tô Cẩm Niên nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play