Thẩm Đường không rõ nguyên do nhưng thấy thái độ Jayson Hough có điểm kỳ lạ thì liền gật đầu một cái, "Vậy để tôi nói với Tô Khả."

Jayson Hough gật đầu.

Thẩm Đường đứng dậy chào tạm biệt, Jayson Hough nhìn bóng lưng Thẩm Đường thì không khỏi đầu đầy mồ hôi.

Đêm qua trong bóng tối, tiếng cười âm trầm "khà khà ——" "khà khà ——" giống như một đoạn ghi âm bị người ta cắt, bị người ta phát đi phát lại, không ngừng quanh quẩn trong đầu ông.

Lòng bàn tay của ông bất giác tràn đầy mồ hôi ươn ướt, dính nhơn nhớt .

"Trước tiên cho ông một ích lợi ích, nếu đứa bé kia không xảy ra chút vấn đề thì không phải là ít ma túy lạnh lẽo như vầy, khà khà——"

"Khà khà—— ông nhất định phải nghe lời, không chỉ có ông, còn vợ con ông nữa. . . . . . Khà khà——"

"Khà khà—— đừng không tin——"

"Khà khà——"

". . . . . ."

"Shit!" Jayson Hough sống đến lớn như vậy mà chưa từng đụng phải chuyện khó giải quyết. Không nhịn được, ông làm lộn xộn tóc của mình, cả người đều ở trạng thái điên cuồng.

Kim giây của đồng hồ trên tường cứ một vòng lại một vòng quét qua, phát ra tiếng "tạch tạch", Jayson Hough khoanh tay, cúi đầu ngồi trên sa lon, vô cùng chán chường.

Ngược lại, trong đầu ông lại xuất hiện câu nói non nớt của đứa bé kia cùng với nụ cười như ánh mặt trời.

Ông còn nhớ rõ lần đầu tiên nói chuyện cùng đứa bé kia, ông hỏi bé có muốn chữa khỏi bệnh hay không?

Bé cười gật đầu, sau đó lại nói với ông, "Ông à, cháu muốn trị hết bệnh này, như vậy có thể cùng mẹ ngồi xe cáp treo, đi chơi nhảy Bungee. Mặc dù những trò chơi đều hơi trẻ con, nhưng mẹ cháu muốn cháu vui vẻ."

Nhưng bây giờ ——

Chính ông bị người ta tiêm ma túy, không sao, ông tự có thể cố gắng vượt qua, nhưng vợ con của ông. . . . . .

Anh sợ, anh sống đến lớn như vậy, danh dự tiền bạc đã sớm không để vào mắt, duy chỉ có người thân, nhưng mà trước mắt, những kẻ ghê tởm lại bày ra vấn đề khó khăn như vậy, ông rối rắm nên chọn thế nào?

*

Sau khi Tô Khả cùng Tô Cẩm Niên tiễn hai chị em Doãn Lạc Phong thì Tô Cẩm Niên trầm mặc ngồi tại chỗ.

Tiểu Bao Tử ở bên cạnh xem truyện hoạt hình mà Doãn Lạc Phong mang đến cho cô, vẻ mặt vô cùng chuyên chú, Tô Khả thấy thế thì cười thầm.

Cô bưng một chậu dưa hấu ngồi vào bên cạnh Tô Cẩm Niên, "Còn đang lo lắng về vụ án sao?"

Tô Cẩm Niên ngước mắt nhìn Tô Khả, gật đầu một cái, "Anh đang nghĩ, rốt cuộc ai là nội gián."

Tô Khả sờ sờ cằm, "Thật ra thì chuyện này dùng phương pháp loại trừ đi, chắc chắn anh không phải, bộ đội đặc chủng anh dẫn theo cũng khẳng định không phải."

Tô Cẩm Niên gật đầu.

"Mà người do cục trưởng phái tới vây quét cũng chắc chắn không phải." Tô Khả nói. Nói thế nào thì cục trưởng liều mạng muốn bắt được khối u ác này thì ông ta được thăng lên mấy bậc, cho nên chắc chắn cục trưởng sẽ không phải là nội gián, vậy còn lại cảnh sát, mặc dù nhiều người nhưng vẫn có một ít có thể loại bỏ.

Tô Cẩm Niên ỉu xìu, "Cho nên, em muốn nói, có thể hoài nghi trong những người còn lại sao?"

"Khụ khụ, có thể nói là như vậy, nhưng mà chúng ta còn phải dùng phương pháp loại bỏ đấy. Đừng cắt ngang lời nói của em chứ."

Tô Cẩm Niên gật đầu, "Tiếp tục."

Tô Khả nói: "Nhưng mà cũng không thể loại bỏ những ông chú bà thím quét dọn, dù sao khả năng nhiều chuyện của những người rất mạnh, anh có thể thấy được ở tiểu khu của chúng ta. Cho nên để ý công nhân làm vệ sinh."

"Bum ——" Tô Cẩm Niên không khách khí vỗ đầu Tô Khả.

Tiểu Bao Tử vô cùng xem thường nhìn Tô Khả, "Mẹ cho rằng mẹ đang trình diễn thám tử lừng danh sao."

Tô Khả không biết nói gì, "Không phải truyện tranh thường nói cho chúng ta biết, người không có khả năng nhất thì ngược lại là người có khả năng là hung thủ giết người nhất sao."

Tô Cẩm Niên nhìn trời, "Chồng em không có khả năng là nội gián nhất, chẳng lẽ anh là nội gián."

Mặt Tô Khả ửng đỏ, vỗ vào ngực Tô Cẩm Niên, "Người ta nói chuyện nghiêm chỉnh với anh đấy."

Tiểu Bao Tử thả cuốn truyện tranh trong tay xuống, "Mẹ là đoán mò."

"Con đấy, quá không cho mẹ con mặt mũi rồi." Hai tay Tô Khả chống nạnh, hung hăng nhìn Tiểu Bao Tử.

Tiểu Bao Tử quả quyết không để ý tới Tô Khả.

Tô Khả chu mỏ, lại nói, "Thật ra theo như phim truyền hình cùng mấy bộ truyện tranh thường tiết tộ thì không phải đều có bộ dáng như vậy sao, dù sao hung thủ chỉ có một, bình thường những người hung thần ác sát đều đàn em đỡ đạn thôi, cho nên khả năng là hung thủ không lớn, mà những người ngày thường nhiệt tình giúp đõ người khác nhất, con hổ biết cười thì mọi chuyện đều thuận lời, thật ra có khả năng là hung thủ nhất."

Tô Cẩm Niên nghe câu ấy thì không khỏi nhíu mày.

Ánh mắt Tô Khả  sáng lên, "Cẩm Niên, anh nghĩ tới điều gì sao?"

Tô Cẩm Niên vẫn nhíu mày, "Mọi việc đều thuận lợi, giúp mọi người làm điều tốt. . . . . ."

Tô Khả gật mạnh đầu "ờ", "Khả năng là những người này rất lớn, bởi vì ngồn gốc tài liệu  mà bọn họ nhận được có rất nhiều. Nội gián là một kỹ thuật, nhất định phải người có năng lực như vậy mới có thể đảm nhận được."

Tô Cẩm Niên vẫn nhíu mày.

Tô Khả ở bên cạnh lại nói, "Đúng rồi, cục trưởng của anh muốn tấn công trùm buôn thuốc phiện thì ắt phải ảnh hưởng đến lợi ích của nội gián, anh nghĩ lại đi, cục trưởng các anh được lợi ích gì, ai có vẻ không được lợi?"

"Đồ ngốc, tóm cổ hết bọn trùm buôn thuốc phiện thì ở bên ngoài ai cũng có thể có lợi mà." Tiểu Bao Tử bĩu môi, "Cô gái ad, tại sao ngay cả con cũng hiểu vấn đề mà mẹ lại không biết chứ."

Tô Khả: ". . . . . ."

Vẻ mặt Tô Cẩm Niên có một tia vui vẻ, trực tiếp ôm Tô Khả, hôn một cái như chuồn chuồn lướt nước lên miệng cô, "Khả Khả, nếu quả thật như em nói thì em chính là người có công lớn rồi."

Tô Khả "oa u" một tiếng như sói, "Sao anh chỉ hôn một cái vậy."

Tô Cẩm Niên: "—_—!"

Tiểu Bao Tử: "Cô gái, con trai của mẹ còn ở đây, mẹ thật không biết xấu hổ mà!"

"Đi đi đi, thằng nhóc này trở về phòng con xem Hỉ Dương Dương đi."

Mặt Tiểu Bao Tử đen thui: "Con mới không nhìn cảnh ấu trĩ ngốc nghếch này!"

Tô Khả "hừ hừ"  một tiếng, ngược lại ôm cổ Tô Cẩm Niên, hung hăng hôn một cái, đang nhảy vào ngực Tô Cẩm Niên, "Hì hì, vậy anh mau nói với em đi."

Đồng thời Tô Cẩm Niên không nói gì, vẫn nói tường tận với Tô Khả, "Thật ra thì cũng không có gì , chỉ là anh tập trung vào người có khả năng là nội gián nhất mà thôi, dù sao cũng chỉ là suy đoán, thường ngày chỉ cần đề phòng hắn hoặc là thăm dò bản lĩnh thôi."

Tô Khả "hả"  một tiếng, bày tỏ không hiểu cho lắm.

Tô Cẩm Niên sờ sờ đầu Tô Khả, "Em không cần phải hiểu, đây công việc của chồng em."

Hai người đang trò chuyện thì tiếng "tụt tụt" vang lên, là điện thoại Tô Khả.

Tô Khả mở ra xem, thì ra là Thẩm Đường gọi điện thoại tới, Tô Khả bắt máy, "A lô —"

"Khả Khả, Jayson tiên sinh muốn làm phẫu thuật sớm hơn."

Tô Khả nhíu mày, "Sớm hơn?"

"Ừ, ông ấy nói ông ấy muốn về nhà sớm, cho nên. . . . . ."

Tô Khả "ờ"  một tiếng rồi nói: "Vốn là chúng ta muốn nhờ vả ông ấy nên phối hợp với ông ấy là tất nhiên." Chỉ là cô không nghĩ tới nhanh như vậy mà Tiểu Bao Tử đã sắp phẫu thuật rồi.

Nghĩ tới thì Tô Khả lại trầm mặc, Nhị Tô của cô vẫn còn nhỏ như vậy mà trên ngực sẽ phải lưu lại một vết sẹo lớn, nhất định là rất đau. Ngày thường cô bị rách da cũng có thể khóc thật lâu, huống chi là mổ lồng ngực sẽ đau lắm.

Thẩm Đường ở đầu điện thoại bên kia hiểu ý Tô Khả nên liền nói, "Ông ấy nói thời gian là thứ Bảy này."

Tô Khả "ừ"  một tiếng, "Vậy thì thứ Bảy này thôi."

Thẩm Đường gật đầu, "Vậy anh thông báo cho Trịnh Diệu Đông một tiếng, dù sao anh ấy cũng là cao thủ trong lĩnh vực này."

Tô Khả gật đầu, hai cao thủ lớn hợp lại trấn giữ, trong lòng cô lo lắng hơn nữa thì cũng có thể để xuống. Chỉ là, cô vẫn không nỡ để bảo bối của cô chịu đau đớn này.

Nói đi nói lại thì vẫn oán trách chính cô không tốt, nếu như lúc mang thai có thể chú ý nhiều một chút thì khẳng định Tiểu Bao Tử của cô sinh ra sẽ khỏe mạnh!

Tiểu Bao Tử như thấy được ánh mắt của Tô Khả nên ngẩng đầu nhìn Tô Khả, khẽ mỉm cười với Tô Khả, "Cô gái, bệnh của con tốt rồi mà mẹ có thể bày cái mặt khó coi này hả."

Tô Khả đi lên trước, ôm chặt Tiểu Bao Tử, hơn nữa còn bế lên cao, ném vào không trung, rồi đón lây, hung hăng hôn hai cái lên má Tiểu Bao Tử.

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mềm của Tiểu Bao Tử cũng nhíu lại, "Cô gái, mẹ thật khác người."

Tô Khả tiếp tục hôn Tiểu Bao Tử hai cái, cho đến khi mùi sữa tràn đầy lòng của cô thì cô mới có cảm giác an tâm."Tiểu Nhị Tô, con có sợ hay không."

"Cô gái ạ, bây giờ trang thiết bị chữa bệnh tốt như vậy, con sợ gì chứ." Tiểu Bao Tử chu miệng lên, sau đó chỉ chỉ bởi vì bị Tô Khả ôm lấy nên không thể không đặt thả quyển sách lên bàn trà, "Bên trong cũng vẽ tình hình trị liệu của người sau khi phẫu thuật."

Tô Khả Hãn đi tơi, thầm nghĩ đây là sách gì.

"Đây là chú Doãn đặc biệt mua cho con xem, giải thích một bác sĩ làm sao để cứu sống người bệnh, bên trong còn vẽ ông ấy thường làm phẫu thuật cho người ta, ờ, rồi cảnh chữa khỏi bệnh cho người ta nữa. Chú Doãn đã nói rồi, con xem thì cũng sẽ không sợ phẫu thuật nữa."

Tô Khả nhìn nụ cười non nớt của Tiểu Bao Tử thì trong lòng ngọt ngào, "Ừ, nhất định là như vậy."

Tô Cẩm Niên bên kia cười khanh khách, "Nhị Tô của chúng ta là dũng cảm nhất."

Tiểu Bao Tử kiêu ngạo nâng cằm nhỏ lên, "Nhị Tô không phải để ông gọi."

Tô Cẩm Niên đi lên trước, vỗ mông Tiểu Bao Tử, "Bố cứ gọi đấy, Nhị Tô, Nhị Tô, Nhị Tô!"

"Hừ, người phụ tình!"

Tô Khả vỗ vỗ mông Nhị Tô Đích, "Vật nhỏ, đi nào, chúng ta ra ngoài ăn cơm tối đi."

Lần này, một nhà Tô Khả trực tiếp đi ra ngoài tiểu khu, một số người thấy một nhà ba người bọn họ thì rối rít chào hỏi, Tô Khả cũng cười nhẹ nhàng.

Nhưng mà lần này cửa tiệm mà bọn họ đi cũng không phải cửa tiệm thường đi mà là một nhà hàng ở trung tâm thành phố.

Chỗ này khả nổi tiếng, đồ ăn rất ngon, nhất là sủi cảo tôm Long Tỉnh cùng với món bún thịt măng sợi mà Tiểu Bao Tử thích ăn nhất. Món ăn của nhà hàng này phổ biến nên giá tiền cũng cao, nhưng món ăn thực sự đều ngon, bình thường chỉ có khi sinh nhật Tiểu Bao Tử hoặc là ngày quốc tế thiếu nhi thì Tô Khả dẫn Tiểu Bao Tử tới đây ăn cơm.

"Mẹ, hôm nay nghĩ sao lại đến đây dùng cơm vậy?"

"Hừ hừ, tùy ý một chút, mẹ con có tiền." Hai tay Tô Khả mở ra, "tài đại khí thô" một lần. (tài đại khí thô là có tiền mà đem khoe khoang trắng trợn)

Tô Cẩm Niên: ". . . . . ."

Tiểu Bao Tử: ". . . . . ."

Nhìn mặt Tô Cẩm Niên không hiểu nên Tiểu Bao Tử nói với Tô Cẩm Niên: "Người phụ tình, bố của người phụ nữ của ông, cũng chính là bố vợ ông, ông ngoại tôi, cho người phụ nữ của ông thật nhiều tiền, cho nên cô ấy khoe khoang, vậy tùy ý một chút, không nên khách khí."

Tô Cẩm Niên xoa tóc mềm mại của Tiểu Bao Tử, cười không nói.

Gần đây Tiểu Bao Tử luôn bị người khác vò đầu nên có chút oán giận, bé mới vừa gội đầu có được hay không!

Đang ăn thì bên kia truyền đến âm thanh "binh boang binh", tiếng động lại rất lớn, Tô Khả không khỏi nghiêng đầu nhìn, thì ra là đứa bé ngồi bàn bên kia làm đổ ly nước chanh. Lúc này nước chanh màu vàng đang tí tách rơi xuống đất, rơi trên quần của người đàn ông bên cạnh.

Nhân viên phục vụ đang vội vàng qua dọn dẹp tình hình, còn mẹ của đứa bé kia cầm khăn giấy không ngừng lau nước chanh rơi xuống ống quần người đàn ông, vẻ mặt hơi sợ hãi.

Tô Khả nhìn mặt của cô ta, mơ hồ cảm thấy có chút quen, luôn cảm giác hình như cô đã gặp qua cô ta ở đâu đó, nhưng bỗng chốc thì thật đúng là không nghĩ ra.

Tiểu Bao Tử thấy Tô Khả còn nghiêng đầu nhìn thì không khỏi xoay đầu nhỏ nhìn qua bên kia, miệng nhỏ lẩm bẩm nói một câu, "Đó không phải là bà dì họ Lưu sao."

Vốn là Tô Cẩm Niên cúi đầu dùng bữa nhưng thấy Tô Khả cùng Tiểu Bao Tử cũng nhìn qua nơi xảy ra sự cố bên kia thì không khỏi nhíu mày, cũng nghiêng đầu nhìn theo hướng Tô Khả nhìn, vừa nhìn thì anh không khỏi nhíu mày.

Tô Khả nhìn Tiểu Bao Tử, "Con biết sao?"

Tiểu Bao Tử bĩu môi, có chút khó chịu nói, "Không phải là cái người thường nói con là con riêng đó sao."

"Em gái nó!" Tô Khả không nhịn được liền tuôn ra câu nói tục, lúc trước, sau khi Tô Khả biết cô mang thai thì đã cùng Tô Cẩm Niên là làm tốt giấy khai sinh, khi đó cô từ thành phố B trở lại thành phố H thì thay Nhị Tô chuyển hộ khẩu, chẳng qua là đăng kí trên hộ khẩu nhà cô mà thôi.

Một mạch như vậy thì Tô Khả đã lại nhớ tới người phụ nữ kia là người ở đâu rồi.

Không phải lúc trước cô ta là "Lưu Hiểu Hiểu" mà bà dì Bông Cải hàng xóm nói với cô đó sao.

Cô còn nhớ rõ, bà dì Bông Cải nói với cô, đây là người tình của người ta, sau đó bị vợ chính thức đến nhà đánh. Nhưng không phải sau đó cô ta rời đi sao, thế nào mà bây giờ lại xuất hiện ở đây rồi?

Em gái nó, chính mình là người tình rồi sinh ra con riêng mà lại còn dám nói con trai cô là con riêng, quả thật là đần độn mà, chuyên thích tự đập miệng mình sao?

Chỉ là lúc nãy nhìn thấy bộ dáng cẩn thận của cô ta đối với người đàn ông kia, như vậy người đàn ông này không phải là kim chủ trước đây của cô ta, cũng chính là kim chủ hiện thời của cô ta.

Nghĩ như vậy thì trong lòng Tô Khả khinh bỉ một hồi, cuộc đời cô ghét nhất chính là tiểu tam rồi ! Hơn nữa còn là nói xấu con trai cô là của tiểu tam thì cô càng thêm càng ghét hơn!

Lúc đang nhìn thì đột nhiên người đàn ông kia quay đầu lại.

Tô Khả mới nhìn rõ diện mạo của người đàn ông kia.

Chỉ thấy người đàn ông mặc một bộ vest màu xám tro, mặc đâu ra đấy, Phương Chính trên gương mặt vuông vắn có một cặp lông mày dài màu đen cương nghị, có vẻ sáng sủa có hồn. Mũi không cao nhưng không thấp, nhìn qua thuộc loại vừa vặn, tiếp theo đi xuống là một đôi môi có độ dày vừa phải, thể hiện sự sắc sảo, lúc này vẻ mặt không vui không giận, nhưng mà Tô Khả cảm giác hắn hiện rõ sự ngang ngược làm người khác kính sợ.

Tô Khả lại nhìn kỹ người đàn ông kia, thấy nếp nhăn trên mặt không nhiều lắm, hiển nhiên tuổi không lớn, nhiều lắm là ba mươi lăm tuổi, đây coi như là số tuổi của người đàn ông hoàng kim rồi.

Tô Khả bắt đầu nhìn tướng mạo của hắn, cảm thấy gương mặt học sinh của người đàn ông này tốt lắm, hơn nữa gương mặt này cũng rất chính trực, nếu như không biết, đi trên đường thì cũng là một tư thế hiên ngang mạnh mẽ, trai đẹp chính trực bức người.

Nhưng mà chính là khuôn mặt đẹp trai chính trực này lại cùng kẻ thứ ba ở chung một chỗ, thật sự là làm người ta khó hiểu. Nhưng nếu hắn và kẻ thứ ba ở chung một chỗ thì hiển nhiên, hắn cũng không phải là vật gì tốt, nhìn gương mặt và dáng dấp coi được vậy mà mù quáng.

Tô Khả thấy người kia nhìn Tô Cẩm Niên, còn sững sờ rồi gật đầu khẽ mỉm cười, sau đó đứng dậy đi tới bàn của Tô Khả.

"Cẩm Niên, không ngờ gặp cậu ở chỗ này." Giọng nói của hắn mang theo một chút mềm mỏng, ngược lại vô cùng êm tai, dễ nghe.

Trong lòng Tô Khả ‘đấm ngực giậm chân’: Ngọc Hoàng đại đế, sao ông sinh ra tên khốn này tốt như vậy, người này nên có dáng dấp ‘đầu mập tai tròn’, mũi đầy mụ trứng cá đỏ, miệng củ tỏi, giọng nói ồm ồm chứ.

Tô Cẩm Niên gật đầu với hắn một cái, "Chào cục phó Mông, tôi cũng không ngờ lại gặp anh ở đây."

"Đây là vợ và con trai của cậu sao, thật là gia đình tốt của đứa trẻ đấy, ghen chết người khác mà." Người kia cười hì hì nhìn Tiểu Bao Tử, vốn là gương mặt cương nghị thì bây giờ nhu hòa không ít.

Tô Cẩm Niên mỉm cười, "Cục phó Mông cũng như thế, không có gì để ghen chết đâu mà."

Cục phó Mông quay nhìn Tô Cẩm Niên, "Vị này chính là vợ của cậu sao", sau đó nhìn về phía Tô Khả, "Xin chào, tôi là đồng nghiệp của Cẩm Niên, tôi tên là Mông La Anh, là sĩ quan nhỏ ở Cục Cảnh sát."

Tô Khả gật đầu, "Chào anh."

"Xin chào chú cảnh sát." Tiểu Bao Tử cũng chào hỏi, cũng nhàn nhạt cười với hắn một tiếng.

"Con của cậu thật là đáng yêu." Cục phó Mông cười hì hì nói, sau đó móc ví trong túi ra, lấytám tờ tiền một trăm đồng đưa cho Tiểu Bao Tử, "Đây là quà gặp mặt của chú."

Tô Cẩm Niên nói: "Khách sáo rồi."

Tô Khả là cười hì hì nói, "Quà gặp mặt này cũng không thể chỉ cho Nhị Tô của chúng tôi." Nói xong thì đứng dậy, lấy tám tờ một trăm đồng trong ví tiền của cô rồi đi tới chỗ con trai của Lưu Hiểu Hiểu, đưa tiền cho con trai của Lưu Hiểu Hiểu, Lưu Hiểu Hiểu sững sờ, Tô Khả khẽ nhếch miệng, có một chút lạnh lùng chế giễu rồi trở về chỗ ngồi của cô, làm cho vẻ mặt Lưu Hiểu Hiểu xanh đỏ một trận.

Ở bên kia, cục phó Mông "ha ha" cười một tiếng, nhìn bộ dáng đáng yêu của Tiểu Bao Tử nhiều lần rồi nói: "Con trai của cậu giống hệt cậu, lớn lên cũng đẹp trai có một không hai, đoán chừng tương lai sẽ làm tan nát bao trái tim thiếu nữ đấy."

Tô Khả trở lại, ngồi vào vị trí của mình, cười "ha ha", "Thật ra thì con trai của cục phó Mông cũng thông minh đáng yêu mà ."

Phía bên kia,con trai của Lưu Hiểu Hiểu đã tiếp tục cúi đầu ăn thịt bò bít tết trong dĩa, từng miếng từng miếng. . . . . .

Cục phó Mông thấy Tô Cẩm Niên nhìn qua bên kia thì khuôn mặt khẽ mỉm cười, "Tuổi thằng nhóc kia càng lớn càng không hiểu chuyện. Ha ha."

"Còn nhỏ mà." Tô Khả cười, "Nhưng lại nói, lúc trước mẹ con Lưu Hiểu Hiểu đã từng là hàng xóm của tôi, ngược lại không sao nhìn thấy cục phó Mông, thật sự là quá đáng tiếc, haizz, quả nhiên làm bộ đội cùng cảnh sát, đều là ngày đi đêm về, muốn gặp người cũng khó khăn mà."

Cục phó Mông sững sờ, sau đó "ha ha" cười to, "Đúng vậy, nghề cảnh sát cùng bộ đội này đúng là tương đối cực khổ. Chỉ là nhân dân ‘an cư lạc nghiệp’ thì chúng tôi khổ cực một chút có làm sao đâu."

"Nói thì vậy, điểm này thì tôi là rất khâm phục các người. Chẳng qua chồng tôi là một quân nhân, có lúc tôi lại oán trách, haizz, anh nói nếu anh ấy không phải làm ngành này thì thật tốt, ha ha, dĩ nhiên, đây là một chút suy nghĩ của tôi thôi." Tô Khả cười cười ha ha.

Cục phó Mông cũng cười ha hả, nói là hắn thôi không quấy rầy nữa rồi liền rời khỏi chỗ đó.

Trong lòng Tô Khả cười lạnh, còn sắc mặt Tô Cẩm Niên khẽ nhíu chặt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play