Tô Cẩm Niên vẫn dựa vào ghế sa lon, khóe miệng nhếch lên, nhìn Tô Khả hơi xù lông: "Hưm?"

Tô Khả nhìn màu đỏ trên tay áo của anh vô cùng chói mắt thì nắm chặt quả đấm, hai mắt đỏ ngầu, chỉ vào tay Tô Cẩm Niên, "Em gái, trước tiên thì băng bó lại cho anh rồi nói!"

Tô Cẩm Niên nhíu mày nhìn Tô Khả, lại nói, "Sau đó thì sao?"

Tô Khả lại nói: "Băng bó kỹ rồi ăn bữa khuya của anh."

"Hì hì ——" Tô Cẩm Niên cười ra tiếng, cả khuôn mặt đều là ôn nhu, giống như ‘thanh phong minh nguyệt’, "Được, ăn xong đại chiến 300 hiệp, hả?" (thanh phong minh nguyệt chắc có nghĩa là trăng thanh gió mát)

Trong lòng Tô Khả lặng lẽ châm chọc: tại sao gương mặt như tiên giáng trần của anh có thể da mặt dày nói ra câu không biết xấu hổ như vậy?

*

Sáng sớm hôm sau, Tô Khả dẫn Tiểu Bao Tử ra ngoài chờ xe vườn trẻ đến.

Bởi vì Tô Cẩm Niên là bị thương, không cẩn thận thấy một túi giống như hồ sơ gì đó nên liền mở ra nhìn thoáng qua, phía trên là hai bản hộ chiếu, cùng với thị thực và các tài liệu liên quan.

Đột nhiên tim Tô Cẩm Niên nhảy lên, sắc mặt trắng bệch, sau đó hai chân cũng mềm nhũn yếu ớt.

Anh nghĩ cũng không nghĩ đến, liền sải bước chạy về phía cửa, mạnh mẽ kéo cửa ra rồi mạnh mẽ đóng cửa, nhấc chân chạy đi, làm liền một mạch. Gió ù ù thổi vào tai của anh làm có chút đau, rất nhanh thì vành tai trắng nõn trở nên hồng hồng.

Thật nhanh thì anh tìm được chỗ mẹ con Tô Khả đang cười nói, anh nghĩ cũng không nghĩ liền nhào tới ôm lấy Tô Khả. Tô Khả cùng Tiểu Bao Tử bên cạnh sợ đến nhảy dựng lên.

Mặt Tô Khả thẹn đến đỏ lên, vùng khỏi ôm ấp của Tô Cẩm Niên, "Này, đột nhiên anh chạy ra đây làm gì."

Tô Cẩm Niên cứ sững sờ nhìn Tô Khả, hồi lâu sau môi của anh mới dộng đậy, "Khả Khả, em lại muốn mang Tô Tô rời anh đi sao."

Trong ánh mắt của anh trần trụi đầy tố cáo, trong giọng nói lộ ra đau buồn nhàn nhạt, "Em lại muốn vứt bỏ anh, phải hay không?"

Tô Khả bị đau thương bất ngờ của Tô Cẩm Niên làm cho giật mình, không nhịn được đưa tay sờ trán Tô Cẩm Niên, lẩm bẩm: "Không phát sốt màa."

Tô Cẩm Niên bắt được tay Tô Khả, "Khả Khả, anh không có phát sốt, anh nói cho anh biết, em sẽ không rời anh đi, phải hay không?"

Ánh mắt của anh tràn đầy mong ngóng, hi vọng chính miệng Tô Khả nói cho anh biết là cô không đi, cô sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh.

Tô Khả nhìn Tô Cẩm Niên lo được lo mất, nhìn vẻ mặt sốt ruột của anh, nhìn khát vọng trong mắt anh, nhìn anh thường thường lộ ra sợ hãi. . . . . . Nghĩ đến anh đã từng kiêu ngạo ra sao, nhưng bây giờ dùng giọng cầu khẩn nói chuyện với cô, tất cả mọi thứ đã thay đổi, không phải là bởi vì cô sao?

Thì ra là cô mang đến cho anh tổn thương sâu như thế. Sâu đến mức mặc dù cô đã dùng thái độ này để đối xử với anh mà trong lòng anh vẫn thấp thỏm không yên, lo được lo mất.

Cô biết, năm năm qua, anh từng chịu khổ sở. Cô cũng biết, đây tất cả đều là bởi vì cô ích kỷ, cô trốn tránh. Năm tháng từ từ trôi qua, năm năm vội vàng trôi qua, cô trốn tránh qua nhiều, nghĩa vụ cùng trách nhiệm nên gánh vác thì cũng có thể gánh vác hết từng cái từng cái rồi. Hơn nữa có nhiều người thân bạn bè khuyên cô, còn có Tiểu Bao Tử của cô muốn bố.

Cho nên, cô đã nghĩ thông suốt, cô muốn cùng anh tiếp tục ở cùng nhau.

Cô tin tưởng, mẹ của cô sẽ chúc phúc cho cô.

Tô Khả nhìn Tô Cẩm Niên. Cô không muốn trái tim của anh sẽ rét lạnh nên nghiêm mặt nói, "Cẩm Niên, nếu em đã cùng với anh một lần nữa thì bất kể sau này xảy ra chuyện gì, tôi sẽ cùng anh không xa không rời!"

Trong nháy mắt thần thái Tô Cẩm Niên phấn khởi, trong mắt hiện lên vẻ mừng rỡ, hai tay ôm chặt eo của Tô Khả hơn. Trước đến giờ anh không hiện ra hỉ nộ mà lại lộ ra thái độ như vậy nên làm cho tim Tô Khả đau không thôi. (hỉ: vui, nộ: giận)

"Cô gái, người phụ tình, cần con quay phim truyền hình của hai người lại không." Giọng nói Tiểu Bao Tử lành lạnh truyền tới.

Trong nháy mắt Tô Khả và Tô Cẩm Niên tách ra, mặt đầy vạch đen nhìn Tiểu Bao Tử.

Vẻ mặt Tiểu Bao Tử lạnh nhạt, "Giữa ban ngày ôm ôm ấp ấp, thật sự là không có dáng vẻ người lớn gì cả."

Tô Khả: ". . . . . ."

Tô Cẩm Niên: ". . . . . ."

Ai dạy con như vậy?

Tiểu Bao Tử nhìn hai người hóa đá thì bĩu miệng nhỏ, "Không cần kinh ngạc như vậy! Cô gái, trước đây mẹ thấy nam nữ ôm nhau thì không phải sẽ nói thói đời bạc bẽo, lòng người đổi thay đó sao. Con còn chưa nói hai câu này đấy."

Tô Khả: ". . . . . ." Đây là cô tự bê đá đập vào chân của mình sao?

Lúc này, Tiểu Bao Tử vẫn dùng ánh mắt xem thường nhìn hai vợ chồng, mà hai vợ chồng thì yên lặng nhìn nhau, từ xa truyền đến hai tiếng "tin tin", thì ra là xe vườn trẻ của tiểu khu đến.

Tô Khả giống như là thở phào nhẹ nhõm, vội vàng ôm lấy Tiểu Bao Tử, "phì phò" chạy tới chỗ chiếc xe.

Mặc dù khuôn mặt nhỏ nhắn Tiểu Bao Tử vẫn cứng ngắt nhưng mà thần thái cũng phấn khởi.

Cô giáo nhận lấy Tiểu Bao Tử trong ngực Tô Khả, nhắc nhở Tô Khả một câu, "Mẹ Tô Tô, thứ sáu tuần này đừng quên đến vườn trẻ với bố Tô Tô nhé."

Lúc này Tô Khả mới nhớ tới, tối hôm qua cô giáo ở vườn trẻ còn gọi điện thoại cho cô, bảo là muốn cô và Tô Cẩm Niên cùng đi vườn trẻ xem học sinh vườn trẻ biểu diễn tiết mục.

Tô Khả gật đầu, đợi đến mấy người khác trong tiểu khu đưa con lên xe thì xe vườn trẻ bắt đầu chạy đến trường.

Tô Cẩm Niên đi theo Tô Khả trở về.

Tô Khả nghiêng đầu thấy trên tay Tô Cẩm Niên vẫn thấm ra màu đỏ chói mắt, Tô Khả khẽ nhíu mày, "Nếu không thì chúng ta đi bệnh viện xem một chút?"

Tô Cẩm Niên nhìn ánh mắt lo lắng của Tô Khả, khóe miệng khẽ mỉm cười, "Không phải em chính là bác sĩ sao."

Tô Khả bĩu môi, "Em khám nam khoa, chẳng lẽ anh muốn em xem cái này cho anh."

Tô Cẩm Niên mập mờ cười cười, "Chỗ của anh có bệnh hay không, không phải em rõ ràng nhất sao."

Tô Khả "hừ hừ" một tiếng, hận không thể lắc mạnh vai của anh: "A, anh không phải là Hoa Sen Trắng, anh không phải là Hoa Sen Trắng, trả Hoa Sen Trắng cho em."

Trở về nhà, Tô Cẩm Niên nhớ lại nguyên nhân vì sao lúc nãy anh xông ra ôm lấy Tô Khả, chỉ tiếc bị Nhị Tô ngắt lời, chẳng qua cũng không trở ngại anh muốn biết tại sao trong nhà xuất hiện hai bản hộ chiếu cùng với thị thực.

Cho nên vừa về tới nhà, Tô Cẩm Niên liền kéo Tô Khả ngồi vào chỗ của anh, sau đó nói với Tô Khả: " Khả Khả, em nói cho anh biết, tại sao nhà của em lại có thị thực đi nước ngoài?"

Đầu tiên là Tô Khả kinh ngạc, sau đó mới hiểu được tại sao lúc nãy sắc mặt Tô Cẩm Niên trắng bệch chạy tới nói với cô là không để cho cô rời khỏi anh.

Thì ra là bởi vì mấy món đồ này.

Theo vấn đề của Tô Cẩm Niên, gương mặt Tô Khả cũng chìm xuống, bởi vì cô làm hộ chiếu cùng thị thực đi nước ngoài hoàn toàn là bởi vì khám bệnh cho Nhị Tô.

Mà đến nay Tô Cẩm Niên còn không biết thân thể Nhị Tô không khỏe mạnh.

Nghĩ tới thì lòng của Tô Khả như bị kim đâm đau nhói, "Cẩm Niên, thật xin lỗi."

Tô Cẩm Niên nghe lời này của Tô Khả, sắc mặt vốn đã bình thường thì lúc này lại đột nhiên trở nên trắng bệch, "Khả Khả, em đã nói cùng anh không xa không rời mà!"

Tô Khả nhìn Tô Cẩm Niên lại trở nên nóng nảy thì trực tiếp tiến lên ôm lấy hông của anh, đầu tựa vào lồng ngực của anh, "Cẩm Niên, không phải em muốn rời khỏi anh."

"Hả?"

"Cẩm Niên, Nhị Tô của chúng ta, thân thể của con không khỏe mạnh."

Tô Cẩm Niên cau mày, không khỏi nghĩ đến Nhị Tô khôn ngoan lại độc miệng, bộ dáng thông minh lại lanh lợi, thật sự là không giống thân thể người có bệnh.

"Cơ thể Nhị Tô không khỏe mạnh?"

Tô Khả gật đầu, trầm giọng, "Nhị Tô bị bệnh tim bẩm sinh."

Đây vĩnh viễn là nỗi đau của cô, nếu như lúc cô mang thai Nhị Tô có thể không tự giày vò như vậy thì nhất định Nhị Tô của cô sinh ra sẽ khỏe mạnh, sẽ không giống như bây giờ. . . . . .

Tô Khả tự trách một hồi.

Tô Cẩm Niên ôm chặt Tô Khả, "Khả Khả, thật xin lỗi, anh không biết."

Đều do lúc trước anh quá vô dụng, nếu như anh có thể đủ mạnh một chút thì mẹ vợ của anh cũng sẽ không bị kẻ hèn hạ hại chết; nếu như anh có thể đủ lớn mạnh một chút thì Tô Khả sẽ không rời anh đi; nếu như anh có thể đủ mạnh một chút thì nhất định Nhị Tô của anh sinh ra sẽ khỏe mạnh, hơn nữa vui vẻ lớn lên trong hoàn cảnh hoàn thiện có bố và mẹ

Hai người lâm vào trầm mặc, cũng đắm chìm trong sự tự trách trong.

Thời gian đi qua từng chút, trong nhà yên tĩnh. Gió thổi rèm cửa sổ, đong đưa không thôi, vì vậy ánh nắng lúc sáng lúc tối, sau đó bóng dáng cũng lúc sáng lúc tối, lúc có lúc không. Rất lâu giống như là đã qua một thế kỷ, cuối cùng hai người cũng tách khỏi lồng ngực của nhau.

Tô Khả ngẩng đầu lên nhìn Tô Cẩm Niên, nhìn vẻ vô cùng tự trách trên mặt anh, Tô Khả đau lòng, "Cẩm Niên, trách em."

"Trách anh." Tất cả đều trách anh không có năng lực!"Nhưng bây giờ, Khả Khả, anh bảo đảm, em và Nhị Tô sẽ không bao giờ bị bất cứ thương tổn gì nữa!"

Tô Khả gật đầu, lại nói, "Thứ sau tuần này đi vườn trẻ của Nhị Tô nhé."

"Tại sao lại đi vườn trẻ?"

"Dạ, cũng bởi vì Nhị Tô muốn đi khám bệnh, em xin cho con nghỉ, bạn học của con nói muốn mở tiệc chia tay, mời chúng ta qua đó."

Tô Cẩm Niên khẽ nhíu mày, để người lớn như anh đi vườn trẻ, thế nào thì anh cũng cảm thấy không ổn.

"Đi đi mà, trường học của con trai anh hiếm khi mời bố mẹ lắm đấy."

Nghe Tô Khả nói như vậy thì Tô Cẩm Niên không khỏi nghiêm mặt gật đầu một cái, "Được."

Tô Khả nghe Tô Cẩm Niên nhả ra tiếng đồng ý thì thở phào nhẹ nhõm, "Hì hì, vậy em đi ra ngoài mua ít đồ ăn."

"Anh đi cùng em."

Tô Khả cười hì hì gật đầu, "Tiền mua đồ ăn, giúp anh băng bó, tiền thuốc." ( chắc chị đang đòi tiền đây)

Sau khi hai người ra cửa, Tô Khả kéo tay Tô Cẩm Niên, vẻ mặt sôi nổi.

Đúng lúc này thì bà dì ở sát cũng xách giỏ thức ăn lên định đi ra ngoài chợ nông dân mua thức ăn. Khi bà nhìn thấy Tô Khả và Tô Cẩm Niên thì miệng không khỏi nhếch lên, "Khả Khả, con và chồng con cùng đi mua đồ ăn à."

Âm thanh lớn vừa hô lên thì cả người đi trên đường cũng có thể nghe.

Gương mặt Tô Khả hơi đỏ lên, gật đầu với bà dì nhiệt tình một cái.

Bà dì bước nhanh về phía trước, rất nhanh liền tới bên cạnh Tô Khả và Tô Cẩm Niên. Sau đó nhìn Tô Khả cùng Tô Cẩm Niên từ trên xuống dưới, chậc chậc khen ngợi, "Vợ chồng son chính là nên ân ái như vậy."

Tô Khả điên cuồng đổ mồ hôi, nói "ha ha."

Còn Tô Cẩm Niên lại mỉm cười, "Trước đây lúc con không có mặt, Khả Khả làm phiền dì chăm sóc."

Bà dì hàng xóm gật đầu, "Đi, chúng ta cùng đi chợ mua thức ăn đi."

Tô Khả gật đầu.

Kết quả là, Tô Khả kéo cánh tay Tô Cẩm Niên, vốn là vẫn còn không biết xấu hổ nói chuyện riêng tư, đột nhiên chen vào một bóng đèn siêu cấp lớn, hai người cũng không thể lớn tiếng nói vài lời.

Giọng nói của bà di kia vốn lớn, cộng thêm trên đường nói chuyện không ngừng, nhìn thấy người này đi làm thì chào một tiếng, thấy người đó mua bữa ăn sáng trở về cũng chào một tiếng, thấy người này cần đi mua đồ ăn cũng chào một tiếng. . . . . .

Quan trọng hơn là bà kêu những người này còn chưa tính, còn tự quyết định làm người giới thiệu, người đàn ông bên cạnh Tô Khả chính là chồng của Tô Khả, bố của Tiểu Tô Tô, nhìn một chút đi, chồng Khả Khả tuấn tú lịch sự biết bao! Quả thật Tiểu Tô Tô và cậu ấy chính là một khuông mẫu khắc ra! Ba la ba la. . . . . .

Dần dần, người gia nhập "đội ngũ mua thức ăn " càng tới càng nhiều, mà biết chồng Tô Khả là ai, tên gì, dáng dấp thế nào cũng càng ngày càng nhiều.

Tô Khả đối với bà dì hàng xóm "nhiệt tình" thì thật sự là lòng vẫn còn sợ hãi, mà Tô Cẩm Niênvẫn ôn tồn chào hỏi các ông chú bà dì gia nhập vào.

Lúc mọi người thấy chồng Tô Khả rốt cuộc là ai thì không khỏi nhao nhao tán thưởng, ánh mắt Tô Khả cực tốt. Không chỉ có dáng dấp đẹp mà con trai sinh ra cũng thông minh lanh lợi, khéo léo xinh đẹp, ngay cả ông xã cũng là một nhân tài, Ba la ba la.

Tiếng khen ngợi bên tai không dứt.

Cũng may trong lúc này cũng không có những người soi mói chua chát, dù sao đoạn thời gian Tô Khả vừa tới, thật là vô số người đang suy đoán, Tô Khả bị người giàu có vừa già vừa xấu bao dưỡng.

Mà sau khi đám người thấy chồng Tô Khả thì trong lòng cũng không ngừng gật đầu khen ngợi ánh mắt nhìn người vô cùng chuẩn. Ban đầu lúc Tô Khả tới, mặc dù bụng to, nhưng bọn họ cảm thấy Tô Khả là con gái nhà đúng đắn, xem đi quả nhiên là như thế.

Đề tài của mọi người đều ở trên người Tô Khả và Tô Cẩm Niên, nụ cười trên mặt muốn ngừng cũng ngừng không được.

Đột nhiên bà dì hàng xóm thần bí nói, "Đúng rồi, Lưu Hiểu Hiểu thường xuyên sắp đặt nói xấu Tô Khả, chuyển đi rồi."

Tô Khả hoàn toàn không biết "Lưu Hiểu Hiểu" là người ở đâu, cũng hoàn toàn không biết cô cũng không biết ai là người sắp xếp. Chẳng lẽ danh tiếng của cô quá lớn?

Ngược lại ánh mắt mọi người không khỏi sáng lên, "Chuyển đi? Chuyện khi nào?"

"Hôm kia, là len lén dời đi." Đột nhiên bà dì hàng xóm che miệng cười trộm không dứt, "Tôi nói với các người này, hơn nửa đêm hôm đó, tôi ra ngoài đi vệ sinh rồi ngủ không được, sau đó liền nghe tiếng kèn xe hơi tin tin, còn tưởng rằng có chuyện gì xảy ra nên ra ngoài nhìn một cái. Kết quả là thấy Lưu Hiểu Hiểu mang theo con gái của cô ta ngồi lên chiếc xe của công ty chuyển nhà. Những nhân viên đó xách đồ gì đó của cô ta, bao lớn bao nhỏ. Đồ còn rất nhiều. Tôi đứng xa, không có nhìn rõ, ha ha, người đã già, thị lực kém."

"Hả? Sao cô ta lại lén dời đi vậy?" Một người không hiểu hỏi ra tiếng.

Mọi người cũng gật đầu.

Chuyện này đúng là một chút dấu hiệu cũng không có.

Tô Khả và Tô Cẩm Niên đi giữa nhóm người này, nhất là Tô Cẩm Niên, mặc dù trên mặt còn mỉm cười thản nhiên, nhưng Tô Khả nhìn vẻ mặt Tô Cẩm Niên, đó là rất bất đắc dĩ.

Bà dì hàng xóm hăng hái còn toàn bộ bọn họ bị kích thích hiếu kỳ không thôi, vội nói, "Không biết. Chuyện này có bí ẩn gì đó."

"Nói đi, đừng làm người khác khó chịu vì tò mò."

"Ha ha, còn nhớ rõ ngày 12 đó không, một người đàn bà mập không nhúc nhích được mang theo một đám đàn ông mực đồ đen đằng đằng sát khí xông tới."

"Chuyện này biết, lúc trước phòng an ninh thấy thế nên đã cản bọn họ lại. Nhưng vẻ mặt của những người đó đều xuất hiện vẻ hung ác, còn nói mình tới thăm viếng thân thích, đưa một đống chứng minh thư giả để ghi danh, người của phòng an ninh cũng không làm gì được." Có người lập tức gật đầu nói cùng.

Bà dì hàng xóm cười hì hì nói, "Ha ha, đám người kia chính là đến nhà Lưu Hiểu Hiểu. Khi đó tôi đi bộ trở lại, thấy đám người kia sát khí đằng đằng đến nhà Lưu Hiểu Hiểu nên bị sợ đến muốn báo cảnh sát. Chẳng qua tôi nhìn mấy người đó cũng không phải là vật gì tốt, liền lười phải chõ mõm vào."

"Sau đó thì sao?"

"Tôi đi về nhà, chỉ nghe thấy tiếng khóc như giết lợn của Lưu Hiểu Hiểu. Hắc hắc, tôi còn nghe được người phụ nữ béo nói với Lưu Hiểu Hiểu, ‘người phụ nữ đê tiện này quyến rũ đàn ông, đừng tưởng rằng sinh đứa con có thể bay lên làm Phượng Hoàng, phải biết rằng cô sinh nhưng chỉ là gà mái’ rồi cái gì ‘đừng để chúng tao gặp mày ở thành phố này, nếu không gặp cô một lần thì chém cô một lần, xem cô còn dám quyến rũ đàn ông hay không’ ...."

Mọi người "a" một tiếng, bày tỏ hiểu rõ rồi rối rít nói đáng đời cô ta.

Tô Khả yên lặng.

Tô Cẩm Niên không biết nói gì.

Bà dì lại nói, "Bay giờ nhà cô ta đã trở thành nhà người khác ở."

"A, đổi người nào vậy? Không cần lại xuất hiện một con hồ ly tinh." Người khác lơ đãng nói ra.

"Hắc, nhìn bộ dáng kia rất giống." Đại thẩm cười hì hì nói, "Tôi chỉ nói một chút, các người đừngloan truyền vớ vẩn, không được đâu đấy."

Mọi người gật đầu như bằm tỏi.

Bà dì nói: " Người mới tới là vào ở ngày hôm qua, đẹp lắm nhé. Một cái váy dài màu vàng, một mái tóc xoăn thật dài, bước đi thì cái mông lắc qua một cái lắc lại một cái, giống giống như ngôi sao lớn ấy."

"Thật đẹp như thế à?" Mọi người kêu lên.

Bà dì gật đầu.

Còn trong nháy mắt,Tô Khả lại xụ mặt xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play