Tô Khả hận không thể đập bể đầu mình để suy nghĩ lại, rất lâu sau, cô ổn định tâm tư lại, dùng giọng nói vô cùng bình ổn nói với Tô Cẩm Niên: " Cẩm Niên, em đã nói khô miệng, nhưng mà thái độ của em, chính ở chỗ này, mặc kệ anh khuyên bảo như thế nào thì thủy chung không thay đổi."

Tô Cẩm Niên cười, "Khả Khả, anh cũng nói đến cổ họng bốc lửa, nhưng mà thái độ của tôi, cũng ở chỗ này, mặc kệ em cự tuyệt như thế nào thì thủy chung không thay đổi."

Trong lòng Tô Khả vô số thần thú gầm thét đi qua: có cần học đi đôi với hành vậy hay không! Nhìn Tô Cẩm Niên càng lúc càng có xu hướng ‘kẹo mè xửng’ thì Tô Khả thật lòng thật dạ muốn đạp Tô Cẩm Niên một đạp rớt xuống sông.

"Tụt tụt ——" Điện thoại Tô Cẩm Niên vang lên.

Tô Cẩm Niên nhíu nhíu mày, lấy điện thoại di động ra vừa nhìn thì lập tức nhận điện thoại.

Tô Khả đứng một bên nhìn anh, nhìn vẻ mặt trêu đùa cô từ trước của anh từ từ trở nên u ám, lòng của cô cũng xoắn lại.

Được rồi, quả nhiên là cô thông suốt rồi.

Rõ ràng muốn đẩy anh ra xa xa, nhưng lại lo lắng vì anh! Tô Khả, cô không thể tiếp tục như vậy!

Cúp điện thoại, sắc mặt Tô Cẩm Niên rất khó coi, anh nói với Tô Khả: "Khả Khả, bây giờ anh có có một số việc, buổi tối anh sẽ quay trở về."

Tô Khả nhìn vẻ mặt của anh, theo bản năng gật đầu một cái, "Ờ."

Vốn là mặt Tô Cẩm Niên đã u ám thì trong nháy mắt biến thành nụ cười, "Ờ, nhớ làm nhiều cơm một chút. Anh đi đây, bái bai ~"

Tô Khả gật đầu, chợt phục hồi tinh thần lại, "Em gái! Trở lại em gái anh!"

Nhưng Tô Cẩm Niên đã rời đi rồi, lưu lại một bóng lưng vô cùng thanh tú, anh đón lấy ánh mặt trời mà đi, làm hình bóng có một quầng sáng vàng óng ánh.

Tô Khả không nhịn được nắm chặt tay thành quyền, thầm mắng cô là kẻ ngốc, mơ mơ hồ hồ rồi lại trúng ‘mỹ nam kế!

Gió lạnh ào ào qua, tóc Tô Khả bị gió thổi lên, rốt cuộc Tô Khả không biết cô đứng tại chỗ đó bao lâu.

"Ai ui, Khả Khả." Hai tay bà dì bên kia giơ túi đầy ắp trở lại.

"Dì đã trở lại à."

"Đúng vậy, mua vài món đồ thật không dễ dàng, chạy không ít chỗ mới mua đủ, vô cùng mệt mỏi cho thắt lưng già của dì." Bà dì cười hì hì nói, sau đó nhìn xung quanh Tô Khả một chút, "Khả Khả à, chàng trai xinh đẹp mới vừa nãy đi rồi hả?"

Đầu Tô Khả đầy vạch đen, cứng đờ gật đầu một cái.

"Ừ." Bà dì gật đầu một cái, "Đúng rồi, chồng con đâu?"

Tô Khả sắp khóc rồi đây, bà dì này vòng vèo là muốn khuyên cô, ngoại tình bên ngoài chính là không tốt.

Tô Khả lập tức nói, "Dì à, ngày hôm qua dì thấy anh ấy, không phải là của chồng con đâu."

"Hả? Nhưng ngày hôm qua con. . . . . ." Bà dì nói phân nửa thì không nói nữa, bởi vì bà ấy nhớ tới, ngày hôm qua dường như đều là một mình bà ấy đang hát một vai kịch, sau khi hát xong thì bà vung tay lên, về nhà. . . . . .

"Ha ha. . . . . ." Nhớ lại rồi thì không khỏi "ha ha", lại nói, "Vậy chồng của con là . . . . ."

Chẳng lẽ là chàng trai xinh đẹp mới vừa nãy chứ?

Nghĩ như vậy thì bà dì chợt vỗ bắp đùi làm Tô Khả bên cạnh giật mình.

Đúng thôi, bà nói sao chàng trai xinh đẹp đó nhìn quen mắt như vậy, hoàn toàn cùng một tướng mạo với Tô Tô! Sao bỗng chốc bà ngu xuẩn như vậy chứ?

"A ha ha, thì ra người lúc nãy mới là chồng của con, ha ha ha ha."

Tô Khả: "—_—"

Bà dì tiếp tục cười ha hả với Tô Khả, lúc này mới giơ đồ lên đi về nhà.

Tô Khả quay vào nhà cô, ngồi lên ghế sa lon của cô, đôi mắt lúc sáng lúc tối, không thấy rõ ràng.

"Tụt tụt ——"

Đột nhiên điện thoại Tô Khả sáng lên, trong nháy mắt căn phòng yên tĩnh lắp đầy tiếng rung động của điện thoại di động.

Tô Khả nhìn số điện thoại lạ phía trên, tưởng rằng là người ta gọi lộn số, nhưng mà số kia cứ cố chấp gọi.

Tô Khả nhấn phím nghe, "A lô?"

"Khả Khả!" Một giọng nói tang thương từ bên kia truyền đến tai Tô Khả.

Đầu Tô Khả như bị một đợt sét đánh trúng, rất lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.

"Khả Khả, con ở đâu?"

"Bố, con đang. . . . . ." Lần nữa nghe giọng nói của bố cô, rốt cuộc Tô Khả phục hồi tinh thần lại, nước mắt cũng không tự chủ rơi xuống, một giọt lại một giọt, rơi vào trên sàn gỗ lim. . . . . .

Đã nhiều năm như vậy, Tô Khả chỉ cùng bố của cô gọi điện thoại một lần, đó chính là vào năm năm trước, cô rời khỏi Tô Cẩm Niên, tìm được chỗ ở ổn thỏa cho cô, sau đó gọi điện thoại tự nói với bố của cô: cô rất tốt, không phải lo lắng cho cô.

Sau đó, cô cũng không có gọi điện thoại cho bố.

Không phải cô không muốn mà là cô không dám. Cô thật sự không dám gọi điện thoại cho bố của cô một chút nào.

Nhìn lại, Tô Khả cô chính là một đứa con gái bất hiếu và ích kỷ.

Bởi vì cô sợ đối mặt với sự quan tâm tha thiết của bố cô, bởi vì cô sợ nhìn thấy mắt của bố cô vô ý để lộ đau thương, bởi vì cô sợ nhìn thấy một mình bố cô núp ở góc len lén khóc thút thít, bởi vì cô sợ nhìn thấy cả người bố đều lộ cô đơn ra ngoài. . . . . .

"Khả Khả, " Bố của Tô Khả thở dài một cái, "Con có biết bố có bao nhiêu khổ sở không?"

"Bố, thật xin lỗi. . . . . ."

"Coi như con không muốn gặp lại Cẩm Niên thì cũng không nên không gọi điện thoại cho bố chứ! Con có biết bố lo lắng cho con nhiều lắm không?" Bố của Tô Khả già thật rồi, giọng nói tang thương làm cho lòng của Tô Khả không ngừng co rút đau đớn .

"Bố. . . . . . Con. . . . . ."

"Haizz, Khả Khả. . . . . ."

"Bố."

"Những lời tổn thương thì bố và con cũng không cần nói thêm nữa. Ngày hôm qua, Cẩm Niên gọi điện thoại cho bố và nói không ít. Cậu ấy nói nguyên nhân con muốn rời khỏi cậu ấy, sau đó bố nghĩ lại, đúng là tình hình này. Cho nên Khả Khả à, bố nói với con này, người chết không thể sống lại, con cũng không cần tự trừng phạt mình nữa, bố tin tưởng mẹ con tuyệt đối sẽ không hi vọng con để tâm vào chuyện vụn vặt này."

Tô Khả im lặng.

Bố Tô Khả tiếp tục nói, "Khả Khả à, ở thế giới này, kỳ diệu nhất chính là tình yêu, nó có thể gắn liền hai người hoàn toàn là xa lạ lại với nhau, từ từ thăng hoa thành tình thân. Nó tạo thành một gia đình hạnh phúc cho các con, có bố, có mẹ, có đứa bé. . . . . ."

"Bố. . . . . ."

Bố của Tô Khả đắm chìm trong suy nghĩ của ông, "Một nhà ba người đều sống cùng nhau, thật là vô cùng tốt đẹp. . . . . ." Trong lúc khuyên bảo, suy nghĩ của bố Tô Khả đã hồi tưởng lại lúc Khả Khả còn nhỏ, một nhà ba người bọn họ sống hạnh phúc vui vẻ.

Tô Khả ở đầu điện thoại bên này, tinh thần chán nản, trong lòng cô nói thầm hết lần này đến lần khác: Bố, thật xin lỗi. . . . . .

Thời gian chậm rãi trôi đi, bố Tô Khả thoát ra từ trong hồi ức của ông, cười "ha ha" với Tô Khả, "Khả Khả, bố nói những điều này cũng không phải để con áy náy, hiểu không?"

". . . . . ."

"Khả Khả, con biết không, con và Cẩm Niên chính là một gia đình nhỏ hạnh phúc, giữa các con, ai cũng không thể rời đi ai cả. Huống chi, giữa các con còn có một đứa con."

". . . . . ."

"Khả Khả, con nói với bố, có phải khi còn bé con rất hạnh phúc hay không?"

"Bố, là . . . . ." Giọng của Tô Khả nghẹn ngào.

"Đó là bởi vì bố mẹ con đều ở bên cạnh của con, cùng con lớn lên, con nỡ lòng để con của con chỉ có mẹ, không có bố sao?"

"Con. . . . . ."

"Khả Khả, bố biết con luôn áy náy. Nhưng, mẹ con qua đời không phải lỗi của con, dĩ nhiên càng không phải là lỗi của Cẩm Niên, sao con có thể gánh vác tất cả trừng phạt lên lưng của hai con chứ?"

"Bố. . . . . . Ô ——"

"Con gái ngoan, không khóc không khóc nào! Nghe lời bố, cùng Cẩm Niên vượt qua thật tốt. Phải biết rằng, duyên phận thật sự không phải nói buông tha là có thể buông tha, cho nên con cũng không cần bởi vì chuyện mẹ con qua đời mà buộc tất cả tội lỗi và trách nhiệm trên người của Cẩm Niên và con được, chuyện này đối với con và Cẩm Niên, đối với con của các con đều không công bằng, biết không."

"Mà con. . . . . ."

"Nghe lời bố." Ở bên kia, bố Tô Khả sặc một cái, "Ở chung một chỗ thật tốt đi. Phải biết rằng thời gian không đợi người."

*

Tô Cẩm Niên nhận được điện thoại của lính đặc chủng trong đội gọi tới, ý là, người theo dõi nói, tối nay Mao Tường sẽ xuất hiện tại một hộp đêm ở khu C để tiến hành giao dịch ma túy.

Anh làm đội trưởng đội bộ đội đặc chủng nên nhất định phải vội vàng chạy tới, đi chuẩn bị trước một chút.

Lúc anh chạy tới "đại bản doanh" thì bên trong đã có mười mấy công an cảnh sát mang theo thành viên trong đội trình diện, anh nói xin lỗi với mọi người.

Mọi người gật đầu, tiến vào giai đoạn thảo luận.

Lần này, bọn họ chính là muốn bảo đảm ‘vạn vô nhất thất’, dù sao nếu như lần này không thể thành công bắt được tên trùm buôn thuốc phiện này thì bứt dây động rừng, sau này muốn bắt được kẻ xảo quyệt kia thì chắc chắn phải tốn rất nhiều hơi sức. (vạn vô nhất thất: tuyệt đối không được sai lầm)

"An Tín, cậu từ đầu đường A dẫn một đội người tiến vào, ổn định quần chúng."

"Bào Anh, cậu từ đầu đường B dẫn một đội người lẻn vào, đến gần phòng mục tiêu."

"La Dương, cậu từ đầu đường B dẫn một đội người tiến vào hỗ trợ Bào Anh, hơn nữa chia ra một nhóm người ngăn chặn ở đầu đường C."

"Lý Tiềm, cậu cử người âm thầm phong kín tất cả ở hộp đêm, xe chỉ được phép vào, không cho phép ra!"

Cục trưởng công an truyền đạt từng cái mệnh lệnh. Đợi khi tất cả mệnh lệnh đều truyền xong thì Cục trưởng cục công an liền nói với Tô Cẩm Niên: "Thượng tá Tô, trận đầu nhờ mọi người rồi."

Tô Cẩm Niên gật đầu, sau đó nhìn một nhóm tinh anh phía sau anh, diễn đạt từng mệnh lệnh bí mật, đợi đến lúc truyền đạt xong toàn bộ mệnh lệnh, Tô Cẩm Niên nhìn ra ngoài cửa sổ, không nhịn được nghĩ, lại trễ một ngày gặp con trai của anh rồi.

Tô Tô, chờ bố về.

Khả Khả, em cũng phải chờ chồng em về ăn cơm!

Mặt trời ngoài cửa sổ dần dần xuống núi, ánh chiều tà le lói, ngọn lửa tội ác đã rục rịch.

*

Gần tối, Tiểu Bao Tử về, vừa vào cửa nhà thì nghe một loạt mùi thơm thức ăn.

"Cô gái, hôm nay sao mẹ nấu cơm sớm như vậy."

"À đó là bởi vì mẹ sợ bảo bối Nhị Tô nhà ta đói bụng."

Tiểu Bao Tử khinh bỉ liếc nhìn Tô Khả, "Cô gái, dáng dấp con cứ giống như thùng cơm như vậy sao?"

Tô Khả nhìn mặt tròn phúng phính của Tiểu Bao Tử thì không khỏi cười "hắc hắc", lại nhận được hai quả bóng màu trắng từ Tiểu Bao Tử. (bóng này chắc bị xì nước bọt mà mấy đứa con nít hay làm đó)

"Mẹ con nè, ăn cơm rồi ngủ sớm một chút không tốt sao."

Tiểu Bao Tử: ". . . . . ."

Nhìn món ăn phía trên một chút, Tiểu Bao Tử lại nói: "Ai muốn tới nhà chúng ta ăn cơm đó?"

Tô Khả: "OoO" (tròn mắt)

Con trai nhà cô, rốt cuộc là thông minh gì vậy, vừa nhìn món ăn thì biết trong nhà sẽ có khách đến ăn cơm?

Nhìn bộ dáng Tô Khả thì trong lòng Tiểu Bao Tử rõ ràng là trong nhà nhất định phải có khách tới rồi nên liền hỏi Tô Khả, "Ai vậy?"

Tô Khả "khụ khụ" hai tiếng, "Là bố con."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play