Đợi đến khi Tô Khả trở lại phòng của cô, chui vào chăn thì thấy Tiểu Bao Tử ngủ vô cùng sâu rồi, Tô Khả nghiêng đầu nhìn Tiểu Bao Tử, nhìn diện mạo cực giống Tô Cẩm Niên thì trong lòng có chút đau.
Cô nghĩ đến lời Doãn Lạc Phong mới vừa nói ra, lòng của cô liền hận không thể mềm xuống, vứt bỏ tất cả để ở chung một chỗ với Tô Cẩm Niên, nhưng mà nghĩ như vậy thì sâu trong lòng cô lại đang khinh bỉ bản thân. Nhất là nghĩ đến mẹ cô, nghĩ đến bố cô thì lòng của cô càng căng lên đau nhức. . . . . .
Hồi ức luôn cay đắng, cô muốn vùng lên khỏi lớp bụi bặm phủ kín đó nhưng lại không biết làm thế nào, những chuyện mà người xưa tùy tiện khiêu khích rồi những chuyện tương lai liền nườm nượp mà đến, không cách nào ngăn cản.
Nhìn muôn vàn ánh sao ngoài cửa sổ, Tô Khả cũng không buồn ngủ chút nào, chỉ sờ gương mặt nhỏ của con trai cô, trong lòng trăm ngàn ưu sầu.
Đêm yên tĩnh, âm thanh lạnh lẽo. Trăng như được luyện thành (ý nói tròn), ánh sáng nhu hòa chiếu xuống địa cầu.
Ngoài cửa sổ âm thanh côn trùng kêu ran, chẳng biết từ lúc nào thì Tô Khả đã ngủ, tay để trên hàng lông mày nhíu chặt. (đặt tay lên trán)
. . . . . .
*
"Báo cáo Thượng tá, trước mắt Mao Tường không có hành động. Các hộp đêm lớn cũng đã được phân bố người, chỉ chờ tin tức thôi." Một người lính đặc chủng báo cáo tin tức với Tô Cẩm Niên phía trước.
Tô Cẩm Niên gật đầu, theo như tình hình phần tử phạm tội ma túy chộn rộn hiện nay thì nhất định hôm nay Mao Tường sẽ rục rịch, trước mắt bọn họ cần làm chính là ôm cây đợi thỏ.
Vẫn là một đêm vô sự, nhưng lòng của anh lại có chút khó chịu.
Anh không khỏi nhớ tới sáng sớm hôm qua mặt của Tô Khả đầy nước mắt, nghĩ đến hôm nay đến bệnh viện của Tô Khả, nhưng lại nhận được thông báo là Tô Khả đã xin nghỉ ba tháng.
Anh không nhị được tự hỏi lòng, Khả Khả, anh thật sự thật kém như vậy sao?
Nghĩ như vậy thì tay nắm chặt thành quyền.
Khả Khả, chúng ta sẽ ở cùng nhau.
Nhìn sao đầy trơi, Tô Cẩm Niên bước nhanh vào lều của anh. Lúc này, điện thoại di động của anh đang yên tĩnh nằm trên giường, anh lấy điện thoại di động ra, tùy ý mở ra thì nhìn thấy trên điện thoại di động của anh hiện ra nhắc không ít cuộc gọi nhỡ cùng với tin nhắn chưa đọc.
Tô Cẩm Niên hơi rầu, bây giờ anh đã không giống như ở đơn vị nữa, ngày ngày phải tắt điện thoại di động .
Tổng cộng trong đó có hai mươi mấy tin nhắn, một vài là của người không có việc gì quan trọng gửi tới, một vài còn lại là các bạn tốt. Về phần tin nhắn của người thân thì thật đúng là không có.
Anh tùy ý chạm mở ra, trong đó có một cái là Trịnh Diệu Đông gửi tới.
Nội dung tin nhắn: Oa oa…, hôm nay mình ăn cơm cùng Tô Khả, gặp được Tiểu Cẩm Niên nữa.
Tô Cẩm Niên lập tức trả lời: Sao cậu có thể ăn cơm với Tô Khả?
>.< Tô Cẩm Niên thật bi kịch, không quan trọng nửa câu sau của Trịnh Diệu Đông, thế cho nên trong tương lai khi cuối cùng anh cũng gặp được con trai của anh thì mới nhớ tới có một tin nhắn như vầy, mới hiểu được "Tiểu Cẩm năm" ở đây là có chuyện gì xảy ra.
Rất nhanh, Trịnh Diệu Đông trả lời lại tin nhắn của Tô Cẩm Niên: dĩ nhiên rồi, như thế nào, ước ao ghen tị đi. Mình cho cậu biết nha, hôm nay chính là tự Doãn Lạc Phong đưa Tô Khả về đấy.
Khóe mắt Tô Cẩm Niên khẽ giật một cái, ngay sau đó lập tức gọi điện thoại cho Doãn Lạc Phong.
Doãn Lạc Phong nhận điện thoại.
"A lô?"
"Lạc Phong, hôm nay cậu và Khả Khả ở chung một chỗ à."
"ờ." Doãn Lạc Phong gật đầu, "Trịnh Diệu Đông nói với anh?"
Tô Cẩm Niên "Ừ" một tiếng, sau đó lại nói, "Vậy không phải cậu biết Khả Khả ở đâu sao?"
Doãn Lạc Phong lại gật đầu, "Đúng vậy."
"Cô ấy ở đâu?"
"Tiểu khu XX."
Tô Cẩm Niên gật đầu, "Cảm ơn."
"Đừng cúp trước."
"Hả?"
"Khả Khả, cô ấy. . . . . ." Doãn Lạc Phong muốn nói lại thôi, dù sao lúc nãy mới vừa nói chuyện trời đất cùng Tô Khả, ý của Tô Khả rất rõ ràng là không muốn gặp lại Tô Cẩm Niên, cũng không hi vọng anh để lộ địa chỉ của cô cho Tô Cẩm Niên.
Nhưng anh biết Tô Khả còn yêu Tô Cẩm Niên, biết Tô Khả còn vùi mình trong vũng bùn mà không cách nào tự thoát khỏi, cho nên anh phải giúp cô một tay, cho nên anh mới không nghe lời cô nói, cho nên anh mới nói chỗ ở của cô cho Tô Cẩm Niên.
Nhưng cho dù như vậy thì nên nói chỗ đó cho Tô Cẩm Niên còn muốn nói thêm, ví dụ như, "Cẩm Niên, anh không thể ép buộc Khả Khả."
Tô Cẩm Niên dừng lại, sau đó nói thẳng, "Thật ra thì mấy ngày trước tôi đã gặp Tô Khả rồi." Dừng lại mấy giây, anh cười khổ ra tiếng, "Chỉ tiếc cô ấy tránh tôi, hơn nữa chỗ trốn lợi hại."
"Anh gặp qua Khả Khả rồi hả?" Doãn Lạc Phong có chút giật mình.
Tô Cẩm Niên gật đầu, "Ừ, cô ấy làm việc ở bệnh viện. Chỉ tiếc là hôm nay lúc tôi đi tìm cô ấy lần nữa thì cô ấy đã xin nghỉ, trong khoảng thời gian ngắn tôi không biết nên đi đâu tìm cô ấy nữa."
Doãn Lạc Phong "ừ" một tiếng, "Nếu là cô ấy muốn tránh anh thì dĩ nhiên là không muốn anh gặp lại cô ấy rồi."
Tô Cẩm Niên trầm mặc, hai người không nói gì.
Hồi lâu, Doãn Lạc Phong trầm giọng, "Cẩm Niên, không nên tức giận."
Tô Cẩm Niên gật đầu, "Tôi biết rồi."
"Nhưng nếu như Khả Khả thật sự không muốn cùng với anh, tôi chỉ có một yêu cầu."
"Không! Nhất định tôi và cô sẽ đi chung với nhau!" Tô Cẩm Niên lập tức cắt lời của Doãn Lạc Phong, "Lạc Phong, tôi biết rõ cậu thích Khả Khả, nhưng mà tôi sẽ không buông tha Khả Khả, bởi vì, cô ấy là cuộc sống của tôi, là người vợ duy nhất."
Tô Cẩm Niên ngồi trên giường của anh, trầm mặc rất lâu, anh biết Doãn Lạc Phong rất yêu Tô Khả, cố gắng năm năm qua, anh ấy không kém người chồng chính thức của Tô Khả chút nào.
Trước mắt thái độ của Tô Khả đối với anh kiên quyết như vậy, cho nên anh sợ, sợ đến lúc đó Doãn Lạc Phong cướp Tô Khả đi, khi đó thì anh nên làm sao đây.
*
Hôm sau, ánh mặt trời tươi sáng, thời tiết quang đãng.
Tô Khả và Tiểu Bao Tử cũng đã sớm ròi giường, dù sao hôm nay là Thứ hai, Tiểu Bao Tử phải đi vườn trẻ, mà Tô Khả cũng phải đi vườn trẻ một chuyến để xin phép nghỉ với cô giáo của con.
Tô Khả mặc quần áo mới mua hôm qua cho Tiểu Bao Tử, không khỏi "chậc chậc" hai tiếng, "Vẫn là con trai mẹ sinh xinh đẹp mà."
Đầu Tiểu Bao Tử đầy vạch đen: "Cô gái, tất cả mọi người nói con giống Tô Cẩm Niên."
Tô Khả: ". . . . . ."
Mẹ nó! Tối hôm qua lúc trở về, Tiểu Bao Tử cũng chưa từng nhắc một chút Tô Cẩm Niên với cô, cô còn tưởng rằng trải qua một ngày Tiểu Bao Tử vui đùa ầm ĩ thì đã quên chuyện này, em gái ơi (giống như là một hình thức chửi nhẹ vậy), kết quả bây giờ đã nói với cô, hơn nữa còn nói vô cùng tự nhiên, cũng không hỏi cô rốt cuộc Tô Cẩm Niên trong miệng mọi người là ai mà tự nói ra, "Con giống Tô Cẩm Niên", chà, tình hình là thằng nhóc này thật sự là một tiểu phúc hắc mà.
Tiểu Bao Tử nhìn bộ dạng biệt khuất của Tô Khả thì miệng nhỏ không nhịn được tiếp tục lầm bầm một câu, "Cô gái à, không phải con nói đến tên người phụ tình đó nha, có cần phải có vẻ mặt khổ qua vậy không." (biệt là kìm nén, khuất là đuối lý, biệt khuất có nghĩa là kìm nén, không biết nói thế nào cho đúng)
Tô Khả nhìn trời: Đây là con trai của cô sao? Thật không? Thật không? . . . . . . Rất nhiều tiếng vọng lại. . . . . .
Tiểu Bao Tử chỉ chỉ gò má của Tô Khả, "Đừng xem con như đứa trẻ ba tuổi."
Tô Khả rơi nước mắt gật đầu, "Mẹ biết rõ, con so với ba tuổi thì lớn hơn một tuổi." (edit: ái chà nghe mẹ con nhà này nói chuyện cười chết có ngày)
Tiểu Bao Tử: ". . . . . ."
Xe của vườn trẻ tới rồi, Tô Khả và cô giáo nói một tiếng, hôm nay cô đưa Tiểu Bao Tử đến vườn trẻ, cô giáo liền gật đầu đồng ý, kết quả là Tô Khả dẫn Tiểu Bao Tử cùng đi vườn trẻ.
Tiểu Bao Tử tự đi lên lớp học của bé, còn Tô Khả lại đến phòng làm việc của hiệu trưởng.
Lại nói, hiệu trưởng của vườn trẻ là một quý bà hơn năm mươi tuổi, dáng dấp vô cùng ngọt ngào, cằm có hai tầng, vô cùng có cảm giác từ tốn, bà còn đeo kính lão gọng vàng phù hợp trên mặt, nhìn qua tổng thể thì có vẻ hòa nhã dễ gần.
Mà hiệu trưởng cũng biết Tô Khả .
Thứ nhất, con trai của Tô Khả là Tô Tô rất xinh xắn, giống như đứa trẻ được vẽ trên bức tranh vậy, quan trọng nhất là đứa bé này vô cùng thông minh lanh lợi. Đi học, mọi người ngồi chung một chỗ thì bé đều là yên lặng, chưa bao giờ sẽ lớn tiếng lớn tiếng khóc lóc ầm ĩ, đứa trẻ như vậy có thể không làm cho người ta thích hay không.
Hơn nữa bọn họ cũng biết Tô Tô xinh xắn lanh lợi có bệnh tim bẩm sinh nên không thể làm vận động mạnh, đồng thời trong lòng bọn họ thương Tô Tô nên tự nhiên càng cẩn thận chăm sóc cho Tô Tô rồi.
Thứ hai, Tô Khả cũng thường xuyên đến vườn trẻ, chủ yếu là tâm sự một chút về tình trạng gần đây của Tô Tô, miệng cũng rất ngọt, ngày thường cô cũng hay mua chút trái cây đến đây gặp hiệu trưởng.
Cho nên quan hệ Tô Khả và hiệu trưởng thật ra là khá quen thuộc .
"Chào dì hiệu trưởng ạ." Tô Khả vừa vào cửa thì liền chào hỏi hiệu trưởng đang xem báo.
Bà hiệu trưởng ngẩng đầu lên thì thấy là Tô Khả tới, thả tờ báo trong tay ra, cười hì hì nói, "Ơ, Khả Khả, cháu tới rồi à."
Tô Khả gật đầu một cái, "Đúng vậy, hiệu trưởng."
"Ha ha, tới đây, ngồi bên này nè."
Tô Khả đáp lời rồi ngồi xuống, sau đó đi thẳng vào vấn đề, "Dì ạ, lần này con tới là muốn xin phép cho Tô Tô chúng con nghỉ ạ."
Hiệu trưởng gật đầu, "Cái này có thể."
Tô Khả tiếp tục nói, "Tô Tô của chúng con muốn đi nước ngoài chữa bệnh, đoán chừng thời gian xin nghỉ sẽ khá dài."
Hiệu trưởng nói: "Là muốn trị bệnh tim à?"
Tô Khả tiếp tục gật đầu, "Đúng vậy, dù sao bệnh này điều trị sớm thì tốt hơn."
Hiệu trưởng gật đầu, "cái này giống như quả bom hẹn giờ vậy, không an tâm. Chữa trị sớm một chút. Tô Khả, cháu muốn xin cho Tô Tô nghỉ bao lâu."
"Con đoán cũng phải ba tháng."
Hiệu trưởng gật đầu, "Vậy cũng chính là giữa tháng mười một đã trở lại."
Tô Khả gật đầu, "Đúng vậy."
"Được, dì biết rồi. Vậy lúc nào thì các cháu thì đi?"
"Hản là mấy ngày nữa đi, nếu như chúng con không tới thì gọi điện thoại thông báo cho mọi người một tiếng."
Hiệu trưởng gật đầu, "Vậy dì tới nói với phòng kế toán một chút, trả lại một phần học phí cháu đã nộp ở học kỳ này."
"Vậy cám ơn dì hiệu trưởng rồi ạ." Tô Khả cũng không từ chối, dù sao chỗ này nộp học phí theo tháng, hơn nữa mỗi tháng cũng hơn năm ngàn đồng.
Hiệu trưởng đứng dậy rồi nói với Tô Khả: "Cháu chờ dì ở đây một chút, dì đi làm cho."
Tô Khả gật đầu, qua hai mươi mấy phút thì người viện trưởng trở lại, cầm trong tay một vài biên nhân, còn có một bì thư. Bì thư nổi lên nên đoán là biết bên trong có một sô tiền, hiệu trưởng giao cho Tô Khả, "Ở đây có hơn mười ba ngàn, bởi vì chúng tôi trả lại sô tiền này nên được thu một ít phí thủ tục."
Tô Khả gật đầu, cũng không tranh cãi, "Vậy cháu đi về trước ạ."
Hiệu trưởng gật đầu, sau đó tiễn Tô Khả ra khỏi phòng làm việc. Mắt Tô Khả lại nhìn Tiểu Bao Tử, Tiểu Bao Tử ngồi yên tĩnh ở bên kia, bên cạnh bé vây quanh không ít bé trai và bé gái, đều đang dựng xếp gỗ (trò chơi của con nít ở TQ), khóe môi Tô Khả hơi nhếch lên, có vẻ tâm tình vô cùng tốt.
Tiểu Bao Tử ngẩng đầu lên, dĩ nhiên là nhìn thấy Tô Khả, bên trong đôi mắt đen bóng có một chút phấn khởi. Cái miệng nhỏ đỏ tươi hơi nhếch lên.
Trong lòng của Tô Khả ấm áp, dùng khẩu hình miệng nói "bái bai" với con
Tô Khả đặt tiền vào trong túi của cô, sau đó liền xoay người đi về nhà.
Trở về tiểu khu, Tô Khả chậm rãi đi dạo về hướng nhà cô, đi qua phía bãi đổ xe của tiểu khu, Tô Khả nhìn thấy một chiếc xe mang biển số của quân khu B thì không khỏi hơi nhíu mày. (quân khu B chắc ở thành phố B của anh chị)
Không phải cô quá nhạy cảm, ở chỗ này mà nhìn thấy biển số như vậy thì rất ít, năm năm qua cô cũng không gặp qua, hơn nữa này Tô Cẩm Niên lại đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt của cô nên muốn cô không cau mày thì thật đúng là rất khó khăn.
Tô Khả thở dài, hi vọng cô không đoán chính xác như vậy.
Chỉ tiếc, cho tới bây giờ giác quan thứ sáu của cô đều vô cùng chính xác, chẳng hạn như bây giờ, cô ngẩng đầu lên thì đã nhìn thấy ở cửa nhà, Tô Cẩm Niên đứng lặng im giống như một pho tượng.
Tô Khả nhịn không ngừng kêu rên một tiếng: Lừa bịp!
Cô muốn lén lút chuồn đi, tiếc rằng, Tô Cẩm Niên ở bên kia đã hơi nghiêng đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào cô.
Tô Khả nhấc cằm lên, trong lòng không ngừng lặp lại hai câu an ủi mình: chết sớm thì sớm siêu sinh! Chạy hòa thượng cũng chạy không khỏi miếu! Cho dù như thế thì cô cũng đi chậm rì rì.
Tô Cẩm Niên vẫn chờ như cũ, trong ánh mắt tràn đầy tình ý dạt dào, Tô Khả tránh cũng không thể tránh.
Đường xa thì vẫn luôn có cuối cùng.
Tô Khả đã đứng thẳng trước mặt Tô Cẩm Niên, còn Tô Cẩm Niên khoanh tay rồi nắm lấy éo của Tô Khả, cúi người hôn Tô Khả.
Tô Khả giãy dụa một cái, không thành công, may mà lấy chân giẫm lên chân Cẩm Niên một cái, ý đồ là để cho anh thả cô ra, nhưng thế nào thì Tô Cẩm Niên cũng xuất thân là quân nhân, một chút đau này là gãi không đúng chỗ ngứa, anh hoàn toàn không để trong lòng.
Tô Khả lấy ra đòn sát thủ, trực tiếp đi đến chỗ kia trên người anh——
Tô Cẩm Niên "ưm hù" một tiếng, gương mặt tuấn tú đỏ lên, buông Tô Khả ra, hơi thở không ổn định nói, "Sắc nữ!"
Lần đầu tiên ban ngày Tô Khả nhìn thấy sắc mặt ửng hồng của Tô Cẩm Niên như vậy thì không khỏi hơi sững sờ, nhưng tay của cô còn chưa buông chỗ kia của Tô Cẩm Niên ra, rất nhanh liền cảm giác được vật cứng rắn đang nắm trong lòng bàn tay, hơn nữa còn nóng. . . . . .
Trong nháy mắt Tô Khả rơi xuống đất ——
"Khả Khả, anh không ngại làm với em ở chỗ này." Ánh mắt Tô Cẩm Niên mang theo một tia tình triều, giọng nói càng thêm mê hoặc hấp dẫn lòng người, nhưng xem ra cũng là — không biết xấu hổ!
Hiếm thấy, gương mặt Tô Khả đỏ lên. Cảm giác được nhiệt độ nóng nhâp vào nội tâm, Tô Khả lập tức buống ta ra, hổn hển kêu gào: "Mẹ nó! Giữa ban ngày ban mặt lại bỗng nhiên cho em cùng nhau! Anh thật sự là quá không biết xấu hổ! Lưu manh lưu manh lưu manh, anh thật sự chính là lưu manh!" (khúc này là chị bị loạn ngôn ngữ hay mình loạn ngôn ngữ không biết nữa)
Tô Cẩm Niên nhìn Tô Khả xù lông thì trong lòng ấm áp, nói thầm bên tai cô một câu: "Khả Khả, em chính là vợ của anh. Lưu manh với vợ của mình, hợp pháp."
Tô Khả: ". . . . . ."
"Khả Khả, em mới vừa cảm nhận được mà, anh muốn em, hung hăng muốn em."
Tô Khả chớp mắt, chớp mắt cái nữa, nhìn gương mặt thanh lịch tao nhã như hoa sen trắng trên đỉnh Tuyết Sơn nói xong một câu lưu manh không biết xấu hổ như thế, khí phách của Tô Khả tan thành mây khói dắt lừa thuê: rốt cuộc lúc nào thì người này biến thành cái bộ dạng này?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT