Edit + Beta: An Bi Nhi

Thiệu Thành Hi đưa Hàng Tiểu Ý đến một cửa hàng ăn nhanh, gọi 2 suất cơm trứng, vì cửa hàng ăn nhanh đã chật kín người, nên hai người đành mua mang về xe ăn.

Lúc đợi cơm, Hàng Tiểu Ý trừng mắt nhìn anh, “Lần này chắc chắn Tâm Tâm sẽ ghét em, đều tại anh.”

Thiệu Thành Hi nhíu mày, “Tiểu Tiểu, em vu oan cho anh, rõ ràng là em muốn bỏ rơi Đồng Tâm, sao bây giờ lại đổ hết cho anh?” 

“Đâu có? Em là kiểu người có thể bỏ rơi bạn bè sao?” Hàng Tiểu Ý trốn tránh ánh mắt của anh.

Thiệu Thành Hi cười một tiếng, ngắt chóp mũi cô, “Hàng Tiểu Ý, suy nghĩ của em đều ghi hết trên mặt rồi.”

Hàng Tiểu Ý nhăn mũi với anh, nhỏ giọng nói, “Đồ hồ ly.” Sau đó lại thân mật khoác tay anh, giọng nịnh nọt, “Thành Hi, trước kia, lần đầu tiên em gặp Diệp Hà, Diệp Hà nói những chuyện xấu của anh ba đều là giả, có thật không?”

Thiệu Thành Hi nhận cơm người phục vụ đưa đến, thuận tiện liếc cô một cái, “Em nghĩ sao?”

“Nếu em biết thì hỏi anh làm gì?” Hàng Tiểu Ý bĩu môi, “Nhưng, em nghĩ Diệp Hà sẽ không lừa em, nên em mới để Đồng Tâm lại với anh ba, biết đâu hai người họ lại thành một đôi, anh nói có đúng không?”

Thiệu Thành Hi mở cửa xe, nhét cô vào trong, chống lên cửa xe sờ mặt cô, “Ừ, em làm đúng rồi, như chúng ta đã chia tay 2 lần còn có thể kết hôn, trên đời này còn cái gì không thể xảy ra nữa, em nghĩ có đúng không?”

Hàng Tiểu Ý im lặng, không còn gì để nói nữa.

Ngồi trong xe, Hàng Tiểu Ý ăn hộp cơm gà hầm mộc nhĩ với trứng rán, thỉnh thoảng liếc nhìn Thiệu Thành Hi, thế này mà anh bảo là ăn ngon hả? Cô thật sự có vấn đề mới tin anh, không ở nhà hàng ăn thịt nướng lại ngồi trong xe ăn đồ ăn nhanh.

Nhưng, Thiệu Thành Hi ăn rất ngon miệng, phát hiện ra ánh mắt Hàng Tiểu Ý, đưa một thìa tới bên miệng cô, “Nào, ăn thử đồ ăn của anh, tôm bóc nõn, ăn rất ngon.”

Hàng Tiểu Ý định từ chối anh, nhưng nhìn thấy tôm bóc nõn rất ngon, lại đồng ý, há miệng ngậm vào, hài lòng gật đầu, “Ừ, đúng là rất ngon.” Liền quên hết oán giận vừa nãy.

“Em phải cho anh ăn thử của em nữa chứ?” Thiệu Thành Hi bảo cô, Hàng Tiểu Ý xúc một thìa lớn đưa vào miệng anh, tức giận nói, “Anh biết là em không thích ăn trứng gà với mộc nhĩ, mà lại tự gọi cho mình một suất tôm bóc nõn, anh chắc chắn cố ý.”

Thiệu Thành Hi cười, “Vậy thật tốt, anh thích ăn trứng gà với mộc nhĩ, em ăn của anh, anh ăn của em.”

‘Nếu đã thế, đưa mình hộp thức ăn mình không thích ăn làm gì, lãng phí thời gian’, Hàng Tiểu Ý một bên âm thầm nói, một bên thò tay muốn lấy lại, Thiệu Thành Hi nâng cánh tay lên, đùa cô, “Muốn ăn thì tự lấy.”

Hàng Tiểu Ý híp mắt, ném một hộp cơm khác tới chỗ kính chắn gió, thò tay đoạt lại, tay của Thiệu Thành Hi dài, lại trêu đùa cô trốn đi, Hàng Tiểu Ý vươn người tới, nhưng không với tới, liền đưa tay ra cù nách Thiệu Thành Hi...

Sau đó…. cũng không có sau đó….

Thiệu Thành Hi rất sợ ngứa, làm hộp cơm đang ở trên không vung vãi ra, những hạt cơm, tôm bóc nõn óng ánh, màu sắc xinh đẹp văng ra.

“Cơm chiên tôm bóc nõn của em…” Hàng Tiểu Ý muốn khóc.

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, người mùi cơm tỏa ra trong xe, bụng Hàng Tiểu Ý vang lên 2 tiếng.

“Thật ra, anh thấy em ăn nhiều quá, nên cố ý phải không?” Hàng Tiểu Ý liếc anh.

Thiệu Thành Hi, “...”

Lần đầu tiên, khi Thiệu Thành Hi không biết nói gì, Hàng Tiểu Ý không biết có nên vui hay không.

Thiệu Thành Hi sầm mặt gọi cho thư kí, hai người xuống xe đứng ở ven đường chờ, trong lòng Hàng Tiểu Ý thầm cười, mặc dù Thiệu Thành Hi không phải người yêu xe như mạng, nhưng cả hộp cơm đổ xuống xe,  anh chắc cũng rất đau lòng.

Thiệu Thành Hi thò tay nhéo cằm Hàng Tiểu Ý, “Tiểu Tiểu, em không nói anh cũng biết em đang nghĩ gì.”

“Cũng có gì đâu…” Hàng Tiểu Ý đứng đắn, “Thành Hi, cơm chiên tôm bóc nõn ngon không?”

“...” Mặt Thiệu Thành Hi càng đen hơn.

Thư ký mang một chiếc xe khác tới đổi cho anh, thấy trong xe anh bừa bộn, không nhịn được cười, đã xảy ra thảm họa đến mức nào a!

Hàng Tiểu Ý đặc biệt dặn dò, “Thư kí Vương, anh bảo người ta rửa xe thật sạch, nếu còn cơm ở trong xe, tôi sợ sẽ thu hút lũ chuột.”

Thiệu Thành Hi, “...”

Hàng Tiểu Ý lấy một hộp cơm khác từ trong xe ra, ôm vào chiếc xe khác, thở dài nói, “Thật ra cơm trứng gà với mộc nhĩ cũng không tệ lắm.”

Lông mày Thiệu Thành Hi nhíu lại, “...”

Thiệu Thành Hi lái xe, Hàng Tiểu ý mở hộp cơm ra ăn tiếp, Thiệu Thành Hi nhíu mày, “Nguội rồi, đừng ăn nữa.”

Hàng Tiếu Ý ai oán liếc anh, “Thì sao, không cho em ăn tôm bóc nõn, bây giờ trứng gà mộc nhĩ cũng không muốn cho em ăn hả?”

Thiệu Thành Hi cười, nghiêng đầu nhìn phía ngoài xe.

Hàng Tiểu Ý đưa một thìa cơm tới bên miệng anh, “Có còn hơn không, ăn lót dạ đã.”

Giọng Thiệu Thành Hi cứng nhắc, “Kể cả thế, không bằng em để anh chết đói đi, anh chết đói em liền được giải thoát.”

Hàng Tiểu Ý cười vui vẻ, không nhịn được hôn lên mặt anh một cái ‘chụt’, “Ông Thiệu, anh thật đáng yêu.”

Mặt Thiệu Thành Hi vừa dịu dàng lại lần nữa đen xuống.

Cuối cùng, Hàng Tiểu Ý không ăn cơm chiên trứng đã nguội, Thiệu Thành Hi mua cho cô một phần súp dưới đài truyền hình, Hàng Tiểu Ý đáng thương nhìn anh, “Thành Hi, sau này em còn có cơ hội ăn thịt nướng không?” 

Thiệu Thành Hi hôn môi cô, “Thật đáng thương, lớn như vậy rồi mà chưa có cơ hội ăn thịt nướng, lần sau, chồng sẽ đưa em đi ăn thịt nướng…”

Hàng Tiểu Ý bĩu môi, đẩy anh ra, “ Ông Thiệu, vậy chia tay đi, nói nhiều chỉ thêm nước mắt, sau này nhớ ăn cơm thật ngon, đừng phụ lòng hộp cơm chiên tôm bóc nõn kia.”

Thiệu Thành Hi, “...”

*

Buổi chiều, Hàng Tiểu Ý gọi điện cho Đồng Tâm, Đồng Tâm rất lâu mới tiếp điện thoại, vừa nghe vừa đứng lên than thở, “Hàng Tiểu Ý, cậu là người trọng sắc khinh bạn, cậu dám ném mình cho anh ba biến thái của cậu, mình sắp bị chơi chết rồi….”

Chơi chết rồi… Cái từ này thật là….. Một lời khó nói hết...

“Cậu sao thế, Tâm Tâm? Anh ba của mình làm gì cậu à?” Hàng Tiếu Ý hứng thú hỏi.

Đồng Tâm bắt đầu nói không dừng, “Trước mặt và sau lưng, bận trước bận sau, hầu hạ Đại thiếu gia uống nước quạt mát, trang điểm cầm quần áo, còn phải trêu chọc cho anh ta vui vẻ, đi nhà vệ sinh cũng bắt tớ đợi, lúc anh ta đi ra phải phun nước hoa cho anh ta…” Đồng Tâm thở ra một hơi, “Trước khi anh ta muốn chửi bậy phải trước một bước nói thay anh ta, dù sao anh ta cũng là hình tượng của công chúng, cậu xem có phải anh ta bị bệnh không?”

Hàng Tiểu Ý nhíu mày, “Không phải anh ba đưa cậu về nhà sao? Sao bây giờ hai người vẫn đang ở chung một chỗ?”

“Ai, nói ra rất dài, dài quá nên không nói luôn được, cậu nghĩ cách cứu mình ra đi, anh ba cậu để cô bé Diệp Hà kia trông chừng tớ, nếu tớ dám chạy, anh ta liền đuổi việc Diệp Hà, cô bé sắp khóc rồi, cậu nhanh giúp tớ đi…”

Hàng Tiểu Ý chớp mắt mấy lần, cô biết rõ tính cách Hàng Vũ Hằng, thực ra những lời đó đều để dọa Đồng Tâm thôi, Hàng Tiểu Ý hung ác nhẫn tâm, “Tâm Tâm, cái đó ngoài tầm với của tớ, cậu đành phải tự mình cầu phúc thôi, còn nữa, anh ba tớ thích mềm không thích cứng, sợ con gái khóc nhất, cậu bảo trọng nhé, tớ cúp trước, bye bye.”

Nghe thấy âm thanh dập máy truyền đến, Đồng Tâm nở nụ cười, cười nghiến răng nghiến lợi, Hàng Tiểu Ý đúng là không có lương tâm.

“Tiểu Tâm Nhi, tới đây, tới đây….” Hàng Vũ Hằng đến thay quần áo, vẫy tay với Đồng Tâm đang co lại trong góc, Đồng Tâm đi tới, bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, “Anh Hàng, có chuyện gì sao?”

Hàng Vũ Hằng miễn cưỡng liếc cô, “Sao  vẻ mặt lại không tình nguyện thế?”

“Không có, sao có thể, được làm việc cho anh Hàng, thực sự tôi cầu còn không được.”

Hàng Vũ Hằng cười một tiếng, khinh thường nhíu mày nói, “Lời này cũng có thể nói dối.”

Hàng Vũ Hằng ôm cổ cô, “Đi, tới đây gặp người này.”

Đồng Tâm bị anh ôm, không tránh được, đành đi theo anh, cách một phòng hóa trang, Đồng Tâm lấy hai tay che mặt, cố gắng giảm xuống cảm giác tồn tại của mình, nhưng Hàng Vũ Hằng là ai chứ, đi đâu cũng nổi bật, giống như pháo hoa, không muốn bị mọi người nhận ra cũng khó.

Nghe thấy tiếng bàn luận sau lưng, Đồng Tâm muốn chết.

“Thầy Dương, người tới rồi.”

“Ôi!!! Vũ Hằng, lâu rồi không gặp, dạo này bận lắm phải không?”

“Cũng không sao, như vậy lại được nghỉ ngơi vài ngày.”

“Con đưa người mà con nói với thầy đến chưa?”

Hàng Vũ Hằng đẩy Đồng Tâm về phía trước, “Tới đây, người đó đây, Đồng Tâm, Đồng trong đồng thoại, Tâm trong đăng tâm.”

Đồng Tâm ngơ ngác nhìn người đàn ông nho nhã trước mặt, ấp úng, “Dương, Dương Hoa…” Ca sĩ, nhạc sĩ Rock and Roll nổi tiếng, cô rất ngưỡng mộ anh ấy, thế mà lại được gặp ở đây.

“Ồ, là cô gái này sao? Hình như thầy từng gặp cô gái này rồi thì phải.” Dương Hoa nhìn Đồng Tâm vài giây, “Thầy nhớ ra rồi, lần trước có một chương trình, con tới làm khách quý, cô gái này lên hát phải không?”

“Đúng, chính là cô ấy, bạn của em gái con, cũng như em gái ruột của coni vậy, cô ấy muốn tham gia “Tôi là ca sĩ”, xin thầy Dương chỉ bảo cô ấy một chút, giọng hát của cô ấy cũng được, thanh âm dễ nghe, có thể hát cao, xin thầy giúp đỡ chọn bài hát một chút?”

Dương Hoa nở nụ cười, “Thằng nhóc này, thầy biết ngay con tìm thầy là không phải chuyện tốt, lúc thầy muốn nghỉ ngơi, lại tìm việc cho thầy làm.”

Hàng Vũ Hằng gãi đầu, “Người là thầy giáo của con, người dẫn con vào con đường này, không phải con đang giới thiệu sư muội cho người sao, người xem mặt hàng này có được không?”

‘Anh mới là mặt hàng’, Đồng Tâm oán thầm.

Dương Hoa gật đầu, “Thầy có nghe giọng của cô gái này rồi, không tệ lắm, như vậy đi, ngày mai đưa cô ấy tới chỗ thầy, thầy nghe một chút.”

“Được ạ, chắc chắn sẽ đến.” Hàng Vũ Hằng đứng nghiêm chào ông một cái, Dương Hoa dở khóc dở cười, “Thầy còn có việc với lãnh đạo, đi trước nhé.”

Đồng Tâm nhìn bóng lưng của Dương Hoa, cảm thấy như ở trong sương mù, đưa tay kéo Hàng Vũ Hằng, “Hàng sư huynh, anh nhéo em một cái đi, có phải sự thật không vậy?”

Hàng Vũ Hằng không nể tình nhéo mặt cô một cái, Đồng Tâm đau đến mức nhảy dựng lên, rồi vẻ mặt lại kích động, “Hàng sư huynh, anh nói xem có phải em gặp may không? Dương Hoa đó, đó là Dương Hoa đó, Dương Hoa đó…”

Hàng Vũ Hằng không chịu nổi đẩy cô ra, “Em mà gặp may cái gì?”

“A?” Đồng Tâm sửng sốt, “Gì cơ?”

Hàng Vũ Hằng véo tai cô, đến gần sát, hừ mạnh một tiếng, “Vận may của em là anh cho, không phải là gặp vận may, nhớ kỹ nhé…”

Đồng Tâm đau đến mức nhe răng, lần đầu tiên cảm thấy từ “gặp may” dùng đúng chỗ rồi.

*

Buổi chiều hôm sau, Hàng Tiểu Ý hẹn tới gặp mẹ Thiệu, Thiệu Thành Hi xuống xe, Hàng Tiểu Ý căng thẳng đến mức mặt trắng bệch, đứng cạnh xe rưng rưng, “Thành Hi, em nên bước chân trái trước hay chân phải trước?”

Thiệu Thành Hi không nhịn được tiến lên hôn cô một cái, “Đừng căng thẳng, cha mẹ anh không ăn em đâu.”

Hàng Tiểu Ý rất đau lòng, nhớ ngày trước lúc thuê phòng, hôn môi, đúng là lịch sử vô cùng bi thương mà.

Hai người mang theo túi lớn túi nhỏ lên lầu, đứng trước cửa, Thiệu Thành Hi nhìn cô, “Chuẩn bị xong chưa? Anh mở cửa nhé.”

Hàng Tiểu Ý hít một hơi thật sâu, bộ dáng thấy chết không sờn, “Mở đi.” Dù sao chuyện nên nhìn hay không nên nhìn, cha mẹ anh cũng đều thấy rồi, cũng không còn gì để mất mặt nữa.

Thiệu Thành Hi nhìn biểu cảm trên mặt cô, không nhịn được nhéo mặt cô, sau đó lấy chìa khóa ra mở cửa nhà.

“Gâu, gâu gâu, gâu…” Trong giây phút cửa mở ra, một con vật vọt ra, nhào về phía hai người.

Hàng Tiểu Ý lại càng hoảng sợ, sau đó thấy Thiệu Thành Hi cứng nhắc dán vào người cô, giọng hổn hển, “Ai lại mang con chó ngu ngốc này về nhà, Trình Nhất Đinh, em ra đây cho anh,em mang con chó ngu ngốc này đi mau…”

Hàng Tiểu Ý nhìn con chó Husky đang chạy xung quanh, cọ vào chân Thiệu Thành Hi, “Con chó này thật đẹp…” Con chó có màu lông xám trắng, ngoan ngoãn dịu dàng cọ chân Thiệu Thành Hi, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn Thiệu Thành Hi, ngốc như đứa trẻ làm việc tốt muốn có kẹo, trong nháy mắt tâm Hàng Tiểu Ý liền tan chảy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play