Edit: nhoclubu

Tôi khóc, lê bước từ bệnh viện ra ngoài, cám ơn trời đất, tôi có vẻ mặt đau thương như vậy ở trong bệnh viện, ông trời đã cho tôi một hoàn cảnh để hợp pháp hóa sự đau thương của mình.

Không biết ngồi ở bên ngoài bao lâu, bầu trời tối đen, gió mùa đông hanh khô thổi vào khuôn mặt đang khóc của tôi, hệt như con dao nhỏ cắt vào mặt tôi.

Điện thoại vang lên, là Chu Vi.

Cô ấy thật sự là người bạn tốt nhất của tôi.

Lần này tôi không ăn được gì, cô ấy lo lắng để tôi ở chỗ ngồi, sau đó cô đi qua tiệc đứng bên kia chăm chú chọn thức ăn, sau khi chọn xong quay lại bày thức ăn ra trước mặt tôi, nhưng tôi vẫn không ăn nổi.

Tôi chỉ hỏi cô: “Có quán bar nào tốt một chút, an toàn một chút để tớ có thể nổi điên không?”

Cô thở dài, cuối cùng cũng tùy tôi, dẫn tôi đến một quán bar nhỏ.

Không gian của quán bar này không giống với quán lần trước tôi đến, nhìn từ bên ngoài, có phong cách của Thượng Hải 35 năm về trước, cửa sắt và đèn treo cũng rất giống với đèn đường của Thượng Hải, tôi lại không biết, trong phố xa sầm uất này vậy mà cũng có một nơi tinh tế như thế, nhất thời như bị lạc vào giữa thời gian và không gian.

Vừa đẩy cánh cửa kính ra, bên trong cũng toàn là đèn, chụp đèn trên trần tỏa ra ánh sáng xanh lục, người pha chế đang đứng trong quầy rượu pha chế rượu, cánh tay thành thạo nhảy múa, trên ghế ngồi tinh xảo, những vị khách đang thủ thỉ nói chuyện với nhau.

Đúng lúc Chu Vi và tôi tìm được một chỗ ngồi ngay góc ngoặt sát tường, vừa kín đáo vừa vô cùng yên tĩnh.

Tôi ngồi xuống, liếc mắt nhìn ánh đèn trên đỉnh đầu rọi vào quần áo, dường như có lực xuyên thấu, từng sợi tơ trên bề mặt quần áo của tôi chiếu ra màu sắc rực rỡ.

Tôi khen: “Ánh sáng thật đẹp, hóa ra màu sắc bình thường như vậy cũng có thể chiếu ra được một loại thích thú khác.”

Cô ấy khẽ nói: “Ngon nhất là rượu, người pha chế ở chỗ này pha rượu khá chừng mực, căn cứ vào tâm trạng của cậu để pha rượu, trên cơ bản ai ai cũng có đặc tính riêng.”

Tôi cười khổ: “Cậu sợ tớ nổi điên không?”

Cô an ủi tôi: “Cậu sẽ không nổi điên đâu, nếu cậu thật sự muốn như vậy, vậy thì cứ nổi điên một lần cũng tốt mà.”

Tôi chỉ khóc.

Không biết tôi đã uống hết bao nhiêu rượu, vô cùng may mắn, tôi chỉ muốn uống rượu, thật sự không muốn nổi điên, nổi điên sẽ mất phông độ, cũng không giải quyết được gì, tôi chỉ uống hết ly này đến ly khác, nước mắt rớt xuống ly rượu, miệng tôi uống một ngụm cay đắng.

Nhắm mắt lại, tôi nằm trên bàn, nước mắt lại chảy ra, tôi cười khổ: “Gia Tuấn.”

Tôi nằm dài, không muốn ngẩng đầu.

Cuối cùng anh ta cũng đi đến bên cạnh tôi, nhẹ nhàng vỗ vai tôi: “Muốn ra ngoài nhìn phong cảnh hay không?”

Tôi xót xa nói: “Tôi không đi nổi.”

Anh ta nói: “Anh cõng em nhé!”

Tôi khóc, không muốn mắng anh ta nữa.

Sau đó anh ta cõng tôi trên lưng, chúng tôi ra khỏi quán bar.

Không có tuyết rơi, không khí se lạnh.

Chu Vi im lặng thu dọn đồ đạc của tôi, cô ấy đi theo sau.

Tôi không mở mắt, chỉ lẳng lặng nằm trên lưng người đó, đầu dán sau gáy anh ta.

Người cõng tôi không phải Phó Gia Tuấn, mà là Bùi Vĩnh Diễm.

Chu Vi gọi điện thoại cho Gia Tuấn, tôi nghe thấy cô ấy nói với anh, Đinh Đinh uống rượu, anh đến đây với cậu ấy đi. Nhưng anh không đến, anh lại gọi điện thoại cho Bùi Vĩnh Diễm, Vĩnh Diễm lập tức chạy đến.

Từng giọt nước mắt của tôi rơi xuống, Phó Gia Tuấn, anh nhẫn tâm quá.

Chúng tôi đi trên đường lớn, lần này là anh ta cõng tôi, bước chân thong thả.

Bùi Vĩnh Diễm hỏi tôi: “Em nói gì đi, nói đi.”

Tôi cười gượng: “Tôi phải nói gì đây?”

Anh ta nói: “Ngày đó em cõng anh, em đã nói nhiều như vậy, hiện giờ em cũng nói với anh vài câu đi.”

Mắt của tôi gần như không nhìn rõ thứ gì, mũi cũng bị nghẹt khó chịu: “Lúc sống ái ân kể suốt ngày, lúc chết liền bỏ theo người ngay (1)… … Bệ ngọc thềm lan còn nguyên đó, chỉ có dung nhan là đổi thay, hỏi anh hay được bấy nhiêu sầu, đầy ngập một dòng xuân chảy về đông (2)… …”

(1) Hai câu thơ trong bài thơ “Hảo liễu ca”, trích trong Hồng Lâu Mộng.

(2) Bốn câu thơ trong bài “Ngu Mỹ Nhân” của nhà thơ Nam Đường hậu chủ Lý Dục.

Tôi nhắm mắt lại, nước mắt chảy vào miệng.

Bùi Vĩnh Diễm im lặng cõng tôi đi.

Chúng tôi đi về phía trước, đi qua mấy cái thùng rác, mấy con mèo lang thang chạy trốn rất nhanh.

Tôi nói lẩm bẩm: “Vạn vật trong trời đất, chỉ có làm người không dễ.”

Anh ta im lặng lắng nghe.

 Đi một lát, anh ta lại nói: “Đinh Đinh, chúng ta kết hôn nhé!”

Tôi không biết nên khóc hay cười: “Thừa nước đục thả câu, thấy hỗn loạn vào góp vui, Bùi Vĩnh Diễm, anh thật sự có tinh thần diễn kịch.”

“Đinh Đinh, cho anh một cơ hội bày tỏ đi, anh đã giấu rất lâu rồi.”

Tôi mệt mỏi nhắm mắt lại: “Được, anh nói đi, nói đi, anh nói cho tôi biết anh ta sẽ không chết đói ở nhà thờ, còn gì nữa, anh nói cho tôi biết hồ nước vào mùa đông ở Ontario đóng băng dày bao nhiêu… …”

Tôi đã ngủ mất, ngủ ở trên lưng của Bùi Vĩnh Diễm.

************************************

Tôi và Gia Tuấn đã hẹn xong thời gian, đến Cục Dân Chính tiến hành thủ tục.

Tôi đến trước, cũng không có cảm giác lo lắng gì cả, rất bình tĩnh.

Tôi đã dọn ra khỏi nhà, tất cả đồ đạc của tôi đã dọn hết đi rồi, chẳng qua lần này tôi chỉ xách theo hành lý, giấy chứng nhận kết hôn của chúng tôi cũng không mang theo, tình cảm đã hết, giữ lại cũng vô ích, để tùy anh xử lý vậy.

Khi dọn đồ đạc, tôi có một cảm giác rất thê lương, những kỷ niệm từng ân ái như một thước phim quay chậm, cuối cùng chồng tôi, người đàn ông của tôi cũng trở thành người xa lạ. Tôi không khỏi cảm khái, có nhà thơ đã nói, thắng thua đúng sai quay đầu cũng là số 0, núi xanh vẫn ở nguyên đó, hoàng hôn mấy độ, chúng ta sao lại phải đi đến bước này?

Lần đầu tiên dọn đi, anh trở về ngăn cản, nhưng lần này thì không có.

Chúng tôi rất lạnh nhạt và bình tĩnh, bàn bạc chuyện phân chia tài sản một cách ôn hòa nhã nhặn, tuy rằng lúc nói chuyện, giọng điệu của chúng tôi rất bình tĩnh, nhưng rõ ràng tôi cảm nhận được trong lòng người nào cũng không yên, chúng tôi cũng không tính toán chi li, trái lại đều khách sáo.

Tôi nói: “Theo trình tự, em chỉ lấy một nửa của em là được rồi, văn phòng luật sư của anh vừa mới vượt qua cửa ải khó khăn, đúng ngay thời điểm rất cần tiền.”

Anh cũng vô cùng khiêm nhường, ánh mắt cũng không dám nhìn tôi, nhìn xung quanh, tay cũng không biết đặt ở chỗ nào: “Không cần đâu, không cần, tiền còn có thể kiếm lại được, căn nhà kia nếu em muốn, … … đưa em cũng được mà.”

Tôi liêc tục ngắt lời: “Không cần, không cần, em không cần nhà… … Nếu không thì chu cấp tiền đi.”

Kết quả chúng tôi khách sáo đến nỗi không thể khách sáo hơn, bình tĩnh đến nỗi không thể bình tĩnh hơn, thương lượng xong chuyện này, thậm chí chúng tôi còn vô cùng điềm tĩnh ngồi ăn cơm chung.

Một bữa cơm, hai chúng tôi đều mang tâm sự, bốn món ăn bày ra trên bàn, nhưng hai chúng tôi chỉ lo lùa cơm vào miệng, kết quả thức ăn vẫn còn nguyên ở đó.

Anh thở dài dặn dò tôi: “Sau này… … ít ăn cay thôi.”

Tôi không có biểu cảm gì, cũng dặn lại anh: “Sau này anh cũng uống ít rươu thôi.”

*********************************

Tôi ngẩng đầu, đã qua giờ hẹn rồi, Gia Tuấn vẫn chưa đến, chúng tôi nhất định phải gặp nhau ở Cục Dân Chính, hiện tại cũng qua nửa tiếng rồi, tôi nhìn đồng hồ, sao lại còn chưa đến?

Tôi ra ngoài nhìn, đúng lúc tôi có chút bất ngờ.

Xe của Gia Tuấn đã đến rồi, xe anh lặng lẽ dừng ở cửa, trong bãi đổ xe, Gia Tuấn vẫn ngồi ở ghế lái nhìn về hướng tôi.

Vừa nhìn thấy tôi, anh liền cúi đầu trên tay lái, lấy tay lau mũi, che giấu điều gì.

Tôi khẽ thở dài.

“Đến rồi à.” Tôi chào hỏi anh.

“Ừ, ngại quá, đến muộn.”

   

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play