Trước thế công liên miên bất tuyệt của Lạc Nam, Kiếp Linh lần đầu làm thiếu nữ quả thật không trụ được nổi, chỉ cảm thấy thân thể lâng lâng, linh hồn phiêu bồng trên chín tầng mây, hai tay bấu chặt vào lưng Lạc Nam, móng vuốt cắm thẳng vào da thịt hắn phóng đãng rên rỉ:
“Sướng chết thiếp rồi thiếu chủ…”
Thân thể yêu kiều của nàng co giật, bên trong tiểu huyệt phấn hồng co bóp dữ dội, vô số vách thịt mềm hút lấy côn thịt vào sâu bên trong, quy đầu chạm đỉnh hoa tâm làm cả hai cùng tê tái.

Lạc Nam sung sướng gầm lên một tiếng, tinh quang cuồn phún lắp đầy bên trong giai nhân.

“Ahhhh, nóng quá…đầy quá chàng ơi…”
Kiếp Linh thỏa mãn ngã người vào lòng hắn, bộ ngực to tròn phập phồng theo từng nhịp thở, toàn thân nóng rực như lửa, da trắng ửng hồng, mắt đẹp mê ly…
Lạc Nam mỉm cười hôn lên trán nàng trêu nói: “Nàng là mèo sao? Cào cấu khắp cả người ta rồi…”
“Tại chàng làm thiếp sướng quá…” Kiếp Linh tức giận đấm thùm thụp vào ngực hắn.

“Được rồi, còn muốn làm nũng tới bao giờ?” Kiếp Nhược hừ hừ nói, đem Kiếp Linh kéo ra khỏi lòng của Lạc Nam, đến lượt nàng lao vào ôm lấy hắn:
“Đến lượt thiếp nhận ân mưa móc!”
“Đường đường là Nữ Thiên Đế, sao lúc này lại giống tiểu miêu nữ đang khát tình?” Lạc Nam ngắn lấy nhũ hoa trên bầu sữa của nàng trêu đùa hỏi.

“Nữ Thiên Đế gì chứ, bọn thiếp chỉ là tiểu cung nữ của Thiếu Chủ!” Kiếp Thiền cũng ôm lấy hắn từ phía sau, đem bầu ngực căng đầy tròn trĩnh áp sát vào lưng hắn.

Lạc Nam ôm lấy cả hai nàng vào lòng ngực rộng rãi rời khỏi hồ nước, đặt hai vị mỹ nhân nằm cạnh nhau trên bãi cỏ xanh.

Ngắm nhìn hai bộ ngọc thể trần truồng, ánh mắt của hắn trở nên tham lam đến lạ.

Không thể không nói Hi Vũ rất khéo léo tuyển chọn.

Tứ Đại Cung Nữ đều xinh đẹp như nhau, hoa nhường nguyệt thẹn, mỗi người mỗi vẻ…
Ngay cả thân thể của các nàng cũng không chênh lệch nhau quá lớn, các bầu ngực có quy mô gần giống nhau, vòng eo nhỏ nhắn, đôi chân thon dài…làn da trắng nõn, chỉ khác nhau về dung mạo.

Đặt hai nàng nằm song song, nếu như che kín mặt sẽ rất khó để phân biệt…
Bất quá Lạc Nam vẫn tinh ý đếm số nốt ruồi, số lượng nốt ruồi của các nàng khác biệt nhau.

“Làm gì nhìn bọn thiếp như thế?” Kiếp Nhược cắn cắn khóe môi tình tứ nhìn hắn.

“Các nàng quá đẹp!” Lạc Nam si mê nói.

“Ba hoa!” Kiếp Thiền bĩu môi: “Bọn thiếp làm sao đẹp bằng Thương Lan, Nguyệt Kỳ, Khinh Vũ các vị chủ mẫu?”
“Mỗi người đều có vẻ đẹp riêng, không thể so sánh như vậy!” Lạc Nam ôn tồn đáp.

“Muốn thiếp đi chàng!” Kiếp Nhược mong đợi nhìn hắn.

“Cái lỗ nhỏ trống rỗng này thèm lắm rồi sao?” Lạc Nam nhếch miệng cười tà, ngón tay móc nhẹ cái tiểu huyệt chật hẹp xinh xắn giữa hai chân nàng.

“Hức…thèm rồi!” Kiếp Nhược nỉ non thành tiếng, dâm thủy lan tràn, miệng u cốc co co rút rút ngón tay của hắn.

Nhìn Lạc Nam và hai nữ trước đó giao hoan, nàng đã sớm xuân tình nhộn nhạo, lần đầu tiên trong đời sinh ra cảm giác thèm muốn.

Lạc Nam cũng không tiếp tục trêu đùa nàng, đem đầu côn thịt đặt vào đúng vị trí, dùng sức xâm nhậm…
“Ưm…vào rồi…” Kiếp Nhược ánh mắt mờ mịt: “Sao chưa thấy đau?”
“Nha đầu ngốc, còn chưa vào hết đâu!” Lạc Nam bật cười, toàn lực đâm lúc cán.

“Ahhh, thiếu chủ giết thiếp sao?” Kiếp Nhược hai chân duỗi thẳng, môi nhỏ thở hổn hển, thân thể như bị chia cắt.

Kiếp Thiền ở bên cạnh tò mò nhìn xuống, vừa rồi ở dưới nước nên không thấy rõ, lúc này ở trên bãi cỏ nên nàng có thể thấy được cái chỗ to lớn đó của thiếu chủ đang tách rời cô bé chật hẹp của Kiếp Nhược mà tiến vào bên trong.

Có máu đỏ chảy dọc theo thân côn thịt ra ngoài khiến các đường gân guốt nhìn càng thêm dữ tợn.

“Á, đâm đến tận cùng bên trong rồi, cứng và to quá…” Kiếp Nhược tiếp tục rên rỉ oằn quại.

Lạc Nam thấy Kiếp Thiền tò mò, liền kéo nàng lên hôn vào môi nàng, đầu lưỡi quấn quít, ngón tay chọt vào bên dưới nhục động ẩm ướt đùa nghịch, thỉnh thoảng gãy gãy lên cái âm hạch nhỏ tròn của nàng.

Bạch bạch bạch bạch bạch…
Nhận ra cơn đau đớn qua đi, hắn bắt đầu nhấp từng nhịp đều đặn vào cô bé Kiếp Nhược, tận hưởng sự co dã và ma sát chật chội mang lại, ngón tay rút ra đút vào hạ thân Kiếp Thiền cũng mãnh liệt hơn.

“Ân…ư…ư…sướng…thoải mái…ngứa…”
Hai nữ động tình thoải mái rên la trước động tác lão luyện của nam nhân, cơn sướng tê tái từ thể xác đến linh hồn.

Lạc Nam đem chân Kiếp Nhược tách rộng ra thành chữ M, côn thịt xâm chiếm càng thêm dữ dội, lúc cạn lúc sâu, chín cạn một lúc cán.

“Chết…thiếp sống không nổi với chàng…” Kiếp Nhược chưa từng trải qua khoái cảm như nước thủy triều đến như vậy, bầu sữa gợn sóng thịt lăn tăn, thân thể mềm mại giật giật, cô bé nhỏ xinh siết chặt, âm tinh cuồng phún mà ra.

Lạc Nam cúi xuống ôm ấp lấy nàng vuốt ve, chạy nước rút hàng trăm cái mạnh bạo.

“Trời ơi thiếp sướng…”
Kiếp Nhược sướng đến phát khóc nhưng môi lại nở nụ cười, đầu óc trống rỗng vì tình dục thăng hoa, hai tay bấu chặt bộ ngực của mình đến đỏ ửng.

“Thật là nhiều nước…ở đâu lại nhiều nước đến vậy?” Kiếp Thiền nhìn hạ thể đôi nam nữ mà lắp bắp.

Vừa rồi Lạc Nam và hai nữ kia làm ở dưới nước nên nàng không rõ.

Chẳng ngờ phía dưới mông của Kiếp Nhược lúc này nước đã động thành vũng lớn.

“Nàng chẳng phải cũng ướt nhẹp rồi sao?” Lạc Nam dở khóc dở cười nhìn Kiếp Thiền, đem bàn tay mình từ dưới hạ thể của nàng nâng lên.

Kiếp Thiền sắc mặt đỏ thẳm, bởi vì tay của hắn vừa nghịch ngợm chỗ kín của nàng cũng đã đầy nước.

Lạc Nam trong lòng nghịch ngợm, đem hai ngón tay mình đút vào bờ môi hồng nhuận của Kiếp Thiền.

Kiếp Thiền sóng mắt luân chuyển, ngoan ngoãn liếm láp ngón tay dính đầy dâm thủy của mình.

Nhìn thấy nàng biểu lộ quyến rũ, Lạc Nam không nhịn được nữa đem nàng đè xuống.

Hắn rút côn thịt khỏi cơ thể Kiếp Nhược, thẳng tắp một đường cắm vào đóa hoa đã mở của nàng.

“Hức…thiếu chủ thô bạo quá…” Kiếp Thiền ra vẻ ủy khuất, nút ngón tay hắn càng nhiệt liệt hơn:
“Ngươi đang cưỡng gian thiếp sao?”
“Chính là cưỡng gian tiểu dâm nữ như nàng!” Lạc Nam khoái trá cười, côn thịt cố gắng đâm vài nhát mặc cho màn trinh của nàng vừa bị xuyên thủng.

Máu đỏ lại thẩm ướt mà ra, Kiếp Thiền ôm chặt lấy hắn, giọng điệu mê ly:
“Hiếp chết thiếp đi, thiếp thích cảm giác chiếm hữu thô lỗ của chàng!”
Lạc Nam toàn thân căng cứng, thở hổn hển nói: “Xem ta hàng phục tiểu ma nữ!”
Hắn bế phốc lấy nàng lên, đem lưng của nàng tựa vào cột trụ cung điện, một chân thon dài gác lên vai hắn.

Từ phía trước, Lạc Nam hung hăng cắm thẳng vào.

BẠCH BẠCH BẠCH BẠCH BẠCH.

Âm thanh da thịt chạm nhau mạnh mẽ vang khắp cung điện, Kiếp Thiền tận hưởng ngửa cổ rên la, Lạc Nam vùi đầu vào cổ nàng hôn hít.

“Hừ…sướng…chơi thế này mới là chơi chứ…làm chết thiếp, làm mạnh vào!” Kiếp Thiền dùng chân dài kẹp qua người hắn, cơ thể lơ lửng trên không, tựa lưng vào cột để tận hưởng từng cú thúc len lẽo qua các vách thịt mềm của nàng một cách mãnh liệt.

Cách đó không xa, Kiếp Tâm, Kiếp Linh và Kiếp Nhược trợn tròn mắt nhìn Kiếp Thiền, không tưởng tượng nỗi nha đầu này khi lâm trận lại phóng đãng đến như vậy, rên đến mức các nàng cũng phải đỏ cả mặt.

Thiếu chủ cũng không thương hương tiếc ngọc gì hết, lần đầu phá trinh mà chơi đến Kiếp Thiền sắp chết đi sống lại.

Đáng nói ở chỗ Kiếp Thiền còn cực kỳ hưởng thụ, khoái cảm dâng trào, sung sướng trong cơn khoái lạc.

Không biết qua bao lâu sau, Kiếp Thiền rốt cuộc rên lên ư ử:
“Chịu hết nổi…thiếp bắn đây…”
“Ta cũng ra…chúng ta ra cùng nhau!” Lạc Nam gầm lên một tiếng, dập những cú cuối cùng như mũi khoan.

Hai người cùng lúc rùng mình, âm tinh cùng dương tinh xối xã phun ra, hòa quyện vào nhau tạo thành dung dịch trắng đục hòa cùng máu đỏ đầy dâm mỹ.

Kiếp Thiền run rẩy trong lòng Lạc Nam, hắn thương tiếc đem côn thịt rút ra, bế lấy nàng đến bên cạnh tam nữ.

Nhìn thấy đôi môi dưới của Kiếp Thiền đã hình thành một cái lỗ nhỏ chưa khép lại được, tam nữ đủ biết vừa rồi hai người chơi dữ đến mức độ nào.

“Các nàng tuyệt vời quá…” Lạc Nam nằm xuống bên cạnh chúng nữ, thỏa mãn nhìn ngắm lấy từng mỹ nhan xinh đẹp.

“Tuyệt như vậy mà đến nay mới có người ăn…” Kiếp Linh oán trách liếc xéo hắn.

“Tình cảm cũng như rượu vậy, ấp ủ càng lâu đến khi thưởng thức sẽ càng thơm ngon!” Lạc Nam ôm lấy nàng cười nói.

“Để bọn thiếp hầu hạ chàng tắm rửa!” Kiếp Tâm cắn cắn môi nói.

“Vội làm gì? Chúng ta còn tu luyện Long Tiên Thánh Điển!” Lạc Nam mỉm cười, hất cằm ra lệnh nói:
“Ngoan, xếp thành hàng dọc, vểnh cái mông lên!”
Bốn nữ khẽ gắt một tiếng, bất quá vẫn ngoan ngoãn xếp lại bên cạnh nhau, nằm sấp vểnh cao mông, khoe từng cái chỗ nhỏ tinh xảo.

Lạc Nam hưng phấn đét vào từng cái mông tròn hư hỏng, côn thịt lại đại triển thần uy.

Liên tục cắm vào ngọc thể của từng người.

Long Tiên Thánh Điển – Đồng Tâm Đồng Ý dễ dàng kích hoạt.


Nhìn thấy Lạc Nam sắc mặt dương dương đắc ý rời khỏi, Hi Vũ ngồi trong bảo điện lạnh lùng hừ một tiếng:
“Củ cải trắng ta nuôi dưỡng bấy lâu nay lại bị heo ủi !”
Chỉ là nàng vừa dứt lời, thân ảnh Lạc Nam đã xuất hiện bên cạnh nàng, vòng tay ôm lấy vòng eo như rắn nước không xương của sư phụ, cười mị mị hỏi:
“Ai là heo vậy?”
“Ngươi!” Hi Vũ khẽ gắt giọng: “Dịch Chuyển Tức Thời để ngươi làm chuyện không đứng đắn như vậy sao?”
“Ôm Hi Vũ bảo bối là chuyện đứng đắn nhất cuộc đời ta!” Lạc Nam nghiêm mặt nói.

“Không biết tôn ti trật tự, gọi sư phụ!” Hi Vũ trách mắng, gò má lại đỏ ửng lên.

“Vừa rồi chúng ta bị con khỉ kia phá đám, hiện tại tiếp tục!” Lạc Nam cúi đầu muốn hôn lên bờ môi kiều diễm của nàng.

“Cút!” Hi Vũ đem đầu hắn đẩy ra, nghiến răng nghiến lợi:
“Mới leo lên người nữ nhân khác giờ lại muốn đụng ta?”
Lạc Nam mừng rỡ như điên: “Vậy lần sau ta không lên người nữ nhân khác thì được đụng?”
“Vô liêm sĩ!” Hi Vũ thở phì phò nói: “Hối hận khi đã thu nghiệt đồ như ngươi!”
“Dù nàng không thu ta làm sư phụ thì sớm muộn gì chúng ta cũng cưới nhau!” Lạc Nam chân thành nói.

“Tại sao?” Hi Vũ nhíu mày hỏi.

“Bởi vì nàng quá tuyệt vời, đời ta sẽ không để mất nữ nhân tuyệt vời như vậy!” Lạc Nam nịnh nọt.

“Miệng chó không mọc được ngà voi!” Hi Vũ bĩu môi nói.

Lạc Nam cười hì hì: “Thương Lan, Ngạo Tuyết, Manh Manh các nàng ấy đều là hồng nhan tri kỉ của ta, chỉ cần ta có quan hệ với Tiên Ma Cung…dù ta không làm đồ đệ của nàng thì số phận cũng sẽ sắp xếp để chúng ta gặp mặt!”
Hi Vũ nghe vậy thoáng chốc thất thần.

Quả nhiên đúng theo lời hắn, nàng là Tiên Ma Công Chúa, chỉ cần hắn và những nữ nhân khác của Tiên Ma Cung thân mật, thì sớm muộn gì nàng cũng sẽ tiếp xúc với hắn.

Lạc Nam nhân lúc Hi Vũ suy tư đã hôn vào môi nàng, đầu lưỡi tham lam duỗi ra, lần này đã thành công tiến vào bên trong mút lấy chiếc lưỡi đinh hương ướt át.

Hi Vũ toàn thân rung mạnh, mềm mại vô lực ngã vào lòng hắn, như cô bé thẹn thùng đón nhận nụ hôn ướt át đầu đời.

Lưỡi hai người quấn chặt lấy nhau, vị ngọt vào và hương thơm tươi mát của Hi Vũ khiến Lạc Nam say mê.

Vị Nữ Hoàng kiêu ngạo và Tiên Ma Công Chúa cao quý đã hiến dâng bờ môi và nụ hôn của mình cho nam nhân mà nàng lựa chọn.

Thời gian và không gian như ngừng trôi, mãi đến khi bàn tay của Lạc Nam không an phận tìm đến bầu sữa quy mô của nàng vuốt ve, Hi Vũ mới giật mình đem hắn đẩy ra:
“Được rồi!”

“Ta yêu nàng chết mất!” Lạc Nam thâm tình nói.

Hi Vũ trái tim nhảy lên, nghiêng đầu né tránh ánh mắt của nam nhân, giọng điệu mềm mại:
“Giờ chưa phải lúc!”
“Thế bao giờ?” Lạc Nam mong đợi nhìn nàng.

Hi Vũ cắn chặt cánh môi anh đào, giọng điệu nhỏ đến mức khó thể nghe thấy:
“Chờ…chờ ngươi thống nhất vũ trụ…ta sẽ gả…”
“Hahaha!” Lạc Nam phá lên cười lớn, vui vẻ ôm chầm lấy nàng bế lên xoay tròn tròn.

“Có câu này của sư phụ bảo bối, dù vũ trụ không lâm nguy ta cũng sẽ liều mạng thống nhất!”
“Thả xuống nhanh!” Hi Vũ nhìn thấy hắn như đứa trẻ sắp đạt được món quà ưa thích, ánh mắt càng thêm ôn nhu.

Hồi lâu sau, Lạc Nam mới hài lòng buông tha Hi Vũ, nghiêm túc nhìn lấy nàng hỏi:
“Vị Đế Nữ của Tây Môn Thế Gia thế nào rồi?”
Người hắn muốn hỏi là truyền nhân của Tây Môn Thế Gia thuộc Tiên Ma Cung, nàng là nữ nhân được hắn và Phượng Tịch Y tìm về, trước đó còn lạc trong thời không mà chưa từng tu luyện.

“Tên của nàng ấy là Tây Môn Yên Nhiên, được chúng ta toàn lực bồi dưỡng, đã giải khai toàn bộ Tiên Ấn, phục dụng Bàn Đào Quả cùng Thăng Hoa Đan, luyện hóa số lượng lớn Lập Ma Quả cùng Nguyên Thạch, đang trong quá trình đột phá Thiên Đế!” Hi Vũ trả lời nói.

Lạc Nam âm thầm cảm thán, không hổ danh là truyền nhân của Tiên Ma Cung a, có được tài nguyên phong phú là lập tức thực lực tăng vọt, đây cũng là nhờ lực lượng khổng lồ trưởng bối của nàng lưu lại trong Tiên Ấn.

Có chút suy nghĩ, hắn lấy ra Hấp Huyết Đao đưa cho Hi Vũ, mỉm cười nói:
“Giúp ta giao cho Tây Môn Yên Nhiên, nàng ta là truyền nhân của Tây Môn Thế Gia tinh thông Đao Đạo, thanh cự Đao này có lẽ sẽ thích hợp!”
“Dị Binh?” Ánh mắt Hi Vũ lóe lên, nàng cũng biết chuyện liên quan đến Cuồng Khí Lão Nhân.

Ở trong phạm vi của Đế Thiên Côn Lôn, thật khó có thứ gì qua được ánh mắt quan sát của nàng.

“Không sai, nghĩ tới nghĩ lui…có lẽ chỉ truyền nhân Tây Môn Thế Gia là thích hợp với nó!” Lạc Nam nói.

Nữ nhân và hồng nhan của hắn cũng có Á Liên Nga và Chiêu Quân là sử dụng đao pháp.

Nhưng Á Liên Nga dùng Trường Đao, Chiêu Quân lại dùng Song Đao…
Hấp Huyết Đao là Cự Đao, thích hợp với Tây Môn Yên Nhiên hơn.

“Sao ngươi không trực tiếp đưa nó cho nàng?” Hi Vũ hỏi.

“Ta đâu có nhiều thời gian!” Lạc Nam nhún nhún vai.

“Sợ lại lưu thêm tình chủng sao?” Hi Vũ nhếch nhếch miệng trêu tức.

“Hừ, nhiều nữ nhân quá sau này không có thời gian sủng ái nàng đâu!” Lạc Nam giận dữ nói.

“Tiểu tử thúi, ai thèm ngươi sủng ái?” Hi Vũ sắc mặt đỏ bừng, hung hăng đạp bay hắn.

Lạc Nam chật vật rời khỏi Côn Lôn Hoàng Cung, khóe môi nhếch lên.

Đúng lúc này, hắn cảm giác hai cô con gái của mình muốn xuất quan.


Chúc cả nhà trưa vui vẻ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play