“Tộc Trưởng, vừa bắt được hai tên tiểu tặc đột nhập Long Khố!”
Lạc Nam vừa trở về Long Tộc, câu đầu tiên nghe được từ Tiểu Tiên lại chính là như vậy.

“Lại là đột nhập Long Khố? Long Khố của chúng ta là cái chợ sao?” Lạc Nam sắc mặt quái dị hỏi.

Phải biết rằng, Long Khố chính là nơi cất chứa phần lớn tài sản của Long Tộc, vừa có cường giả Long Tộc âm thầm canh gác, vừa có tầng tầng lớp lớp các loại Cấm Chế, Trận Pháp chặt chẽ.

Bình thường, dù là Thiên Đế muốn đột nhập Long Khố cũng là không thể, sẽ bị phát hiện ngay khi vừa mới tiếp cận.

Chỉ có những kẻ thủ đoạn tinh quái như Hắc Trư mới từng thành công đột nhập mà thôi.

Lần này lại có hai tên “tiểu tặc” thành công đột nhập, mặc dù cuối cùng bị bắt giữ, nhưng vẫn cho thấy khả năng của bọn hắn phi phàm.

“Mang bọn hắn vào gặp ta!” Lạc Nam phất tay phân phó.

“Vâng!” Tiểu Tiên gật đầu, quay người rời đi.

Không lâu sau, nàng lại một mình đi vào.

“Hả?” Lạc Nam nhíu mi: “Người đâu?”
“Không phải người, mà là chúng nó!” Tiểu Tiên cười cười, hai bàn tay bỗng nhiên xòe ra.

Lạc Nam, Hắc Trư và Tôn Hầu Tử trừng to mắt.

Chỉ thấy trong lòng bàn tay trái của nàng, một con chuột béo mập múp máp trong có phần đáng yêu đứng bằng hai chân sau hiện ra, ánh mắt lanh lợi pha lẫn gian xảo, toàn thân một bộ lông vàng chói lọi, bắt mắt vô cùng.

Mà ở trong lòng bàn tay phải, một con mèo nhỏ nhắn xinh xắn, hai mắt linh động ngập nước, bộ lông lấp lánh như cẩm thạch, giữa cổ có đeo một chiếc lục lạc vàng, đang ra vẻ đáng thương.

“Chuột với mèo?” Hắc Trư cùng Tôn Hầu Tử hai mặt nhìn nhau.

Tôn Hầu Tử triển khai Hỏa Nhãn Kim Tinh, muốn xem thử con chuột và con mèo này có gì đặc biệt.

Đáng tiếc, Hỏa Nhãn Kim Tinh của hắn không nhìn ra gì bất thường, chứng tỏ đây thật sự là hình dáng thật của chúng, không phải ngụy trang.

“Hai con hàng này sở hữu khí vận rất nồng a!” Hắc Trư lại là vuốt cằm đánh giá.

Nó là Thiên Địa Trư, có chút hiểu biết về khám phá thiên cơ, nhìn thấu khí vận của người khác.

Chứng kiến vây quanh con chuột và con mèo là những luồng khí vận cực kỳ nồng đậm, chứng tỏ bọn nó vẫn chưa tới số, phúc duyên thâm hậu.

Nhất là con mèo kia, khí vận thậm chí sánh ngang Khí Vận Chi Tử, là con cưng của thiên địa.

Mà lúc này, Lạc Nam trong lòng cũng đang cười trộm, không nghĩ đến chuột và mèo lại tìm đến trong hoàn cảnh như vậy.

Nhìn thấy chúng nó bị Tiểu Tiên phong ấn thực lực, vô cùng đáng thương khóc hề hề, Lạc Nam tức giận nói:
“Dám mang ý đồ trộm cắp Long Khố, mang ra ngoài trảm đầu!”
“Phốc!”
Mèo và chuột hai mắt xém chút trắng dã, tính cách bọn chúng vô cùng nhát gan, vốn bị khí thế Nghịch Long của Lạc Nam uy hiếp, nay còn bị phán định tử hình, trực tiếp khóc tu tu:
“Tộc trưởng tha mạng a, tiểu sau này không dám nữa…” Con chuột lệ nóng doanh tròng, liên tục chắp tay khấu đầu bên trên lòng bàn tay của Tiểu Tiên, sợ hãi đến lông ria co rúm lại, đúng là nhát như chuột.

“Tên lòng dạ sắt đá kia, sao ngươi nỡ động thủ với con mèo khả ái, đáng yêu như ta?” Con mèo vừa khóc vừa trách mắng Lạc Nam, lại âm thầm hối hận nghe lời con chuột xúi dại.

Với vận khí của nó, chỉ cần ngồi im một chỗ, thỉnh thoảng sẽ có vật phẩm quý giá vô tình rơi vào trong túi, cần gì mạo hiểm đi ăn trộm Long Khố của Long Tộc.

Chẳng qua, nó trời sinh có đam mê với những vật phẩm chiếu lấp lánh, ưa thích còn hơn tính mạng, nghe con chuột dụ dỗ bên trong Long Khố có rất nhiều vật như vậy nên mới liều mạng.

Nào ngờ chưa được bao lâu, đã bị một kẻ gọi là Long Tuyệt, tộc trưởng của Hắc Long Tộc bắt giữ.

Nghe nói, Long Tuyệt này là một trong những thủ hạ trung thành bậc nhất của Nghịch Long Đế, là Long Tộc chủ tu Linh Hồn, vô cùng lợi hại.

Rơi vào tay hắn, chuột và mèo không có quả ngon để ăn.

Tiểu Tiên biết nhìn mặt nói chuyện, hiểu rõ Lạc Nam chỉ muốn hù dọa hai con hàng này, vội vàng cầu khẩn:
“Tộc Trưởng, bọn chúng có thể đột nhập Long Khố cũng xem như có bản lĩnh, lại khả ái đáng yêu, có thể tha mạng hay không?”
Nghe nàng nói, chuột với mèo dùng ánh mắt như nhìn bồ tát sống xem lấy Tiểu Tiên.

“Hừ, trẫm đường đường là người đứng đầu Long Tộc, nhất ngôn cửu đỉnh, sao có thể thu hồi lời đã nói!” Lạc Nam hừ lạnh một tiếng:
“Trừ khi liên quan đến người thân, trẫm mới có thể phá lệ!”
Nghe câu đầu của hắn, chuột với mèo đã tuyệt vọng, nhưng nghe đến câu sau, hai mắt lập tức sáng rực lên.

“Thân, chúng ta là người thân a, Tiểu chính là muội muội thất lạc nhiều năm của tộc trưởng ngươi!” Con chuột la lên oai oái nhận thân nói.

“Miêu ta cũng vậy, Miêu ta là muội muội cùng cha khác ông nội…à không, khác mẹ của tộc trưởng!” Con mèo gật đầu lia lịa, giả bộ giương nanh múa vuốt giống Long Tộc.

“Đều là giống cái?” Lạc Nam trong lòng âm thầm quái dị, ngoài mặt cười gằn:

“Hừ, các ngươi xem bổn tộc trưởng ngu ngốc sao? huynh đệ tỷ muội của ta đều là những người có bản lĩnh, nhìn các ngươi vô dụng như vậy, sao đủ tư cách?”
“Ai nói chúng ta không có bản lĩnh!” Con chuột với con mèo bất mãn, trách bọn nó thực lực yếu kém thì được, nhưng nói bọn nó vô dụng chính là xem thường bọn nó.

“Các ngươi có bản lĩnh gì?” Lạc Nam giả vờ hứng thú.

“Ta có thể tầm bảo, cảm ứng được các loại thiên tài địa bảo quý giá, dù chúng nằm trong Trận Pháp hay Cấm Chế che đậy cũng không thoát khỏi cảm ứng của ta!” Con chuột tự hào nói.

“Vậy mà cũng khoe!” Con mèo sắc mặt xem thường, ngẩng đầu ưởn ngực: “Ta không cần phiền phức như vậy, chỉ cần ngồi ở một chỗ, sẽ có cơ duyên tự rơi xuống đầu ta, nhất là liên quan đến các vật phẩm chiếu sáng lấp lánh!”
“Còn có chuyện như vậy?” Tôn Hầu Tử trừng mắt nhìn.

“Đích xác như thế…” Thạch Lão từ bên ngoài bước vào, hiền lành cười nói:
“Có những giống loài vừa sinh ra đã được thiên địa ưu ái, ban xuống đại khí vận, ban xuống những thiên phú mà người khác khó tin tưởng được tồn tại, bọn chúng thường được gọi chung là Thiên Địa Sủng Nhi!”
“Hai con hàng này cũng giống như thế!”
“Ừm…” Lạc Nam vuốt cằm gật gù, ánh mắt lấp lóe nói:
“Tầm Bảo Thử và Chiêu Tài Miêu đúng không?”
“Tộc trưởng anh minh!” Thạch Lão cười nói: “Tộc Trưởng đúng là phúc duyên thâm hậu, lại được hai Thiên Địa Sủng Nhi chủ động tìm đến!”
“Ai thèm tìm đến hắn…” Tầm Bảo Thử với Chiêu Tài Miêu trong miệng lầm bầm.

“Trẫm vẫn còn chưa tin tưởng!” Lạc Nam lắc đầu, nghiêm mặt nói:
“Để chứng minh khả năng của các ngươi thật sự thần kỳ, tạm thời đi theo bên cạnh Trẫm đi, nếu như tất cả chỉ là khoác lác, trảm sau cũng không muộn!”
Nghe đến hắn chưa từng bỏ ý định xử tử mình, Tầm Bảo Thử với Chiêu Tài Miêu lạnh cả sống lưng, thầm nhũ phải cố gắng biểu hiện cho tốt, chứng minh được giá trị của bản thân.

Tiểu Tiên cười cười, mang hai chúng nó đem đến cho Lạc Nam.

Nhìn hai sinh vật nhỏ, Chiêu Tài Miêu chỉ to hơn Tầm Bảo Thử một chút.

Hắn thích thú bắt lấy hai đứa, bàn tay vuốt ve nhào nặn như trêu đùa hai khối thịt mềm, giải trí cực kỳ tốt.

Chiêu Tài Miêu với Tầm Bảo Thử một mặt khó chịu, nhưng lại không dám cãi lại Lạc Nam, chỉ có thể trưng ra khuôn mặt đáng thương.

“Bẩm tộc trưởng, Long Ngạo Thiên có việc quan trọng bẩm báo!”
Ngay lúc này, bên tai lại vang lên thanh âm của một U Linh Long.

“Ta biết rồi…” Lạc Nam khoác khoác tay, trong lòng không biết con hàng Long Ngạo Thiên này lại sắp giở trò gì.

Hắn mang theo đoàn người bước ra ngoài, phát hiện Long Ngạo Thiên quả thật tìm đến diện kiến, sau lưng còn đi theo hai tên nam tử trung niên diện mục bất phàm.

“Đại ca…”
Nhìn thấy Lạc Nam trong vai Long Nghịch xuất hiện, Long Ngạo Thiên mỉm cười thân thiện hành lễ.

“Ừm, nghe nói đệ có chuyện muốn gặp ta?” Lạc Nam quét mắt nhìn hai tên nam tử trung niên, cảm nhận trên thân bọn chúng có khí tức của Trận Văn ba động.

“Haha, nghe nói gần đây đại ca chiêu nạp hiền tài, đệ mang theo hai vị bằng hữu đến giới thiệu một phen!” Long Ngạo Thiên chỉ vào hai nam tử trung niên đi cùng mình nói:
“Bọn hắn đều là Thiên Trận Đế, không môn không phái, cầu mong đại ca thu nhận!”
“Đệ có lòng rồi…” Lạc Nam biểu hiện cảm động, trong lòng lại một mảnh lạnh như băng.

Trước đây Đế Vũ Phong Ảnh từng kể cho hắn, hai trong số những Thiên Trận Đế của Nghịch Long Đế lâm trận phản bội trong thời khắc mấu chốt, dẫn đến những Thiên Trận Đế trung thành khác phải ứng phó bọn chúng mà không thể chi viện.

Hiện tại xem ra, hai tên nam tử trung niên này chính là hai gã Thiên Trận Đế phản bội kia.

Bất quá ở trước mặt người ngoài, Lạc Nam lại không thể đem chuyện này nói ra, càng không thể khước từ hai tên Thiên Trận Đế.

“Tiểu Tiên, an trí nơi ở cho hai vị tiên sinh!” Hắn hạ lệnh.

“Tuân mệnh, mời hai vị theo ta!” Tiểu Tiên mang hai vị Thiên Trận Đế rời đi.

“Đa tạ đệ…” Lạc Nam vỗ vỗ bả vai Long Ngạo Thiên cười nói.

“Haha, có thể vì đại ca góp một phần sức mọn, chút việc này có đáng gì?” Long Ngạo Thiên thái độ cực kỳ thành khẩn.

Lạc Nam cảm thán, không hổ là nhân vật kiêu hùng có thể đâm sau lưng Nghịch Long Đế, nếu không phải mình biết trước tương lai, sợ rằng cũng bị bộ dạng này của Long Ngạo Thiên lừa gạt.

“Đạ ca, trong nhẫn của tên này có rất nhiều đồ quý, nhưng quý nhất là một gốc Linh Long Cốt Thảo, ẩn chứa lượng Long Khí cực kỳ tinh khiết, có thể tăng số lượng Long Văn cho ngươi!” Đúng lúc này, Tầm Bảo Thử bí mật truyền âm cho Lạc Nam.

“Ồ?” Lạc Nam lập tức hứng thú, vô thức quét Nhẫn đeo trên tay Long Ngạo Thiên một chút.

Linh Long Cốt Thảo là đỉnh cấp thiên tài địa bảo, chỉ sinh ra ở mộ của một vị Long Đế sau khi đã chết, ẩn chứa phần lớn Long Lực khi còn sống của hắn, chuyển thành Long Khí tinh khiết vô cùng.

Hắn ra vẻ thần bí nhìn Long Ngạo Thiên: “Nghe nói đệ đệ gần đây đạt được một gốc Linh Long Cốt Thảo, đại ca gần đây bận rộn chính sự, việc tu luyện có chút chậm trễ, không biết có thể nhường lại thứ yêu thích cho đại ca?”
Long Ngạo Thiên toàn thân rùng mình, việc hắn đạt được Linh Long Cốt Thảo chỉ có một mình hắn biết được, vì sao Long Nghịch phát hiện ra?
Nghĩ đến đây, Long Ngạo Thiên mồ hôi lạnh ứa ra, chẳng lẽ Long Nghịch đề phòng mình nên cho người theo dõi?
Sợ chuyện mờ ám bị phát hiện, Long Ngạo Thiên đè nén cảm giác đau đớn như rỉ máu trong lòng, kính cẩn lấy ra Linh Long Cốt Thảo dâng lên:
“Đại ca khổ tâm vì gia tộc, Linh Long Cốt Thảo này là đệ cố tình chuẩn bị tặng cho ngươi, không ngờ ngươi thần thông quảng đại đến như vậy, haha!”
Vừa nói, vừa tỏ ý thăm dò Lạc Nam vì sao biết được bí mật của mình.

“Đệ quá có lòng!” Lạc Nam một mặt cảm khái, không chút khách khí thu hồi Linh Long Cốt Thảo quý giá.

Người ngoài nhìn thấy cảnh này, trong lòng cảm thán quan hệ của tộc trưởng và Long Ngạo Thiên phó tộc trưởng thật là tốt, Long Tộc tương lai có huynh đệ hai người, chắc chắn ngày càng phồn vinh.

“Hắc hắc, thấy Miêu ta lợi hại không? Vừa theo ngươi chưa lâu đã có Thiên Tài Địa Bảo tìm đến tận cửa!”

Đợi khi Long Ngạo Thiên rời đi, Chiêu Tài Miêu rung đùi đắc ý nói.

Tầm Bảo Thử một mặt khinh bỉ nhìn nó.

Lạc Nam lại là vuốt cằm, Tầm Bảo Thử cố nhiên lợi hại, nhưng việc mình dễ dàng đạt Linh Long Cốt Thảo cũng là thật, chẳng lẽ thật sự do vận khí của Chiêu Tài Miêu?
Không có biện pháp để chứng minh, Lạc Nam chỉ đành chuyển sang chuyện khác:
“Chúng ta đi xem một chút tình hình quân đội thời gian qua thế nào rồi…”

Châu Gia…
“Tiểu thư, hôn sự của ngươi và Du Thiên Nhai đã được gia chủ định ra, thật là đáng ghét!”
Trong khuê phòng Đế Nữ, A Bích Đồng Tử đi qua đi lại, vò đầu bức tai, bộ dạng vừa giận dữ vừa bất lực.

Châu Miên Mạn thất thần ngồi ở trên giường, nhìn ngắm dung nhan của mình trong gương, so với trước đây càng thêm kiều diễm và thành thục, nhưng đáng tiếc nam nhân trong lòng lại không thể thưởng thức.

Nghĩ đến đây, nàng u sầu thở dài: “A Bích, đừng có lộn xộn, chuyện này không sớm thì muộn mà thôi…”
Thiên Đình là thế lực mới thành lập chưa lâu nhưng nội tình cực kỳ mạnh mẽ, bằng một cách thần kỳ nào đó lại đang phát triển thần tốc.

Phụ thân của nàng chấp nhận mối hôn sự giữa nàng và Du Thiên Nhai, lý do cũng là vì xem trọng tốc độ phát triển nhanh chóng của Thiên Đình.

Theo lời phụ thân, nếu như không nhân cơ hội này kết minh, sợ rằng sau này Châu Gia không đủ tư cách cùng Thiên Đình sánh vai nữa.

Có thể thấy, phụ thân đánh giá cao Thiên Đình đến mức nào.

“Nhưng tiểu thư đã là của Lạc ca ca nha!” A Bích thay Lạc Nam cảm thấy bất mãn.

“Đừng nhắc đến hắn ở Châu gia!” Châu Miên Mạn biến sắc, truyền âm nói:
“Nếu để tộc nhân nghe được sẽ mang đến đại họa cho hắn!”
“Lạc ca ca cũng rất lợi hại mà!” A Bích không phục.

“Lợi hại đến mấy cũng chỉ là một tán tu, nội tình làm sao chống lại những đại thế lực?” Châu Miên Mạn thở dài cảm thán.

A Bích bĩu môi, lại không tiếp tục nói chuyện, hiển nhiên cũng biết một tán tu khó làm nên chuyện.

Châu Miên Mạn vuốt ve da thịt trơn nhẵn, nghĩ đến những chuyện xảy ra trên Bách Lan Sơn, nàng lấy ra bó hoa Lan mà hắn trao tặng ngắm nghía.

“Ừm?”
Bỗng nhiên, một khối Lệnh Bài nhỏ từ trong bó hoa Lan rơi ra ngoài, thu hút sự chú ý của nàng.

Châu Miên Mạn nhặt lấy Lệnh Bài, chỉ thấy bên trên viết vài dòng chữ:
“Gặp khó khăn cứ bóp nát nó, nam nhân của nàng sẽ đứng ra bình định tất cả, hiểu chưa tiểu Mạn Mạn của ta?”

Chúc cả nhà ngủ ngon.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play