“Haha, chúng ta là huynh đệ, sao ta có thể sắp xếp để Đệ xuống dưới trướng của mình?”
Trước lời đề nghị của Long Ngạo Thiên, Lạc Nam cười ha hả nói.

Ở thực tại, cũng bởi vì Long Nghịch quá mức tin dùng Long Ngạo Thiên, từ đó tạo tiền đề cho hắn sở hữu binh quyền, cấu kết với một số nhân vật quan trọng dưới trướng, dẫn đến kết quả cuối cùng bị phản bội.

Lạc Nam đương nhiên sẽ không để điều đó lặp lại.

Mặc dù chưa thể công khai hạ sát thủ với Long Ngạo Thiên, bởi dù sao hắn cũng là một vị Đế Tử hàng đầu của Long Tộc, địa vị cao thượng, nếu như công khai giết hắn mà không có lý do hợp tình hợp lý, sợ rằng sẽ làm ảnh hưởng đến hình tượng của mình, dẫn đến nhiều tộc nhân cảm thấy không nể phục.

Phải tìm cho ra thời cơ thích hợp…
Long Ngạo Thiên sững sờ một chút, hiển nhiên hắn không nghĩ vì sao Long Nghịch luôn luôn xem trọng mình lại từ chối đề nghị cho phép mình trở thành một thành viên dưới trướng của hắn.

Mục đích của Long Ngạo Thiên cũng không hề phức tạp, mong muốn được trở thành một vị Chiến Tướng thân cận dưới trướng của Long Nghịch, từ đó trong quá trình chinh chiến thiên hạ có thể lập công để gia tăng danh vọng trong mắt Long Tộc, kéo gần quan hệ, đạt được sự thân cận của những nhân vật lợi hại dưới trướng khác, từ đó lên kế hoạch và chờ thời cơ mưu hại Long Nghịch, thế thân vào trong đó.

Nào ngờ Long Nghịch đã từ chối đề nghị của hắn, chẳng khác nào đem kế hoạch của hắn bóp nát từ trong trứng nước hay sao?
Bất quá theo giọng điệu của Long Nghịch, người khác nghe vào lại cho rằng hắn là một vị đại ca thương yêu đệ đệ, luôn xem đệ đệ là người ngang hàng với mình nên không đưa về dưới trướng.

Điều này càng khiến rất nhiều tộc nhân Long Tộc ở xung quanh kính nể Long Nghịch.

“Haha, đại ca nói đúng, đệ đệ đương nhiên nghe theo sắp xếp của ngươi!” Long Ngạo Thiên cười haha, tiến đến khoác vai Lạc Nam nói:
“Tuy nhiên thân là đệ đệ, cũng là một thành viên của Long Tộc, ta muốn cùng đại ca kề vai chiến đấu trong những cuộc chiến sau này, huynh đệ chúng ta sẽ dắn dắt Long Tộc đi đến hướng huy hoàng nhất!”
Lạc Nam nghe mà trong lòng cười lạnh, không hổ là lão quái vật âm hiểm…cho ngươi kề vai chiến đấu để ngươi rình thời cơ cắn trộm sau lưng ta sao?
Hắn chưa kịp lên tiếng, Tôn Hầu Tử đã ở bên cạnh trầm giọng nói ra:
“Chinh chiến thiên hạ là nhiệm vụ của chiến tướng chúng ta, Ngạo Thiên huynh cứ giúp Tộc Trưởng ở nhà trấn thủ Long Tộc an toàn là được!”
“Tôn đệ nói đúng ý ta!” Lạc Nam mỉm cười: “Cứ quyết định như vậy, Ngạo Thiên ngươi chỉ cần tu luyện cho tốt vào, thay ta toạ trấn Long Tộc tránh cường địch bất ngờ xâm phạm!”
Long Ngạo Thiên khóe miệng giật giật, chẳng biết tại sao muốn đấm vào mặt Lạc Nam một cú cho hả giận, rặn ra nụ cười so với khóc còn khó coi hơn:
“Sẽ không để đại ca thất vọng!”
“Tộc trưởng, Thạch Lão trở về, đang chờ ngươi bên trong Đại Điện!” Tiểu Tiên bay đến phía sau, ôn nhu truyền âm cho Lạc Nam.

Lạc Nam gật đầu, hướng nàng nghiêm túc nói:
“Chiêu Tài Quán và Điểm Tướng Đài tạm thời giao cho nàng tiếp quản, nên nhớ…thiên tài đến mấy nhưng cũng phải có lai lịch trong sạch chúng ta mới có thể thu nhận!”
“Tộc trưởng, chuyện này quá mức quan trọng sao lại giao cho thiếp?” Tiểu Tiên kinh ngạc đến ngây người.

“Haha, ta hiểu rõ năng lực làm việc của nàng!” Lạc Nam vỗ vỗ vai Tiểu Tiên cười nói.

Tiểu Tiên là thị nữ mà đích thân phụ thân Long Chí Tôn tuyển chọn theo Long Nghịch từ nhỏ, tầm mắt của Long Chí Tôn có thể sẽ chọn sai người sao?
Mặc dù chiến lực không mạnh, nhưng để xử lý và giải quyết nội vụ, Tiểu Tiên tuyệt đối xuất chúng.

“Sẽ không để tộc trưởng thất vọng!” Tiểu Tiên vừa cảm động vừa hưng phấn rung giọng lên.


Lạc Nam cùng Tôn Hầu Tử đi vào đại điện, lập tức chứng kiến một vị lão già tóc trắng với thân thể cường tráng đang uy nghiêm mà đứng.

Điều đáng nói là dưới chân hắn còn có một cái lồng heo, bên trong nhốt một con Heo vừa đen vừa mập đã bị đánh đến sùi bọt mép, bất tỉnh nhân sự.

Không phải Hắc Trư đê tiện vô sĩ thì là ai?
“Sư phụ thật sự đi bắt heo?” Tôn Hầu Tử há hốc mồm.

“Tham kiến Tộc Trưởng!” Thạch Lão thái độ trầm ổn cương nghị, hướng Lạc Nam hành lễ nói.

Lạc Nam đánh giá một phen, phát hiện lúc này Thạch Lão so với hình tượng mà hắn từng gặp phải ở trước cửa lối vào Thư Viện Cổ Việt cường tráng hơn rất nhiều, diện mạo cũng anh tuấn hơn.

Nhưng từ khí tức, lúc này hắn có thể nhận ra Thạch Lão vẫn là Thiên Đế, còn ở Thư Viện Cổ Việt hắn lại như một phàm nhân giản dị, khó thể nhìn thấu.

Rõ ràng khi ở Thư Viện Cổ Việt, Thạch Lão đã đạt đến một trạng thái siêu phàm thoát tục nào đó.

“Thạch tiền bối khách khí…lần này cũng nhờ có ngươi mới tìm được nó!” Lạc Nam cười cười, chỉ vào Hắc Trư nói.

Thật ra trước đó hắn từng hạ lệnh cho mật thám của U Linh Long đi tìm tung tích và bắt giữ con hàng này.

Đáng tiếc thủ đoạn của nó quá mức quỷ dị khó lường, ngay cả U Linh Long cũng bất lực, cuối cùng mới nhờ đến Thạch Lão mới có thể thành công.

“Đem nó tỉnh lại!” Lạc Nam nói.

“Tốt!” Tôn Hầu Tử gật đầu, chẳng biết từ đâu lấy ra một thùng nước, hất vào Hắc Trư.

ẦM…
Nó vẫn bất tỉnh nhân sự.

Lạc Nam cười cười, bỗng nhiên tiến đến bên tai Hắc Trư thủ thỉ nói ra:
“Thật nhiều quần lót mỹ nữ ngay trước mặt!”
“Đâu? Quần lót đâu? Mỹ nữ đâu?”
Hắn vừa nói xong, Hắc Trư từ trong lồng bật cả người dậy, miệng rộng không ngừng hỏi.

Ánh mắt Tôn Hầu Tử và Thạch Lão trở nên quái dị, con hàng này là cái quỷ gì?
Lạc Nam nhìn Hắc Trư đã tỉnh, thản nhiên nói: “Đi theo ta, tương lai sẽ cho ngươi chết chìm trong núi quần lót thơm ngát!”
“Được! Tham kiến chủ công!” Hắc Trư gật đầu, biểu lộ nghiêm nghị đến cực điểm.

“Phốc!” Thạch Lão cùng Tôn Hầu Tử cùng phun ra một ngụm: “Như vậy cũng được!”
“Thả nó ra đi!” Lạc Nam phất tay.

Thạch Lão vừa mở lồng heo, vừa nhìn hắn khó hiểu: “Tộc Trưởng, con heo này thật sự đáng tin cậy sao?”
“Ngươi mới không đáng tin cậy, cả nhà Trư gia đều đáng tin cậy!” Hắc Trư bất mãn trừng mắt nhìn.

“Đáng giá!” Lạc Nam chỉ lẳng lặng nói ra hai chữ.

Toàn thân Hắc Trư chấn động, ngơ ngác nhìn lấy ánh mắt chân thành của Lạc Nam, toàn thân rung mạnh.

Nam nhân này chỉ gặp nó duy nhất một lần, hơn nữa còn là trong tình cảnh nó đến Long Tộc trộm bảo vật bị phát hiện.

Vậy mà tin tưởng nó đến như vậy sao? Ngay cả Hắc Trư cũng không lý giải được.

“Hiểu!” Thạch Lão gật đầu.

Nếu Tộc Trưởng đã chấp nhận tin dùng một ai, hắn sẽ không dị nghị nữa.

Tôn Hầu Tử đứng ở bên cạnh đã sớm ngứa ngáy muốn chết, con heo này có bản lĩnh gì?
Hắn chịu không nổi muốn thử thách Hắc Trư, thế là cố ý nói: “Tộc Trưởng đang trong giai đoạn chiêu mộ anh tài, chiến tướng trong toàn thiên hạ…ngươi có cao kiến gì không?”
Hắc Trư nghe vậy liếc nhìn Lạc Nam: “Muốn làm cái gì?”
“Chinh chiến thiên hạ, lột xuống lớp màn bí mật phía trên, đồng thời săn tìm quần lót mỹ nữ cho ngươi!” Lạc Nam tùy ý đáp.

Hắc Trư hai mắt tỏa sáng, cao giọng nói ra:
“Tốt lắm, thuộc hạ nguyện ý vì chủ công tiến cử thiên tài!”
“Ồ, hắn là ai?” Tôn Hầu Tử cảm thấy hứng thú.

“Không phải một người, mà là một đám!” Hắc Trư ngẩng đầu ưởn ngực.

“Tốt!” Lạc Nam cười tà.

….

Và thế là, theo chỉ dẫn của Hắc Trư, Lạc Nam tự mình xuất động để thể hiện sự tôn trọng, đến tận từng nơi chiêu mộ hiền tài.

“Cự Chiến Tộc, một chủng tộc Thể Tu vừa mới sinh sôi nảy nở mạnh mẽ gần ba ngàn năm trở lại đây, nhưng đã có thấy thiên phú và thực lực không tồi!” Hắc Trư mang theo Lạc Nam đến một nơi gọi là Đại Hoang Ma Vực:
“Ngoài ra còn có một chủng tộc mạnh mẽ khác đang cùng Cự Chiến Tộc tranh đoạt lãnh thổ, hai bên vô cùng quyết liệt!”
“Không tệ, ta sẽ thu cả hai về dưới trướng!” Lạc Nam hào khí bừng bừng.

“Haha, để xem ngươi có dám thu hay không!” Hắc Trư mỉm cười.

Rất nhanh, Lạc Nam đã hiểu vì sao Hắc Trư hỏi hắn một câu như vậy.

Bởi vì ngay khi vừa đặt chân lên Đại Hoang Ma Vực, một cảnh tượng đã đập vào mắt hắn.

Đại chiến giữa hai chủng tộc khổng lồ, một bên là Cự Chiến Tộc như những người khổng lồ cao lớn ngàn mét, toàn thân là từng khối cơ bắp tràn đầy sức mạnh như những viên thiên thạch.

Một bên khác là một đám Trâu với hình thể chẳng khác nào từng ngọn núi cao chót vót, đôi sừng sắt lẹm xuyên thẳng vân tiêu như móc câu, Ma Lực ngập trời gào thét, chiến lực chẳng kém Cự Chiến Tộc chút nào.

Thái Cổ Ngưu Ma Tộc.

Chẳng trách con Heo hỏi hắn có dám thu phục cả hai tộc hay không…
Bởi vì Thái Cổ Ngưu Ma Tộc là Ma Thú, một khi thu phục bọn hắn về dưới trướng, chắc chắn sẽ lọt vào tầm ngắm của Săn Ma Điện, gia tăng thêm một đối thủ cho Long Tộc.

Lạc Nam nhếch miệng, ánh mắt lập tức khóa chặt hai thân ảnh mạnh mẽ nhất đang cuồng chiến giữa thiên không.

Một bên là nam tử Cự Chiến Tộc có tu vi Đại Thể Đế, một bên khác là Thái Cổ Ngưu Ma có hình thể lớn nhất trong bầy, cũng là một tôn Đại Yêu Đế.

Hai kẻ này hiển nhiên là thủ lĩnh của hai tộc, tu vi cao nhất, chiến lực cũng mạnh mẽ nhất.

Lạc Nam gật gù nhìn bọn hắn chiến đến thiên băng địa liệt, chiến lực sánh ngang cả Địa Đế, tương đối bất phàm.

Không hổ là những thế tồn tại thời Thượng Cổ, trời sinh đã có bản năng chiến đấu cường đại.

Hơn nữa, tên thủ lĩnh của Cự Chiến Tộc không ai khác, rõ ràng là người quen của Lạc Nam – Cự A Man, lúc này vẫn còn trẻ tuổi.

Nghĩ đến đây, Lạc Nam hai tay vũ động.

NGAO! NGAO!
Đồ Lập Đệ Nhất Chưởng – Cầm Long Chưởng.

Theo hai tiếng Long Ngâm kiệt ngạo bất tuần xé rách trường không, Nghịch Long Lực bá đạo mà ra, hóa thành hai tôn Nghịch Long hư ảnh giương nanh múa vuốt, trấn áp xuống đầu Cự A Man và Thái Cổ Ngưu Ma đầu đàn.

“Kẻ nào?”
Đang hăng say kịch chiến lại bị bất ngờ tập kích, Cự A Man và Thái Cổ Ngưu Ma nổi giận.

Bọn hắn đành phải dừng tay, Cự A Man gồng mình dùng sức, cơ bắp bạo tạc, hung hăng đấm về một cái Cầm Long Chưởng.

Thái Cổ Ngưu Ma cũng ngửa đầu gầm rống, Ma Lực ngưng tụ thành đại pháo trong miệng rộng, há mồm bắn ra.

OÀNH OÀNH…
Công kích va chạm dữ dội, toàn bộ Đại Hoang Ma Vực chấn động, thân thể khổng lồ của Cự A Man và Thái Cổ Ngưu Ma liên tục bị đẩy lùi, sắc mặt bọn hắn chấn động.

Nhất là Thái Cổ Ngưu Ma, mặc dù sở hữu huyết mạch của Hung Thú Thượng Cổ, nhưng ở trước mặt Nghịch Long Lực, nó cảm thấy huyết mạch của mình đang run lẩy bẩy như muốn thuần phục.

Lạc Nam lại là ánh mắt đầy tán thưởng nhìn hai người.

Phải biết rằng hắn là Địa Yêu Đế, dùng toàn lực tung ra Cầm Long Chưởng vô cùng mạnh bạo, nhưng Cự A Man và Thái Cổ Ngưu Ma chỉ lấy thực lực sánh ngang Đại Đế chống lại thành công, đủ thấy bọn hắn quả thật đáng giá để chiêu mộ.

Lạc Nam đạp không mà đến, Long Uy thét gào oanh động Đại Hoang Ma Vực, cất tiếng cười to:
“Hai vị dũng sĩ chiến lực kinh người, lẽ ra phải là nhân vật ngang dọc sa trường, chinh thiên phạt địa, thanh danh vang dội vũ trụ mới đúng!”
“Hiện tại lại liều mạng chiến đấu người chết ta sống chỉ vì cục đất nhỏ Đại Hoang Ma Vực này, không cảm thấy là một chuyện đáng buồn hay sao ?”
“Cục đất nhỏ?” Cự A Man cùng thủ lĩnh Thái Cổ Ngưu Ma toàn thân chấn động.

Hai tộc bọn hắn sinh sống ở Đại Hoang Ma Vực mấy ngàn năm, tài nguyên nơi này vẫn còn chưa khai thác hết, là miếng mồi ngon trong mắt cả hai tộc, nhưng lọt vào miệng tên nam nhân này lại thành cục đất nhỏ.

Rốt cuộc là hắn cuồng vọng hay khí phách.

Bất quá không thể không nói, lời của nam nhân này khiến bọn hắn toàn thân sục sôi chiến ý.

Tuy nhiên bọn hắn đều là những kẻ kiêu ngạo, chỉ vài lời nói mà muốn thuyết phục quả thật buồn cười.

Nghĩ đến đây, Cự A Man cùng Thái Cổ Ngưu Ma ngạo nghễ thét dài:
“Muốn cùng chúng ta nói chuyện, trước hết cho thấy nắm đấm của ngươi có đủ cứng hay không đi!”
“Có gì không thể?” Lạc Nam phấn chấn tiến lên.

Tôn Hầu Tử đứng ở bên cạnh đã sớm ngứa ngáy vô cùng, vội vàng kéo hắn lại, cười hề hề đáp:
“Để mạt tướng ra tay, đâu phải chuyện gì cũng cần đến đích thân chủ công ra mặt?”
Lạc Nam ngẫm nghĩ cũng đúng, hiện tại mình đang trong vai một trong những nhân vật quyền uy bậc nhất vũ trụ, có đôi khi càng ít động thủ sẽ càng tạo nên cảm giác thần bí khó lường trong mắt người khác.

“Được, giúp trẫm chinh phục hai vị tráng sĩ!” Lạc Nam hào hứng nói.

“Tuân mệnh!” Tôn Hầu Tử lĩnh mệnh, tay vác Kim Cô Bổng cười hề hề lao đến Cự A Man cùng Thái Cổ Ngưu Ma.


Không lâu sau, toàn bộ Đại Hoang Ma Vực đã bị nện thành tám khối, hai thân thể khổng lồ như những bãi bùn nhão nằm trên mặt đất, chỉ còn lại một đám tộc nhân kính sợ nhìn lấy thân ảnh nhỏ gầy của Tôn Hầu Tử.

“Hahaha, Quách Toàn, ngươi mang hai tộc trở về Long Đảo nghỉ ngơi, cho người chăm sóc tận tình!” Lạc Nam phất tay nói.

“Vâng!” Một lão già lưng còng chậm rãi tiến lên, hai tay lấp lóe vô số Trận Văn Huyền Ảo, vài ngày sau đã kết thành một tòa Truyền Tống Trận cự đại giữa không trung, liên thông với Long Đảo.

Lão già này tên là Quách Toàn, vị Thiên Trận Đế đã đầu quân cho Lạc Nam thông qua Chiêu Tài Quán thời gian trước đó.

Có Thiên Trận Đế đi theo bên người, việc vận chuyển nhân số quy mô lớn trở nên vô cùng đơn giản.

Rất nhanh, Cự Chiến Cổ Tộc và Thái Cổ Ngưu Ma Tộc đã bị thu phục.

“Chiến lực bọn hắn không tồi, nhưng quá mức dựa vào bản năng, không có trật tự rõ ràng, hỗn loạn vô cùng, khó mà ra trận!” Tôn Hầu Tử vuốt cằm nói.

“Thời gian còn dài, nhờ Thạch Lão tiền bối huấn luyện!” Lạc Nam gật đầu công nhận, hướng mắt nhìn sang Hắc Trư:
“Kế tiếp đi đâu?”
“Bạch Hổ Tộc sắp tới sẽ xuất hiện một tên tội nhân tương đối khá!” Hắc Trư ra vẻ thần bí vuốt cằm nói.

Lạc Nam ý niệm vừa động, cười tà hỏi: “Hắc Vân Bạch Hổ?”
“Phốc!” Hắc Trư trợn tròn mắt: “Chủ công ngươi làm sao biết?”
Nó cảm thấy uổng công mình ra vẻ bí mật một phen.

Lạc Nam cười cười, đương nhiên không thể nói ta đã sớm biết về Thập Nhị Cầm Tinh nhờ vào Thiên Cơ Bảng.

“Được rồi, vậy hướng Bạch Hổ Tộc xuất phát đi!”

Chúc cả nhà tối cuối tuần vui vẻ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play