“Haha, hoan nghênh các vị đạo hữu đại giá quang lâm, Ma Đình nếu tiếp đón có gì thất lễ xin rộng lượng bỏ qua…”
Lấy Ma Đế cầm đầu, cao tầng của Ma Đình bước lên nghênh đón đội ngũ của Tru Tiên Điện.

Từ trong cổ kiệu, Lạc Nam một thân tân lang y phục bước ra, sắc mặt hưng phấn rạng rỡ, đi cùng ba vị Thiên Ma Đế.

Kế đến là màn chào hỏi của hai phương thế lực, các vị Thiên Ma Đế tay bắt mặt mừng, ba vị hộ pháp cũng cùng một đám Địa Ma Đế bên phía Ma Đình huynh huynh đệ đệ.

Lạc Nam sắc mặt nôn nóng đứng ở một bên, sắp gặp lại Nguyệt Tâm sau bao ngày xa cách khiến hắn có chút kích động.

Vẻ mặt của hắn lọt vào mắt chúng cường giả, Ngũ Trưởng Lão Tru Tiên Điện Thanh Hiên Quân cười ha hả:
“Đám lão già chúng ta làm mất thời gian của bọn trẻ quá, nhìn Tiểu Hào hiền chất đã sắp nhịn không được rồi!”
“Haha, không cần gấp gáp, sớm muộn cũng trở thành người một nhà!” Ma Đế hài lòng cười nói.

Đối với Chấn Hào, mặc dù không được xem là thiên tài đỉnh cấp hàng đầu như đám người Đinh Đế Tử, Tam Duyên Công Chúa của Cổ Việt Tộc, nhưng cũng là anh kiệt trong đồng lứa, một thân Đao Pháp nhận được truyền thụ của Đao Đế La Cương, danh chấn Ma giới.

Hơn nữa, Lãnh Vận Du cũng không phải thiên tài hàng đầu, trong Thiếu Đế Chi Chiến lần này xếp hạng chẳng quá cao, xem như cùng Chấn Hào xứng lứa vừa đôi.

Mặc dù cuộc hôn nhân này có mục đính chính trị giữa Ma Đình và phe cánh của Tam Trưởng Lão là chủ yếu, nhưng thân là sư phụ của Lãnh Vận Du, Ma Đế vẫn tìm nhân tuyển thích hợp cho đệ tử của mình, không phải hạng vô danh tiểu tốt nào cũng có thể ngấp nghé.

ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG…
Kèn trống nổi lên, theo đoạn đường mà Lạc Nam và đám cường giả bước vào…trăm hoa đua nở, Ma Nữ nhảy múa, hàng vạn đệ tử Ma Đình quỳ bái, cảnh tượng có xa hoa, có hào hùng, có tráng lệ.

Đình đài lầu các, Ma Đảo lượn lờ, Ma Khí nồng đậm gần như hóa thành thực chất.

Lễ đường được tổ chức trên một tòa Ma Điện lơ lửng giữa bầu trời, khắp nơi được bố trí thuần một màu đỏ thẳm rạng rỡ.

Vô số bảo tọa đã được bố trí sẳn sàng từ thấp đến cao, tượng trưng cho vị trí và thân phận của từng vị quan khách.

Hiển nhiên, các vị Thiên Ma Đế ngồi ở hàng đầu, trên bậc cao nhất, cao cao tại thượng nhìn xuống chúng sinh, đón nhận vô vàn ánh mắt sùng bái đến từ chúng đệ tử.

Phụ trách kiểm kê sính lễ của Tru Tiên Điện đưa đến là Đại Trưởng Lão Ma Phong.

Chỉ nghe hắn cao giọng hô:
“Sính lễ dâng lên: 20 mỏ Ma Thạch Cực Phẩm!”
“Sính lễ dâng lên: Đế Cấp Hạ Phẩm Pháp Bảo – Ma Nữ Cẩm Bào!”
“Sính lễ dâng lên: Đế Cấp Hạ Phẩm Pháp Bảo – Ma Nữ Giá Y!”

“Sính lễ dâng lên: Đế Cấp Hạ Phẩm Pháp Bảo – Ma Nữ Vân Ngoa!”
“Sính lễ dâng lên: Đế Cấp Trung Phẩm Pháp Bảo – Ma Nữ Bảo Trâm!”
“Sính lễ dâng lên: Đế Cấp Trung Phẩm Pháp Bảo – Ma Nữ Ngọc Nhẫn!”
“Sính lễ dâng lên: Đế Cấp Trung Phẩm Pháp Bảo…”
Liên tục là tên của 18 kiện Đế Cấp Pháp Bảo dao động từ Hạ Phẩm đến Trung Phẩm được xướng lên, ứng với sính lễ mà 18 vị Chấp Sự mang đến…
Người nghe qua tên của Pháp Bảo sẽ biết rõ ràng những Pháp Bảo này là được cố ý chuẩn bị để giành riêng cho nữ nhân sử dụng, mà nữ chủ của chúng còn ai khác ngoài Ma Đình Đế Nữ?
Vô số nữ đệ tử có mặt ở hiện trường hai mắt đỏ lên vì hâm mộ, gả cho Chấn Hào Đế Tử…một lần đạt được tận 18 kiện Đế Cấp Pháp Bảo làm lễ vật, quả nhiên làm tam sanh hữu hạnh a, ai mà không thèm muốn?
Chẳng những nữ nhân, rất nhiều nam đệ tử của Ma Đình thầm nghĩ nếu đạt được từng ấy lễ cưới, đổi lại là bọn hắn cũng sẽ nguyện ý gả cho Chấn Hào a.

Khuất sau lễ đường, nghe thấy từng ấy lễ vật sắp thuộc về chính mình, Lãnh Vận Du mặt không cảm xúc, khóe môi sắc sảo lẩm bẩm như tự an ủi lấy:
“Ngươi sẽ có được một lúc 18 kiện Pháp Bảo Đế Cấp, ngươi sẽ có được thân phận và địa vị, ngươi sẽ có được một thân tu vi của ta…chỉ cần gánh vác thay ta cuộc hôn nhân này mà thôi…”

Chứng kiến đám đông kinh ngạc và hâm mộ, Ma Đế cùng La Cương hai mặt nhìn nhau, vô cùng hài lòng nhưng cũng âm thầm cười nhạt.

Bởi vì sính lễ chưa dừng lại ở đó.

Ngoài hàng ngàn Thị Nữ mang theo Ma Thạch, 18 vị Chấp Sự mang theo 18 kiện Pháp Bảo giành cho tân nương, thì chúng cường giả thừa biết rằng vẫn còn 3 kiện sính lễ long trọng hơn, cao cấp hơn do 3 vị Hộ Pháp nâng đỡ.

Nếu nói 18 kiện Pháp Bảo vừa rồi là cố ý chuẩn bị cho tân nương tử, thì 3 kiện sính lế phía sau mới là hàng quan trọng, được tỉ mỉ chuẩn bị để dâng lên chính bản thân Ma Đế.

Dù sao trận hôn lễ này là để giao hảo cùng Ma Đình và Ma Đế, chẳng lẽ Tam Trưởng Lão La Cương không cho Ma Đế chỗ tốt nào hay sao?
Ma Đế sẽ nhận chỗ tốt, hơn nữa còn là chỗ tốt đặc biệt nhất.

Trong ánh mắt chờ mong của vô số người, Đại Trưởng Lão Ma Phong mỉm cười tủm tỉm bước đến vị trí ba vị Hô Pháp, nhìn lấy ba cái hộp ngọc quý giá trên tay bọn hắn, Đại Trưởng Lão thú vị hỏi:
“Không biết trong tay các vị sẽ là gì đây?”
“Haha, Đại Trưởng Lão kiểm tra chẳng phải sẽ biết?” U Hộ Pháp cười ha hả.

“Sính lễ này là đích thân Tam Trưởng Lão kỳ công tìm kiếm và chuẩn bị!” Huyền Hộ Pháp nghiêm giọng nói ra.

“Tin chắc sẽ không để trên dưới Ma Đình thất vọng!” Minh Hộ Pháp ngạo nghễ.

“Nghe các vị nói như vậy…lão phu đã không kịp chờ đợi!” Ma Phong vuốt râu cười, cánh tay chậm rãi hướng về hộp ngọc của U Hộ Pháp mở ra.

RĂC RẮC…
Tiếng hộp khai mở khá sướng tai, nhưng cảnh tượng tiếp theo lại khiến vô số người tròng mắt co rút lại.

Trống rỗng…

Bên trong hộp trống rỗng…
“Cái này…” U Hộ Pháp rùng mình, biểu lộ ngơ ngác.

“Haha, U Hộ Pháp đùa thật là vui…” Ma Phong cười khan: “Sính lễ chắc hẳn đã được các hạ giấu đi để tạo bất ngờ đúng không?”
Tam Trưởng Lão La Cương nhìn thấy sắc mặt U Hộ Pháp trở nên cứng ngắt, biết có điều chẳng lành, vội vàng lên tiếng giải vây:
“Có lẽ đúng như lời của Đại Trưởng Lão, U Hộ Pháp muốn tạo sự bất ngờ, sau khi hôn lễ kết thúc sẽ tự tay dâng lên Ma Đế!”
“Đúng vậy…đúng vậy…haha” U Hộ Pháp gượng cười gật đầu như gà mỏ thóc, một khỏa trái tim điên cuồng đập loạn xạ, thần thức tỏa ra như điên dại quan sát bên trong Nhẫn Trữ Vật, quan sát khắp cơ thể mình, hy vọng tìm ra kiện lễ vật kia ngoài ý muốn bị bỏ quên.

Đáng tiếc, mọi sự tìm kiếm của hắn thật sự trở nên vô dụng…mồ hôi lạnh trên trán U Hộ Pháp bất chợt ứa ra.

Làm mất sính lễ quý giá trước mặt các vị Thiên Ma Đế, dù hắn là Địa Ma Đế cũng sống không thọ nổi a.

Mà chứng kiến bộ dạng lúng túng của U Hộ Pháp, Huyền Hộ Pháp và Minh Hộ Pháp chẳng biết vì sao sinh lòng bất an, mơ hồ lo lắng nhìn hai cái hộp ngọc long trọng bên trong tay mình.

Hộp ngọc là thứ có Trận Pháp Bảo Vệ, độ bảo mật của chúng nó còn cao hơn cả Nhẫn Trữ Vật thông thường, bọn hắn lại một đường mang theo bên cạnh, nâng đỡ ở trước mặt, làm sao có thể để lễ vật biến mất?
Hoang đường quá…
Cánh tay của Đại Trưởng Lão Ma Phong lại hướng về hộp ngọc của Huyền Hộ Pháp.

Răng rắc…
Thanh âm khai mở quen thuộc vang lên, tròng mắt của vô số người đang có mặt ở hiện trường một lần nữa co rút lại.

Tiếp tục trống rỗng…
Huyền Hộ Pháp chỉ cảm thấy thân thể một trận lảo đảo, xém chút nữa ngã quỵ xuống, hai mắt lòi ra nhìn chòng chọc vào cái hộp bỏ trống trong tay mình.

Mà ở bên cạnh hắn, không cần đích thân Ma Phong ra tay, Minh Hộ Pháp run rẩy tự động khai mở hộp ngọc của mình.

Răng rắc…
Lại trống không!
“Làm sao có thể?” Rốt cuộc, ba vị Hộ Pháp không thể nhịn được nữa, thất thanh hét ầm lên, toàn thân run lẩy bẩy.

Hơn ai hết, bọn hắn hiểu ba kiện sính lễ này quý giá đến mức nào, có thể nói là Tam Trưởng Lão đã tiêu hao một nửa tài sản để chuẩn bị chúng nó, nhằm làm tiền đề kết minh chặt chẽ đến cực hạn với Ma Đế.

Nhưng mà…mọi thứ đã không cánh mà bay?
“Hừ, đùa một lần thì vui…đùa liên tục ba lần, ta cảm thấy Tam Trưởng Lão các vị hơi quá đáng!” Bằng hữu của Ma Đế, Ma Thiên Lãnh trầm giọng nói, biểu lộ cực kỳ bất mãn.

Ma Phong hai mắt híp lại, Thần Thức Thiên Ma Đế ầm ầm tỏa ra dò xét trên thân ba vị Hộ Pháp, xem thử bọn hắn có vì lòng tham nảy sinh mà đem ba kiện sính lễ che giấu hay không.

Ma Đế sắc mặt cũng trở nên âm trầm, toàn thân không được tự nhiên, ánh mắt híp lại nhìn lấy Tam Trưởng Lão La Cương.

Mà Nhị Trưởng Lão Ngọc La Yên, Ngũ Trưởng Lão Thanh Hiên Quân cũng đang dùng ánh mắt nghi hoặc, không hiểu chuyện long trọng như vậy vì sao La Cương để xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Mặc y phục tân lang đứng giữa hiện trường, Lạc Nam trong vai Chấn Hào đón nhận ánh mắt chất vấn của vô số đệ tử Ma Đình, vô cùng nhập vai biểu hiện sắc mặt trắng bệch, thất vọng và cầu cứu nhìn lấy “sư phụ” của mình.

“Khốn nạn…” La Cương thầm mắng một tiếng, lấy tốc độ nhanh như sao xẹt rơi xuống trước mặt ba vị Hộ Pháp.

Mọi chuyện xảy ra, người mất mặt nhất chính là hắn.

Kiểm tra kỹ lưỡng toàn thân ba vị Hộ Pháp một phen, La Cương giận tím mặt, một chưởng tung ra:
“Hỗn trướng!”
Phốc phốc phốc…
Ba vị Hộ Pháp miệng phun máu tươi, như diều đứt dây bay thẳng ra ngoài.

La Cương phẫn nộ ngửa đầu rít lên:
“Sính lễ quan trọng như vậy các ngươi cũng để bị kẻ gian trộm mất, có còn muốn sống nữa hay không?”
Bụp bụp bụp…
Ba vị Hộ Pháp trung thành như chó chết quỳ rạp xuống đất dập đầu, thân thể run lên bần bật:
“Chủ nhân tha mạng, chủ nhân tha mạng, xin cho chúng ta một cơ hội để làm rõ vụ việc lần này!”
“Hahaha!” Ma Thiên Lãnh âm dương quái khí nói:
“Các vị xem chúng ta là trẻ em ba tuổi hay sao? Lễ vật nằm trong hộp ngọc, một đường được hộ tống từ Tru Tiên Điện đến tận Ma Đình, có các vị Thiên Ma Đế trấn thủ, thử hỏi là ai có bản lĩnh lấy trộm trong hoàn cảnh như thế?”
“Rõ ràng là không muốn chuẩn bị sính lễ quý giá giành cho Ma Đình nên lấy cớ này biện minh, vụng về đến cực điểm!”
Lời của Ma Thiên Lãnh mặc dù khó nghe nhưng lại được không ít người âm thầm gật đầu tán thành.

Dù sao ở đây đều là cường giả mà không phải người bình thường, một con ruồi cũng khó lọt khỏi thần thức của chúng cường giả, sao có thể lấy lý do mất trộm biện hộ một cách vô lý như thế?
“La Cương huynh, trận hôn lễ này thật sự không mấy vui vẻ a…” Ma Đế siết chặt nắm tay nhìn lấy La Cương.

Dù thật sự lễ vật bị mất trộm hay La Cương đám người giở trò quỷ, thì Ma Đế cũng khó có thể chấp nhận sai lầm xảy ra trong thời khắc long trọng như vậy.

Bất kể là mặt mũi của Ma Đình hay Ma Đế hắn đều bị mất hết rồi.

“Ma Đế huynh!” La Cương hít sâu một hơi, ngưng giọng nói:
“Giao tình của huynh đệ chúng ta đã đến vài vạn năm, chẳng lẽ ngươi không tin tưởng ta hay sao?”
“Ta tin tưởng ngươi, nhưng sơ suất lần này La Cương huynh mang đến thật sự là quá lớn!” Ma Đế đắng chát nói.

“Không lớn!” La Cương làm người cũng là cực kỳ quyết đoán, phất lấy óng tay áo nói:
“Cho bổn Đế ba ngày thời gian, sau ba ngày…hôn lễ của tiểu Hào và Vận Du sẽ tiếp tục cử hành, chính thức bái đường thành thân!”
“Ba ngày?” Ma Đế hai mắt híp lại dò hỏi: “Chẳng lẽ trong vòng ba ngày, La Cương huynh có thể tìm ra thủ phạm?”
“Không!” La Cương lắc đầu: “Thủ phạm có thể tìm sau, nhưng trong vòng ba ngày…ta sẽ chuẩn bị được các phần sính lễ quý giá khác, sẽ không để Ma Đình và Ma Đế phải thất vọng!”

“Haha, nếu vậy thì quá tốt…” Ma Đế tán thưởng nhìn lấy La Cương, hài lòng gật đầu:
“Ba ngày thoáng cái liền qua, ta chờ tin tức của La Cương huynh!”
“Tốt!” La Cương sảng khoái, phất tay đem ba Hộ Pháp trung thành xách lên.

“Các vị đạo hữu xin chờ ba ngày!” La Cương chắp tay, cùng tam đại Hộ Pháp xé rách không gian lao vụt đi.

Hiển nhiên là muốn đến nơi nào đó, dốc tài sản tìm kiếm lễ vật khác.

Phía sau lễ đường, thị nữ chảy tóc cho Lãnh Vận Du hâm hộ nói:
“Mặc dù có chút sơ suất, nhưng ba ngày sau hôn lễ vẫn sẽ diễn ra, Đế Nữ một lần sở hữu 18 kiện Pháp Bảo, tương lai chắc chắn sẽ hạnh phúc…”
“Ngươi lui ra đi, ta muốn an tĩnh một chút!” Lãnh Vận Du lạnh lùng nói.

“Nô tỳ cáo lui!” Thị nữ cho rằng Đế Nữ hồi hộp vì sắp kết hôn, cũng không suy nghĩ nhiều vội vàng rời đi.

XOẢNG!
Lãnh Vận Du phẫn nộ đập vỡ chiếc gương trang điểm ở phía đối diện, bờ môi cắn chặt như muốn rướm máu.

Nghe thấy sính lễ của đám người Tru Tiên Điện bị đánh mất, xảy ra sự cố không mong muốn, tâm tình tuyệt vọng của nàng lại xuất hiện một tia sáng le lói của sự hy vọng.

Đáng tiếc, hy vọng vừa mới hình thành lại tiếp tục sụp đổ khi La Cương nhanh chóng nghĩ ra cách giải quyết.

Lần này đích thân La Cương đi tìm và mang theo sính lễ, thử hỏi có thể còn ngoài ý muốn mất trộm nữa hay sao? mặc dù nàng cũng không hiểu vì sao trước đó ba vị Hộ Pháp để lạc mất sính lễ.

Tóm lại, thời gian đánh mất tự do của nàng chỉ được kéo dài thêm 3 ngày sau mà thôi.

Đối với tu sĩ, ba ngày chẳng khác nào một cái chớp mắt…

Thời gian thấm thoát trôi đi…
Một ngày trước, Lãnh Vận Du tìm đến sư phụ Ma Đế, cố gắng thuyết phục hắn trì hoãn cuộc hôn nhân này, lấy lý do vì Tru Tiên Điện không thể hiện thành ý, ngay cả sính lễ cũng làm mất, nếu nàng gả cho Chấn Hào sẽ chẳng được hạnh phúc.

Đáng tiếc, Ma Đế không thèm để tâm lời nói của nàng, còn nói ba ngày sau La Cương sẽ mang đến sính lễ khiến cho hắn hài lòng.

Trường hợp không đạt được sính lễ trong thời gian ngắn, thì 18 kiện Đế Cấp Pháp Bảo cũng miễn cưỡng để hỏi cưới nàng.

Thế giới trong mắt Lãnh Vận Du một lần nữa sụp đổ.

Ngày thứ hai…
Bên trong gian phòng tân nương, phía trước tấm gương trong suốt, Lãnh Vận Du chậm rãi hít sâu, hai mắt tràn ngập cương quyết, đôi tay kết lấy từng ấn pháp huyền diệu khó lường, môi đỏ nhẹ ngâm:
“Bí Pháp – Hoán Đổi Linh Hồn!”

Chúc cả nhà ngủ ngon.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play