Thiên Đạo Chi Nhãn của Đế Thiên Giới xuất hiện, uy thế của nó không phải một tiểu thiên đạo của Việt Long Tinh có thể so sánh…
Con mắt khổng lồ, băng lãnh, uy nghiêm hờ hững nhìn xuống, xung quanh là vô tận Lôi Đình lập lòe, một đạo lôi đình yếu nhất bên trong cũng là Cửu Sắc Lôi Kiếp, vô cùng kinh khủng…
Kinh động toàn bộ Đế Thiên Côn Lôn Giới…

Kiếm Giới…
Kiếm Phi Vân sắc mặt nghiêm túc phá không mà lên, ánh mắt thâm thúy đen kịch nhìn xuyên vân tiêu, rơi vào vị trí Côn Lôn Hoàng Cung.

Bên cạnh hắn, chẳng biết lúc nào cũng xuất hiện một lão già thân mặc tro y đơn giản, tóc bạc phong trần, lưng đeo một thanh Hắc Kiếm chưa ra khỏi vỏ.

Lão già bình thản đứng ở nơi đó, nhưng tại toàn bộ Kiếm Giới…chỉ có một mình Kiếm Phi Vân là nhìn thấy hắn tồn tại.

Kiếm Đế…Địa Đế Cấp Cường Giả duy nhất của Kiếm giới.

Thiên Đạo Chi Nhãn xuất hiện, trực tiếp kinh động cả Kiếm Đế đang bế quan…
Toàn bộ Kiếm Giới cũng đang sôi trào, những tu sĩ thực lực yếu kém không đủ dùng Thần Thức quét đến Hi Vũ Thành, trong lòng ngứa ngáy, bay thẳng đến Côn Lôn Giới.

“Tiểu tử đó đã làm ra chuyện gì, vậy mà trực tiếp chọc giận Giới Linh, ngay cả Thiên Đạo Chi Nhãn cũng xuất hiện?” Kiếm Đế nhíu mày.

“Lạc Nam!” Kiếm Phi Vân trong mắt lóe lên một tia tàn khốc, hắn không ngờ Lạc Nam nhanh như vậy đã tìm đến Côn Lôn Giới, hơn nữa còn vô thanh vô tức, hắn không nhận được bất kỳ tin tức nào.

“Kẻ này vì tuyển chọn Côn Lôn Thiếu Chủ mà đến…” Kiếm Phi Vân chỉ vừa suy nghĩ, lập tức biết được ý đồ của Lạc Nam.

“Nếu lần này hắn không bị Thiên Đạo oanh chết, như vậy trong lễ tuyển chọn Côn Lôn Thiếu Chủ có thể tiện tay làm thịt!”

Thanh Giới…
Thanh Nguyệt Nương, Thanh Huy hai vị tỷ đệ cùng lơ lửng trên bầu trời, đứng sau lưng một nam tử trung niên thân mặc thanh sam đơn giản, toàn thân toát ra một cổ khí tức tang thương, khí tức hùng hậu, cô động đến cực điểm.

Nam tử trung niên chính là phụ thân của hai người, Thanh Đế.

Bên dưới ba người là một đám Thanh gia các trưởng lão.

Cả đám đều đang nhìn chăm chú cảnh tượng ở Côn Lôn Bia, âm thầm ước tính sức mạnh của Thiên Đạo Chi Nhãn.

Nhìn một biển Thiên Kiếp, bọn hắn cả đám đang rùng mình, không cho rằng mình có thể đối kháng sức mạnh của Thiên Đạo, dù cho trong số bọn hắn kẻ yếu nhất cũng là Đế giả.

“Ngu xuẩn, dám trêu Thiên Đạo, tìm đường chết thì ta đỡ phí công!” Thanh Nguyệt Nương ánh mắt trêu tức nhìn Lạc Nam, nhận định hắn chỉ có con đường chết.

Gần đây nàng đang bí mật liên hệ với Luân Kiếp Tiên Cung, cũng đã được một vị trưởng lão đáp lại, đôi bên đang định liên thủ.

Không ngờ chưa kịp đối phó, Lạc Nam đã dám khiêu khích giới linh, ngay cả Thiên Đạo Chi Nhãn cũng xuất hiện.

“Chết như vậy càng tốt!”

Vô Giới…Minh Giới

Hai vị Địa Đế không ngoại lệ đều bị kinh động…
Toàn bộ Côn Lôn Đế Thiên, tất cả ánh mắt cường đại đều đang dồn về Hi Vũ Thành, muốn xem kết cục của tiểu tử dám khiêu khích Côn Lôn Bia, chọc giận giới linh, giáng xuống thiên đạo.

Hy vọng không liên lụy toàn bộ Hi Vũ Thành chôn cùng.


Côn Lôn Hoàng Cung…
Tại một tòa đại điện hào hùng, cổ kính uy nghiêm, một vị nữ nhân người mặc Kim Sắc Đế Bào, đầu đội Phượng Quan, khí độ ung dung hờ hững pha lẫn uy nghiêm bá khí, chắp tay mà đứng…
Dung mạo của nàng mơ hồ, một lớp kim quang bao phủ bên trong không thể nhìn rõ ngũ quan, nhưng chính vì như vậy cũng không che giấu được một loại mị lực khó nói nên lời, đủ khiến Tiên Đế cũng phải luân hãm.

Thân khoác Đế Bào bồng bềnh, tay áo rộng lớn, nhưng cũng khó che giấu dáng người ngạo nhân, đường cong uyển chuyển, chân dài miên man…
Nàng đứng im ở nơi đó, nhưng dưới chân lại có tinh hà càn khôn đang luân chuyển, đặc sắc tuyệt luân.

Dù chỉ lộ ra một ngón tay, cũng là xảo đoạt thiên công, đỉnh cấp tuyệt phẩm của tạo hóa.

Nàng…không phải ai khác, chính là Hi Vũ Nữ Đế…bây giờ chấp chưởng Đế Thiên Côn Lôn, danh chấn vũ trụ Côn Lôn Nữ Hoàng.

Ở phía sau Nữ Hoàng, bốn vị cung nữ phân ra mà đứng, mỗi một người đều là tuyệt thế mỹ nhân, trầm ngư lạc nhạn, khí chất đỉnh tiêm…bất kỳ người nào đều không hề thua kém tuyệt sắc bảng top 3 Thanh Nguyệt Nương.

Tinh mâu khẽ mở, Côn Lôn Nữ Hoàng đưa mắt nhìn ra đại môn, nơi Thiên Đạo Chi Nhãn đang hiện thế, lại nhìn xuống thân ảnh thanh niên nhỏ bé đang ngưng tụ Kiếm Vực, chém ra từng kiếm kinh nhân.

Bên trong đôi mắt như ngân hà vạn năm bất biến, xuất hiện một tia hứng thú.


Lạc Nam lúc này không hề để tâm đến hoàn cảnh xung quanh, ngay cả Thiên Đạo Chi Nhãn bên trên đỉnh đầu, sát cơ khóa chặt vào mình cũng không khiến hắn dao động.

Lạc Hồng Kiếm liên tiếp chém ra từng đường Kiếm Khí vô biên như kinh hồng, hóa thành từng chữ viết cứng cáp, hữu lực và mạnh mẽ, sừng sững khắc lên Côn Lôn Bia.

Ánh kiếm lóa mắt, Thiên Kiếp vạn trượng che đậy khiến người bên ngoài không thể nhìn thấy năm chữ Lạc Nam viết là gì, ngay cả Tiên Đế cũng không dám dùng Thần Thức nhìn trộm thứ mà Thiên Kiếp đang che đậy.

KENG KENG KENG…
Lạc Nam chém xong, rốt cuộc thu tay.

Mà ở trên bầu trời, vô tận Thiên Kiếp vừa lúc tập hợp, chuẩn bị oanh tạc mà xuống.

“Chết chắc rồi!” Vô số người phán định án tử cho Lạc Nam.

OÀNH!
Đế Thiên Côn Lôn chấn động, một đạo Thiên Kiếp như diệt thế oanh kích trực diện.

Có kẻ chế nhạo, có kẻ xem thường, có kẻ lắc đầu ngao ngán…
Tiểu tử này…không thể sống.

Chỉ là rất nhanh, sắc mặt của bọn hắn trở nên đại biến, sau đó là khiếp sợ, cả kinh, các loại cảm xúc chấn kinh đến tột độ biểu hiện trên từng gương mặt.

Ngay cả Kiếm Đế, Thanh Đế các loại cường giả cũng trợn mắt há hốc mồm.

Mà ở bên trong Côn Lôn Hoàng Cung, đôi môi đỏ thẳm tinh mỹ của Nữ Hoàng hé mở vì bất ngờ, để lộ bối răng trắng sáng đều đặn như ngọc sứ, đẹp không sao tả siết.

Độc Cô Ngạo Tuyết trong mắt tĩnh lặng hiện lên từng tia gợn sóng…
Bọn hắn nhìn thấy gì? Toàn bộ Côn Lôn Đế Thiên nhìn thấy gì?
RĂNG RẮC…
Theo âm thanh vỡ vụn vang lên, trong sự trợn mắt há hốc mồm của toàn trường, chỉ thấy tấm Côn Lôn Bia bên phải sừng sững tám ngàn năm đột ngột hóa thành bột mịn.

Biến mất khỏi đất trời, như chưa hề tồn tại…
Lạc Nam áo bào tung bay, Lạc Hồng Kiếm vác trên vai, sắc mặt bình tĩnh nhìn lấy cảnh tượng này.

Thiên Kiếp…từ đầu đến cuối chưa từng nhắm vào hắn!
Hủy diệt Côn Lôn Bia…
Ngay khi Lạc Nam vừa viết xong, năm từ Tối Độc Phụ Nhân Tâm đã hóa thành cát bụi, phiêu tán giữa trời đất.

Đến cũng nhanh và đi cũng nhanh, Thiên Đạo Chi Nhãn khép lại đôi mắt, Thiên Kiếp tản đi, mây đen trôi dạt…
Một dãy cầu vòng vắt ngang bầu trời, chỉ còn thân ảnh Lạc Nam đang ngạo nghễ đứng trước Côn Lôn Bia, vai vác Lạc Hồng Kiếm.

Thời gian, không gian đọng lại vào lúc này…
Cảnh tượng, ghi tạc vào sử sách.

Sau cảm xúc kinh hãi, toàn bộ ánh mắt của Đế Thiên Côn Lôn đổ dồn về Côn Lôn Bia còn sót lại, không nhịn được muốn xem Lạc Nam viết những gì.

Lúc này, nếu có người ngăn cản bọn hắn quan sát Côn Lôn Bia, cả bọn chắc chắn sẽ liều mạng với người đó.

Như rồng bay phượng múa, Kiếm Vực chém ra năm chữ lớn, đối lập với năm chữ Tối Độc Phụ Nhân Tâm.

Mà khi chứng kiến năm chữ này, trái tim của toàn trường như nhấc lên tận cổ họng, Kiếm Đế, Thanh Đế các loại cường giả siết chặt nắm tay, cảm thấy thân thể lao đao sắp ngã…
“Đương Đại Đệ Nhất Hoàng!”
Đánh giá cao đến mức vượt qua tất cả tưởng tượng, đương đại chính là trong thời đại này, Côn Lôn Nữ Hoàng chính là đệ nhất.

Toàn trường gần như trở nên điên cuồng, tiểu tử này lại dám xuất khẩu cuồng ngôn như vậy, ngay cả Côn Lôn Nữ Hoàng cũng chưa dám đứng ra nhận mình là nhất đâu.

Ấy vậy mà, Giới Linh…tán thành năm chữ này, giáng xuống Thiên Kiếp hủy diệt Côn Lôn Bia bên phải.

Như trong mộng, tất cả đều không chân thật.

Vô số người lặp đi lặp lại năm chữ này, chỉ cảm thấy nhiệt huyết toàn thân như sục sôi, lệ nóng không nhịn được cuồn cuộn chảy…
Cũng có không ít người cảm thấy mờ mịt, khó hiểu, chẳng lẽ tất cả lời đồn về Nữ Hoàng là giả? Chẳng lẽ sau những việc tàn nhẫn mà nàng đã làm, Giới Linh thật sự công nhận cách viết của Lạc Nam?
Bọn hắn đương nhiên không hiểu năm chữ này bao hàm những gì…cũng không thể nào biết được những điều Lạc Nam thông qua Côn Lôn Bia truyền đến Giới Linh, không biết những lý lẽ mà hắn thuyết phục.

Ở trong mắt của Lạc Nam, Đương Đại Đệ Nhất Hoàng hoàn toàn xứng đáng giành cho Côn Lôn Nữ Hoàng, và Giới Linh cũng công nhận điều đó.

Đây là lời nhận xét của hắn.


“Làm sao có thể?” Thanh Nguyệt Nương sắc mặt trắng bệch, điên cuồng lắc đầu, cảm thấy mọi thứ như một giấc mơ, một cơn ác mộng.

Sau ngày hôm nay, danh vọng của Nữ Hoàng sẽ đạt đến một độ cao mới, vô số sinh linh sẽ thay đổi suy nghĩ về nàng, năm chữ Tối Độc Phụ Nhân Tâm sẽ trôi vào quên lãng.

Quay sang nhìn đến phụ thân, chỉ thấy đường đường là Thanh Đế lúc này cũng đang siết chặt nắm tay, gương mặt không chút huyết sắc.

Kiếm giới…
“Đương Đại Đệ Nhất Hoàng…Đương Đại Đệ Nhất Hoàng…” Kiếm Phi Vân liên tục lắc đầu, thân thể run lên bần bật, sắc mặt điềm tĩnh trở nên vặn vẹo.

Ở trong lòng điên cuồng gầm thét: “Hi Vũ có tài đức gì, ả ta có tài đức gì dám xưng Đương Đại Đệ Nhất, Giới Linh chắc chắn bị điên rồi!”
Sát khí dâng trào, Kiếm Phi Vân đôi mắt đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi nhìn thẳng Lạc Nam.

Chưa bao giờ hắn căm hận một người đến như vậy.

Kiếm Đế ánh mắt híp lại, không rõ hắn đang suy nghĩ gì.


Toàn bộ Đế Thiên Côn Lôi sôi trào trước năm chữ như rồng bay phượng múa…
U ám phía trước Hoàng Cung quét sạch, ánh rạng đông chiếu rọi khắp nơi.

Tám ngàn năm qua, bọn hắn không dám ngẩng cao đầu khi đối mặt với tu sĩ đến từ thế lực khác, bởi vì Nữ Hoàng của bọn hắn, người đứng đầu của bọn hắn mang danh ác độc, năm chữ mà Côn Lôn Lão Nhân để lại như một tảng đá lớn đè nặng trong lòng mỗi người.

Hôm nay, tảng đá lớn rốt cuộc vỡ nát, khiến tất cả tu sĩ Côn Lôn Giới không nhịn được muốn ngửa đầu thét dài…
Nữ Hoàng của bọn hắn…chính là đương đại đệ nhất.


Trong một sơn cốc vắng vẻ, có suối trong và hoa cỏ, một lão nhân râu tóc trắng xóa ngẩng cao đầu.

Cảnh tượng diễn ra tại Côn Lôn Bia như hiện ra trước mặt hắn.

“Đương Đại Đệ Nhất…” Trong mắt lão nhân hiện ra nét vui mừng, lặp đi lặp lại những từ trên Côn Lôn Bia còn sót lại.

Hắn nhìn thẳng vào Lạc Nam như muốn ghi tạc thân ảnh của hắn vào tâm trí.

Hồi lâu sau, có thanh âm tự nhủ thì thào rất nhỏ chìm trong sự lạnh vắng…
“Người mà Hi Vũ cần…đã đến rồi sao?!”

Lạc Nam hài lòng nhếch miệng, trong lòng cũng đang thở ra một hơi.

Thật ra, hắn cũng đang liều mạng.

Nếu Giới Linh của Côn Lôn không tiếp thu cách nhìn nhận và lý lẽ của hắn, thì Lạc Nam sẽ mượn dùng Thiên Kiếp đem ra Luyện Thể…
Hoặc nếu Thiên Kiếp vượt quá sức chịu đựng của hắn, chỉ còn cách kích hoạt Vạn Cổ Bất Hủ Thân sau đó chuồn khỏi Côn Lôn.

Lạc Nam thậm chí ngay cả Côn Lôn Nữ Hoàng cũng chưa nhìn thấy, đương nhiên không quá tự tin nàng sẽ đúng là người như suy nghĩ của mình.

Người ta đường đường là Thiên Đế, biết đâu tất cả những gì làm ở Côn Lôn đều là đang diễn kịch, khó thể nào đoán trước được.

Cũng may, Giới Linh tán đồng cách nhìn của hắn.

Mà Côn Lôn Nữ Hoàng…không để hắn phải thất vọng.

Lạc Nam ngoài mặt bình tĩnh, ung dung quay người rời khỏi Côn Lôn Bia, thể hiện sự ngầu lòi của mình trước vô vàn tu sĩ.

“Lần này Điểm Danh Vọng lại lên!” Hắn âm thầm vui vẻ.

Chỉ là rất nhanh, sắc mặt Lạc Nam trở nên cứng đờ…
Bởi vì một cổ khí thế uy nghiêm bất chợt khóa chặt lấy hắn, không gian như bị cầm cố, khiến Lạc Nam chẳng thể động đậy dù chỉ đầu ngón tay.

“Thiên Đế ra tay!” Lạc Nam trong lòng hãi hùng.

Nhưng sau đó không cảm nhận được địch ý của luồng khí thế bá đạo này, hắn cũng thở phào một hơi, sắc mặt trấn định hướng Độc Cô Ngạo Tuyết truyền âm:
“Đừng lo cho ta!”
Vừa nói xong, cổ lực lượng khủng bố đã nắm lấy Lạc Nam, lôi thẳng hắn vào bên trong Côn Lôn Hoàng Cung.

Biến mất trong tầm mắt đám người…
“Nữ Hoàng ra tay!” Độc Cô Ngạo Tuyết ánh mắt ngưng trọng.

Địa Đế cũng chẳng thể khiến Lạc Nam đứng im như vậy, chỉ có Thiên Đế hùng mạnh mới khiến hắn bất lực, như một con gà bị xách vào trong.

Bất quá Lạc Nam vừa mới giải oan cho Nữ Hoàng, tin chắc nàng sẽ không làm hại hắn, Độc Cô Ngạo Tuyết cũng yên tâm.

Nàng tìm một gốc khuất bên ngoài Hoàng Cung, yên lặng chờ đợi…

Lạc Nam xuất hiện trong một đại điện cổ lão, trước mặt hắn có một tấm màn che hoàng kim, ngăn cản tầm mắt…chỉ mơ hồ chứng kiến một bóng dáng tuyệt đại vô song khuất sau tấm màn, lười biếng ngồi trên long ngai to lớn.

“Tham kiến Côn Lôn Nữ Hoàng!” Lạc Nam hướng về người sau màn chắp tay.

Lúc này cho dù hắn là kẻ ngốc cũng biết người bắt mình là ai…
“Ngươi không sợ?”
Thanh âm hết sức bình thản từ phía sau màn che truyền ra, lại mang theo sự uy nghiêm khí phách, bất kỳ ai cũng không dám sinh ra lòng khinh nhờn.

“Vì sao phải sợ?” Lạc Nam hỏi ngược lại.

“Năm chữ ngươi viết sẽ khiến Trẫm trở thành cái gai trong mắt vô số kẻ đang xưng Hoàng trong vũ trụ này, chẳng khác nào lôi kéo phiền phức cho Trẫm, tội đáng muôn chết!” Côn Lôn Nữ Hoàng giọng điệu lãnh khốc.

Bất kỳ ai xưng Hoàng, xưng Đế đều là hạng người kiệt ngạo bất tuần, tâm cao khí ngạo…
Nàng được công nhận là đương đại đệ nhất, mấy kẻ kia sẽ phục sao?
Mà một khi không phục, chính là muốn đạp nàng xuống để thay thế vị trí đệ nhất, nhằm chứng minh chính mình.

“Nếu Nữ Hoàng thật sự lo lắng một chút phiền toái đó, hiện tại kẻ bị Thiên Kiếp oanh sát đã là ta!” Lạc Nam mỉm cười.

“Thú vị…” Nữ Hoàng cười khẽ, ẩn chứa mị lực khó tả, khiến Lạc Nam cũng phải rùng mình, âm thầm vận chuyển Thất Thải Huyền Quang.

Đột ngột thay đổi thái độ, nghiêm nghị hỏi: “Nói đi! Vì sao viết như thế về Trẫm!?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play