- Không nên hỏi ta cả đời ta đã giết qua bao nhiêu người, ngươi không biết ta ngoan độc đến cỡ nào đâu, muốn cướp súng của ta thì phải nhận sự tàn nhẫn, ta khuyên ngươi đùng làm chuyện điên khùng như thế...

Diệp Sảng vừa tiến vào cửa tiệm hoa Hoa Như Ngọc vừa lầm bầm luôn mồm.

Ngày mai là quốc khánh, tất cả các cửa hiệu nghỉ bảy ngày, ông chủ mập mạp cũng cho Diệp Sảng và An Hi nghỉ bảy ngày, chuyện bán hoa trong bảy ngày này sẽ do Phượng tỷ và em gái chồng phụ trách.

An Hi và Tinh Tinh nếu có một điểm chung, thì đó chính là luôn ghét cay ghét đắng thái độ dương dương tự đắc tự đắc của Diệp Sảng, cái thái độ kia giống như viết tám chữ to "Nhân phẩm lão tử thiên hạ vô địch" ngay trên trán.

Thấy hắn đang mang bộ dạng một mình tự đắc, An Hi nhịn không được gọi to:

- Diệp tử!

- Ơi!

Diệp Sảng cũng không quay đầu lại.

- Quốc khánh tôi định về nhà một chuyến, cậu thì sao?

Lúc này An Hi đang làm chuyện "không việc kiếm cớ nói chuyện" trong truyền thuyết đây.

- Ơi!

Diệp Sảng cũng không thèm quay lại.

An Hi trừng to hai mắt:

- Tôi đang nói chuyện với cậu nghe không?

- Ờ!

An Hi liền nổi giận:

- Rốt cuộc cậu có nghe tôi nói gì ko?

Cuối cùng Diệp Sảng mới quay đầu lại trả lời, mặt vẫn đang lộ rõ ve mê man:

- Tỷ vừa nói gì, tôi nghe không rõ!

An Hi nghe xong liền muốn ngất, tên này bộ dáng không ra làm sao cả, nàng quyết định chọc hắn:

- Diệp tử, lần trước lão bản mời cơm, tiền dư...

Phản ứng của Diệp Sảng lập tức mau chóng trở lại:

- Ha ha ha, còn dư hơn 100 đồng phải không? Hay trước khi về nhà chúng ta làm một bữa thật hoàng tráng nhé?

An Hi cười đắc ý, tiểu tử ngươi cuối cùng cũng chịu mở miệng mời ta sao?

Ai ngờ Diệp Sảng lại thở dài:

- Mà không, tối nay không được a, tôi có hẹn với người khác, sau khi kết thúc công việc sẽ đi ăn món nướng xiên cùng nhau.

An Hi giật mình ngay, tên tiểu tử này bình thường một người bạn cũng không có, hôm nay tại sao lại đột ngột có hẹn? Nàng nghĩ đến đây tự nhiên cảm thấy trong lòng vô cùng khẩn trương, miệng nói ra ngay chưa kịp suy nghĩ:

- Quan hệ như thế nào?

Diệp Sảng trả lời cũng nhanh không kém:

- Một người vô cùng trọng yếu!

An Hi cảm giác như mình đột nhiên bị quăng vào một hầm nước đá, chẳng lẽ tiểu tử này có bạn gái rồi sao?

Nàng ta thất vọng cực kỳ, nhưng nhanh chóng phủ định suy nghĩ này ngay, tính tò mò lại chiến thắng lần thứ hai, nàng lại hỏi:

- Bạn tốt sao? Thế cầm tiền này đi ăn luôn nhé, tôi cũng lâu rồi không ăn món nướng xiên, hương vị thật ngon!

Diệp Sảng nhanh chóng nói:

- Thôi, sao tôi làm thế được? Tiền kia có phần của tỷ nữa mà!

- Không sao, tôi cũng muốn ăn nướng xiên mà!

An Hi nói dối, thật ra nàng chỉ muốn nhìn xem người đó có phải là bạn gái của Diệp Sảng hay không thôi.

Lòng hiếu kỳ của nữ nhân thường thường mang theo sự ghen tị, chẳng lẽ bạn gái của tiểu tử này tốt hơn mình sao? Không được, hôm nay mình phải gặp mới được, nếu dũng khí để gặp còn không có thì quá thất bại rồi!

Mặt Diệp Sảng lộ rõ vẻ khó khăn:

- Chuyện này.... Thôi được, hôm nay tôi mời mọi người ăn một bữa!

An Hi nhìn hắn, Diệp Sảng lại chột dạ, cười ha ha nói:

- Thôi được rồi, chúng ta ba người cùng ăn, hai người uống rượu rất ít, vậy ta nhận trả tiền rượu cho! Vậy có được không?

Vừa nghe Diệp Sảng nói người kia uống rượu rất ít, An Hi càng tin người kia chính là bạn gái của Diệp Sảng, lý do tại sao ư? Đơn giản vô cùng, nơi Giang Thành này, có nam nhân nào mà không uống nhiều rượu? Xác suất người này là con gái đã hơn 90%!

Đêm nay thời gian trôi thực vô cùng chậm, Diệp Sảng đi đến trước cửa nói lầm bầm:

- Sao còn chưa tới nữa nhỉ, đã xong từ lâu, sao lại lề mề chậm chạp như thế không biết!

Diệp Sảng cảm thấy không an lòng, mà An Hi cũng vô cùng khẩn trương, thời gian trôi qua sao chậm quá?

- Rồi, cuối cùng cũng đã tới!

Diệp Sảng kinh hỉ kêu lên một tiếng, An Hi ngẩng đầu lên, ngay cửa tiệm xuất hiện một nữ sinh.

- Sảng ca!

Tiếng nói của nữ sinh này vô cùng ngọt ngào, tiếng nói đầu tiên cất lên đã làm trong lòng của An Hi dâng lên một vị giấm chua, bộ dáng của nữ sinh này rất khá, chứng mình Tiểu Diệp tử vô cùng tinh mắt.

Nàng ta ăn mặc rất chất phác, áo thun thông thường, quần jean đen, trên lưng là một cái ba lô to, vừa nhìn thoáng qua là thấy đáng yêu, mặt tròn tròn, mũi thon nhỏ, lời nói nhẹ nhàng thu hút, dễ mang tới sự cuốn hút và hảo cảm cho người đối diện.

Đáng tiếc là An Hi không bị cuốn hút, cũng không thấy tí hảo cảm nào, nàng như một hoa mai lạnh lùng ngồi trước quầy thu ngân.

- Sảng ca, mấy lần trước huynh đều gặp muội trước cửa trường đại học, sao hôm nay lại hẹn muội ra tiệm hoa?

Cô bé kia còn chưa dứt lời, An Hi đã cảm thấy buồn bực vô cùng, thì ra người ta đã hẹn hò rất nhiều lần rồi, chẳng qua là do bản thân mình không biết mà thôi, haizzz...

- Anh không phải đi làm sao? Nếu muốn thế thì tiền lương của anh em trả nhé!

Diệp Sảng nói một cách bất mãn.

- A, vị mỹ nữ kia phải xưng hô thế nào đây a?

Cô bé vừa nhìn thấy An Hi là hai mắt sáng lên.

- Em lễ phép một chút cho anh coi, đây là An tỷ, anh phải gọi là tỷ, thì em cũng phải gọi là An tỷ!

- Hì hì, An tỷ khỏe a!

Trong mắt cô bé ánh lên vẻ giảo hoạt.

An Hi cũng không thể làm mặt lạnh lùng mãi, miễn cưỡng tươi cười trả lời:

- Tôi khỏe!

Diệp Sảng nói:

- An tỷ, nàng ta rất nghịch, tỷ có thể gọi nàng ta là Đình Đình!

Diệp Đình lại cười hì hì, nhìn Diệp Sảng, rồi lại nhìn An Hi, đôi mắt trong veo như hai giọt nước xoay chuyển:

- Sảng ca, muội đói rồi, muội muốn ăn tiệm nướng xiên Viên Ký trong ngõ nhỏ sau trường, mời muội nhé?

Diệp Đình bắt lấy cánh tay Diệp Sảng bắt đầu làm nũng, chăm chú nhìn:

- Sảng ca, muội... muội muốn đi, cho muội đi theo đi, muội sẽ không quấy rầy hai người đâu!

Diệp Sảng còn chưa trả lời, Diệp Đình lập tức xông lên bắt lấy tay An Hi:

- An tỷ tỷ, tỷ nhất định là người hào sảng, mọi người sao có thể bỏ muội lại chứ? Nhiều người càng náo nhiệt, chúng ta cùng đi nha, có được không?

Trình độ làm nũng của nha đầu kia tuyệt đối vượt qua Tinh Tinh cô nương, đồng thời cũng nắm được yếu điểm của Diệp Sảng, một phen làm nũng thảm thiết, dù là mỹ nữ cũng chẳng chống chọi được, An Hi bị lừa đến mức lưỡng lự, đi thôi, cảm giác làm bóng đèn phi thường tồi tệ, nếu không đi, vừa nghĩ tới ngày mai phải về nhà, cả ngày không thấy Diệp Sảng, trong lòng lại có điểm không thoải mái.

Nàng còn do dự, Diệp Sảng đã kết thúc câu chuyện:

- Không nói nữa, ta cũng đói bụng rồi, đi thôi!

Ngõ nhỏ sau tiểu **** vĩnh viễn đều là như vậy, tình lữ có đôi có cặp, một đám huynh đệ thân thiết, thức ăn nóng hôi hổi, bia hơi lạnh toát, cả sảnh đường thanh âm gào thét một hai ba zooo... đầy náo nhiệt.

Diệp Sảng cùng Diệp Đình dọc đường đi kẻ chém người đỡ gió nổi ầm ầm, thấy Diệp Đình đến tinh thần Diệp Sảng đã đại chấn vài phần, chém gió so với bình thường hơn gấp n lần, An Hi thì lại cực kỳ thẹn thùng, bụng đầy oán khí không có chỗ nào phát tiết, nàng đêm nay cũng không dịu dàng như bình thường, ăn uống nhiệt tình.

Nếm qua Thành Đô Xuyến Xuyên Hương (Tên của tiệm nướng xiên, xuyến xuyến là xiên) thì ngay cả học sinh cũng biết, đồ ăn này mấy mao tiền một chuỗi, ăn ngon lại rẻ, chỉ cần ngươi không phải tội phạm đang bị cải tạo bị bỏ đói mấy ngày mấy đêm, ăn bảy tám chục xâu đã là pro lắm rồi.

An Hi đang bực tức, cứ một xâu lại một xâu thịt bò mà lấy, sau đó lại bỏ vào bát từng chuỗi từng chuỗi, nhìn tướng ăn rất không nhã nhặn, Diệp Đình so với nàng còn khủng hơn, còn hơn cả tên mặt dày Diệp Sảng.

Diệp Sảng chỉ lo nói chuyện phiếm và uống bia, nhất thời cũng không chú ý tới sự khác thường của An Hi.

Tận đến khi hai người đã ăn kiệt lực, Diệp Sảng mới phát hiện lần này mình lỗ to, các nàng như hai thực thần ăn đến tròn bụng-519 xâu! Mà mình thì uống 5 bình "Lão Kiền Mụ Ti Tửu " 3 nguyên một bình, hối hận đến câm nín.

Buồn bực! Cực kì là buồn bực!

- Không tệ, thực sự là không tệ, hương vị đúng chuẩn lắm!

Diệp Đình lộ ra vẻ mặt thỏa mãn.

Diệp Sảng nhìn nàng chằm chằm:

- Em thích ca ca ta đây không phải vì ta là kẻ có tiền chứ!

Diệp Đình phản bác nói :

- Hứ, keo kiệt!

Diệp Sảng nói :

- Em giúp anh một chút liền ăn sạch tiền ăn của anh trong ba ngày, mà chỉ trong một lần nữa chứ.

An Hi buồn bực nói:

- Các ngươi bình thường chẳng lẻ không cùng nhau ăn cơm sao?

Diệp Đình cười hì hì nói:

- An tỷ tỷ, muội với ca ca xa cách đã lâu, muội lại ít khi đi thăm, không chỉnh huynh ấy một lần được sao?

An Hi nhất thời phát hiện ngữ khí của đối phương không ăn khớp:

- Ca ca của ngươi, các ngươi không phải....

Diệp Sảng cười ha ha:

- Ăn uống nửa ngày rồi mà quên nói với cô, Đình Đình là muội muội của ta, thói quen nghịch ngợm của nàng là thế đó!

- A?

An Hi sửng sốt đương trường, lần này không phải như bị chậu nước lạnh đổ vào đầu, mà là tâm tình đang bay thẳng lên trời, vì thế nàng nói mà chẳng cần nghĩ:

- Ta còn tưởng rằng hai người là...

Lời này còn chưa nói xong, nàng liền cảm thấy mặt râm ran, trong mắt huynh muội Diệp Sảng lại càng không cần phải nói, mặt của nàng ửng hồng đến thế nào.

Diệp Đình cười hì hì nhìn nàng, Diệp Sảng lại có vẻ mặt mơ hồ.

Ăn uống no say, An Hi cảm thấy không có mặt mũi tiếp tục lưu lại nữa, chạy nhanh về phòng ngủ, huynh muội Diệp Sảng tản bộ trên đường nhỏ trong rừng.

- Sảng ca, vị tỷ tỷ An Hi kia đối với huynh rất tốt đấy nhé!

Diệp Đình thử thăm dò.

Diệp Sảng tiêu sái đốt một điếu Hồng Tháp Sơn:

- Uhm, An tỷ tốt lắm!

Diệp Đình nhìn chằm chằm vẻ mặt của hắn:

- Mặt huynh cũng thật là trắng nha, ý muội là tỷ ấy có ý với huynh đó! ( ý nói mặt ku này trắng-chuyên kua gái )

Diệp Sảng nói :

- Em thì biết cái gì? Trẻ nít thì biết cái rắm gì, lông cánh còn chưa đủ, biết cái gì!!

Diệp Đình bất mãn:

- Thật mà, bằng trực giác của nữ nhân, muội cảm nhận được, nàng thực sự thích ca ca, An Hi tỷ không tồi nha, huynh nhìn mà xem, vóc người cao ráo, hơn nữa lại ôn nhu, ca có phát hiện ra không, ánh mắt nàng nhìn huynh không giống với người khác, mới vừa rồi còn ăn dấm chua của muội, ha ha....

- Trực giác của nữ nhân? Lượn đi!

Diệp Sảng không kiên nhẫn cắt lời nàng.

- Đúng rồi, chuyện ta dặn dò có làm tốt không?

Diệp Đình lập tức thu liễm thần thái bướng bỉnh, nghiêm mặt nói:

- Tiền muội đều giao cho ba mẹ Yến đại ca, bọn họ muốn muội nhắc huynh, người một nhà bọn họ đều cảm kích huynh, phỏng chừng một tháng sau, họ liền về để gặp huynh.

Diệp Sảng bỗng nhiên không nói, đèn đường mờ ảo đem bóng dáng của hắn kéo dài ra, vẻ mặt của hắn cũng trở nên âm u.

- Sảng ca...

Diệp Đình nhỏ giọng hỏi.

Diệp Sảng khoát tay:

- Không có việc gì, trở về là tốt rồi!

Diệp Đình nói :

- Sảng ca, vậy còn huynh? Năm nay trở về thật sao?

Diệp Sảng bất đắc dĩ cười cười, Diệp Đình biết ca ca mình tính tình quật cường, bây giờ không phải là lúc để hỏi vấn đề này, vì thế nàng sửa lại:

- Không có việc gì, ca, có muội cùng huynh, huynh cũng không cần đi làm công khổ cực như vậy!

Diệp Sảng cười nói:

- Cuộc sống bây giờ tốt lắm, ta rất hài lòng, mình tự lao động kiếm cơm không phải là chuyện mất mặt gì, tốt lắm, không nói nữa, ta trờ về phòng ngủ trước, lại đến lúc làm việc rồi.

Diệp Đình ngẩn ngơ:

- Vậy huynh mau trở về đi, nam nhân phải lấy sự nghiệp làm trọng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play