Đối mặt với rất nhiều kẻ địch nhưng Diệp Sảng vẫn không nổ súng. Tiêu Dao Lãng Tử gào thét lao tới từ hậu phương. Diệp Sảng vừa lui thì bãi loạn thạch bùm bùm nổ tung. Phương Nhã Văn nhân cơ hội vọt vào trong hỗn loạn chém ra từng đợt kiếm quang. Kiếm quang phiêu dật, sương khói tràn ngập, chỉ thấy kiếm không thấy người.
Nhất Chưởng Sát Nhân thấy đám Tình Thâm Thâm Vũ Mông Mông đấu với đám Phản Thanh Phục Minh mà không chiếm được thế thượng phong liền vừa phẫn nộ lại vừa kinh ngạc. Không biết ba tên này từ đâu đến, tuy chiêu thức vụng về, kĩ năng thô thiển nhưng không ai có thể gây thương tổn cho họ.
Nhất Chưởng Sát Nhân chậm rãi tiến lên, tách Thiên Sứ U Buồn cùng Tình Thâm Thâm Vũ Mông Mông ra: “Các người đi đối phó với Hà Kim Ngân. Tên này giao cho ta!”
Trên thực tế hắn rất tự tin. Đám Thiên Sứ U Buồn cũng biết rõ sự lợi hại của hắn nên không tiện phản đối.
Phản Thanh Phục Minh đem câu liêm cắm xuống đất, vung tay tạo thế đại hiệp chống nạnh nói: “Chuột nhắt phương nào mau xưng tên!”
Nhất Chưởng Sát Nhân cười: “Ta là ông nội mi!”
Chữ “ông nội” vừa thốt ra, một bóng người đã lướt ngay tới mặt Phản Thanh Phục Minh tung ra một chưởng Hắc Hổ Đào Tâm tiêu chuẩn, tốc độ không nhanh nhưng lực độ có thừa, dường như còn đính kèm Tụ Sức Lực – một kĩ năng phụ trợ. Chưởng phong vù vù bên tai.
Câu liêm của Phản Thanh Phục Minh bỗng bay ngược lên, chỉ thấy bóng câu liêm xoay tròn tạo hình chữ X, tốc độ không nhanh nhưng vừa nhìn là biết có giấu “nghệ”. Nhất Chưởng Sát Nhân quyết đoán thu tay lại, trong ánh mắt có chút kinh ngạc: “Được, quả nhiên là có chút bản lĩnh!”
Phản Thanh Phục Minh cười nói: “Hành tẩu giang hồ nếu không có một thân bản lĩnh thì sao được gọi là hành tẩu?”
Nhất Chưởng Sát Nhân đổi sách lược, giương tay đeo Cương Nha Hộ Thủ lên. Bao tay phát ra từng ánh quang hoa màu trắng tinh. Đây chính là lợi khí mà hắn đã dùng để đối phó với Diệp Sảng lúc trước. Đôi bao tay này đủ để đối đầu trực tiếp với vũ khí cận chiến thực thụ. Quả nhiên, thiết quyền lúc này không còn uý kị gì nữa mà trực tiếp lây tốc độ cực nhanh đánh thẳng tới trước mặt Phản Thanh Phục Minh. Câu liêm của Phản Thanh Phục Minh lập tức mất kiểm soát.
“Đương—”
Tiếng kim loại va chạm vào nhau vang lên. Hai người đều bị đẩy lui vài bước về sau. Nhất Chưởng Sát Nhân lại càng kinh ngạc. Chiến sĩ này có lực lượng quá lớn.
Phản Thanh Phục Minh cười hô hô: “Rặt một lũ chuột nhắt nho nhỏ mà còn không biết tự lượng sức mình.”
Sắc mặt Nhất Chưởng Sát Nhân trầm xuống. Công kích tiếp theo là song quyền cùng xuất hiện. Quang hoa của Cương Nha Hộ Thủ xoáy đến. Rõ ràng lực lượng đã tăng gấp đôi. Hắn tự tin Phản Thanh Phục Minh tuyệt đối sẽ không dám né tránh. Hắn nhìn ra Phản Thanh Phục Minh có tốc độ rất bình thường. Khi PK cùng đấu sĩ nếu anh không có một thân pháp siêu nhân thì dù có bản lĩnh dám đỡ dám né cũng vẫn sẽ bị truy kích đến chết.
Tuy nhiên, câu liêm của Phản Thanh Phục Minh trong mơ hồ dường như dần đổi sang màu đỏ sậm, trong sắc đỏ sậm còn phảng phất có bắn tia sáng màu đen.
“Oanh—”
Quyền và thương đâm vào nhau. Lực lượng kích khởi dòng khí xé toạc không gian. Nhất Chưởng Sát Nhân bị dư chấn đẩy lùi ra sau vài bước. Phản Thanh Phục Minh chỉ hơi bị áp lực nơi eo.
Lần này Nhất Chưởng Sát Nhân thật sự giật mình. Bản thân Hà Kim Ngân đã quá mức lợi hại nhưng viện quân của hắn cư nhiên cũng không phải là dăm ba cái đèn cạn dầu, nếu không đem hết toàn lực ra để đối phó thì chắc chắn hắn sẽ không thể đốn ngã tên đại hán này.
Phản Thanh Phục Minh đương nhiên không phải là cái đèn cạn dầu. Hắn giống Diệp Sảng ở chỗ hắn cũng có trọn bộ bí kíp trêu ngươi đối phương, hơn nữa cái miệng hắn cũng thật đầy văn ngôn: “Ha ha ha ha, chuột nhắt không biết điều, tại sao mi một chút tài mọn cũng không có mà dám múa rìu trước cửa Lỗ Ban? Mau quỳ xuống xin tha thứ đi, đại hiệp ta vốn hành tẩu giang hồ lấy hiệp nghĩa làm đầu, lấy lòng nhân từ của người xuất gia dựng nên sự khoan dung và độ lượng của người nhà Phật làm căn cốt. Ngươi chỉ cần quỳ xuống dập đầu trước ta ba cái thì đại hiệp ta tức khắc sẽ tha cho ngươi một con đường sống, tuyệt đối sẽ không làm khó dễ ngươi. Đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh, tứ mã nan truy.”
Trong khí hắn còn mải gật gù đắc ý ở một chỗ thì Nhất Chưởng Sát Nhân đã đứng lên bày ra tư thế co rút người vận khí. Chỉ thấy toàn thân Cương Nha Hộ Thủ phát ra ánh sang, cả người Nhất Chưởng Sát Nhân cũng biến thành một thân bạch quang. Kĩ năng này của hắn không khác Hắc Long Lực của Diệp Sảng cho lắm: lập tức x2 lực lượng, tăng 15% độ nhanh nhẹn. Đối với bất kì một đấu sĩ nào mà nói thì hiệu quả này đã quá đủ.
Nhất Chưởng Sát Nhân đã chịu quá đủ cái “phong thái đại hiệp” của Phản Thanh Phục Minh bèn mạnh mẽ xông lên, hai quyền lại lần nữa đồng thời xuất hiện: “Câm miệng cho ta!”
“Cố chấp, tự tìm đường chết!” – Phản Thanh Phục Minh cười lạnh, thấy nguy không loạn không né.
“Huỵch!”
Cương Nha Hộ Thủ dính trọn lên ngực Phản Thanh Phục Minh. Phản Thanh Phục Minh bị đánh đến lảo đảo lùi về sau vài bước, trên đầu bay lên một hồng thương lớn kinh người: “-550”. Nhưng càng doạ người hơn là Nhất Chưởng Sát Nhân cũng đồng thời dính một chưởng của Phản Thanh Phục Minh. Cả người hắn như diều đứt dây bay ngược ra sau, trên đầu bay lên một hồng thương “-300”.
Ngay lúc va đập mạnh xuống mặt đất đầy cát đá hắn thấy bóng một chiếc câu liêm bay đến trước mặt mình. Đây chính là lưỡi câu liêm của Phản Thanh Phục Minh. Nhất Chưởng Sát Nhân theo bản năng vung tay ra đỡ nhưng trước đó hắn đã xuất toàn lực, hiện tại nào còn có lực lượng để đỡ? Hơn nữa, đây là một chưởng Vô Ngã Kim Thương. Nhất Chưởng Sát Nhân quả nhiên ăn một chưởng chết luôn.
“Roạt…”
Hồng thương: “-1878”.
Câu liêm trực tiếp cắt đứt yết hầu của Nhất Chưởng Sát Nhân, máu tươi tuôn ra như suối. Toàn thân Nhất Chưởng Sát Nhân mềm nhũn. Bị Phản Thanh Phục Minh còn đang sống sờ sờ cắt chết, tử trạng thê thảm, bộ dáng của Nhất Chưởng Sát Nhân khiến người khác không đành lòng nhìn thêm nữa.
“Ha ha ha!” – Phản Thanh Phục Minh thở hổn hển đứng lên – “Sớm đã bảo ngươi mau chóng quỳ xuống cầu xin tha thứ. Là do các người không biết nghe lời, kết quả là tự mình chuốc lấy cực khổ. Ngu xuẩn!”
Trong hình thức u linh, Nhất Chưởng Sát Nhân không còn hơi đâu mà bốc hỏa. Hắn mãi không thể hiểu nổi chuyện gì đã xảy ra, đồng thời hắn cũng không thể tin nổi bản thân mình lại bị người ta một chiêu giết chết.
Thực ra từ lúc còn ở Đệ Nhị Chiến Khu, Phản Thanh Phục Minh đã mang trang bị biến dị cấp 5 Hắc Thiết Bảo Giáp. Trong khoảng thời gian từ đó tới nay “ba cây thần côn” bọn họ đã lừa bịp, trộm đạo được rất nhiều bảo thạch chúc phúc. Hắc Thiết Bảo Giáp của Phản Thanh Phục Minh nhờ đập bao nhiêu bảo thạch đã nâng lên biến dị cấp 8. Khắp khu Trung Hoa này e rằng chẳng có mấy ai có trang bị nghịch thiên như vậy. Thứ này thực ra chẳng kém trang bị cấp anh hùng là bao: phòng ngự toàn thân +250, phản lại 10% thương tổn vật lý, 5% né tránh. Đó là thuộc tính ban đâu, còn thuộc tính hiện tại là: phòng ngự toàn thân +350, phản lại 30% thương tổn vật lý, 10% né tránh. Có nghĩa là, với thuộc tính này đừng ai dại mà đi đánh hắn. Đánh hắn có nghĩa là tự đánh mình. Cho dù là đại cao thủ như Súng Cơ, Giáo Chủ, Dương Cầm khi đối phó với hắn cũng phải cân đo đong đếm sức mình thật kỹ. Biến thái nhất là, phá thương của Phản Thanh Phục Minh hiện tại cũng là trang bị biến dị cấp 4 với 400 điểm công kích thế nên hắn mới có thể chỉ với một chiêu Vô Ngã Kim Thương đã có thể đánh ra 3000 điểm thương tổn.
Phản Thanh Phục Minh liên mồm chọc tức Nhất Chưởng Sát Nhân bức đối phương tung ra đại chiêu. Nhất Chưởng Sát Nhân tung song quyền đánh ra 900 điểm thương tổn, đó vốn là chiêu miểu sát. Tuy nhiên, phòng ngự của Phản Thanh Phục Minh đã làm giảm mất 350 điểm thương tổn cộng thêm 300 thương tổn phản ngược. Nói cách khác, Nhất Chưởng Sát Nhân đã tự mình đánh mình đồng thời Phản Thanh Phục Minh đã nắm chắc được cơ hội tốt nhất.
Bài học rút ra có lẽ Nhất Chưởng Sát Nhân cả đời cũng không học được ở đây đó là ai cho rằng tổ chiến đấu ba người là một đám đần độn thì kẻ đó là mới là tên ngu xuẩn.
Nhất Chưởng Sát Nhân vừa chết thì cục diện đột nhiên nghịch chuyển. Diệp Sảng cùng Lôi Lôi dựa vào thân pháp cùng tốc độ để hấp dẫn hỏa lực của năm người Phương Nhã Văn, Thần Kiếm Vương Tử, Tiêu Dao Lãng Tử, Toàn Trí Tiên và Tình Thâm Thâm Vũ Mông Mông. Thần Kiếm Vương Tử càng đuổi càng giận, càng giận càng sợ. Diệp Sảng quả thực chính là một con cóc vàng, vô luận là anh đánh thế nào, đuổi thế nào, kỹ năng gì nhưng vẫn không thể đánh trúng hắn. Tốc độ của Dẫn Đường Tiễn của Tiêu Dao Lãng Tử cư nhiên còn không theo kịp tốc độ của Diệp Sảng, đây quả thực là không hề có thiên lý.
Trận chiến kịch liệt đến độ thiên hôn địa ám, nhật nguyệt vô quang. Thần Kiếm Vương Tử quay đầu nhìn: Nhất Chưởng Sát Nhân đã bị xử lý, Nhân Giả Tiên Tử, Kẻ Điên, Thiên Sứ U Buồn 3V3 với tam huynh muội nhà Phản Thanh Phục Minh rõ ràng đang ở thế hạ phong, dựa vào con mắt chuyên nghiệp của hắn thì nhiều nhất là 10 hiệp nữa giữa Kẻ Điên và Thiên Sứ U Buồn tất sẽ có một người phải chết. Quả nhiên 10 hiệp sau, Kẻ Điên bị Đại Lực Kim Võng Cước của Đại Hán Thiên Tử đá ngã lăn, nằm im trên mặt đất không đứng dậy nổi.
Trong hình thức u linh Kẻ Điên không tức không khóc mà ngược lại lại cười: “Con mẹ nó Long Hành Vân, tiện nhân nhà ngươi tưởng có thể một mình ở cùng một chỗ với Thiên Thiên à? Không có cửa đâu. Lão tử lập tức hồi thành đây, ha ha ha…”
Nếu đám Thần Kiếm Vương Tử biết lúc này Kẻ Điên đang nghĩ cái gì chắc chắc sẽ điên lên mà chết.
Một khi Kẻ Điên chết thì ứng phó với Phản Thanh Phục Minh sẽ khiến Thiên Sứ U Buồn phải cố sức rất nhiều. Trong lúc bối rối cô ta bị câu liêm móc trúng cánh tay sau đó bị Nhất Đại Nữ Hoàng dùng một quyền Lư Sơn Thăng Long Bá đánh lên, rơi xuống dưới đất liền tiếp tục ăn một Dao Động Quyền, tiếp đó lại bị Toàn Phong Thối quét bay cuối cùng vào lúc vừa rơi xuống dưới đất thì bị Phản Thanh Phục Minh dùng câu liêm xiên như xiên thịt dê.
Vòng phối hợp liên kích này khiến cho Nhân Giả Tiên Tử nhìn đến ngây người. Hóa ra PK còn có thể đánh như vậy sao? Tuy nhiên hiện tại Thiên Sứ U Buồn đã hoàn toàn bị đánh bại, qua một đêm mà rớt mất hai cấp khiến cô ta cảm thấy trời đất âm u lạ thường. Đường đường là nhân vật thượng lưu vậy mà hiện tại lại cứ thế bị bầy thổ phỉ du côn này chỉnh đến tơi bời.
“Chia rẽ bọn họ!” – Thần Kiếm Vương Tử quát.
Tiêu Dao Lãng Tử hiểu ý, lập tức chuyển hướng mũi tên sang Nhất Đại Nữ Hoàng. Nhưng đúng lúc này, ba tiếng huyết nhục bị vỡ nát vang lên “sụt sụt sụt”. Ba mũi tên màu đen to bự cắm trên cổ hắn. Ba mũi tên này chẳng những đột ngột mà còn vô thanh vô tức, thậm chí nó đến từ hướng nào cũng không ai ở đây thấy rõ, thứ duy nhất bọn họ nhìn rõ là ba trị sổ thương tổn:
“-479”
“-479”
“-479”
Ba con số này thể hiện rõ thực lực của cung thủ cả về khả năng khống chế lực lượng, độ chuẩn xác và sự âm hiểm trong phương vị. Đây tuyệt đối là thủ pháp của một nhất lưu cao thủ.
Bỗng nhiên giữa trời đêm lại vang lên tiếng máy bay trực thăng. Một đoàn Bumblebee bất ngờ xuất hiện trên không, cửa khoang mở ra. Một cung thủ với khuôn mặt thanh tú ăn mặc chỉnh tề ngồi xổm ngay cạnh cửa, trên tay cô là Giáng Lôi Cung hiển hách sinh huy, biểu tình vô cùng băng lãnh. Từ xa nhìn lại, cô tựa như một tinh linh đang bay múa dưới ánh trăng, vô cùng xinh đẹp, vô cùng thánh khiết nhưng tràn đầy sức sống cùng phấn chấn tinh thần.
Diệp Sảng cùng Lôi Lôi mừng rỡ. Vào lúc nguy cấp nhất không ngờ Tinh Tinh lại chạy đến.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT