Thực ra Súng Cơ cũng chưa hiểu rõ hết về cơ quan của Thiên Long Bảo điện. Những điều hắn nói không sai bởi hắn đã tới nơi này rất nhiều, thậm chí lúc còn chơi bản closebeta hắn còn từng gặp một đám người lợi hại hơn hắn. Hắn đã chứng kiến những cao thủ đó chết như thế nào, vì thế hắn biết không nên lộn xộn với trận bát quái này. Sau đó hắn đã chạy thoát được ra ngoài trong hỗn loạn, vận khí lần đó rất lớn.

Nhưng Tiêu Mã cũng không có sai. Sau khi đạt giới hạn sẽ kích hoạt boss thần cấp. Ai có thể hạ được boss sẽ kiếm được thứ trân quý, có kém cũng không kém đồ ở bất cứ đâu. Hơn nữa Tiêu Mã cũng đã tính toán kỹ. Đã đến nước này, muốn chạy trốn khỏi kiếp nạn này cũng không có khả năng. Xác suất chạy được khỏi nơi này, ra đến bờ biển, thoát khỏi Thiên Long thủy vực tương đương bằng 0. Ý định của tàu trưởng Tiêu Mã là thừa dịp hỗn loạn cướp lấy một hai kiện trang bị, sau đó chấp nhận chết quay về. Đương nhiên, tiền đề để thành công vẫn là phải có vận khí. Exp 10 cấp để đổi lấy một hai kiện trang bị cấp anh hùng cũng đáng.

Đến lượt Kính Vạn Hoa do dự. Tóm lại có nên đánh cược một phen hay không? Thần khí đó, đây là thứ nghịch thiên đến mức nào? Do dự một lát, Kính Vạn Hoa bỗng nhiên lấy ra một đồng xu, đi lên trước: “Súng Cơ, Tiêu Mã, như vậy đi, cả hai người các ngươi ta đều nguyện ý tin tưởng. Các ngươi mỗi người chọn một mặt. Tiền xu ngửa mặt nào, ta liền chọn làm theo bên đó.”

“Không thành vấn đề!” – Tàu trưởng Tiêu Mã đáp ứng không chút do dự.

Súng Cơ trầm mặc một lúc lâu, sau đó nói: “Được! Lão tử đem vấn đề này giao cho vận mệnh.”

Hắn như có như không nhìn nhìn Diệp Sảng, ánh mắt vô cùng bí hiểm khó dò.

Diệp Sảng thông minh, lập tức hiểu ý. Súng Cơ là người bá đạo như vậy, làm sao có thể đàm luận điều kiện phi lý như thế với người khác. Súng Cơ thỏa hiệp chắc chắn là có nguyên nhân. Đương nhiên, trong lòng Diệp Sảng cũng lạnh đi. Tại sao ba người bọn Súng Cơ lại xuất hiện ở nơi này? Có lẽ bởi vì ba người bọn Diệp Sảng đã chạy vào trước! Yến Vân cũng đã nói. Súng Cơ là người đối với người của mình thì bảo hộ có thừa, sẽ không dễ dàng buông bỏ đồng đội. Hắn chắc chắn không thể trơ mắt nhìn ba người nhóm Diệp Sảng bị chết ở đây.

Thực ra ánh mặt lạnh lùng của Súng Cơ đã nói cho Diệp Sảng biết, hơn trăm người của mình đã chết hết, chỉ còn vài người bọn họ còn sống. Về phần bị ai diệt đã không còn quan trọng. Bởi, thực ra, hiện tại người kiểm soát cục diện là Kính Vạn Hoa. Hắn còn có binh lực hơn ngàn người. Mặc dù khó chấp nhận, nhưng hiện tại hắn muốn thịt ai, hắn liền thực sự có thể xử kẻ đó. Chỉ là, hắn đã bị Súng Cơ cùng Diệp Sảng và Tiêu Mã chế trụ, hoàn toàn không có chủ ý. Ý tứ trong ánh mắt của Súng Cơ rất rõ ràng. Con boss này có lẽ không phải không thể kích hoạt. Nếu như bị boss quật chết có lẽ còn tốt hơn là bị ngoại quốc giết chết.

“Ta chọn mặt hình người!” – Tàu trưởng Tiêu Mà giành nói trước.

Súng Cơ cười lạnh: “Tùy mày!”

“Keng” một tiếng. Kính Vạn Hoa tung đồng xu lên cao. Tiền xu vẽ thành một đường cong parabol rồi rơi xuống đất, sau đó leng keng quay vòng, cuối cùng hồi lâu sau mới nằm yên trên mặt đất.

Mặt người!

Quả nhiên là mặt người!

Tàu trưởng Tiêu Mã cười ha hả: “Người biết suy nghĩ luôn lọt vào mắt xanh của vận mệnh!”

Súng Cơ cười nhạt không trả lời, chỉ đưa mắt nhìn về phía Diệp Sảng. Hắn hi vọng Diệp Sảng có thể hiểu ý tứ của hắn.

Kính Vạn Hoa xoay người nói: “Hẳn bây giờ ngươi không có ý kiến gì?”

Diệp Sảng nhảy xuống trận bát quái, xoay người chậm rãi đọc to từng chữ phồn thể: “Phương pháp kích hoạt boss chung cực: 8 người đứng 8 hướng, càn sang khôn, khôn sang ly, ly sang khảm…”

Phiên dịch các nước cấp tốc thuật lại. Nhưng tiếc là, mấy kiến thức này bọn Anh, Đức làm sao mà hiểu được. Nhưng Kính Vạn Hoa cũng không nghi ngờ Diệp Sảng. Chuyện khi nãy đã chứng minh Diệp Sảng có thể điều khiển ma thuật.

Diệp Sảng quang quác đọc một hồi rồi nói: “Nghe rõ hết chưa? Tám người lên, làm theo chỉ thị của ta!”

Kính Vạn Hoa, tàu trưởng Tiêu Mã, Hồn Đoạn Lam Kiều, Súng Cơ lập tức nhảy lên. Thêm Diệp Sảng còn thiếu ba người. Vì để công bằng nên Rose, một người Pháp và một nguyên tố sư người Đức liên đi lên. Mọi người bước theo chỉ thị của Diệp Sảng. Một lát sau, thái cực trung tâm trận đồ bắt đầu xoay tròn. Cột sáng biến thành thất sắc. Độ sáng vô cùng chói mắt. Trong long điện bỗng nhiên vang lên một tiếng gào vô cùng sắc bén, tựa như yêu ma thượng cổ lập tức sẽ xuất hiện.

Hai tay Diệp Sảng đồng thời giơ lên trời huy động, gầm lên: “Nhảy hết xuống! Boss lập tức xuất hiện! Nguy hiểm!”

Bảy người còn lại không chút do dự nhảy xuống dưới. Thấy cảnh tượng này, người có kinh nghiệm vừa nhìn là biết có vấn đề. Hơn nữa Súng Cơ lại hành động nhanh hơn bất cứ ai. Tàu trưởng Tiêu Mã giảo hoạt cũng gần như theo sát. Vì thế, trong cột sáng chỉ còn lại có Diệp Sảng. Diệp Sảng bị hào quang từ cột sáng chiếu lên, toàn thân không ngừng biến sắc, bộ dáng thật đáng sợ.

Thực ra hơn ngàn người đều bị hắn lửa. Thực ra khoảng không trên cột sáng dường như có thứ gì đó phát ra tiếng “uỳnh” rất nhỏ, vô cùng lặng lẽ. Trong nháy mắt đó, cơ hồ tầm nhìn của mọi người lập tức như bị tuyết trắng bao phủ.

Dĩ nhiên, đây chính là bom chói. Lúc Diệp Sảng vung tay lên chính là lúc bom chói được ném lên trời. Hành động này có thể nói là mang kỹ thuật che giấu rất mạnh. Quang mang của cột sáng quá mạnh mẽ, những người khác cũng không chú ý tới. Diệp Sảng cũng dùng lực lượng rất mạnh, sau khi bom được ném lên phải 7 giây sau mới nổ.

Khoảng cách đến bệ thần của Kính Vạn Hoa gần nhất, bị tạc nghiêm trọng nhất. Đám người oa oa kêu to lên, không hề để ý đến Diệp Sảng. Lúc thanh âm hệ thống lặp lại bốn thứ ngôn ngữ Trung, Đức, Anh, Pháp “game thủ tôn quý, các ngài đã kích hoạt boss chung cực của Thiên Long Bảo điện. Boss thần cấp level 50 sẽ xuất hiện sau 5 phút. Mời mọi người nhanh chóng di chuyển đến nơi an toàn” thì đám người Kính Vạn Hoa vẫn còn tỉ mỉ nghiên cứu thông báo của hệ thống, không ai để ý tới trên bệ thần đã xảy ra đại sự kinh người gì.

Trong cột sáng lại xuất hiện một cái bảo rương rất lớn, vẫn mang màu đỏ thẫm viễn vàng. Diệp Sảng ôm lấy sau đó ném xuống. Hải Dương Cầm Sư sớm đã chuẩn bị từ trước, xông lên nhanh như cơn lốc, sau đó vung kiếm múa một trận. Ở bên cạnh, bảo rương đã nằm trong tay Súng Cơ.

Cho đến lúc này, đa số người khác mới phản ứng kịp chuyện gì đã xảy ra. Trước khi boss xuất hiện sẽ sinh ra một cái bảo rương. Nhưng bảo rương này lớn hơn, tính chất cũng tốt hơn, bề ngoài hoa mỹ hơn, bên trong nhất định là thứ vô cùng tốt.

Tất cả thương thủ Đức cơ hồ chĩa thẳng nòng súng vào Súng Cơ. Súng Cơ đang chạy như điên về bên trái bảo điện, vừa chạy vừa ném rương về phía trước. Bảo rương này rõ ràng là rất nặng, chỉ có chiến sĩ mới khiêng nó chạy nhanh như vậy, cũng chỉ có chiến sĩ cao cấp như Súng Cơ mới có thể ném bảo rương đi xa như vậy.

Bảo rương trượt trên mặt đất. Súng Cơ là một trọng giáp chiến sĩ, nhưng thân thủ cư nhiên rất mạnh mẽ, nhanh nhẹn, tăng tốc chạy về phía trước, sau đó bổ nhào lên một cái, cả người liền tới phía bảo rương, sau đó gục xuống. Lúc này vô số đạn từ MP40 bắn vào rương. Bảo rương tóe lên vô số hỏa tinh như pháo hoa nở rộ.

“Dừng! Dừng tay cho ta!” – Kính Vạn Hoa rống to – “Con mẹ nó muốn tự sát à?”

Lúc này 6 người nhóm Súng Cơ đã tụ hợp một chỗ. Diệp Sảng phát hiện đạn bắn vào màn nước tạo ra một lỗ đạn, nước biển bên ngoài lập tức phun vào một tia nước. Chỉ là tấm màn nước tựa như có sinh lực vô cùng lớn, tự động khép lại miệng vết thương giống như con người. Vết đạn bị lấp kín một cách thần kỳ. Tia nước biến mất, chỉ để lại nước biển trên nền bảo điện.

Diệp Sảng bừng tỉnh đại ngộ. Khó trách đám người kia không dám động thủ, hóa ra là vì không thể động võ ở đây! Nếu cứ liên tục “ngộ thương” màn nước, cho dù nó có năng lực tự động chữa trị, nhưng thủy áp cực mạnh sẽ khiến nước ào ào tràn vào, ngập tràn nơi này. Khi đó, không cần boss xuất hiện, tất cả đã chết chìm hết rồi.

Diệp Sảng bội phục sát đất tên lập trình viên nào thiết kế ra map này, biến thái như vậy mà cũng nghĩ ra được, quả nhiên là phải tôn kính lập trình viên mới được sống trọn đời.

Kính Vạn Hoa biết sự tình đã tiến triển tới thời khắc nguy cấp nhất, trong cái khó ló cái khôn nói: “Súng Cơ, có chuyện gì cứ từ từ mà nói. Trang bị đem chia đều, cùng nhay chạy trốn, không ảnh hưởng gì tới nhau!”

Những lời này của hắn mới thực sự là thừa. Súng Cơ mang rương theo, rút khảm đao “vẽ” một cái vào tấm màn nước, rạch ra một khe hổng. Trên màn nước xuất hiện một cái thác nước. Nước biển bị ép, mãnh liệt phun vào trong, tạo ra một mảng hơi nước dày đặc.

“Súng Cơ, ngươi điên rồi!” – Hồn Đoạn Lam Kiều kinh hô.

“Các huynh đệ, giết chết hắn, cướp rương về! Chiến sĩ lên!” – Kính Vạn Hoa nổi giận.

Tàu trưởng Tiêu Mã nhào lên đầu tiên. Hắn khao khát được cầm cái bảo rương cao cấp này trong tay hơn ai hết. Đương nhiên, hắn quả thực là có chút tài năng. Bởi vì, hắn cầm một thanh kiếm hình cung. Có thể sử dụng binh khí hiếm này, thực lực tất nhiên không kém.

“Muốn rương đúng không? Cho đấy!” – Súng Cơ thật sự ném rương cho Tiêu Mã.

Tiêu Mã gần như vọt lên không hề nghĩ ngợi, đón lấy bảo rương. Trọng lượng của bảo rương vượt ra khỏi tưởng tượng của hắn. Hắn vừa mới ôm lấy, Giáo Chủ Du Ma lập tức bay lên đạp hắn một cước. Bảo rương giống như ảo thuật lại quay về tay Súng Cơ.

Tàu trưởng Tiêu Mã vừa ngã, một loạt chiến sĩ liền reo hò xông lên. Dưới tình huống này, nhóm Súng Cơ đương nhiên sẽ không chọi cứng. Thân ảnh Hải Dương Cầm Sư lướt qua, lợi kiếm xẹt ra một tia hàn quang dài. Cô nàng cư nhiên rạch một vết dài 5 mét lên màn nước. Nước biển mãnh liệt ào vào, áp lực còn lớn hơn súng bắn nước, cuốn ngã một đám chiến sĩ.

Diệp Sảng, Tinh Tinh, Cầm Nữ Vương không nhịn nữa, đều lấy vũ khí ra loạn xạ. Khắp Thiên Long Bảo điện tràn ngập tiếng súng vang vang, mũi tên như bão.

Trong hơn ngàn người Đức có 200 tên là thương thủ. Nhưng bọn chúng chỉ nằm rạp xuống, không dám khai hỏa nếu không sẽ khiến hậu quả càng tồi tệ hơn. Trong khi đó, ba người Diệp Sảng lại không kiêng nể gì mà bắn loạn, vô cùng hưng phấn.

Sớm đã nói con hàng Diệp Sảng này dù không lớn, nhưng khi tức giận lại đột biến phát triển. Hắn vừa bắn vừa dùng cái thứ tiếng Anh lởm của mình hô to: “Fire!!! Bitch!! Go go go!!! Headshot!!!!”

Kính Vạn Hoa tức giận nằm rạp trên mặt đất, kêu lên những tiếng quái dị: “Giết! Giết cho ta! Giết hết!”

Hiện tại Diệp Sảng có cứu viện nên tâm tình rất tốt, lập tức chế lời hát vang bài chính ca kỳ World Cup 1998 – “Copa de la Vida”.

Kính Vạn Hoa mê man. Đám nguyên tố sư phía trước bệ thần bị Diệp Sảng bắn thành một mảnh người ngã ngựa đổ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play