Chừng một trăm người lục tục kéo nhau xuống kho của Thần Tiễn, càn quét hết một lượt. Diệp Sảng cùng Tinh Tinh mang theo hai cái rương đi sang U Linh dọc theo trụ kim loại.

“A Ngân, nhìn biểu tình của mi… hình như ta đã làm chuyện gì không đúng?” – Tinh Tinh hỏi.

Diệp Sảng nhìn mặt biển. Nữ quý tộc quả nhiên bị bỏ vào một chiếc thuyền cao su con con, lênh đênh trên mặt biển, gặp mấy đầu sóng lớn liền suýt bị lật, tình trạng có chút bi thảm.

Diệp Sảng trầm giọng nói: “Thực ra tàu trưởng nói không sai. Không nên phóng thích cô ta!”

Tinh Tinh trợn tròn hai mắt: “A Ngân, mi không bị sao đó chứ?”

Diệp Sảng cười cười: “Trên lý thuyết mà nói, mi làm không sai!”

Tinh Tinh nghi ngờ, nhìn Diệp Sảng chằm chằm: “Vậy trên thực tế thì sao?”

“Trên thực tế, nếu cô gái này thực sự may mắn được cứu vớt, cô ta rất có thể sẽ đem vị trí của chúng ta bán đi. Hiện tại Anh và Đức không phải chỉ phái đi một vài chiến tàu mà là cả hạm đội. Một khi hạm đội đó đuổi kịp, kẻ phải chết chính là chúng ta!”

Sắc mặt Tinh Tinh thay đổi: “Ý mi là chúng ta nên giết cô ta?”

Diệp Sảng không nói gì, nhưng biểu tình là đồng tình không thể sai.

“A Ngân, mi cũng không phải không biết, ta không có ngu đến mức không biết phải trái. Nhưng phải giết người tay không tấc sắt thế này, ta thật sự… thật sự không xuống tay nổi. Thật vất vả mới luyện được tới như vậy, cứ như vậy mà bị rớt, rất thảm. Ngay cả biểu tình cầu cứu xin tha của cô ta cũng rất đáng thương.”

Diệp Sảng thở dài, không nói gì thêm.

“Mi nói gì đi chứ! Không phải mi luôn thích nói nhiều sao?” – Tinh Tinh nóng nảy.

Diệp Sảng vẫn không hé răng nửa chữ, hiển nhiên là không đồng quan điểm với Tinh Tinh. Lúc hắn muốn giết người tuyệt sẽ không nương tay, ngược lại lúc không nên giết hắn thường nổi thiện tâm trong lòng. Đây chính là phong cách sống của hắn.

“Hừ, ta không thèm để ý tới mi nữa!” – Tinh Tinh hất đầu, giậm chân bình bịch chạy nhanh về phía U Linh.

Đây là lần đầu tiên hai người cãi nhau, nhưng Diệp Sảng cũng không có chạy theo cô nàng. Lúc này đại bộ phận lương thực, nước uống, trang bị đều được chuyển hết lên U Linh. Nhóm kỹ thuật sư của Cờ Lê đã phá đi hệ thống động lực của Thần Tiễn. Thần Tiễn chậm rãi chìm xuống. Chiến tàu trị giá ít nhất 10 vạn RMB cứ như vậy bị đánh đắm.

“Ya!!!!!”

Nhìn Thần Tiễn chậm rãi chìm vào biển sau, tất cả mọi người trên U Linh đều giơ vũ khí lên cao hoan hô. Một đám cường đạo thổ phỉ hô to gọi nhỏ vô cùng vui vẻ. Ta Là Tiểu Tam chia cho mỗi người một chai bia cùng ba miếng thịt bò. Loa phát thanh trên tàu lại còn phát nhạc rock. Mọi người phóng túng thả hồn vào từng động tác hiphop, nam nữ tán tỉnh thả tình, náo thành một đám hỗn độn. Ta Là Tiểu Tam còn múa thoát y trên khoảng sàn trống trên tàu, dẫn tới một đám súc vật điên cuồng phát ngôn bậy bạ. Bầu không khí trên tàu rất hòa hợp, nhìn thế nào cũng không giống một đám hải tặc giết người không chớp mắt mà giống như một hộp đêm trên biển đang mở party.

Diệp Sảng lại không hề nhập hội góp vui mà ngồi ở mép tàu nhìn qua. Tinh Tinh cô nương đúng là rất tức giận, đoán chừng là trốn đi chỗ nào rồi. Một hồi lâu sau, Diệp Sảng cũng rời boong tàu trở về phòng của mình, nhìn bảng hỗ trợ game thủ. Đã 9 giờ rồi. Đêm nay cãi nhau với Tinh Tinh một trận, Diệp Sảng cũng thấy không vui, tính logout. Nhưng đang định thoát thì bỗng có tiếng đập cửa vang lên. Diệp Sảng vừa mở cửa liền thấy Súng Cơ bất ngờ đứng ở ngoài.

“Tàu trưởng?” – Diệp Sảng có chút kinh ngạc.

Sắc mặt Súng Cơ nhìn qua vẫn lạnh lùng nghiêm túc như cũ, sau khi đi vào phòng lập tức ngồi xuống giường, thuận tay đưa cho Diệp Sảng một điếu xì gà Romeo. Diệp Sảng cũng không khách khí với hắn, sau khi nhận lấy lập tức đốt. Bây giờ hắn đã biết thêm về tàu trưởng. Súng Cơ thuộc loại đàn ông ngay thẳng, không thích vòng vo.

Súng Cơ phum ra một đám khói: “Nhìn ra chú lên tàu này có chút không quen!”

Diệp Sảng cười cười: “Tàu hải tặc mà…”

Trên mặt Súng Cơ cư nhiên lại lộ ra một nét cười mỉm, nhưng mà cười còn khó coi hơn không cười: “Không sai, là tàu hải tặc!”

Diệp Sảng: “Tàu lớn như vậy, nửa đêm lại tìm đến tôi, chắc không phải chỉ để nói cho tôi biết đây là một chiếc tàu hải tặc chứ?”

Súng Cơ nói: “Nói luôn vậy. Ta, Hải Dương Cầm Sư, Giáo Chủ Du Ma, Cờ Lê cùng Nữ Vương là bạn nối khố lâu năm. Thời game còn close-beta, chúng ta đã cùng nhau lăn lộn trên biển rồi.”

Diệp Sảng gật gật đầu: “Tôi có thể nhìn ra được. Bọn họ đều là các tiểu đội trưởng!”

Súng Cơ nói: “Từ lần đầu tiên chúng ta ra khơi, đây đã là lần thứ 7. Ta cũng không gạt chú, mỗi lần rời bến, số người có thể còn sống trở về cũng không cao hơn con số này.”

Hắn vừa nói vừa giơ tay ra. Diệp Sảng kinh ngạc nói: “Mười?”

Sắc mặt Súng Cơ âm trầm, hắn gật đầu: “Có thể còn sống sót 10 người đã là tốt lắm rồi. Kỷ lục của chúng ta là 5 người.”

Diệp Sảng ngẩn người. Không phải hắn cảm thấy đáng sợ mà là Súng Cơ nhất định có thâm ý gì đó.

Súng Cơ bỗng nhiên ngẩng đầu, phun ra một hơi khói thật dài: “Đã nói là toàn bộ U Linh có hơn 100 người, mặc kệ là đang trên biển hay thậm chí là ở trên trời, chú thấy chỉ bằng chừng này người muốn bắt boss thần cấp thì có bao nhiêu phần trăm khả năng?”

Diệp Sảng cười khổ: “Thành thực mà nói, tôi thấy còn sống là đủ lắm rồi.”

“Chú cũng hiểu biết đấy. Nhưng chúng ta đã đi không thể tay không mà về. Tuy nhiên chỉ muốn có thể yên yên ổn ổn trên biển cũng đã rất phiền phức.”

Hắn dừng một chút, đổi đề tài: “Nhưng công ty Cách Lực tập chung nhiều người hồng danh lên tàu như vậy, chú… chắc cũng biết trong lúc chiến đấu khó lường được lòng người. Đội ngũ ta mang đi cũng không…”

Diệp Sảng lập tức hiểu ra ý tứ của Súng Cơ. Nói trắng ra là, ngoại trừ năm người thâm giao bọn hắn, Súng Cơ căn bản không tín nhiệm những người khác. Chuyện này đương nhiên không thể trách hắn được. Những kẻ này đều vì phạm phải “đại tội” từ các đại khu mà tập trung lên đây, đa số đều là hạng người tâm ngoan thủ lạt, âm hiểm xảo trá. Nhưng có một số nhỏ người “bị ép buộc” như Diệp Sảng thì thuộc loại về bản chất không phải là loại tiểu nhân.

Súng Cơ nói: “Thực ra ta đã nghe qua chuyện của chú, cho nên mới tìm tới đây.”

“Ồ?” – Diệp Sảng ngạc nhiên.

“Chú chính là người đã xử lý Demon?”

Diệp Sảng cười khổ: “Phải!”

Súng Cơ lộ ra ánh mắt tán thưởng: “Chú chính là người Trung Hoa duy nhất hạ được người của hắn. Tên tạp chủng này quá lợi hại, chúng ta đều không cách nào xử lý được.”

Diệp Sảng bỗng nhiên hiểu ra một chút: “Tàu trưởng thấy ta thế nào?”

Súng Cơ lại trầm tư, hồi lâu mới nói: “Hiện tại ta chẳng những thiếu một thương thủ mà còn càng thiếu một người trung gian.”

“Người trung gian?” – Diệp Sảng không hiểu.

“Quên đi, cái này tính sau. Ta chỉ hỏi một câu, chú có nguyện ý theo ta kết phường hay không?”

Diệp Sảng: “Điều khoản thế nào?”

“Trước hết chú phải cam đoan một điều, cho dù toàn bộ người trên tàu chết mà về, ngươi cũng nhất định phải sống tới cuối cùng. Sống đến cuối cùng nhất định mới là có lợi.”

Diệp Sảng cười rộ: “Tôi luôn luôn là người rất sợ chết!”

Súng Cơ lại nói: “Chú yên tâm, nếu chú có khó khăn ta sẽ giúp một tay!”

“Đa tạ tàu trưởng!”

“Thứ hai, nếu chú có thể sống thì nhất định phải bảo hộ tiểu Tam rời đi. Trên tàu này, ai cũng có thể chết, nhưng vô luận thế nào thì tiểu Tam cũng không thể. Tiếp theo là Cờ Lê. Ta biết chú sẽ cảm thấy kỳ quái, nhưng không sao, sau này chú sẽ biết bọn họ có tác dụng như thế nào!”

Diệp Sảng gật gật đầu: “Chắc chắn.

Súng Cơ nói: “Lần ra khơi này chỉ e là lần hung hiểm nhất trước giờ. Ta đoán có thể sống tới cuối cùng cũng không có bao nhiêu. Lần sau nếu có đi nữa chúng ta sẽ thông báo. Nếu chú có chuyện không tới được cũng không sao. Nếu có thể đi, chúng ta luôn có chỗ cần tới chú.”

Lần này Diệp Sảng hiểu rất nhiều. Đám người Súng Cơ này tuyệt đối không phải chỉ đơn giản đi chém chém giết giết tiện đường du lịch trên biển, nhất định là muốn đi làm đại sự kinh thiên động địa gì đó, hiện tại đang thiếu đối tác. Nhưng tại sao hắn lại lựa chọn mình? Đây vẫn là một điều chưa được sáng tỏ, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ bị lôi ra ánh sáng.

“Được rồi, điều phải nói cũng đã nói rồi. Chú có nguyện ý hay không thì nói một câu. Ta không thích làm cái hợp đồng điện tử linh tinh gì đó. Nếu không muốn, ta cũng không cưỡng cầu làm gì.” – Súng Cơ tỏ vẻ không quan tâm, nhưng trên thực tế lại dùng ánh mắt sắc như đao nhìn Diệp Sảng chằm chằm, không bỏ qua bất cứ một biến hỏa nhỏ nào trên mặt Diệp Sảng. Ý định đồng ý hay không đồng ý không thể lọt khỏi con mắt hắn. Hắn đã gặp qua vô số người, hắn tự tin mình nhìn người rất chuẩn.

Diệp Sảng gật gật đầu: “Không thành vấn đề. Dựa vào việc ta giết Mặc Kính mà tàu trưởng còn không đuổi ta đi, ta nên đáp ứng!”

“Được! Tốt!” – Súng Cơ đứng lên, vỗ vỗ bả vai Diệp Sảng – “Tốt lắm. Ta thấy trong đám người kia chú không kém ai cả.”

Hắn vừa nói vừa đi ra ngoài cửa, đi vài bước lại xoay người – “Đúng rồi, về sau ném cái phá thương của chú đi cho ta. Dùng nó làm ta mất mặt!”

Diệp Sảng lại ngạc nhiên: “Phá thương gì?”

Súng Cơ lạnh lùng nói: “Súng ngắm 98K của chú. Có cái phá thương nhỏ nhoi mà cũng muốn đối phó với cá lớn, cẩn thận bị nuốt chửng!”

Diệp Sảng ngây người, nghĩ thầm súng này đã xử lý bao nhiêu cao thủ rồi đó cha nội!

Súng Cơ lấy ra một hộp súng sáng lòe lòe từ trong túi Càn Khôn ra, vứt cho Diệp Sảng: “Đạn thì tự đi hỏi tiểu Tam, ta phải lên trên kia!”

Nói xong hắn liền đóng cửa lại. Diệp Sảng cầm hộp súng, cả buổi không hồi phục tinh thần. Lâu sau hắn mới ý thức được người ta giao cho mình súng mới đồng thời ra chỉ lệnh ném đồ cũ. Cũng lại nói, Súng Cơ tặng cho mình một cây súng mới, đương nhiên không phải là vô duyên vô cớ. Người ta muốn anh hợp tác nên mới cho anh chút mật ngọt trước thôi.

Diệp Sảng cúi đầu nhìn. Trên nắp hộp súng có khắc một đống chữ cái cổ quái, hiển nhiên không phải là tiếng Anh. Mở ra liền thấy bên trong là một nhóm bộ kiện nằm bên trong, không rõ là súng gì.

“Xem ra chỉ có thể tìm tiểu Tam giám định.” - Diệp Sảng đứng lên, tự nói với bản thân.

Lúc này cửa lại mở ra. Ta Là Tiểu Tam giống Súng Cơ cũng đứng ngoài cửa, dựa vào khung cửa cười nói: “Người anh em, đêm tới thấy tịch mịch phải không? Đang nhớ chị đây phỏng? Chị đã tới rồi đây!”

Lời này, tư thế này, ánh mắt này thật sự là vô cùng mê người. Diệp Sảng giật mình, sau đó cười ha ha: “Tam tỷ thật là lợi hại nha, trên tàu này xảy ra chuyện gì đều không thể lọt khỏi pháp nhãn của tỷ a!”

“Cơ ca tặng quà cho chú, ta thế nào cũng phải nhìn qua một cái. Đương nhiên, hơn ba trăm.” – Ta Là Tiểu Tam cười cười, ném cho Diệp Sảng ba hộp thuốc lá.

Diệp Sảng cầm lấy, mẹ nó lại là thuốc lá Trung Hoa: “Tam tỷ muốn nhìn, ta nào dám cãi!”

Diệp Sảng cung kính đem hộp súng đưa đến trước mặt tiểu Tam.

“Ha ha, súng này ta đã giám định rồi!” – Ta Là Tiểu Tam vừa nói vừa thành thục lắp ráp đống phụ tùng. Vì thế Diệp Sảng liền ở bên cạnh nhìn không chuyển mắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play