Quả thật lần này Diệp Sảng rất uất ức. Lão tử khổ cực chiến đấu mãi rốt cuộc lại bị người khác phỗng tay trên. Trong cửa tiệm Hoa Như Ngọc, Diệp Sảng trút hết nỗi tức giận trong lòng vào mấy cành hoa hồng, kéo nhắp lách ca lách cách liên hồi, giống như hoa hồng với mình có mối thâm thù đại hận.
- Diệp tử, cậu làm gì mà cứ hùng hục thế? An Hi cũng cảm thấy Diệp Sảng có vấn đề. Hôm nay chẳng có mống khách nào, hà cớ gì Diệp Sảng lại nghiến răng nghiến lợi vung kéo loạn thế kia.
- Mẹ nó chứ, hôm nay tôi bị người ta cướp đồ trong Thế Giới Thứ Hai! Diệp Sảng lập tức phát hỏa.
- Bị cướp? An Hi ngạc nhiên - Bị cướp tiền à?
- Không phải, tôi làm nhiệm vụ, đồ nhiệm vụ bị người ta cướp mất! Diệp Sảng hậm hực đáp.
An Hi tò mò hỏi: - Nhiệm vụ gì?
Diệp Sảng trả lời: - Nhiệm vụ kịch bản!
An Hi hơi bất ngờ: - Nhiệm vụ kịch bản rất khó, nghe nói cả Thế Giới Thứ Hai bây giờ chưa ai có thể hoàn thành.
Điều đó là hiển nhiên, trò chơi mới chính thức bắt đầu được có vài ngày, lấy quái đâu ra người mà hoàn thành cơ chứ. Diệp Sảng cũng không nói gì thêm, lại vùi đầu vung kéo như đang bổ củi. Thấy Diệp Sảng buồn bực, chắc có lẽ trong trò chơi cũng bị người ta ăn hiếp, An Hi động lòng trắc ẩn, lại gần vỗ vai hắn: - Này này, Diệp tử cậu cũng đừng quá bực bội như thế. Đó không phải chỉ là trò chơi thôi sao?
Diệp Sảng không quay đầu lại, giọng bỗng trầm hẳn đi: - Là trò chơi, nhưng ta cảm giác được ở trong đó rất thoải mái, rất vui vẻ. Cho nên ta không muốn ở trong đó lại có chuyện bực mình!
Nghe hắn nói, An Hi cũng trầm mặc, không muốn trong game không vui có nghĩa là hiện thực cũng không vui. Rõ ràng rồi, nếu trong hiện thực mà vui vẻ thì cần quái gì phải cần kiệm học hành chứ?
Diệp Sảng ném kéo tỉa hoa sang một bên, bỏ ra cái ghế dài trong phòng thay quần áo, sầu muộn châm thuốc hút. Lần này An Hi cũng không quát bảo ngăn cấm hắn nữa, nhìn thấy bộ dạng Diệp Sảng ủ rũ, trong lòng nàng cũng cảm thấy không vui. Hai năm nay đều luôn thấy hắn vui cười, như một đứa trẻ ham ăn ham ngủ, chỉ khi bị người bắt nạt hắn mới chui vào phòng thay đồ buồn bã hút thuốc.
An Hi lại gần, thận trọng nói: - Diệp tử, ai trong game cướp của cậu? Tôi giúp cậu lấy lại!
Diệp Sảng trợn tròn mắt: - Thật hả?
An Hi nhíu mày: - Nói gì đó? Bị bọn nào bắt nạt? Nói tôi nghe đi!
Nửa câu sau nàng cũng không nói ra. Đừng sợ, có An tỷ ta đây, đố ai dám khè ngươi. Đương nhiên, câu này nàng cũng chỉ có thể chôn chặt trong lòng, không dám nói ra.
Nhìn vẻ mặt quan tâm của nàng, trong lòng Diệp Sảng cảm thấy lóe lên một tia ấm áp, hắn hỏi: - An tỷ, rất nhiều người đều nói, người chơi game bị thất bại trong hiện thực rồi sa vào thế giới hư ảo để tìm kiếm an ủi. Điều đó có đúng không ?
An Hi đáp: - Cũng không hẳn vậy, cứ nhìn dân chơi game chuyên nghiệp xem. Bọn họ đâu có thất bại, trong trò chơi bọn họ sáng tạo nhiều kỳ tích huy hoàng. Đó là tìm kiếm an ủi sao?
Bỗng nhiên Diệp Sảng nhếch môi cười, nụ cười có vẻ khổ sở: - Thật ra tôi cũng muốn kiếm tiền trong trò chơi!
An Hi giật mình hỏi: - Muốn thành game thủ chuyên nghiệp à?
Diệp Sảng đáp: - Cũng không hoàn toàn như vậy, ta chỉ muốn kiếm chút tiền mà thôi!
An Hi nhẹ thở dài, thật ra nàng cũng biết, cuộc sống của Diệp Sảng rất kham khổ, sống ở cái thế giới xa hoa này, ai lại không muốn có tiền chứ? Có tiền chưa chắc cuộc sống đã thoải mái, nhưng không có tiền thì càng thê thảm hơn nữa.
Nàng ngồi xuống bên cạnh Diệp Sảng, lẩm bẩm nói: - Uh, ta cũng vậy..
Diệp Sảng nhìn nàng, trong đôi mắt to tràn ngập sự ước mơ, ước mơ về cuộc sống tương lai.
- An tỷ, sau này cô định thế nào? Bỗng nhiên Diệp Sảng cất tiếng hỏi.
Câu hỏi này rất xảo diệu, bởi vì bây giờ hai người đều là năm cuối đại học. Năm cuối thì thường không học nhiều, đến nửa kỳ sau thì cũng là lúc chuẩn bị tốt nghiệp tìm việc làm. Khi đó bọn họ đều sẽ rời khỏi Hoa Như Ngọc mà đi tìm kiếm tương lai riêng của bản thân.
Tương lai ở đâu?
Đối với sinh viên như bọn họ mà nói, câu trả lời là không biết. Nhưng càng thắc mắc thì lại càng không biết đáp án là gì. Bất quá thời gian tốt nghiệp càng lúc càng đến gần, không muốn lo thì cũng phải lo. Hai năm ở chung với nhau, mối quan hệ này đến lúc sắp kết thúc lại trở nên vi diệu, không kể đến khó khăn trắc trở nhưng cũng có thể xem người đối diện thành bạn tâm giao. An Hi chống cằm, nhìn lên trần nhà, ánh mắt khẽ chớp: - Uh, dĩ nhiên là kiếm một công việc kha khá một chút, kiếm được nhiều tiền, mua một căn hộ lớn, có được một chiếc xe hơi, không cần sang trọng chỉ cần chạy tốt là được. Trong phòng phải tủ áo quần lớn, ngày nào cũng thay đồ đẹp...
Diệp Sảng nhìn nàng cười: - So với tôi, cô còn mơ mộng hơn nhiều!
Mặt của An Hi hồng lên, dù sao đó cũng là ước mơ của bất kỳ người phụ nữ nào như nàng.
- Còn cậu, Diệp tử? Sau này cậu định làm gì? An Hi hỏi.
Diệp Sảng đáp: - Ta hả? Khụ khụ, làm cái gì mà chả được, miễn sao có cơm ăn là được rồi, ha ha!
An Hi liếc nhìn hắn. Nếu người đàn ông nào khác nói ra những lời đó, nàng sẽ nghĩ rằng người đó không có hoài bão, hùng tâm tráng chí. Nhưng nếu là Diệp Sảng thì lại khác, nàng cho rằng Diệp Sảng nên làm như vậy, vui vui vẻ vẻ, hi hi ha ha.
- Có nghĩ tôi là người không có chí hướng hay không? Diệp Sảng nhìn nàng chằm chằm.
- Nói gì vậy? An Hi lườm hắn một cái. - Một người dựa vào hai bàn tay mình để kiếm sống, thì cũng có gì là lạ. Tôi nghĩ đàn ông như vậy cũng tốt.
Diệp Sảng cười cười đáp: - Vậy hả!
An Hi nói: - À này Diệp tử, nick của cậu trong game là gì?
Diệp Sảng chưa kịp trả lời, bên ngoài vọng lại một giọng nói: - Hi Hi, Diệp tử, hai người đâu rồi?
An Hi xoay lại, vừa nhìn, nét mặt bỗng trầm xuống: - Ôn thần lại đến!
Diệp Sảng nhanh chóng nhảy bổ ra ngoài: - Hóa ra là Phong ca, ngọn gió nào đưa anh đến đây vậy? Gió lớn hay bão tố thế?
Trình Tiếu Phong nhả ra một vòng khói: - Hi Hi, Diệp tử, lần này tôi cần hai người giúp đỡ.
An Hi vòng hai tay lại, lạnh lùng nói: - Không phải chuyện gì anh cũng làm được sao? Hóa ra cũng có lúc cần người khác giúp đỡ à?
Trình Tiếu Phong cười xấu hổ: - Là thế này, cha của anh sắp khai trương tiệm ảnh, cần chuẩn bị một số vòng hoa và lẵng hoa. Anh nghĩ tới nghĩ lui rồi mới gọi điện cho Béo ca. Anh thấy kỹ thuật cắm hoa của Diệp tử rất khá, hơn nữa chất lượng hoa lại được Béo ca đảm bảo. Cha anh nói lần này tiệm ảnh khai trương không được để xảy ra sai sót. Cho nên anh mới đến đây.
An Hi nửa tin nửa ngờ nhìn hắn, nàng hoài nghi Trình Tiếu Phong đang giở trò: - Thật hay giả vậy?
Lần này Trình Tiếu Phong không xài chiêu giả chết, vỗ ngực bịch bịch: - Không tin em cứ hỏi Béo ca!
An Hi lập tức nhấc điện thoại trên bàn thu ngân gọi cho ông chủ Béo. Sau khi nghe ông chủ Béo dặn dò một thôi một hồi, An Hi chậm rãi gác điện thoại.
- Anh không nói xạo đúng không ? Trình Tiếu Phong cười hỏi.
Diệp Sảng kinh ngạc thốt lên: - Mỗi lần Phong ca quang lâm là mỗi lần làm ta mệt muốn chết.
Trình Tiếu Phong vỗ vai Diệp Sảng: - Huynh đệ, đây không phải chuyện của ta mà chuyện của nhà ta, nên ta mới cầu hai người giúp đỡ, tuy có chút cực khổ nhưng không thể để xảy ra sai sót. Tiệm ảnh của nhà ta muốn có một buổi lễ khai trương hoành tráng, mời đến ba công ty tổ chức sự kiện, nhưng vẫn thiếu nhân lực, chị của ta đang còn nhờ ta kêu gọi một số bạn học trong trường đến cổ vũ nữa đấy.
Diệp Sảng tò mò: - Phong ca, nhà anh khai trương tiệm ảnh, sao phải cần bạn học đến cổ vũ?
Trình Tiếu Phong đáp: - Tiệm ảnh thiếu người mẫu, Đại học Giang Thành chúng ta vô số mỹ nữ, chỉ cần một vài người cũng đủ ăn đứt công ty tổ chức sự kiện rồi.
Nói xong, hắn nhìn An Hi lom lom, khóe miệng ẩn hiện mấy giọt nước miếng.
An Hi trừng mắt: - Anh muốn gì đây?
Trình Tiếu Phong vội cười hề hề: - Hi Hi, em cũng đến chụp vài tấm ảnh nghệ thuật đi. Anh thấy ảnh em chụp ra còn đẹp hơn cả nữ thần ấy chứ.
An Hi hừ lạnh: - Ai thèm chụp ảnh cơ chứ, bộ muốn chụp ảnh tôi là chụp sao?
Trình Tiếu Phong vội nói: - Cũng không phải là chụp không công!
An Hi càng nổi xung: - Gì chứ? Đến đây tính chuyện làm ăn hả? Định bảo bọn này đi làm thuê cho anh hả?
Trình Tiếu Phong hoảng hốt: - Không không không, ý của anh là tiệm ảnh của nhà anh sẽ chụp ảnh miễn phí cho hai người, những tấm ảnh đẹp nhất sẽ đưa ra trưng bày. Không chỉ miễn phí mà nếu hai người chịu đi, chị của anh sẽ trả tiền công. Anh đã nói với Béo ca rồi, Béo ca nói nếu hai người muốn đi, hắn sẽ không phản đối mà anh cũng sẽ đặt hoa của cửa hàng.
Vừa nghe hai chữ "tiền công", Diệp Sảng và An Hi lập tức liếc mắt nhìn nhau, cả hai thở phào một hơi.
Diệp Sảng hí hửng cười nói: - Phong ca, tiền công đó ấy mà, hè hè, chị của anh định thế nào?
Diệp Sảng rất vô sỉ đưa hai đầu ngón tay chà xát vào nhau, hơn nữa vừa nói vừa chớp chớp mắt. Trình Tiếu Phong đương nhiên hiểu ý: - Diệp tử, cậu yên tâm, ta không bạc đãi huynh đệ bao giờ. Cậu là đại sư phụ mà, đi hỗ trợ, chị của ta sẽ tính cho cậu 300 đồng một ngày.
Diệp Sảng thầm kêu sung sướng: - Ta đi!
Trình Tiếu Phong liếc trộm An Hi: - Hi Hi rất thích hợp với việc chụp ảnh, 500đ một ngày. Thế nào, không tệ chứ, ngay cả người của công ty tổ chức sự kiện chúng ta cũng chỉ trả 300đ một ngày thôi đấy.
Lần này chiêu của Trình Tiếu Phong rất cao minh, hắn biết kinh tế của Diệp Sảng và An Hi không tốt mấy, cơ hội như vậy mấy khi mà có được. Bất quá An Hi cũng chưa hài lòng: - Tạo sao Diệp tử chỉ có 300 đồng một ngày? Hắn làm lụng cực khổ nhất. Hừ, tôi không đi!
Trình Tiếu Phong vội vàng nói: - Vậy anh cho riêng Diệp tử 200 đồng một ngày. Vậy được chưa?
An Hi hầm hè nhìn hắn một hồi lâu rồi hỏi: - Ngày mấy khai trương?
Trình Tiếu Phong mừng quýnh vội đáp: - Mùng 3!
An Hi nói: - Vậy còn hai ngày nữa.
Trình Tiếu Phong nói: - Quyết định như vậy nhé! Anh đi trước một chút, còn phải liên hệ với vài người nữa
- Đi đi! Thái độ của An Hi hòa hoãn hơn một chút. Diệp Sảng cười nói: - An tỷ à, cô giỏi đàm phán quá!
An Hi cười lạnh đáp: - Có tiền mà không lấy họa người ngu. Hơn nữa, hắn dựa vào cái gì mà trả cho cậu ít tiền hơn. Diệp tử cậu yên tâm, có tôi ở đây, hắn dám bạc đãi cậu, tôi cho hắn bầm mắt.
Diệp Sảng cười hắc hắc: - Quả là An tỷ anh minh. Chúng ta lại vừa có tiền công vừa có cơm ăn miễn phí. Ha ha, thật là khoái a!
- Ài, nhìn cậu kìa, chỉ có biết ăn thôi. An Hi bất đắc dĩ lắc đầu - Thôi, không nói nữa. Chuẩn bị các thứ đi, Béo ca nói, ngày mốt đóng cửa, chúng ta theo hắn ra ngoại ô nhận hoa. Lần này nhà của Trình Tiếu Phong tổ chức lớn lắm đấy.
Diệp Sảng lại chán chường: - Nói vậy là ngày mốt đi làm cả ngày hả?
- Cậu không thích hả? An Hi trừng mắt nhìn hắn.
Diệp Sảng rụt cổ đáp: - Thôi, vì tiền đành chấp nhận vậy. Hai ngày nữa không được online rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT