Máy chủ quy định giãn cách giữa hai lần nhiệm vụ là tám tiếng đồng hồ. Thật ra thì đây cũng là nhắc nhở để người chơi sắp xếp nghỉ ngơi, nhưng chú Sảng thì cứ cạp mền cắn gối bức rức không yên, nhiệm vụ thứ nhất tuy rằng vượt qua, chính phe mình giành thắng lợi nhưng phải trả giá quá lớn, biết vậy thà thất bại còn đỡ khổ hơn.

Sau một đêm nghỉ ngơi Diệp Sảng lại login vào.

Lần login này nhân vật hướng dẫn có phần đổi khác, trên boong hàng không mẫu hạm màu trắng một nữ xạ thủ đứng mĩm cười chào hỏi: “ Chào game thủ Hà Kim Ngân cao quý người đang đứng trong phần hai của nhiệm vụ Trọng Sinh Tại Đệ Tam Đế Chế, tạm thời không thể trở về lại nơi của ngài, xin hỏi ngài có muốn lập tức tiến vào nhiệm vụ hay không.”

Không tiến vào thì còn làm được gì, hỏi đố hả? Diệp Sảng liền:

- Âu kơ!

Ngày hôm ấy tại tế đàn, pháp sư Brutus vĩ đại đã tự biến mình thành phong ấn, làm cho Ác Ma mãi mãi bị phong ấn trên mặt đất, nhưng mà ảo ảnh của hắn vẫn như cũ tiếp tục xuất hiên trong màn đêm, chung quanh tế đàn Diệp Sảng nhìn thấy bọn người Lạc Hoa Lưu Thủy vẫn tụ tập chung quanh dưới chân hắn.

Điều này hiển nhiên là tình hình đêm qua, hơn nữa máy chủ hệ thống còn tự động phiên dịch, Brutus chậm rãi nới:
- Tại phương Đông xa xôi có một thần bí chi thư. Nó có thể gọi về những Ác Ma đáng sợ, chúng nó chính là từ trong một đội quân bất tử từ địa ngục, chỉ có cách tiêu diệt Heinrich mãi mãi mới có thể tống Ác Ma đã mất di thân thể này đi vào luân hồi.

Hắn chậm rãi nhắm mắt lại, thở dài nói:
- Chỉ tiếc là một khi đã gọi đến đội quân bất tử đó thì cũng không thể nào triệt để tiêu diệt chỉ có thể tạm thời phong ấn, đồng thời gia thêm nguyền rủa đem chúng nó chìm sâu vào lòng đất ngủ vùi ngàn năm, sau ngàn năm chúng vẫn có thể thức tỉnh chỉ cần có người lấy được thần bí chi thư và đọc được thần chú khai mở, chưa hết còn có thể giải phóng ra Ác Ma gây nguy hại thế gian.

Diệp Sảng suy nghĩ nếu việc chính của nhiệm vụ là tiêu diệt Ác Ma, mà Ác Ma chẳng phải là không chết hay sao, chết xong sống lại, sống lại rồi chết, nhưng vấn đề chính lại là chổ này, lão Ma Pháp Sư rắm thối này làm cái lề gì thế, bắt chúng ta mần ăn làm sao với con Ác Ma này đây.

Cái con BOSS kia cứ một nhát là hai ngàn thương tổn thì dù là đại lý tiết canh giá sĩ cũng dẹp tiệm.

Âm thanh hệ thống lại vang lên:

- Phần thứ hai của nhiệm vụ: tìm kiếm thần bí chi thư!

Âm thanh vừa dứt, hào quang cũng tắt, Diệp Sảng chính thức được login.

Bóng tối cũng đã dần tan, mưa to đã lặng tự bao giờ, chút ánh sáng le lói xuyên qua những tầng mây. Diệp Sảng nhẹ nhàng thở phào, thời tiết tốt đây chính là cơ hội cho khẩu súng mới của mình đại phát thần uy.
[ Cái này thì nên đọc lại lịch sử oai hùng của khẩu M4 công tử nhà lầu khi đem dùng ở những chiến trường có tự nhiên khắc nghiệt đi nhá anh em. ]

Nhìn nhìn chung quanh mấy cái, A!, có điểm không đúng nha, đây đâu phải tế đàn, chổ này là cái chổ nào?

Còn đang ngẫn ngơ một hồi thì bên cạnh lại xuất hiện mấy cột sáng chuyển dời, Tinh Tinh cùng mọi người cũng đã được dịch chuyển tới đây.

- Đây là đâu?
Phản Thanh Phục Minh cũng y như Diệp Sảng trong lúc nhất thời còn chưa thích ứng kịp.

Nơi đang đứng là một đồng cỏ không bằng phẳng, chung quanh khắp nơi là những tòa núi nhỏ, dưới kia lại có một con sông lớn mặt nước dội lên màu xanh biếc, với tất cả những dấu hiệu này mọi người tuyệt đối xác định đây không phải tế đàn.

Alice suy nghĩ hồi rồi nói:

- Tham dự nhiệm vụ lần này có mấy ngàn người, mỗi người đều cho tới những điểm khác nhau như vậy, có lẻ chúng ta còn không gặp được quân phe mình.

Diệp Sảng gõ lên chức năng hổ trợ người chơi, lần này số người còn sống là 2084 người.

Nói một cách khác hôm qua tại phần nhiệm vụ thứ nhất gần một nữa thương vong không chừng là do chém giết lẫn nhau dọc đường đi.

Thật ra bọn Diệp Sảng cũng không biết rằng bọn họ mỗi lần đều xuất hiện tại địa điểm cách xa các người chơi khác, không đụng chạm cái gì với quân địch, nên cứ thư thu khoái khoái mà tận hưỡng cái cái vận may cức chó này.

- Đi, đi tới phía trước nhìn qua một chút xem sao.
Tinh Tinh đề xướng.

Một hàng sáu người men dọc bờ sông xuôi về hạ nguồn, trên đường đi cũng chẳng gặp được vật gì, cũng như bất cứ người chơi nào, và cứ như thế suốt cả buổi chiều nay tình hình cứ như vậy, thực sự làm cho người ta quá bực mình rồi.

Nhất Đại Nữ Hoàng:
- Đại ca, chúng ta cứ đi tùm lum như vầy sao, không biết đích cuối là đâu hết. Chân ta như muốn nhũn ra rồi nè!

Phản Thanh Phục Minh lạnh lùng đáp:
- Đồ vô dụng, nãy giờ mới đi một chút đã than mỏi à?

Đại Hán Thiên Tử nói:
- Đại ca, chân ta chưa mềm đâu, còn đang cứng rắn đây, thật sự cứng rắn đấy!
Hắn vừa nói vừa nhìn chầm chầm Alice, khỏi phải nói Alice tất nhiên thuộc cái dạng anh dũng hiên ngang điển hình cho một nữ chiến binh kiểu Mỹ, lại thêm một thân quân phục cùng trang bị nhìn rất mê người, quả thật làm cho người ta dễ dàng ý loạn tình mê, khó trách Đại Hán Thiên Tử lại tỏ ra cứng rắn, không lẻ không ủng hộ hàng nội địa lại tia sang hàng ngoại nhập Âu Mỹ, nên nhớ đó là hàng ngoại cở đó nha!.

Phản Thanh Phục Minh liếc mắt nhìn hắn:
- Ta nhớ là ngươi đâu còn khả năng cứng nữa đâu, sao giờ lại cứng được thế?

Cái này thì cóc phải ngạn ngữ gì nhưng Alice nghe vẫn ù ù cạc cạc, phải thực sự lĩnnh ngộ cùng kiến thức uyên thâm, bác học đa tài thì may ra hiểu được, mặt này nàng vẫn còn kém lắm, mặt đần ra khó hiểu:
- Gì hả, cái gì mà cứng với không cứng, mềm với không mềm?

Phản Thanh Phục Minh còn chưa kịp trả lời thì con hàng họ Diệp lịch bịch chạy đến:
- Các ngươi hiểu tiếng Trung đúng không nào, chữ “Mềm” phát âm như thế nào hả?

Nhất Đại Nữ Hoàng lập tức tiếp lời:
- Cũng hơi khó nhằn đây, “ Cả ngày … mềm! ”
[ Ai giải thích dùm cái vụ tập phát âm Tiếng Trung có đồng âm khác nghĩa này nha, em giải thích sao thấy không suông được ]

Diệp Sảng thấy quỷ kế của mình đã thành công, cố gắng nhịn cười, cổ vũ cho ba huynh muội họ tiếp tục tiết mục.

Đại Hán Thiên Tư lập tức cướp lời:
- Sai, phát âm cơ bản như vậy là sai rồi, nên là “ Suốt cả một ngày … mềm! ”

Phản Thanh Phục Minh lạnh lùng khiển trách:
- Hai người các ngươi đúng là chicken chip chip, Hán ngữ mà cũng phát âm không chuẩn, đúng là bôi trâu trét chó lên mặt người Hán chúng ta, phát âm đúng là như vầy “ Ngày phi năm shot … mềm! ”

Nhất Đại Nữ Hoàng quá sợ hãi:
- Đại ca thực lực kinh người, năm chiêu rồi mới xìu a, Hán ngữ quả là một nghệ thuật bí hiểm tột cùng.
[ Nguy hiểm thì có! ]

Đại Hán Thiên Tử cũng giật mình:
- Đại ca âm thanh sang sảng, âm sắc trong trẻo, phát âm tiêu chuẩn, âm điệu chính xác như đồng hồ Thụy Sĩ, có thể nói là chuông vàng khánh ngọc, đúng ra phải là thần tượng âm nhạc thế giới chứ!
[ Có thể sánh đôi cùng bợn lé ở 4vn, cùng nhau đi híp râm các nền âm nhạc trên thế giới ]

Alice đứng bên cũng rậm rực không nhịn được, cười khẩy:
- Cái gì mà tiêu chuẩn chứ. Một đám người Trung Quốc mà ngôn ngữ nước mình cũng phát âm không rỏ, ta đây còn phát âm chuẩn hơn!

Cả đám bốn người bọn Diệp Sảng lập tức vây quanh nàng:
- Sao, sao, phát âm ra sao?

Alice lớn tiếng đọc:
- Ngày chiều ta năm lần … mềm, thế nào? Đúng không?

- Ha ha ha, rất đúng, rất chuẩn đó! Diệp Sảng ngửa mặt lên trời cười ha hả.

Nhất Đại Nữ Hoàng càng kinh ngạc hơn:
- Ôi tiểu thư đây phát âm đúng là chuẩn không cần chỉnh, chỉnh là méo!

Đại Hán Thiên Tử cười nói:
- Đây mới đúng là tiêu chuẩn để mềm, ngày chiều ta năm lần hãy mềm, Thiên Tử xin khắc sâu vào óc, đa tạ Alice tiểu thư đã chỉ điểm.

Alice đắc ý cực kỳ, cả đám bọn Sảng Sảng cũng cười phụ họa nhưng là cười râm tiện.

Tinh Tinh đang đi trước mở đường nghe thấy nãy giờ đỏ bừng mặt rống lên quát:
- Cả lũ lưu manh các ngươi, một đám râm côn mắc toi, câm hết cho ta, phía trước có động tĩnh!

Vừa nghe có động tĩnh Diệp Sảng liền chạy nhanh tới. Tinh Tinh liền ẩn vào một bụi cỏ lớn nâng ống nhòm của nàng lên nhìn về hướng sơn khẩu của thung lũng phía trước, Alice cũng có kính viễn vọng, cũng nằm sấp xuống quang sát.

Hai mỹ nữ nằm quan quan sát sát một hồi sắc mặt cũng dần trỡ nên sợ hãi.

- Sao vậy?
Diệp Sảng trong lòng khó chịu,
- Có chuyện gì thế? Thấy tiền rớt hả?

- Oh, My God!. Nazi!
Alice giọng rất ư là không ổn. Diệp Sảng đoạt lấy kính viễn vọng soi tới, 400 mét phía trước là lối vào một thung lũng, hai bên là sườn hai quả núi nhỏ xanh biếc, một dòng sông lớn cũng từ sơn khẩu ấy chảy vào thung lũng, một cây cầu đá được bắt ngang con sông, trên cầu có kẽm gai rào phòng ngự, hai bên cầu còn có thêm vọng gác làm bằng gỗ.

Đây rõ ràng là một trạm kiểm soát quân sự, hơn nữa trên những vọng gác hình tháp trên còn có lính gác, trên cầu cũng có binh lính đi qua đi lại tuần tra…

Diệp Sảng hoảng sợ:
- Đây không phải là năm 943 CN sau hả, thời đại đen tối ở Châu Âu sao lại có vũ khí hiện đại chứ?

Hắn cảm thấy không đúng sự thật, lại giơ ống nhòm lên xem lại, lần này hắn chân chính rùng mình, trên cầu là binh lính mặc một bộ quân phục nghiêm chỉnh có màu đen, trên cánh tay phải mang một chiếc bằng có in một ký hiệu hình chữ vạn.

Ôi ba má ơi, cái này không phải là dấu hiệu của đảng Quốc Xã Nazi của Đức thời đệ nhị thế chiến hay sao? Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Diệp Sảng không thể tin được chuyện đang diễn ra trước mắt mình, tăng bội số của ống nhòm lên, lần này hắn có thể thấy rỏ ràng trên tay bọn chúng cầm một loại vũ khí mà Diệp Sảng cũng nhận biết được, đây cũng là do công sức hai ngày gần đây ngồi phổ cập lại kiến thức về súng ống – súng tự đông MP40.

Hôm nay có thể nhìn thấy được đỉnh đỉnh đại danh MP40, quả thực đây là một vũ khí nguyên thủy nhưng tại WWII nó là một loại vũ khí rất thịnh hành.

Các game thủ Trung Quốc trước kia rất thích gọi cây súng này là “ súng nước ” bởi vì tạo hình bên ngoài nó tương đối quê mùa, thân súng như một ống nước hình trụ, phía trước lại vươn dài ra một cái ống nhỏ, chính là nòng súng, cho nên cái tên “ súng nước ” được gọi là như thế.

Nhưng chính cái cây “ súng nước ” này trong những năm đại chiến thế giới lần hai 1939-1944 là một ngưỡng cao khó có cái gì có thể vượt qua. Khẩu súng này có ba ưu điểm rỏ rệt. Thứ nhất chính là sức sát thương cao, sau này mục đích chế tạo khẩu AK tại Liên Xô thật ra cũng gần giống như mục đích chế tạo khẩu MP40 này: chi phí chế tạo rẻ, độ tin cậy cao, nhiệm vụ chính là hạ sát đối phương và thật ra độ sát thương của AK-47 cũng không cao hơn bao nhiêu.
[ Tác giả thật ra cũng chỉ lơ mơ về vũ khí, sai căn bản từ mức khái niệm, một loại là súng ngắn liên thanh sub-machine gun hay machine pistol, một loại là súng trường tiến công assault rifles mà lại đi so sánh về nhiệm vụ và sức sát thương… vốn là không nên so sánh… khá khập khiểng. ]

Ưu điểm thứ hai của súng là trong cự ly gần tốc độ bắn quét rất cao, tuy độ ổn định chống rung giật thì không bằng MP5 của Diệp Sảng nhưng tại thời điểm của nó thì đây chính là vô đối.

Đội “ Gươm Sáng ”- một chi đội thuộc bộ đội đặc chủng của Sơn Bổn Nhất Mộc trang bị chính là khẩu MP38- chính là người anh đời trước của MP40, nhờ vào độ ổn định cùng ưu thế mật độ hỏa lực chỉ với mấy chục lính của Sơn Bổn Nhất Mộc có thể gây ra thương vong cực lớn cho lính của Bát Lộ quân, có thể trang bị ngay đại trà cho bộ đội đặc chủng loại súng này thì rỏ ràng ưu thế đã quá phân biệt với dân quân Trung Quốc lúc đó trang bị rất kém, ngươi lấy cái gì mà chống với người ta? Không thể không nói đây chính là lấy máu xương bồi đắp nên Trường Thành, chỉ có thể hiểu biết rỏ về loại vũ khí này mới có thể cảm nhận được tinh thần quyết chiến quyết hy sinh của các bật tiền nhân đi trước;
[ Đoạn này ý về cái chiến thuật lấy thân hút đạn của dân quân Trung Quốc, … thắng một trận hy sinh gấp 4-5 lần địch … máu xương bồi Trường Thành là thế ]

Ưu điểm thứ ba của MP40 chính là có thể gấp gọn bang lại, mang theo rất gọn gang tiện lợi, tháo ráp cũng không cần công cụ, một loại khí cụ rất phi thường, đội quân SS của Đức đã danh hiệu cho vũ khí này là “ Súng máy cá nhân cầm tay! ”
[ Đây là nói theo quan điểm về súng ống từ thời WWI, lúc đó để được gọi là súng máy có thể bắn liên thanh và mức sát thương chấp nhận được thì khẩu súng phải to nặng và đều phải sử dụng với tư cách cộng đồng, năng 7-8 kg và có ít nhất là 2 người để làm thành một tổ hỏa lực. Nên khi xuất hiện thì MP40 đã là một thứ vũ khí rất ưu việt rồi, ví von một tý thì nó có thể có tác dụng như súng máy to nặng thời trước mà chỉ cần một người có thể tiện lợi sử dụng.]

Trong bộ phim điện ảnh nổi tiếng của Yugoslavia – bộ phim Cây Cầu, đội viên đội du kích sử dụng khẩu MP40, có cả những thiếu niên chỉ hơn mười tuổi, có cả nữ giới, bọn họ cơ hồ không có kinh nghiệm chiến đấu gì, lực tay khống chế cũng vô cùng yếu nhưng cũng có thể bắn một cách dễ dàng, xử lý rất nhiều tên quỷ Nazi.

MP40 cũng không thể nói là hoàn mỹ nhưng tại thời điểm nó xuất hiện thì đó đã là một thứ vũ khí vượt thời đại, lúc đó nó đã giúp lính dù Đức hoàn thành một số nhiệm vụ bất khả thi: đánh chiếm bất ngờ nước Bỉ, tập kích Hà Lan, đổ bộ đường không chiếm đảo Crete…

Đối với Alice mà nói tuy rằng súng lục PPK cũng rất tiên tiến nhưng muốn đem súng lục đối phó một thứ vũ khí như vậy, quả thực chính là chuyện cổ ngàn lẻ một đêm, tới lúc chết vẫn ngu ngơ tại sao ta chết.

Nhìn thấy MP40 cùng với những lý giải của Diệp Sảng cả đoàn người như lạc vào mộng mị, chuyện gì đã xảy ra, ngày hôm qua mới còn ở tại thời kỳ Đen Tối tại Châu Âu trung cổ mà nay lại đột nhiên dịch chuyển thời gian cho đến chiến trường của WWII.

- Ta hiểu rồi, ta hiểu rồi! Tinh Tinh nhảy dựng lên,
- Ta đã hiểu chuyện gì đã xảy ra với nhiệm vụ lần này.

- Là chuyện gì đã xảy ra?
Diệp Sảng liền hỏi dồn dập tới tấp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play