Ngự liễn của Tuyên Đế không giống những xe ngựa khác, không nói là rộng hơn rất nhiều ngay vả bố trí cũng nhiều điểm khác biệt.
Mái vòm gắn sáu khối ngọc bản, nền màu xanh.
Bốn phía treo mành kim lũ như mây, thiết kế đặc biệt làm ngự liễn di chuyển không bị xóc nảy, nhưng cũng phát ra tiếng kim diệp va chạm rất nhỏ, người có tâm nếu lưu ý sẽ biết được xa giá của hoàng gia đã tới.Trước sau ngự liễn có mười bảo mã khi chạy rất trầm ổn, Tuyên Đế thích yên tĩnh, An Đức Phúc tạm thời chỉ ngồi trên càng xe chờ sai xử.Trên tiểu án đã sớm ngâm xong trà Long Tĩnh, Tuyên Đế đọc sách được tầm nửa khắc nâng tay muốn lấy ấm trà, đột nhiên trong xe vang lên tiếng “y nha” cực khẽ, nếu không phải Tuyên Đế tai thính cơ hồ sẽ nghĩ đây là ảo giác.Huống hồ, thanh âm tuy nhỏ, lại làm cho hắn thấy rất quen thuộc, rõ ràng là âm thanh của tiểu cô nương đều quấn quýt lấy hắn mấy ngày gần đây…Đột nhiên mí mắt Tuyên Đế hơi hơi nhảy dựng, nghĩ lại lúc sắp chia tay Thái Hậu ý vị thâm trường tươi cười, trong lòng có một tia dự cảm không tốt.Sắc mặt hắn không đổi, nhẹ nhàng đem chén ngọc đặt xuống, ánh mắt chuyển hướng lên hộp gấm ở bên phải, ngón tay thon dài hữu lực đổi hướng đi tới phía trên hộp gấm hơi dừng một chút.Không bao lâu, bên trong lại truyền đến thanh âm, lần này là tiếng vang khi đầu đụng phải vách hộp, vải đỏ run run vài cái, hình như tiểu cô nương bên trong đang cố gắng đi ra.Tuyên Đế phát ra tiếng thở dài không thể nghe thấy, giữa mày hiện lên ý cười cùng một tia bất đắc dĩ, một tay xốc vải đỏ lên.Quả nhiên, tiểu cô nương phấn nộn đang nằm ở bên trong.Tiểu cô nương vừa tỉnh ngủ, khuôn mặt đỏ bừng đôi mắt long lanh nước, tròng mắt tròn xoe như mắt mèo quay tròn tò mò nhìn xung quanh.
Nàng được đặt cẩn thận nằm úp sấp bên trong hộp thành một nắm nhỏ tròn vo.Nắm nhỏ muốn đứng lên, đầu cao gần bằng thành hộp gấm khăn lụa phú bên trên làm nàng không giãy dụa được miệng nha nha hai tiếng.Hộp gấm lại được lốt đệm thật dày bên dưới, nàng vừa động đậy lại bị rơi vào bên trong cho nên lâu như thế cũng chưa thấy đi ra.Tuyên Đế lẳng lặng nhìn nửa ngày rốt cuộc lòng tốt trỗi dậy tùy ý đưa cánh tay năm lấy cổ áo đem người kéo ra, nàng lảo đảo bắt lấy tay hắn.Lúc chui ra hỏi hộp, ánh sáng tối dần, Tri Y còn không thích trừng mắt nhìn lại, nhưng vừa thấy mặt Tuyên Đế đôi mắt đã sáng ngời, theo bản năng lộ ra nụ cười mềm mại ngọt ngào, “Hoàng Thượng”.Nàng nhìn xung quanh chỗ ở xa lạ cảm thấy nghi hoặc, ngồi dựa vào Tuyên Đế đôi mắt như nước hồ trong veo ngẩng đầu lên hỏi “A Ma đâu?”Cũng không biết Từ ma ma là có ý tốt hay là cố ý trêu đùa, dùng thảm nhỏ quấn quanh Tri Y từ chân đến ngực, chỉ chừa hai cánh tay lộ ra bên ngoài, khi bị người bế lên mới lộ ra góc giấy Tuyên Thành phía sau nàng.Tuyên Đế cầm lên đọc, chính giữa tờ giấy là một hàng chữ nhỏ nhìn cảnh đẹp ý vui mười phần, chỉ là nội dung lời nhắn lại không thể làm người đọc tâm bình khí hòa.【 Để tránh Hoàng nhi trên đường cảm thấy nhàm chán, đặc biệt chuẩn bị lễ này】Tuyên Đế :…Tri Y cũng tiến lại tò mò nhìn lên, thanh âm đậm chất trẻ con do do dự dự thì thầm : “Để… Nhi, không…”Nghĩ mãi nghĩ mãi cũng không biết cuối cùng đem đầu vùi vào lòng Tuyên Đế.Lại nói tiếp, Tri Y xuất cung ha lần trong đó có hai lần đều là ngủ mơ màng bị người ôm lên xe ngựa.

Trách không được tiểu cô nương vẫn không thấy sợ hãi, nhìn thấy cảnh dắc xa lạ cũng không khẩn trương.Tuyến Đế vỗ vỗ đầu nhỏ của nàng, sắc mặt vốn đã lạnh lùng lại trầm xuống vài phần, trực tiếp kêu: “An Đức Phúc.”Tiếng đáp lại truyền đến từ phía trước xe, “Ai, Hoàng Thượng.” Thanh âm vang lên, An Đức Phúc chậm rãi vén rèm đi vào trong.Kỳ thật An Đức Phúc ngồi ở bên ngoài đã sớm nghe thấy được động tĩnh, cảm xúc vẫn nghẹn đầy mình, hắn cảm thấy chiêu này của Thái Hậu nương nương thật sự rất tuyệt nhưng lại lo lắng đột nhiên Hoàng Thượng thấy tiểu cô nương sẽ tức giận.
Vài lần rối rắm, sắc mặt hết hồng lại xanh biến hóa không ngừng, bộ dáng kỳ lạ thiếu chút nữa làm cho xa phu bên cạnh nghĩ hắn bị bệnh gì.
Rốt cục cũng nghe được Tuyên Đế gọi, hắn lập tức ho nhẹ hai tiếng, điều chỉnh lại biểu tình, khuôn mặt khôi phục lại với nụ cười yếu ớt lại không đến mức nịnh nọt sau đó cẩn thận xốc mành che, tốc độ biến đổi sắc mặt cực nhanh làm người ta chỉ có thể chậc chậc ngợi khen.“Hoàng Thượng.” Đầu tiên An Đức Phúc cúi đầu hành lễ, chuẩn bị tốt bộ dáng tùy thời nghe lệnh.
Giây lát khi ánh mắt vừa chạm tới thân ảnh của Tri Y lập tức sợ hãi kêu ra tiếng, “Cô nương sao lại chạy đến đây?”Tri Y nghiêng đầu nhỏ đối diện với hắn, tỏ vẻ chính mình cũng còn đang nghi hoặc đây, “Nha?”“Này…” An Đức Phúc ngón tay run lên, giống như hướng ra ngoài cửa sổ nhìn, lo lắng nói, “Giờ đã ra khỏi thành, Hoàng Thượng người xem ——?”Ngay sau đó bộ dáng bất đắc dĩ mười phần xoa xoa tay, “Cô nương, sao ngài lại nghịch ngợm như thế? Hoàng Thượng là đi công việc, cũng không phải một hai ngày có thể trở lại, bây giờ ngài theo tới, đã có thể…”“Y?” Tri Y càng nghi hoặc, trong lúc An Đức Phúc cùng Tuyên Đế nhìn lại là vẻ mặt mờ mịt đến cực điểm.Sau đó An Đức Phúc đang định nói cái gì, Tuyên Đế hơi nhếch đuôi lông mày không nhẹ không nặng quay đầu nhìn làm cho hắn lập tức thức thời ngậm miệng lại, nhưng vẫn không chịu thua, thấp giọng nói : “Hoàng Thượng người xem, giờ nên làm thế nào cho tốt…”“Mang ra xe sau.” Tuyên Đế rốt cục mở miệng, “Để cho Mặc Trúc thay quần áo.”Nghe vậy An Đức Phúc nhất thời yên lòng, tuy rằng biết Hoàng Thượng bọn họ không có khả năng không nhìn ra, nhưng thái độ này đã nói lên ngài sẽ không trách trách bọn họ.

Để cho Mặc Trúc đổi xiêm ý cho vị Tiểu chủ tử này cũng chính là ngầm đồng ý.Hắn cười như nở hoa, xoay người vươn tay ra, “Cô nương, ngài theo nô tài ra xe sau nhé.”Tri Y vẫn còn cảm thấy kỳ lạ, chỉ chỉ mình ủy khuất biện giải, “Hàm Bảo Nhi, không có.”Ai da tiểu chủ tử còn nghĩ là thật sao, An Đức Phúc cười thầm, đầu cúi thấp, thanh âm ôn hòa nói: “Là nô tài nói sai rồi, không thể trách cô nương, cô nương theo nô tài đi đổi xiêm y nhé.”Tri Y ngoan ngoãn lên tiếng trả lời, tay nhỏ bé giơ lên, quay đầu liếc mắt một cái nhìn Tuyên Đế đã thấy người cầm sách lên một lần nữa.“Hoàng Thượng” tiểu cô nương mềm giọng kêu to.Tuyên Đế ngẩng đầu, đã thấy tiểu cô nương bước ra đến cửa quay tở lại, xoay người “Bẹp” một cái bỏ chạy.Ngay cả An Đức Phúc đều sợ run, còn chưa lấy lại tinh thần đã bị Tri Y dắt xoay người chui đi ra ngoài.Một lát sau Tuyên Đế đem sách để xuống dưới, cuối cùng cũng nhịn không được khuôn mặt ôn hòa giãn ra, băng tuyết giữa hai mày như được hòa tan.Mấy người Mặc Trúc đi xe ngựa nhỏ cùng ngự liễn, hai xe nối liền nhau, ở giữa có tấm gỗ to đặc chế, hai bên có lan can nhỏ vây quanh không cần lo lắng khi ngự liễn chạy mà cần đi qua đi lại sẽ bị rớt khỏi xe.Tri Y đi qua lan can bên ngoài nhìn vài lần, ánh vào mi mắt là màu nắng vàng tràn ngập, hai bên cây cỏ xanh mướt, đội ngũ dài dằng dẵng phía sau nhìn không thấy điểm cuối, hai bên đội ngũ xe ngựa là đội thị vệ cưỡi tuấn mã cao lớn, khi nhìn thấy An Đức Phúc và Tri Y đi ra vài thị vệ không hẹn mà cùng nhìn lại đây, sau đó liếc mắt một vòng lại tuần tra bốn phía.Tiếng vó ngựa lộc cộc vang lên phát ra âm thanh đát đát như một khúc ca dao ý cảnh xa xưa.Cuối thu hơi se lạnh, vừa qua giờ Tỵ mặt trời lên cao.
Bầu trời xanh biếc như được gột rửa, nhìn về phía xa xa có thể thấy núi non trùng điệp, từng đợt khói bếp nông hộ vờn quanh, hít sâu một hơi dương như có thể nghe thấy mùi thơm ngát phiêu tán trong không trung.Tri Y nhìn mê mẩn, trong chốc lát nhìn trên cỏ thấy có động vật nhỏ chạy trốn, trong chốc lát nhìn chằm chằm đàn chim nhạn bay qua ngẩn người.
An Đức Phúc muốn kéo tay nàng đi nhưng nàng không chịu còn đẩy ra, không những thế còn có ý lôi kéo, “An Phúc, nhìn, nhìn.”Xem ra vị tiểu chủ tử này không nhớ được tên đầy đủ của hắn.
An Đức Phúc ý cười đong đầy mắt, loại việc nhỏ này tất nhiên hắn sẽ không để ý.

Hắn nghĩ dù sao cũng không vội, đơn giản để cho Tri Y nhìn đủ, bản thân hắn sẽ ở một bên cẩn thận trông chừng là được.Nhìn ngó ước chừng một khắc, bụng nhỏ phát ra tiếng gọi Tri Y, nàng đưa tay che bụng, đáng thương hề hề nhìn về phía An Đức Phúc, “Hàm Bảo Nhi đói ~ “An Đức Phúc cười tủm tỉm nói: “Ở sau xe Mặc Trúc các nàng đã làm đồ ăn sáng cho cô nương, cô nương mau đi đi.”Tri Y cao hứng chạy tới, làm sao còn nhớ nhìn ngắm cảnh sắc mới mẻ.Mấy ma ma bên người Thái Hậu nghĩ rất chu đáo, biết Tri Y thích Tuyết Bảo Nhi nên đã đem mèo con theo cho nàng, lúc này đang chơi đùa cùng với Mặc Trúc.
Vốn Từ ma ma cũng muốn theo tới nhưng không biết vì sao bị Thái Hậu khuyên can, chỉ phái Tích Ngọc cùng Liên Hương, lại dặn Mặc Trúc mấy nàng chăm sóc tiểu cô nương cần thận.“Cô nương tỉnh.” Mặc Trúc vừa thấy Tri Y đến liền cười, Tuyết Bảo Nhi đang chơi thấy tiểu chủ nhân tới cũng meo meo kêu một tiếng chạy về phía nàng.Tri Y thuận thế tiếp được mèo con bế lên vuốt vuốt lông, liếc mắt một cái xung quanh bên trong xe ngựa đều là người quen thuộc nhân, nhất thời cười híp mắt thành một đường chỉ.Tích Ngọc lấy bát bạch ngọc từ hộc tủ trong xe, đồ ăn bên trong vẫn còn bốc hơi nóng, trong đó là mấy món ăn Tri Y thích nhất.Xe ngựa phía sau không thể vững vàng bằng ngự liễn, lo lắng Tri Y ở trong xe ngựa lay động cảm thấy không thoải mái liền cẩn thận ôm nàng cho ăn từng muống, đồng thời nhỏ giọng nói chuyện với An Đức Phúc.“An tổng quản, Hoàng Thượng không tức giận phải không?” Tuy là làm theo mệnh lệnh của Thái Hậu, Mặc Trúc các nàng vẫn hơi lo lắng, dù sao ngày thường Hoàng Thượng của bọn họ dường như sẽ không trách móc cung nhân nặng nề nhưng một khi giận lên thì có là ai cũng không khuyên được, nghe nói có đại thần trên triều mắc mưu bị mắng đến phát khóc.An Đức Phúc nhớ tới tình cảnh vừa rồi, cố nén cười, “Không đâu, có cô nương ở đây, các ngươi đã khi nào thấy Hoàng Thượng tức giận chưa?”Cũng đúng là như thế… Mặc Trúc lộ ý cười, sau khi cho tiểu chủ tử ăn no lại giúp đỡ thay đổi thành y phục cưỡi ngựa.Kỵ trang không giống y phục ngày thường Tri Y mặc, ngắn hơn hai phân, tay áo sát nách, đuôi áo ngắn, đi giày da hươu.
Không biết ma ma nào còn đặt bên trong mã tiên khéo léo, Mặc Trúc nhìn thấy đang đưa cho tiểu cô nương.Thay xong xiêm y lại chải tóc, thoạt nhìn Tri Y có bộ dáng anh khí như thiếu niên.
Chỉ là hai má trẻ con phúng phính làm mọi người không nhịn được muốn xoa bóp.Trở về ngự liễn, Tri Y đứng ở trước mặt Tuyên Đế vui vẻ đi vài vòng, tóc đen buộc cao tùy ý chuyển động giống như cánh bướm bay lượn.
Nàng nhìn Tiểu Mã tiên trong tay nhẹ nhàng vung, sau đó ôm lấy đùi Tuyên Đế, trông mong nói: “Hoàng Thượng, con ngựa “Mới vừa rồi thấy nhiều thị vệ cưỡi ngựa như vậy, tiểu cô nương cũng động tâm, sau khi thay xong xiêm y lại càng nóng lòng muốn thử hơn.Tuyên Đế ngoảnh mặt làm ngơ, vẻ mặt bình thản lật thêm một tờ, thậm chí còn không ngẩng đầu giống như căn bản không nhìn thấy tiểu cô nương.Tri Y kỳ quái ngửa đầu, chuyển hướng sang kéo ngọc đái bên hông, lại mềm nhũn nói một tiếng, “Hoàng Thượng, con ngựa ~”Thấy Tuyên Đế vẫn không phản ứng Tri Y không khỏi nóng nảy, đi lên theo ghế ngồi, chật vật nửa ngày mới đi đến trước ngực Tuyên Đế, không nói, chỉ ủy khuất mở mắt to tròn vo nhìn.Một lát sau, Tuyên Đế dùng dư quang khóe mắt bất động thanh sắc thoáng nhìn đã thấy tiểu cô nương mặt bánh bao nhăn thành một đoàn, cuối cùng đuôi lông mày khẽ nhúc nhích, “An Đức Phúc —— ““Hoàng Thượng.” An Đức Phúc ở bên ngoài lập tức lên tiếng trả lời, “Nô tài ở đây.”“Kêu người dẫn ngựa đến.”

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play