Nếu yêu một người là sai thì liệu việc gì cô phải đúng. Nhưng... Nếu yêu người mà không yêu mình liệu rằng câu nói đó có đúng.
--- ------ ------ ------ ------ ------
Nhờ sự giúp đỡ của Duật Luân, đám cưới của Duật Thiên và Khánh My diễn ra long trọng, cả báo chí truyền thông đưa tin. Kể từ sau đám cưới của Khánh My, Duật Luân ra nước ngoài suốt số lần anh trở về Việt Nam đếm trên đầu ngón tay.
Sau đám cưới tin Trọng Thể mất tích cũng xuất hiện, Duật Thiên phát hiện ra âm mưu của Khánh My nhưng không có bằng chứng chỉ có thể khẳng định rằng là Khánh My là thủ phạm mọi việc. Duật Thiên lạnh nhạt với Khánh My, mấy tháng anh mới về nhà lần. Mỗi lần về là say rượu và gọi tên Trọng Thể, hoặc về nhà là bệnh để Khánh My chăm sóc. Cuộc sống sau khi kết hôn của Khánh My hoàn toàn là địa ngục nhưng Khánh My vẫn cắn răng cam chịu. Mọi chuyện cứ im ắng đến ngày kia Trọng Thể trở về, Khánh My bị vạch trần mọi chuyện trước mặt Duật Thiên. Duật Thiên tức giận nhìn Khánh My, Khánh My quỳ xuống cầu xin Duật Thiên.
- Em làm mọi chuyện chỉ vì quá yêu anh thôi Duật Thiên._ Khánh My bật khóc, bỏ đi lòng tự tôn của người phụ nữ quỳ xuống cầu xin sự tha thứ.
- Yêu? Tôi không cần tình yêu của cô_ Duật Thiên giật tay ra bỏ đi.
- Tôi đã nói rồi tình cảm chúng tôi không ai có thể chia rẽ._ Trọng Thể ép Khánh My lùi bước
Trọng Thể thấy đằng kia lau sàn chưa khô, muốn trả lại những gì Khánh My đã gây ra cho anh nên anh đẩy Khánh My tới chỗ đó, Khánh My trượt chân ngã xuống. Lúc này không có Duật Luân che chở như trước, chỉ có mình cô lăng từ trên cao xuống từng bậc thang khi tới cuối cầu thang bụng Khánh My truyền tới cơn đau, máu từ thân dưới bắt đầu xuất hiện. Trọng Thể định bỏ đi quay lại thấy camera nãy giờ quay lại toàn bộ, anh sợ Duật Thiên xem sẽ bỏ anh nên anh làm ra vẻ nhân từ gọi Duật Thiên lại. Duật Thiên đưa Khánh My vào bệnh viện. Vào bệnh viện bác sĩ chuẩn đoán Khánh My băng huyết quá nhiều có thể không giữ đứa trẻ được nên kêu Duật Thiên suy nghĩ cho kĩ rồi hãy kí vào giấy cam kết.
Duật Thiên lúc này mới hay anh có con nhưng đứa trẻ không có số hưởng hạnh phúc hoặc ông trời không muốn nó sau khi chào đời phải chịu cảnh gia đình không hạnh phúc nên đã cho nó đi đầu thai vào gia đình khác.
Khánh My tỉnh dậy cũng là hai ngày sau. Khi tỉnh dậy, cảnh đầu tiên cô thấy là y tá đi vào kiểm tra sức khoẻ cho Khánh My, Khánh My ngồi dậy y tá cản
- Bệnh nhân mới phẫu thuật không nên cử động nhiều.
Khánh My không hiểu nhìn y tá, cô hỏi y tá cô phẫu thuật gì. Y tá im lặng không trả lời vì y tá đã hứa với Duật Thiên không nói ra nhất thời lỡ lời nên lúc này im lặng đi ra cùng bác sĩ. Nhưng có một giọng nam từ cửa vang lên.
- Nạo thai._ Người đàn ông đó bước vào, là Trọng Thể, gương mặt anh ta khá vui vẻ. Khi bước vào, cả người anh ta dựa vào cửa nói tiếp: - Đứaứa bé trong bụng của cô hai hôm trước đã bị Duật Thiên kí giấy bỏ đi và cô cũng không còn quyền làm mẹ từ nay về sau nữa. Chậc... Chậc... Thật đáng thương.
Khánh My vừa tỉnh dậy, nghe đứa bé trong bụng không còn vốn đã là một đả kích thêm việc đứa bé do chính tay Duật Thiên tự tay kí tên bỏ đi. Tại sao người đàn ông đó có thể tàn nhẫn như vậy, anh ta ghét cô hận cô, có thể dùng dao đâm chết cô cũng được tại sao lại giết đi đứa bé vô tội, đứa bé đó cũng là giọt máu của anh ta cơ mà. Chẳng những dậy, anh ta còn làm cho cô từ nay mãi mãi về sau không thể sinh con.
Khánh My trong cơn rối loạn của muôn vạn suy nghĩ rồi nhìn lại Trọng Thể đang đứa dựa lưng vào cửa nhìn Khánh My cười thoả chí. Khánh My không thể bình tĩnh, gỡ toàn bộ thiết bị hỗ trợ y tế trên người cô xuống, xuống giường đi lại nắm lấy cổ áo của Trọng Thể đúng lúc Duật Thiên đi vào, anh hỏi Khánh My đang làm gì vậy và đẩy Khánh My ra. Cơ thể vừa phẫu thuật đã yếu, lại nhận sự đả kích giờ phút này còn bị lực mạnh đẩy Khánh My trụ không nổi ngã xuống sàn thế mà Duật Thiên không đỡ cô dậy, chỉ đứng bên cạnh Trọng Thể lạnh lùng nhìn cô.
Khánh My giờ phút này như hoá điên vì việc mất đứa nhỏ cô nhào lại đánh Duật Thiên, vừa đánh vừa mắng. Duật Thiên chỉ giữ tay cô lại.
- Từ đầu đến cuối tôi không hề có bất cứ tình cảm gì với cô là tự cô đa tình._ Duật Thiên hất tay Khánh My ra
- Cũng bởi vì từ đầu anh không có tình cảm gì với tôi nên tàn nhẫn kí tên bỏ đi đứa bé mặc dù nó chính là con ruột của anh._ Khánh My tức giận hét lên.
- Cô chắc nó là con của tôi chứ?
Bốp...
Khánh My tán một cái trời giáng vào mặt Duật Thiên.
- Trần Khánh My đúng là lòng dạ rắn rết độc ác nhưng tôi hoàn toàn trong sạch. Cho dù tôi độc ác thâm hiểm thì sao? Cũng vì quá yêu anh mà ra._ Khánh My trợn mắt, tay chỉ vào người Duật Thiên.
Nếu đã tới nước này, Khánh My không còn đường nào khác là cho họ thân bại danh liệt. Năm xưa chỉ vì yêu mù quáng nên cô cắn răng chịu đựng không công khai quan hệ của họ với báo chí nhưng bây giờ là họ ép cô.
Khánh My chợt lùi bước về sau nhìn Duật Thiên và Trọng Thể rồi cười nhạt. Cô nói cô sẽ khiến hai người mãi mãi không thể ở bên nhau và chạy đi. Lúc Khánh My chạy đi, Trọng Thể nghĩ ra việc Khánh My lôi họ chết theo nên Trọng Thể kêu Duật Thiên cùng anh đuổi theo Khánh My. Họ đuổi theo tới sận thượng toà nhà, thấy Khánh My đứng trên lang can quay lưng về phía họ nhìn xuống dưới.
Ngay lúc này, khi mọi thứ đã quá trễ Khánh My mới nhớ lại những lời khuyên can của mọi người. Nhớ tới ánh mắt thất vọng của Duật Luân khi thấy cô cùng Duật Thiên nằm trên giường. Nhớ tới câu nói của Duật Minh và sự tuyệt giao của Duật Vĩ nước mắt cô lăng dài. Bây giờ hối hận có quá muộn rồi không? Cố chấp bốn năm để yêu một người, cố chấp yêu người đó dù là một phía, cố chấp ép bản thân phải thật hạnh phúc.
Nếu yêu một người là sai thì liệu việc gì cô phải đúng. Nhưng... Nếu yêu người mà không yêu mình liệu rằng câu nói đó có đúng.
“Anh Duật Luân, anh nói cho em biết đi, em nên làm thế nào cho đúng đây?”
“Làm những điều em thấy bản thân hạnh phúc“.
Hoá ra lời nói năm đó của Duật Luân kêu cô buông tay, cô lại hiểu nhầm ý anh, đâm đầu yêu một người mà từ đầu đến cuối cô không hề thấy hạnh phúc vậy mà Duật Luân lại không nói lời nào để mặc cô hành động, không ghét bỏ, không tuyệt giao với cô. Để khi cô kết hôn anh đã bỏ đi có lẽ vì quá thất vọng với những việc cô làm. Chỉ vì yêu một người đàn ông mà từng người bên cạnh rời bỏ cô đến cuối cùng cô nhận được gì ngoài đắng cay. Trần Khánh My, cả đời mày không những yêu sai người còn sai cả thời điểm, mày nên trách ai chứ? Là do mày ngu ngốc, mày vốn là kẻ thứ ba chen ngang vào cuộc tình của họ thì mày lấy tư cách gì lên tiếng, lấy quyền gì chia rẻ. Một kẻ đến sau, một kẻ thứ ba phá hoại uyên ương để bây giờ mày phải nhận báo ứng thoả đáng.
- Khánh My.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT