Trên cánh cửa ký ức của mỗi người đều có một ổ khóa, nhưng không phải trong tay ai cũng nắm chìa khóa để mở cửa, có, chưa chắc đã là may mắn; không có, cũng không hẳn là bất hạnh, tất cả được mất, chỉ ở nhân quả, một đời người, luôn có rất nhiều thứ phải trả, chuộc tội, chuộc tình, chuộc hồn.
CHƯƠNG 1
Sáng sớm, những người mặc đồng phục bệnh nhân đều tụ tập trên bãi cỏ nghỉ ngơi, vừa ăn điểm tâm xong, khí trời không tệ, có người nằm thẳng xuống đất phơi nắng, trong góc sân cỏ đặt cái bàn màu trắng, bàn đã được cố định, thoạt nhìn khá chắc chắn.
Một người đàn ông trung niên đang chui qua chui lại giữa cái bàn, như cảm thấy thú vị với trò chơi mới mẻ này, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười ha ha ngây ngô, điểm tâm y tá vừa bày trên bàn bị ông ta chộp vào tay, liều mạng nhét vào miệng, bởi vì ăn quá nhanh, phần lớn điểm tâm rơi xuống đất, ông ta liền trực tiếp quỳ rạp trên đất liếm thức ăn, những bệnh nhân khác nhìn thấy, cũng chạy tới bắt chước động tác đó, mọi người tranh giành rất hăng hái, tất cả đều chẳng để ý bãi cỏ bẩn thế nào.
“Lão vẫn luôn thế kia à?” Trong hành lang đối diện bãi cỏ, Trương Huyền hỏi bác sĩ đi cùng họ.
“Lúc tốt lúc xấu, trên cơ bản lúc con gái ông ta tới, ông ta sẽ khá hơn chút, chỉ là ông ta thuộc về số bệnh nhân được chăm nom khá tốt, nên có thể được ra ngoài nghỉ ngơi trong hạn định.”
“Con gái lão thường xuyên đến à?”
“Phải, lâu nhất cũng là cách ngày tới một lần, là một cô con gái hiếu thuận, giờ khá hiếm thấy, phần lớn thân nhân của người bệnh tâm thần sau khi biết bệnh rất khó khỏi hẳn, liền ném họ ở chỗ này bỏ mặc, một năm mới đến một lần.”
Bác sĩ rất khéo miệng, có lẽ quanh năm công tác ở bệnh viện tâm thần, có rất ít cơ hội tiếp xúc với bên ngoài, nên vừa nghe Trương Huyền và Nhiếp Hành Phong là đồng nghiệp của Tô Dương, được Tô Dương giới thiệu tới, muốn ghi chép báo cáo về các ca liên quan đến bệnh tâm thần, anh ta liền liến thoắng nói liên tục, còn rất nhiệt tình đưa họ đi kiểm tra các khu phòng bệnh, việc này đỡ cho Trương Huyền rất nhiều phiền toái.
Nghe bác sĩ giải thích, Trương Huyền lần thứ hai đưa ánh mắt về phía bãi cỏ, Trương Tuyết Sơn còn đang tranh điểm tâm với các bạn bệnh nhân, thỉnh thoảng nhặt mẩu vụn điểm tâm rơi dưới đất nhét vào miệng, thoạt nhìn chơi rất nhập tâm, không phát hiện ra có người đang chú ý đến hành động của lão.
Diễn xuất thật giỏi, Trương Huyền cười nhạt nghĩ, nếu không phải Chủ tịch suy luận ra toàn bộ chân tướng, bản thân có lẽ thực sự bị lão lừa, thật muốn ném cục phân bò ra, xem lão còn có thể chơi vui vẻ đến thế không.
Cậu chuyển sang nhìn Nhiếp Hành Phong, dùng ánh mắt hỏi ý kiến anh.
Nhiếp Hành Phong hỏi bác sĩ: “Nếu Trương Tuyết Sơn chỉ là bệnh nhân tâm thần độ nhẹ, thì sao lại ở ngay cách vách Tạ Bảo Khôn?”
“Ông ta có một khoảng thời gian tình trạng rất tệ, từng tấn công người chung phòng, nên tạm thời nhốt ông ấy vào khu phòng bệnh nguy hiểm, sau đó Tạ Bảo Khôn…”
Phát hiện mình lỡ miệng, bác sĩ nuốt lại lời đang nói, Trương Huyền giỏi hiểu ý người cười cười, nhỏ giọng nói: “Biết biết, Tạ Bảo Khôn chạy ra ngoài mà, nghe nói đến giờ vẫn chưa bắt được.”
“Các anh ngay cả việc này cũng biết, không hổ là người trong nghề, tin tức nhạy thật!”
Bác sĩ kính nể nhìn họ: “Là như vầy, Trương Tuyết Sơn ở sát vách Tạ Bảo Khôn không bao lâu, Tạ Bảo Khôn liền trốn khỏi bệnh viện. Nói đến cũng thật tà môn, trên cửa sổ bệnh viện chúng tôi đều rào sắt, khu nguy hiểm bên kia còn có hai cánh cửa sắt gia cố, Tạ Bảo Khôn còn đeo xiềng chân, nhưng ông ta làm thế nào mở xiềng chân chạy ra ngoài thì không một ai biết, bên cảnh sát cũng không nói được nguyên do, chỉ nói phái người điều tra, nhưng đến giờ cũng chưa có kết quả, hầy, hy vọng ông ta đừng phát tác hung tính, bằng không hậu quả nhất định rất đáng sợ.”
Bác sĩ không biết cậu nói bóng gió, buồn bực nói: “Người nhà Tạ Bảo Khôn đều bị ông ta giết hết rồi, cho dù người thân của ông ta không chết, sợ rằng cũng chỉ hận không giết được ông ta thôi. Ông ta bị nhốt ở nơi này nhiều năm như vậy chưa từng có người tới thăm, ai lại giúp ông ta trốn ra chứ? Có ích lợi gì sao?”
Không sai, chuyện không có lợi chẳng ai làm, mà mục đích của Trương Tuyết Sơn chính là lợi dụng Tạ Bảo Khôn dẫn Tạ Phi mắc câu, chỉ cần thành công, thân thể của Tạ Phi chính là của lão.
“Có phải sau khi Tạ Bảo Khôn trốn ra, bệnh tình của Trương Tuyết Sơn giảm bớt?” Nhiếp Hành Phong hỏi.
Bác sĩ lần thứ hai kính nể gật đầu: “Khá hơn nhiều, nên sau khi quan sát một thời gian ngắn, chúng tôi đồng ý lời đề nghị của con gái ông ta, chuyển ông ta sang khu bệnh độ nhẹ, nhìn từ tình hình trước mắt, tất cả đều khá tốt.”
Trương Huyền hỏi: “Gần đây trừ con gái lão ra, còn có ai tới tìm lão không?”
“Còn có một người thanh niên, nghe nói là đồ đệ của ông ấy, trừ người đó ra thì không có… Ủa, các anh hình như cảm thấy rất hứng thú với Trương Tuyết Sơn nhỉ, nếu quả thật muốn viết ký sự, lấy ông ta làm nhân vật chính cũng không tệ, nghe nói trước kia ông ta là đại pháp sư, chuyên giúp người đuổi ma bắt quỷ, có phải sự thật hay không thì chưa biết, song sẽ có rất nhiều mánh lới, có muốn trực tiếp nói chuyện với ông ấy không?”
Độ nhiệt tình của bác sĩ khiến Trương Huyền nghi ngờ kỳ thực chính anh ta muốn nghe chuyện ma hơn, chỉ là đề nghị này gãi đúng chỗ ngứa, cậu cũng muốn tiếp xúc chính diện với Trương Tuyết Sơn một chút, tin rằng với bản lĩnh đàm phán của Chủ tịch, nhất định có thể khiến lão hiện nguyên hình.
Nghĩ đến chỗ kích thích, Trương Huyền xoa tay, quyết định làm thí nghiệm ngay, nhưng rất đáng tiếc cậu không thuận lợi đạt được mong muốn, lúc bác sĩ định dẫn họ đi, một giọng con gái rất không thân thiện truyền tới.
“Các người tới đây làm gì?” Ba người quay đầu lại, liền thấy Trương Yên Hoa vội vã chạy tới, cản trước mặt họ, tràn đầy địch ý nói: “Ở đây không chào đón các người, mời các người lập tức đi cho!”
Đã lâu không gặp, Trương Yên Hoa gầy đi rất nhiều, giống như ngủ không ngon, sắc mặt tái nhợt, quần áo lại sặc sỡ, mặc áo màu đỏ thẫm, trên cổ lại thắt khăn lụa màu xanh lá, màu sắc đối lập đến mức khiến Trương Huyền phải nghi ngờ trước khi ra cửa cô ta có soi gương không, mà phản ứng quá mức của cô ta càng giống giấu đầu hở đuôi.
“Đây hình như không phải nhà cô.” Cậu nói: “Đây là bệnh viện tâm thần, chúng tôi tới thăm cha cô, có thích hợp gặp mặt nói chuyện không là do bác sĩ định đoạt.”
Nghe xong lời cậu, Trương Yên Hoa lập tức chuyển ánh mắt đến bác sĩ, vội vàng nói: “Bác sĩ Lý, cha tôi vừa mới khá một chút, gặp một vài người kỳ quái nhất định sẽ làm bệnh tình của ông ấy nặng thêm, xin anh hãy từ chối những vị khách không mời mà đến quấy rối này!”
Người nhà bệnh nhân đã nói vậy, bác sĩ cũng không tiện cố nữa, nhưng Trương Huyền không muốn bỏ qua cơ hội hiếm có này, tránh khỏi sự ngăn cản của Trương Yên Hoa, bước nhanh tới bãi cỏ, Trương Yên Hoa thấy thế, đuổi theo giơ tay muốn đánh.
Trương Huyền không tiện động thủ với phụ nữ, chỉ đành lùi về sau, Trương Yên Hoa lại không chịu bỏ qua cho cậu, tay đấm chân đá từng bước ép sát, Nhiếp Hành Phong cùng bác sĩ tiến tới khuyên can. Trong lúc xô đẩy, Trương Huyền trượt chân, ngã về phía sau, vừa vặn tay cậu móc phải khăn lụa của Trương Yên Hoa, không cẩn thận kéo khăn lụa xuống.
“Oái!” Cậu lắc lư về phía sau hai cái, sau khi đứng vững vội chạy tới, trả lại khăn lụa cho Trương Yên Hoa, luôn miệng nói: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý.”
Mặt Trương Yên Hoa biến sắc, cùng lúc khăn lụa bị kéo xuống đồng thời che cổ lại, Trương Huyền đưa khăn lụa tới, cô lập tức giật lấy, quay lưng lại, quấn khăn lụa lên cổ thật nhanh, như sợ lại bị rớt xuống, quấn liên tiếp mấy vòng.
Song nháy mắt đó đã đủ để mọi người thấy vết siết trên cổ cô, vết thương xanh tím, lượn mấy vòng trên cổ, thảo nào cô cố ý đeo khăn lụa.
“Cổ của cô hình như bị thương kìa.” Bất chấp vẻ kiêng dè của Trương Yên Hoa, để nhìn rõ hơn, Trương Huyền còn cố ý đi vòng qua trước mặt cô, hỏi: “Cô bị người ta tập kích à?”
“Không có!”
“Đó chính là bị quỷ tập kích?”
“Cũng không có, anh hoa mắt, nhìn nhầm rồi!”
Bị hỏi thẹn quá hóa giận, Trương Yên Hoa rống lên với cậu, vành mắt ửng đỏ, dáng vẻ muốn khóc lên.
Trương Huyền đành phải thôi truy hỏi, nhàn nhạt nói: “Không sao là tốt nhất, có điều làm chuyện thẹn với lòng, sớm muộn gì báo ứng cũng tìm tới cửa, vẫn cẩn thận thì hơn.”
“Anh có ý gì!?”
“Chuyện Tạ Phi bị hãm hại chúng tôi đều biết rồi.” Nhiếp Hành Phong trả lời thay Trương Huyền: “Bản thân cậu ấy cũng biết, hy vọng cô có thể cho cậu ta một lý do đáng tin.”
Trương Yên Hoa biến sắc, thấp giọng nói: “Anh ta chưa tới…”
“Vậy chờ khi nào cậu ta tới rồi nói cũng không muộn.” Trương Huyền đưa tay ra dấu trên cổ mình một cái: “Chí ít cậu ta cũng không hung dữ bóp cổ cô.”
Trương Yên Hoa không nói gì, lại theo bản năng nhét nhét khăn lụa trên cổ, Nhiếp Hành Phong chú ý thấy bàn tay đang loay hoay cái khăn của cô phát run, ánh mắt không ngừng liếc xung quanh, sau khi bình tĩnh lại, cô ngẩng đầu, giống như khiêu khích hỏi: “Các anh có chứng cứ gì? Không có chứng cứ thì đừng nói lung tung, chia rẽ quan hệ đồng môn giữa chúng tôi, cha tôi cần phải tĩnh dưỡng, đợi các anh lấy được chứng cứ xác thực rồi hẵng trở lại đi!”
“Ha, tôi nói cái cô này chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, nói thật cho cô biết, chúng tôi đã gặp Tạ Bảo Khôn rồi, chỉ cần…”
Trương Huyền cười nhạt ngắt ngang lời ba hoa, không đợi cậu nói tiếp, Trương Yên Hoa liền xông vào đẩy cậu ra, hung tợn quát lên: “Cút!”
Trương Huyền bị đẩy lảo đảo một chút, trai tốt không chấp phụ nữ, cậu đành phải lùi về phía sau, Trương Yên Hoa lại vẫn không chịu buông tha cho cậu, mắng: “Cút xa chút, đừng đến gần chúng tôi nữa!”
“Có chuyện từ từ nói…”
Chữ “nói” còn chưa ra hết, Trương Huyền liền thấy Trương Yên Hoa móc đoản kiếm gỗ đào trong túi ra, thứ này giết không chết người, nhưng bị chọc trúng vẫn rất đau đớn, cậu đành phải ngừng đề tài lại, tay áo bị kéo, theo đó Nhiếp Hành Phong nháy mắt với cậu, ý bảo cậu rời đi.
Trương Yên Hoa vẫn đứng tại chỗ nhìn họ, mãi đến khi họ đi xa, mới thu lại đoản kiếm, bước nhanh tới bên cạnh Trương Tuyết Sơn.
Trương Tuyết Sơn thôi không cướp điểm tâm với các bệnh nhân nữa, thấy y tá không có ở đó, lão đi tới góc vắng vẻ, chuyện vừa xảy ra lão đều thấy được, cởi bỏ trạng thái ngu si, thấp giọng hỏi con gái: “Tạ Phi tới làm khó dễ con?”
“Không phải anh ta.” Nhớ tới chuyện bị tập kích, trên mặt Trương Yên Hoa lộ vẻ hoảng loạn, lại vội vàng sửa sang khăn lụa, hỏi lại: “Ba, ba biết thần thụ thông thiên ạ?”
Trong mắt Trương Tuyết Sơn lóe lên tinh quang, lộ ra vẻ ao ước, nhưng không bao lâu liền tiếc nuối thở dài: “Cái kia là thần vật có thể cải tử hồi sinh, nhưng đối với người chưa dùng tới, nó không hề có giá trị, sao con lại hỏi đến nó?”
“Có người tới hỏi con…”
Trương Yên Hoa lại sửa khăn lụa, chú ý tới động tác nhỏ này của cô, Trương Tuyết Sơn cười lạnh: “À, là tên bệnh nhân tâm thần kia à, ta nói cho con biết chuyện thần thụ, con tìm cơ hội kể lại cho hắn.”
“Vì sao?” Đối với lòng tốt của cha, Trương Yên Hoa rất lấy làm sửng sốt.
“Hừ, chỉ cần là thứ bọn Trương Huyền muốn, ta sẽ không để chúng lấy được, chúng lại lần nữa phá hỏng chuyện tốt của ta, đây chẳng qua chỉ là một thù trả một thù!”
Trương Huyền cùng Nhiếp Hành Phong đi ra phía sau vườn hoa, bác sĩ Lý theo sau, làm động tác lau mồ hôi, nói với Trương Huyền: “Hình như các anh rất quen nhỉ, tôi biết Trương tiểu thư lâu thế, chưa từng thấy cô ấy tức giận đến vậy, anh thật lợi lại.”
Ở phương diện chọc trúng chỗ đau của người khác, Nhiếp Hành Phong nghĩ Trương Huyền quả thực rất lợi hại, sợ cậu đắc chí xong không biết lại nói bậy bạ gì, giảnh hỏi lại trước: “Cô ấy hai hôm nay có tới không? Có vẻ tinh thần không tốt lắm.”
“Không có, lúc trước thì tới thường xuyên, các anh cũng biết, bệnh viện quá xa, tới một chuyến chẳng dễ dàng gì.” Bác sĩ cảm thán xong, lại nói: “Cô ấy trước đây đều đến rất sớm, hôm nay có hơi kỳ lạ, các anh chỉ có thể đợi lần sau có cơ hội lại đến lấy tài liệu thôi.”
Hai người cáo từ bác sĩ Lý ra khỏi bệnh viện, bên ngoài tòa nhà là một khoảng đất trống xanh um, phải đi rất xa mới có thể đến được cổng chính, trên tường bao giăng đầy lưới sắt, bên dưới cách một khoảng lại có bố trí camera giám sát, đừng nói trèo tường chạy trốn, dù là tới gần, cũng rất nhanh sẽ bị phát hiện ra.
“Nếu không có ai giúp đỡ, một mình Tạ Bảo Khôn tuyệt đối không ra được.” Sau khi thăm dò bệnh viện một phen, Trương Huyền cho ra kết luận: “Bởi vậy, Chủ tịch anh nói đúng, mọi chuyện đều do Trương Tuyết Sơn giở trò quỷ, còn giả vờ ngu ngốc, tin lão mới là ngu ngốc thì có.”
Nhiếp Hành Phong mỉm cười không nói gì, Trương Huyền tinh thần mười phần khiến anh phải nhìn độ cứng cỏi của người yêu với con mắt khác xưa, người bình thường bị giam trong cục cảnh sát thẩm vấn thời gian dài, không bị đả kích đã là không tệ, nào có ai dáng vẻ hoạt bát như vừa đi nghỉ ở nước ngoài về như cậu.
“Vừa rồi là em cố ý phải không?” Anh cười hỏi: “Sao em biết trên cổ Trương Yên Hoa có thương tích?”
“Ầy, tuy em chỉ là một thiên sư hạng ba, nhưng không chịu nổi bên người có một người yêu là chuyên gia suy luận hạng nhất đâu nha, ít nhiều gì cũng sẽ học được chút.”
Trương Huyền nói rất khiêm tốn, nếu như bỏ qua vẻ tươi cười dương dương tự đắc của cậu.
“Trương Yên Hoa bình thường rất biết ăn mặc, anh không cảm thấy hôm nay cô ta mặc rất kỳ quái sao? Giống như vừa bị người ta đánh cướp, cái khăn lụa xanh biếc kia quá nửa là cô ta vội vã ra ngoài, tiện tay tìm để che đi vết thương, hoàn toàn không nhìn màu phối, nên em liền thử chút, không ngờ thật sự bị em đoán trúng.”
“Vậy em nói cô ta làm sao mà bị thương?” Nhiếp Hành Phong tiếp tục hỏi.
Cái này Trương Huyền không đáp được, liếc nghiêng nhìn người yêu bên cạnh, cho là anh cố ý: “Nếu em trả lời vấn đề đơn giản như vậy, đó chẳng phải làm anh quá mất mặt? Đương nhiên, em có thể gợi ý một chút, kia tuyệt đối không phải do ác quỷ làm ra.”
“Khẳng định như vậy?”
“Tốt xấu gì em cũng là thiên sư, vẫn có thể nhìn ra được trên vết thương không mang theo quỷ khí, tập kích cô ta nói không chừng còn là người quen, cô ta có tật giật mình, mới không dám báo cảnh sát, còn tìm mọi cách che giấu… Là ai nhỉ?”
Nói đến đây, Trương Huyền quay đầu nhìn Nhiếp Hành Phong, câu này thay vì nói là lẩm bẩm, chẳng bằng nói là đang đợi đáp án, Nhiếp Hành Phong không trả lời cậu ngay, hai người đi tới trước cửa sắt, bảo vệ mở cửa tự động, mời họ ra ngoài.
“Quản lý thật nghiêm.” Hai người ra cửa, nghe thấy cửa sắt phát ra tiếng trượt đơn điệu phía sau, Trương Huyền nói: “Có điều nếu dùng thuật che mắt, muốn ra được cũng không khó, nếu Trương Tuyết Sơn có thể làm được, vì sao không đi, lại vòng vèo giúp người khác đi?”
“Nếu ông ta chạy trốn, kết cục chính là vào tù, nên ông ta cần một thân phận mới một lần nữa đi ra, sau khi không thành công ở chỗ Kiều, ông ta lại đặt chủ ý lên Tạ Phi, Tạ Phi có căn cơ pháp thuật, lại trẻ tuổi, là đối tượng đổi hồn rất tốt.”
“Thật là biến thái, lão này thực sự thích hợp với chỗ như bệnh viện tâm thần này.”
“Ông ta thích hợp với nhà tù hơn, chỉ cần chúng ta tìm được chứng cứ ông ta giả vờ bị bệnh tâm thần.”
Nhiếp Hành Phong mở bàn tay ra, trong lòng bàn tay có một cuộn giấy rất nhỏ, Trương Huyền sau khi nhìn thấy, kinh ngạc hỏi: “Là cái gì?”
“Sức quan sát của em không phải rất lợi hại sao? Không chú ý thấy phản ứng vừa rồi của Trương Yên Hoa đối với em có điểm quá khích à?”
Trương Huyền bừng tỉnh đại ngộ, nhất định là lúc Trương Yên Hoa xô đẩy kín đáo đưa cuộn giấy cho Nhiếp Hành Phong, cậu rất không thoải mái hừ nói: “Cô ta đẩy em, sao lại lén lút đưa đồ cho anh?”
Trương Huyền, điểm chú ý của em sai rồi thì phải?
Lờ đi bất mãn nhàm chán của người yêu, Nhiếp Hành Phong mở cuộn giấy ra, bãi đỗ xe cách bệnh viện một đoạn, vừa vặn thích hợp để xem, sau cây bách cách đó không xa có hai cảnh sát thường phục vẫn luôn theo dõi họ, thấy họ đi ra, vội vàng đuổi theo.
Trương Huyền nhìn thấy, làu bàu: “Theo sát thế, chuyên nghiệp như vậy, thì nên theo cả vào bệnh viện tâm thần chứ.”
Bất mãn nồng nặc truyền tới, Nhiếp Hành Phong biết cậu chẳng hiểu sao bị nhốt hai ngày, lại bị giám sát, trong lòng nhất định rất không thoải mái, bèn mỉm cười hỏi: “Muốn báo thù không?”
“Hả?”
Động tác kế tiếp của Nhiếp Hành Phong giải đáp nghi vấn của Trương Huyền, mở cuộn giấy một cách rất khoa trương, nói: “Để chúng ta xem xem bên trong viết cái gì?”
Chiêu này thật độc, Trương Huyền hoàn toàn có thể tưởng tượng ra tâm trạng cấp bách muốn bết nội dung cuộn giấy của mấy cảnh sát thường phục kia, cậu rất phối hợp tiến tới, nhìn cuộn giấy, kinh ngạc kêu lên.
“Trương Tuyết Sơn? Chẳng phải lão bị giám định là tội phạm hình sự có vấn đề về tinh thần sao? Chuyện kia liên quan gì đến lão?”
Vừa mới dứt lời, đã bị Nhiếp Hành Phong bịt ngay miệng lại, cấm cậu nói lung tung, Trương Huyền phối hợp gắng sức gật đầu, tin rằng cảnh sát thường phục sau khi nghe thấy tên Trương Tuyết Sơn, sẽ chĩa mũi nhọn vào bên lão, có tổ hành động đặc biệt theo dõi, lão hẳn là tạm thời chưa có cách để dấy lên sóng gió lớn — nếu lão thích giả vờ bị bệnh ở viện tâm thần, thì cứ để lão giả vờ cho đủ.
Làm bộ xong, Trương Huyền lúc này mới xem kỹ nội dung trong cuộn giấy — bên trên chỉ viết mấy chữ — Miếu thành hoàng lão Trịnh thần toán thông thiên.
Chữ viết nguệch ngoạc, giữa mấy chữ còn rất trống, quá nửa là Trương Yên Hoa sau khi thấy họ, nửa chừng viết vội, cậu ngạc nhiên hỏi: “Đây là có ý gì nhỉ? Bảo em tìm đồng nghiệp coi bói à?”
“Em có biết người này không?”
“Không biết, em còn chưa ra nông nỗi tới miếu thành hoàng bày sạp coi bói.”
Nhiếp Hành Phong cũng biết với thái độ làm việc thích gì làm nấy của Trương Huyền, người trong nghề cậu quen biết sẽ không nhiều lắm, cậu quen Lâm Thuần Khánh, khả năng lớn nhất chung quy là Lâm Thuần Khánh cướp mối làm ăn của cậu.
Trương Yên Hoa không vô duyên vô cớ ra ám hiệu cho họ, liên hệ đến vụ án gần nhất của họ, Nhiếp Hành Phong nghĩ có lẽ Trương Yên Hoa cảm thấy có lỗi với những gì Tạ Phi trải qua, nhưng lại không cách nào làm trái lệnh của cha, mới bất đắc dĩ dùng cách thức này nhắc nhở họ.
“Lâu rồi không tới miếu thành hoàng chơi, dù sao cũng không có việc gì, chúng ta đi dạo đi, nói không chừng có thể tìm ra đầu mối.” Đến bãi đỗ xe, nhớ hàng quà bánh ngon ở gần miếu thành hoàng, Trương Huyền hăng hái bừng bừng đề nghị.
Nhiếp Hành Phong đang có ý đó, định gật đầu, di động vang lên, thấy gọi đến là Ngụy Chính Nghĩa, đoán rằng liên quan đến chuyện Trương Huyền bị giam giữ, anh nửa chừng đổi ý, vừa nghe điện thoại, vừa ra dấu với Trương Huyền tiếp tục tản bộ.
Trương Huyền chuyển hướng, theo Nhiếp Hành Phong tiếp tục dọc theo đường núi đi về phía trước, liền nghe thấy giọng nói oang oang của Ngụy Chính Nghĩa truyền ra từ đầu dây bên kia, đầu tiên là hỏi cậu có được thuận lợi thả ra không, lại nói mình đã dặn đi dặn lại bố rồi, có trưởng phòng Ngụy đứng ra, tin rằng người của tổ hành động đặc biệt sẽ không làm khó Trương Huyền quá.
Nghe Ngụy Chính Nghĩa hỏi đến mình, Trương Huyền tiến tới nói: “Tôi rất ổn, đã ra rồi… Cậu hỏi tôi giờ ở đâu? À, bệnh viện tâm thần Hoài Sơn…”
Lời kế tiếp chưa được nói hết, sau khi nghe xong, Ngụy Chính Nghĩa càng lớn giọng kêu lên: “Vì sao sư phụ phải vào bệnh viện tâm thần?”
Đương nhiên là tới tra án, chẳng lẽ cậu tới khám bệnh à? Kiều quả nhiên nói không sai, chỉ số thông minh của đại đồ đệ nhà cậu thật khiến người ta lo lắng.
Trương Huyền tức giận hỏi lại: “Sao cậu lại hỏi tôi vì sao?”
“Bởi vì giờ đệ tử cũng vừa từ bệnh viện tâm thần đi ra đây.”
“A ha, bây giờ bệnh viện tâm thần cũng có dịch vụ kiểm tra IQ sao?”
Không nghe ra Trương Huyền đâm chọt, Ngụy Chính Nghĩa đường hoàng đáp: “Không phải, là mấy tên bắt cóc Đậu Đậu đều vào bệnh viện tâm thần rồi, Kiều phái người tới kiểm tra, nói nếu chúng giả vờ, thì tống chúng vào tù, cả đời đừng nghĩ chuyện ra.”
“Cái gì? Đậu Đậu bị bắt cóc!?”
Trương Huyền lập tức quay đầu nhìn Nhiếp Hành Phong, Nhiếp Hành Phong cũng mang vẻ mặt khó hiểu, hiển nhiên đối với chuyện này, anh cùng Trương Huyền đều không rõ như nhau.
“Chuyện này ấy à, nói đến cũng dài.”
Trương Huyền bình an vô sự trôi qua trong cục cảnh sát, cũng thuận lợi ra ngoài, nói cho cùng tất cả đều nhờ phúc của Ngụy Chính Nghĩa. Ngụy Chính Nghĩa vốn đang nghỉ phép ở Ý với Kiều, từ chỗ Nhiếp Hành Phong nghe được chuyện, gấp gáp trở về ngay tại trận, lại đúng lúc Đậu Đậu vừa vặn bị bắt cóc, chỉ tìm con trai thôi cũng khiến sư huynh đệ bọn họ sứt đầu mẻ trán, còn không dám đề cập với bố, chỉ luôn miệng đảm bảo Trương Huyền tuyệt đối không liên quan đến vụ án của Tiêu Lan Thảo, bảo bố dặn cấp dưới chiếu cố một chút, tìm một lý do thả người.
Trưởng phòng Ngụy xuất phát từ lập trường của mình, vừa lúc muốn mượn cớ đả kích tổ hành động để cảnh cáo Tiêu gia, thế là làm chu toàn từ bên trong, Trương Huyền mới may mắn ra ngoài.
Trương Huyền ghé vào bên tai Nhiếp Hành Phong nghe Ngụy Chính Nghĩa giải thích, càng nghe càng tức giận, dứt khoát giật lấy điện thoại, dạy dỗ: “Tôi đã sớm nói thằng bé nhỏ như thế không thể nuôi thả, các cậu không tin, còn đưa nó đến Ý xa xôi, xem đi, giờ đã xảy ra chuyện rồi chứ gì? Đậu Đậu rất nhát gan, tôi đã nói với cậu, nếu lại dọa nó sợ biến mất, đừng mong tôi gọi hồn giúp các cậu!”
“Còn không phải tên Kiều kia muốn khoe khoang mình có con trai hay sao, đến bên này liền mang theo Đậu Đậu dự tiệc khắp nơi, hận không thể cho tất cả mọi người biết Đậu Đậu là người thừa kế tiếp theo của gia tộc Borgia, kết quả là bị mấy người gia tộc để mắt tới, âm thần phái người bắt cóc nó.” Ngụy Chính Nghĩa bất đắc dĩ nói.
Nói thật gã cũng sai, cho rằng Đậu Đậu có vệ sĩ bảo vệ sẽ không sao, sự thực chứng minh gã đã xem thường tranh giành cắn xé giữa mấy vị quý tộc trong gia tộc này, vì quyền sở hữu tài sản ngay cả trẻ nít cũng không tha. Sau khi phát hiện con trai bị bắt cóc, Kiều tức giận ngút trời, bắt đầu tiến hành tìm kiếm toàn diện, chưa tới nửa ngày đã tra ra được đầu mối, tìm thấy bọn bắt cóc và Đậu Đậu trong biệt thự của một thành viên trong gia tộc.
Cũng may Đậu Đậu không giống trẻ con bình thường, nhìn nhát gan lại hơi ngây ngô, nhưng thực ra đầy nhanh nhẹn. Lúc họ dẫn người đến biệt thự, phát hiện tinh thần mấy tên bắt cóc đều rối loạn, trong phòng đánh đấm lẫn nhau, mà một mình Đậu Đậu núp trong tầng hầm, Ngụy Chính Nghĩa là người đầu tiên chạy vào, liền thấy bên cạnh con trai có một linh thể đầu lâu khô, Đậu Đậu đang chơi cùng linh thể rất vui vẻ, thấy có người ngoài tới, linh thể lập tức biến mất.
Không ai biết mấy tiếng ở nơi này, trong biệt thự đã xảy ra chuyện gì, nói chung sau đó bọn bắt cóc đều bị đưa đến bệnh viện tâm thần, mà người giật dây cũng bị Kiều giam lỏng, hôm nay Ngụy Chính Nghĩa tới bệnh viện chủ yếu kiểm tra xem bọn bắt cóc kia có phải thực sự bị đần độn đi không, bằng không với tính của Kiều, sau này bọn chúng chỉ có thể sống trong tù.
“Không hổ là thầy trò, chúng ta đồng bộ rồi, tôi cùng Chủ tịch tới bệnh viện tâm thần cũng là để điều tra bệnh tâm thần của Trương Tuyết Sơn có phải là giả vờ hay không.”
“Ủa, sao sư phụ đột nhiên cảm thấy hứng thú với ông ta?”
Nghe Ngụy Chính Nghĩa hỏi, Nhiếp Hành Phong vội vàng ra dấu với Trương Huyền, chuyện Trương Tuyết Sơn dùng pháp thuật ám hại Kiều chỉ là suy đoán của anh, trước khi có chứng cứ thực tế mà nói cho Ngụy Chính Nghĩa, với cá tính kích động của gã, nói không chừng sẽ lập tức chạy về tính sổ với Trương Tuyết Sơn.
Trương Huyền hiểu ý Nhiếp Hành Phong, ậm ờ nói: “Vụ án chúng tôi đang điều tra có chút liên quan đến lão, nên tới hỏi xem sao.”
“Là chuyện liên quan đến anh họ đệ tử ạ? Đệ tử rất lo cho anh ấy, nhưng hỏi ông già nhà đệ tử, ông ấy chẳng nói gì cả.”
Xem ra đại đồ đệ cũng không phải không có tý đầu óc nào, song ông Ngụy không muốn gã nhúng tay vào, Trương Huyền cũng không tiện nhiều lời, cười ha hả: “Yên tâm đi, có tôi ở đây, mọi vấn đề đều không còn là vấn đề nữa.”
Cũng bởi vì có sư phụ ở đây, mọi vấn đề mới trở nên phức tạp hơn, nếu không sao cần gã đứng ra xin bố hỗ trợ bảo lãnh chứ?
Ngụy Chính Nghĩa còn muốn hỏi thêm tình hình bên này, di động bị Kiều cướp lấy, nói: “Sư phụ, có rắc rối cứ nói, tôi lập tức quay về giúp đỡ.”
“Này, cậu cướp điện thoại của tôi làm gì?”
Rất bực mình với phong cách bá đạo này của Kiều, Ngụy Chính Nghĩa đưa tay muốn lấy lại điện thoại, Kiều quay lưng tránh được, liền nghe thấy Trương Huyền từ chối: “Bên này có Chủ tịch rồi, các cậu chăm sóc Đậu Đậu cho tốt là được, cái đầu lâu khô kia là chỗ tinh hồn của nó, các cậu coi như không biết, đừng hỏi nhiều, đỡ dọa nó sợ.”
Sau khi Trương Huyền dặn dò xong, lại hạ giọng thêm vào: “Chuyện Tiêu gia có chút phiền phức, cậu giữ Ngụy Chính Nghĩa, đừng để cậu ta về lội nước đục.”
“Tôi hiểu.”
Cúp điện thoại, Trương Huyền trả lại điện thoại cho Nhiếp Hành Phong, nhìn hai bên một chút, thấy họ đã đi ra ngoài rất xa, cảnh sát thường phục theo ở đằng sau, lộ liễu đến mức dường như nói thẳng cho cậu biết — chúng tôi đang giám thị anh, tốt nhất đàng hoàng chút!
Từ khi cậu được thả ra, những người này liền thay phiên theo dõi, đi theo vất vả như vậy, cũng không biết có kiếm được tiền không.
“Chủ tịch, có muốn chơi một trò chơi không?” Cậu cười hỏi Nhiếp Hành Phong: “Anh cũng không muốn đến miếu bái thần vẫn bị theo dõi chứ?”
“Phải làm sao?”
“Cho tấm danh thiếp.”
Nhiếp Hành Phong móc hộp danh thiếp ra, lấy một tấm đưa cho cậu, Trương Huyền lấy một cái khác của mình — trên danh thiếp thuần màu vàng kim ghi tên đại sư huyền học Trương Huyền, lấp lánh ánh kim dưới mặt trời chiếu rọi, cậu còn cố ý huơ huơ về phía Nhiếp Hành Phong, Nhiếp Hành Phong bị chói híp mắt lại, kiểu danh thiếp mới này anh vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, hai bên danh thiếp in đạo bùa trừ tà trấn quỷ, mặt trái… Ừm, anh cảm thấy hình tượng vô cùng biểu đạt được thẩm mỹ quan của Trương Huyền — nguyên bảo mạ vàng bày thành đủ loại hình dạng.
“Nhìn ra được gần đây ngài sống không tệ, đại sư.” Anh nhịn không được trêu chọc.
“Kiếm rất nhiều thì chứng tỏ làm việc rất vất vả.” Trương Huyền chập hai tấm danh thiếp lại, vừa tiện tay xé danh thiếp, vừa nói: “Còn phải rất nỗ lực bổ sung kiến thức mới, để tránh bị đào thải.”
Dưới sự chuyển động linh hoạt của ngón tay cậu, hai tấm danh thiếp rất nhanh bị xé thành hình người nhỏ, tên vừa vặn ở trên bụng hình người, giống như thế thân của họ.
“Nhìn ra được kiến thức mới của em rất thú vị.”
“Còn rất hữu dụng nữa đấy, Chủ tịch muốn học không? Giảm cho anh 20%.”
Tên này không lúc nào quên bịp một khoản, linh hay không còn chưa biết, đã dám đòi tiền anh, Nhiếp Hành Phong lạnh lùng nói: “70%, toi sẽ cân nhắc.”
“70%?” Trương Huyền phát ra tiếng hừ hừ bất mãn: “Anh cho là em bán cải trắng à?”
Vừa đấu võ mồm, cậu lại lấy một tờ đạo bùa ra, Nhiếp Hành Phong liền thấy cậu chập ngón tay vẽ mấy bùa chú kỳ quái lên đạo bùa, sau đó dánh lên hình người bằng danh thiếp, tiện tay hất lên một cái, hình người theo gió bay về phía ngược lại, sau khi rơi xuống đất lại lập tức bắn lên, đung đưa theo đường mòn nhảy về phía trước.
“Làm xong rồi.” Trương Huyền vẫy tay tiễn biệt về phía hình người ở xa xa: “Còn đơn giản hơn cả em tưởng tượng.”
Nhiếp Hành Phong quay đầu, liền thấy hai cảnh sát thường phục lại bất chấp sự tồn tại của họ, đuổi theo hình người về phía trước, anh kỳ quái hỏi: “Sao họ không phát hiện ra đó là thế thân?”
“Bởi vì dọc con đường này em đã làm thuật che mắt, giờ trong mắt họ, đó chính là đối tượng cần theo dõi, để hình nhân đưa họ xoay khắp núi đi, vận động rèn luyện thân thể rất tốt.”
“Em hạ thuật che mắt lúc nào? Sao tôi không biết?”
“Phần này thuộc về cơ mật thương mại, tư vấn cần phải trả tiền đó, nể tình là người yêu, tính anh…”
Trương Huyền còn chưa nói hết, đã thấy Nhiếp Hành Phong xoay người đi xa, cậu vội vàng đuổi theo: “Chủ tịch, chờ em chút!”
Đuổi theo Nhiếp Hành Phong một đường lên xe, sau khi xe lái ra ngoài, thấy Trương Huyền còn muốn nói nữa, Nhiếp Hành Phong dùng tay ra dấu ngừng lại với cậu.
“Không nói chuyện tiền, chuyện khác có thể nói không?”
Giọng điệu dè dặt, để giữ nguyên không khí trước mắt, Nhiếp Hành Phong ráng sức không để mình bật cười: “Nói!”
“Người của Tiêu gia vì sao muốn đối phó với em? Người có quan hệ tốt với Tiểu Lan Hoa đầy ra, sao họ tin chắc rằng Tiểu Lan Hoa sẽ giao chứng cớ phạm tội của họ cho em?”
Nói đến hai ngày bị giam giữ, Trương Huyền lại giận, so với việc bị giam vì tội danh có lẽ có, cậu khó hiểu suy nghĩ của kẻ đứng phía sau thao túng hơn, nên lúc phát hiện nội dung thẩm vấn liên quan đến hành tung và chứng cứ phạm tội của Tiêu Lan Thảo, chứ không phải vụ Tạ Bảo Khôn giết người, cậu khá kinh ngạc.
Nói đến vấn đề chính, Nhiếp Hành Phong không tính toán với Trương Huyền nữa: “Bởi vì người cuối cùng Tiêu Lan Thảo gặp mặt là em.”
“Vậy thì sao? Các anh đều có gặp mà, còn có Tô Dương, Ngụy Viêm cũng có mặt lúc đó.”
“Tôi chỉ đang ở khách sạn Khánh Thái, em cùng Tiêu Lan Thảo nói chuyện rất lâu trong phòng, mà nội dung trò chuyện chính là thứ họ cấp bách muốn biết.” Nhiếp Hành Phong nói: “Khách sạn có camera giám sát, hôm đó lại xảy ra hỏa hoạn, muốn tra ra các em đã gặp mặt rất đơn giản.”
Nghĩ đến chuyện bị con hồ ly kia trêu đùa, Trương Huyền im lặng, nếu cậu nói Tiêu Lan Thảo gọi cậu đến chỉ để tâm sự, chẳng nhắc tý nào đến vụ án, đừng nói người khác, ngay chính bản thân cậu cũng chưa chắc đã tin, mà thực tế bị đùa giỡn, vì thể diện, đánh chết cậu cũng không nói.
“Để tìm được đầu mối liên quan đến Tiêu Lan Thảo, họ nhất định dồn hết sức, lúc này nếu có người bắn tin em biết rõ tất cả chân tướng, như vậy bất kể thật hay không, họ đều sẽ điều tra em triệt để tới cùng.”
“Là ai? Tiểu Lan Hoa?”
Nhiếp Hành Phong cười cười, không nói tiếp nữa, nhưng Trương Huyền đoán được ý anh. Tiêu Lan Thảo không mâu thuẫn xung đột với cậu, ngược lại cậu còn vài lần ra tay giúp đỡ, Tiêu Lan Thảo muốn mượn cậu để dẫn sự chú ý của cảnh sát đi có thể hiểu được, nhưng không cần thiết cố ý hại cậu, để so sánh, khả năng Trương Chính làm vậy còn lớn hơn chút. Hắn vẫn luôn truy lùng Tiêu Lan Thảo, là người duy nhất ngoài Nhiếp Hành Phong biết cậu từng nhiều lần tiếp xúc với Tiêu Lan Thảo.
“Tên kia rốt cuộc muốn làm gì đây?” Trương Huyền không nghĩ ra, chống má lầm bầm: “Tiểu Lan Hoa lừa tiền hắn, hay trộm bí kíp của hắn, khiến hắn cạn tàu ráo máng như vậy.”
Nhiếp Hành Phong không nói gì, luôn cảm thấy Trương Chính đột nhiên gia tăng sự chú ý đối với Tiêu Lan Thảo là sau khi xảy ra hỏa hoạn ở khách sạn Hạnh Phúc Hải, trận hỏa hoạn đưa oán linh Mã gia đi, nhưng biết đâu đồng thời đưa cả oán khí mới đến, nhớ tới bùa dẫn quỷ Trương Chính cố ý đưa cho mình, chân mày anh không khỏi cau lại.
“Có lẽ thất phu vô tội, mang ngọc có tội chăng.” Chẳng có lý do, Trương Huyền thình lình nhả ra một câu.
Nhiếp Hành Phong nhất thời nghe không hiểu, lúc muốn hỏi, Trương Huyền đã nhắm hai mắt: “Chủ tịch, em muốn ngủ một giấc, đến nơi nhớ gọi em.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT