Đêm đó khi Hoắc Ly rời đi, Trương Huyền bỏ thêm một bùa bảo vệ trên vòng tay Bắc Đẩu của nó, lại dặn dò nó đừng ra ngoài nhiều, bớt lo chuyện bao đồng, Hoắc Ly trong đầu mang một dấu chấm hỏi mà gật gật.
Bọn họ đi rồi, Niếp Hành Phong đến phòng tắm ngâm người vào trong bồn, Trương Huyền ngồi ở phòng khách xem TV, tùy tiện cân nhắc cuộc sống ‘tình dục’ sau này của mình.
Niếp Hành Phong tắm xong đi ra, thấy Trương Huyền vẻ mặt cười xấu xa nhìn mình chằm chằm, trực giác nói cho anh, tiểu thần côn hiện tại trong đầu nhất định là đang nghĩ bậy nghĩ bạ gì rồi.
“Cậu không phải nói là phải tra liệu sách của sư phụ sao? Sao lại còn ngồi đây xem TV?”
“Chuyện đó để sau cũng được, chúng ta bây giờ có việc quan trọng hơn cần phải bàn bạc.”
Trương Huyền giơ tay lên, một viên xúc xắc lăn xuống bàn.
“Chủ tịch, chúng ta cả đêm vật nhau mãi ở trên giường cũng không phải là biện pháp, không bằng đánh cuộc quyết định thắng thua đi, ai điểm cao hơn là thắng, chỉ đổ một lần, thế nào?”
Tiểu thần côn làm công việc trợ lý không được tốt lắm, nguyên lai tâm tư đều dùng vào việc này.
Niếp Hành Phong ung dung thản nhiên, “Đồng ý.”
“Vậy anh làm trước đi.”
Niếp Hành Phong lấy xúc xắc lên, không có làm gì, chỉ cầm rồi thả xuống, xúc xắc ở trên bàn lăn vài vòng xong rồi dừng lại.
Nhìn thấy mặt trên là hai chấm đỏ thật to, Trương Huyền ôm bụng cười ngã vào trên sô pha.
“Anh mấy ngày này nhất định chưa dâng hương cho tổ sư gia đúng không? Lão nhân gia hình như không có phù hộ anh a.”
“Tới phiên cậu.” Niếp Hành Phong mỉm cười.
Chưa đến lúc cuối cùng, ai biết người thắng sẽ là ai? Anh cũng không cho rằng vận khí của Trương Huyền so với anh tốt hơn bao nhiêu.
“Phụt ha ha. . . . . .” Trương Huyền cười lớn quăng xúc xắc, “Tôi có kém đến mấy cũng không thể nhỏ hơn anh, đó là việc có xác xuất rất . . . . . . Thấp. . . . . .”
Câu nói kế tiếp bị nghẹn lại, Trương Huyền nhìn thấy xúc xắc chậm rãi ngừng lăn, thực quỷ dị, thực quỷ dị dừng lại ở một chấm.
Cậu sẽ không xui như vậy chứ?
Ngẩng đầu chống lại ánh mắt trêu tức của Niếp Hành Phong, Trương Huyền giãy dụa, “Không bằng chúng ta đấu lại. . . . . .”
“Kết quả này nói cho chúng ta biết, dù xác xuất thấp hơn thì vẫn có thể phát sinh.”
Xúc xắc bị thu hồi, Niếp Hành Phong nói: “Xem ra tổ sư gia cũng không có phù hộ cho cậu.”
“Từ từ, từ từ.”
Giờ phút này nụ cười của Niếp Hành Phong dưới ánh mắt Trương Huyền thật sự rất đáng sợ, cậu xoay người muốn chạy, lại bị Niếp Hành Phong nắm lấy cánh tay kéo giựt lại ném lên sô pha.
“Đã đánh cuộc thì phải biết chịu thua!”
“Chịu thua chịu thua, nhưng, cũng không thể ghi nợ sao?”
Niếp Hành Phong kỳ thật cũng không định làm gì Trương Huyền, chẳng qua là thích nhìn bộ dáng ngoan ngoãn cầu xin tha thứ của cậu, vì thế cười nói: “Ghi nợ nhiều, cậu không sợ đến lúc đó không thanh toán nổi sao?”
“Chỉ cần anh không sợ tinh tẫn nhân vong, tôi nhất định sẽ liều mình bồi theo quân tử!”
Trốn một lần là thoát được một lần, không thể có chuyện lần nào quăng xúc sắc cậu cũng thua, đến lúc đó lấy một xoá một, nói không chừng việc mình ở ‘trên’ có thể có khả năng rất lớn. . . . . .
Nhìn thấy trong đôi mắt xanh của Trương Huyền tràn đầy nét cười giả tạo, Niếp Hành Phong đã đoán được suy tính trong lòng cậu, nhưng không sao, anh cũng không sốt ruột, ‘món ngon’ phải chậm rãi nhấm nháp mới có thể cảm nhận sự thơm ngọt của nó, giống như rượu vang, càng lâu càng ngon.
Tiếng chuông di động làm cắt ngang không khí mờ ám giữa hai người, thấy là di động của mình, Trương Huyền vội không lấy nghe.
“Sư phụ, đệ tử có việc tìm người.”
Từ lần trước nhìn thấy uy lực cùa Trương Huyền, giúp Ngụy Chính Nghĩa khu quỷ xong, tiểu cảnh sát nhiệt huyết này liền dính lấy cậu, tự động tự phát, không biết tại sao lại trở thành đồ đệ của cậu, còn ba ngày hai lần chạy tới dâng hương cho tổ sư gia, nghiễm nhiên như là truyền nhân thiên sư.
Vừa nghe là người bám dai như đĩa này, Trương Huyền có chút nhức đầu, vội nói: “Có chuyện gì ngày mai nói sau, hiện tại tôi bề bộn nhiều việc.”
Bận rộn làm thế nào để ‘ăn’ chiêu tài miêu, tuy rằng kết thúc là thất bại thảm hại.
“Có người nhờ đệ tử mời đạo sĩ chiêu hồn, đệ tử lập tức nghĩ tới sư phụ, nhưng nếu sư phụ bận việc. . . . . .”
“Tôi đột nhiên cảm thấy hứng thú với chuyện cậu nói.” Vừa nghe có công việc tới cửa, Trương Huyền ánh mắt tỏa sáng, phi thân ngồi dậy.
“Sư phụ người có xem tin tức hôm trước không? Có một nghệ sĩ bị tai nạn xe tử vong, người ủy thác chính là bạn gái anh ta.”
Trương Huyền vội ra hiệu bảo Niếp Hành Phong lấy báo chí, Niếp Hành Phong đem mấy tờ báo đến tra tìm, rất nhanh liền tìm được tin tức về vụ tai nạn xe cộ của nghệ sĩ Thẩm Kiện bên trang phụ bản, khi nhìn thấy trên tờ báo nhắc tới bạn gái Thẩm Kiện là nữ doanh nhân Ôn Sở Hoa nổi tiếng bên lĩnh vực bất động sản, Trương Huyền đánh tay một cái.
“Việc này tôi nhận.”
“Tốt lắm, lát nữa đệ tử sẽ đem địa chỉ gặp mặt thông báo cho sư phụ.”
Buông điện thoại, Trương Huyền nháy mắt mấy cái nhìn Niếp Hành Phong, vẻ mặt nịnh nọt cười, “Chủ tịch, anh xem, này. . . . . .”
“Tôi chưa nói sẽ không cho cậu nhận công việc này, đừng có cười cái kiểu đó, muốn hại tôi buổi tối mơ thấy ác mộng sao?”
Chỉ cần không gây trở ngại gì cho nghề chính, Niếp Hành Phong không phản đối Trương Huyền làm nghề phụ, tuy rằng dạo gần đây nghề phụ của cậu làm được khá là rầm rộ, rất có xu thế đàn áp chức vị chính.
Mười giờ sáng hôm sau, Trương Huyền theo địa chỉ Ngụy Chính Nghĩa gửi cho đi tới một quán cà phê xa hoa, Ôn Sở Hoa và Ngụy Chính Nghĩa đã đến trước .
Ôn Sở Hoa là một người phụ nữ rất đẹp, mặc một bộ đồ màu trắng, đeo kính râm, nhìn qua trông chỉ mới hơn ba mươi, bất quá tối hôm qua Trương Huyền tra qua tư liệu, chị ta ít nhất cũng đã bốn mươi .
Ôn Sở Hoa là người nổi bật của giới bất động sản trong vài năm gần đây, nửa năm trước bắt đầu có quan hệ qua lại với Thẩm Kiện, xác thực mà nói, là bao dưỡng, Thẩm Kiện trừ bỏ diện mạo không tồi ra thì cũng không có gì, chính là sau khi chết vẫn còn có thể làm cho đối phương canh cánh trong lòng như thế, Trương Huyền rất bội phục bản lĩnh của hắn, đang tính khi chiêu hồn thuận tiện xin hắn chỉ bảo một chút công phu, sau này sẽ áp dụng với chiêu tài miêu.
Trương Huyền tiến lên rất ra dáng thân sĩ bắt tay Ôn Sở Hoa, lại lấy ra danh thiếp, tự giới thiệu, Ôn Sở Hoa tháo kính râm xuống thể hiện thái độ đáp lại, cũng lộ ra hai mắt ửng đỏ.
Sau khi Trương Huyền chấp thuận, chị ta đốt một điếu thuốc hít mạnh một hơi, giữa làn khói là khuôn mặt đạm mạc.
“Yêu cầu của tôi cũng không nhiều lắm, chỉ muốn biết nguyên nhân đích thực của vụ tai nạn, tôi không tin cảnh sát.”
Ngụy Chính Nghĩa ngồi ở bên cạnh vẻ mặt xấu hổ.
Ôn Sở Hoa là bạn bè kết giao lâu năm của mẹ cậu, nghe thấy chị ta nói muốn mời cao nhân chiêu hồn, Ngụy Chính Nghĩa lập tức tiến cử Trương Huyền, một là giúp sư phụ kiếm thêm khoản thu nhập, hai là vì thay cục trưởng của bọn họ giải quyết phiền toái. Mấy ngày nay Ôn Sở Hoa buộc cục trưởng phải tìm ra chân tướng tử vong, làm cho ông ấy đau đầu đến nổi tóc như rụng hơn một nửa.
Trương Huyền nhìn xem báo cáo khám nghiệm tử thi Ngụy Chính Nghĩa mang đến, pháp y phát hiện trong dạ dày của Thẩm Kiện có lưu lại thuốc kích thích, chứng minh trước khi gặp chuyện không may hắn có dùng thuốc, mà dẫn tới sơ suất trong việc đậu xe, vì thế xe tự động trượt xuống theo đường dốc đè chết hắn.
“Kiện sẽ không dùng thuốc, anh ấy là người sống rất nghiêm túc cẩn thận, hơn nữa sau khi từ nhà tôi rời đi anh ấy liền trực tiếp lái xe về nhà, căn bản không có thời gian dùng thuốc, là có người hại anh ấy!” Ngón tay cầm điếu thuốc của Ôn Sở Hoa giáp yên run rẩy, kích động nói.
Dùng thuốc kích thích không cần tốn nhiều thời gian, vừa lái xe vừa hút cũng được.
Nhớ tới tối hôm qua khi lên mạng xem những tin tức về Thẩm Kiện, Trương Huyền nhíu mày, rất muốn nói nếu sống như thế mà gọi là nghiêm túc cẩn thận, thì mình chính là thánh nhân .
Thấy Ngụy Chính Nghĩa há mồm muốn phản bác, Trương Huyền liếc mắt nhìn cậu ra hiệu đừng nói, có khi con người không cần biết rõ chân tướng, bởi vì chân tướng vĩnh viễn không có tốt đẹp như đã nghĩ.
“Vậy Ôn tiểu thư cho rằng là ai muốn hại anh ta?”
“Là đàn anh cùng công ty với Kiện, còn có bạn gái cũ của anh ấy, đúng rồi, gần đây quan hệ giữa anh ấy và quản lý cũng không tốt đẹp lắm, những người này đều có có thể. . . . . .”
Động cơ có lẽ là có, nhưng chưa hẳn đã khiến cho người ta làm việc đó, thấy Ôn Sở Hoa suy đoán lung tung, Trương Huyền quyết định không giải thích rõ ràng cho chị ta, vẫn là trực tiếp chiêu hồn Thẩm Kiện tới, làm cho bọn họ tự mình nói rõ với nhau đi.
“Hãy đem ngày sinh của Thẩm Kiện cho tôi, chiêu hồn cần dùng.” Không muốn tiếp tục nghe Ôn Sở Hoa nói dong dài, Trương Huyền thuận miệng nói.
Ôn Sở Hoa đem tờ giấy đã chuẩn bị tốt từ trước đưa qua, “Dương lịch âm lịch tôi đều có viết, cậu xem còn cần cái gì nữa không?”
Trương Huyền nhìn tờ giấy ghi ngày sinh, trong đôi mắt xanh nhanh chóng hiện lên một tia kinh ngạc.
Mười giờ tối ngày hai mươi ba tháng một năm bảy sáu.
Mệnh trụ theo thứ tự là ất hợi (giờ hợi là từ 9h đêm đến 11h đêm), giáp thìn (ngày 23 tháng 1 là ngày thìn) , canh dần (tháng 1 là tháng dần), bính thìn (năm 76 là năm bính thìn), cư nhiên tứ trụ (giờ, ngày, tháng, năm sinh ) đều ứng ở trên thập linh, những người trời sinh mang loại mệnh này, là người rất xui xẻo, bởi vì thật sự quá thân cận với từ trường của âm hồn, gặp quỷ cũng dễ dàng như gặp người.
Những người có ngày tháng năm sinh nằm trong thập linh thường là những người linh mẫn thông minh nhưng đồng thời, người có trên hai trụ ứng với thập linh thì ko nên để người khác biết về bát tự của mình (giờ ngày tháng năm sinh viết theo Thiên can và Địa chi), nếu không sẽ bị giết dưỡng thành quỷ vì những người này có khí sẽ giúp quỷ mạnh lên.
~~~~~~~
“Trương Huyền.”
Tiếng chào hỏi cắt ngang ý nghĩ của Trương Huyền, Niếp Duệ Đình từ một bên đi tới, “Ôn tiểu thư, cảnh sát Ngụy, hai người cũng ở đây à, trừng hợp quá.”
Niếp Duệ Đình và Ôn Sở Hoa đều ở trong giới kinh doanh nên có quen biết lẫn nhau, Ngụy Chính Nghĩa thì bởi vì sự kiện Niếp Hành Phong bị giam giữ lần trước cũng từng có tiếp xúc với Niếp Duệ Đình, thấy bọn họ ba người cùng nhau uống cà phê, Niếp Duệ Đình rất kỳ quái.
Cậu ta vỗ vỗ vai Trương Huyền, “Tôi cùng bằng hữu đến bàn công việc, vừa vào liền nhìn thấy mọi người, anh hai đâu, anh ấy không cùng đến sao?”
Trước mắt đột nhiên loé sáng lên một chút, Trương Huyền tâm thần hoảng hốt, ngực không thể khống chế được có chút sợ hãi, vội ngẩng đầu nhìn Niếp Duệ Đình, cậu ta khuôn mặt sáng ngời, không có âm khí bám thân, nhưng trên tay lại mang theo một cổ yêu khí quái dị.
Ánh mắt Trương Huyền nhanh chóng đảo qua bốn phía, thấy ở góc xa xa ẩn ẩn có một đoàn sương đỏ, nhưng nháy mắt đã tản ra, xem ra Niếp nhị thiếu gia là bị thứ đó theo dõi.
Ôn Sở Hoa đã ở trong giới kinh doanh lâu năm, thấy có người ngoài, biểu tình rất tự nhiên đổi thành mỉm cười, hướng về Niếp Duệ Đình gật đầu đáp lễ, phát hiện mình xuất hiện tựa hồ có chút dư thừa, Niếp Duệ Đình thức thời cáo từ rời đi, Trương Huyền đuổi theo, kéo tay cậu ta ra, ở trong lòng bàn tay vẽ một lá bùa Bắc Đẩu.
“Khí tràng cậu không ổn, hai ngày này ít tới club chơi một chút.”
“Có phải gặp quỷ không?” Tưởng tượng đến chuyện gặp quỷ, Niếp Duệ Đình thực sợ hãi, “Tôi cũng cảm giác được gần đây bên người tôi cứ quái quái, còn thường xuyên nghe thấy ảo giác.”
Nếu ảo giác cậu ta nghe thấy là chỉ việc Tiểu Bạch nói chuyện, đó vẫn thuộc trong phạm vi bình thường, Trương Huyền vỗ vỗ bả vai cậu ta, “Không nghiêm trọng như vậy, cậu chỉ cần đừng về nhà quá muộn là tốt rồi, tôi giải quyết chuyện bên này xong sẽ tìm cậu sau.”
Chờ Niếp Duệ Đình rời đi, Trương Huyền quay trở lại chỗ ngồi, ánh mắt Ôn Sở Hoa nhìn cậu có chút cổ quái, “Cậu và Niếp gia rất quen thuộc?”
Rất quen thuộc, quen đến mức ngủ cùng một giường.
Trương Huyền đương nhiên sẽ không ngu ngốc đến mức nói ra quan hệ giữa cậu và Niếp Hành Phong, chính là cười cười: “Công việc có chút qua lại, nhưng xin cứ yên tâm, tôi sẽ không bởi vậy mà tiết lộ chuyện cá nhân riêng tư của khách hàng. Về thời gian thực hiện cúng bái hành lễ chiêu hồn, có thể đêm nay mới quyết định, Ôn tiểu thư cảm thấy thế nào?”
“Không thể làm tối này luôn sao? Tôi muốn mau chóng nhìn thấy anh ấy.”
“Vào giờ ngọ đến giờ mùi là khi âm khí thịnh nhất, dễ dàng tác pháp, nhưng ban đêm cũng không thành vấn đề, ở nơi mà người chết lúc còn sống thường xuyên lui tới cũng có thể tác pháp.”
“Vậy quyết định là ba giờ chiều, ở của biệt thự của tôi.” Ôn Sở Hoa nói địa chỉ biệt thự, lại lấy chi phiếu từ trong túi xách ra lướt nhanh viết số tiền, ký tên xong đưa cho Trương Huyền, “Đây là tiền đặt cọc, xin vui lòng nhận cho.”
Trương Huyền mỉm cười ra hiệu tạm biệt, nhìn theo Ôn Sở Hoa rời đi, lúc này mới giở chi phiếu ra xem.
Bút tích rõ ràng, tiền đặt cọc nhiều như vậy, vậy khi việc này làm xong tiền công hẳn là rất cao, số tiền này kiếm được so với ở chỗ chiêu tài miêu còn dễ dàng thoải mái hơn.
“Thế nào sư phụ, đệ tử đủ nghĩa khí chứ?”
“Làm tốt lắm!” Trương Huyền vỗ vỗ bả vai Ngụy Chính Nghĩa, tiểu cảnh sát này thực rất có năng lực chiêu tài, cậu quyết định nhận tiểu đồ đệ này.
Nhìn xuyên qua mặt kính thủy tinh cửa quán, nhìn thấy Ôn Sở Hoa lái xe đi xa, Trương Huyền thở dài: “Thẩm Kiện tên kia đúng là rất có bản lĩnh, có thể làm cho Ôn Sở Hoa mê hắn như vậy.”
“Cái này chỉ cần một chiêu chín chữ là có thể làm được – diện mạo tốt, ăn nói ngọt, công phu cao (e hèm, công phu ở đây mọi người có hiểu là nói về cái gì ko ^ ^), sư phụ nếu người xuất chiêu, nhất định quét ngang ngàn quân, đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, so với làm tiểu trợ lý còn dễ hơn.”
Không, một mình chiêu tài miêu là đủ rồi, cậu có thể vì tiền mà bán đứng linh hồn, nhưng là cũng phải xem bán cho ai.
Ba giờ chiều, Trương Huyền đúng giờ đi vào biệt thự của Ôn Sở Hoa, đó là một căn nhà lớn ba tầng có cả bể bơi, chung quanh có trồng nhiều cây xanh râm mát bao quanh, hẻo lánh u tĩnh, xem ra là nơi Ôn Sở Hoa và Thẩm Kiện thường hẹn hò, nhìn thấy biệt thự cao cấp, Trương Huyền nhịn không được ca thán: cùng là tình nhân của kẻ có tiền, sao đãi ngộ lại khác biệt như vậy?
“Sư phụ bỏ cái gì trong rương thế? Nặng như vậy.”
Tiểu đồ đệ Ngụy Chính Nghĩa xách theo rương pháp bảo đuổi theo, cậu ta hôm nay nhà rỗi, tự nhiên phải nhân cơ hội khai mở nhãn giới, đạo sĩ lập đàn thi pháp, hiện tại rất khó nhìn thấy.
“Trang phục và đạo cụ.”
Chiêu hồn cúng bái hành lễ cũng chia thành ba bảy loại, nếu tiền người ta đều đã chi ra rồi, cậu đương nhiên cũng không thể làm qua loa, huống chi có người hỗ trợ mang đồ hộ, mệt không đến lượt cậu.
Ôn Sở Hoa đã ngồi đợi trong phòng khách, chị ta thay đổi mặc một bộ quần áo màu đen, trang sức đều đã tháo ra, xem ra rất coi trọng cuộc cúng bái hành lễ này.
Trương Huyền chọn một góc khất bóng trong phòng khách làm nơi chiêu hồn, lập tế đàn, hôm nay ông trời cũng chiếu cố cho cậu, là một ngày trời nhiều mây, thật đúng là thiên thời, địa lợi, ‘quỷ’ hoà.
Ngụy Chính Nghĩa làm theo yêu cầu đem pháp khí lấy ra, hương đốt cháy tản mùi nhang khói, Trương Huyền thì mặc đạo bào (áo của đạo sĩ), quần áo đạo bào lồng ở bên ngoài đồ thường, chuông chiêu hồn cầm trên tay, nhìn cũng khá là tiêu sái, Ngụy Chính Nghĩa nhìn thấy lại nhíu mày, ghé tai nhỏ giọng nói: “Sư phụ, chúng ta không phải đang diễn phim ma, mặc đạo bào trông có chút là lạ. . . . . .”
Trương Huyền trừng mắt nhìn cậu ta một cái, “Ít nói nhảm, cậu có nhìn thấy đạo sĩ nào mặc tây trang làm phép chưa hả? Cái này gọi là chuyên nghiệp!”
Cậu lấy cán cờ chiêu hồn ra, phất phất vài cái, cán cờ liền từ ngắn biến thành dài, sau đó đem lá cờ treo lên, nhìn đến cán cờ chiêu hồn cũng được làm từ kim loại như cán ô, Ngụy Chính Nghĩa lại cảm thán: “Sư phụ, trang bị của người thật đúng là hiện đại hoá.”
Pháp khí đã chuẩn bị đầy đủ, Trương Huyền đứng ở trước tế đàn miệng niệm thần chú chiêu hồn, chân bước theo cửu cung bát quái, sau đó kiếm được lấy ra, xoay chuyển bay múa, mũi kiếm hất lá bùa viết tên và ngày sinh của Thẩm Kiện lên, đốt cháy giữa không trung, quát: “Quỷ môn khai, âm lộ hành, vong giả quy lai, bất đắc kê đình, cấp cấp như luật lệnh!” (nghĩ là cánh cửa quỷ môn mở ra, người chết trở về theo đường đi cõi âm, không được dừng lại, lập tức tuân lệnh)
Gió lạnh đột nhiên nổi lên giữa vùng đất bằng phẳng, Ngụy Chính Nghĩa rùng mình một cái, vội thối lui sang một bên, khẩn trương nhìn xung quanh.
Gió càng lúc càng lớn, làm mấy bức tranh treo trên tường bay phần phật, đèn treo ở giữa phòng khách cũng hợp với tình hình lúc sáng lúc tối, như là bị chập mạch điện, cảnh tượng vô cùng quỷ dị như trong phim ma, nhưng không được như ý, vong linh chính là không hỗ trợ, không chịu hiện thân.
Đáng ghét, trường hợp cho dù có đáng sợ thế nào mà quỷ không hiện ra thì cũng không được ích gì, người ta tiêu tiền là vì gặp lại tình nhân, cũng không phải đến để xem kịch.
Trương Huyền làm phép nửa ngày vẫn không thấy Thẩm Kiện hiện thân, pháp thuật luyện thành thạo nhất vào thời khắc mấu chốt lại mất linh nghiệm, cậu có chút bực bội, cắn ngón giữa, một giọt máu bắn lên lá bùa, quát: “Hiện thân!”
Làn hương từ giữa tách ra, một cỗ tà khí cường đại đánh tới, Trương Huyền mắt xanh híp lại, dùng kiếm ngăn cản.
Dạo gần đây thần tiên tiểu quỷ, thấy cậu chiêu hồn, mọi người cũng không thèm nể mặt, xem ra là xảy ra vấn đề ở chỗ nào đó, giống như sự kiện ly hồn lần trước, không phải cậu chiêu không được hồn, mà là có người đã khống chế hồn phách của Thẩm Kiện trước.
Âm phong càng lúc càng mạnh, Ôn Sở Hoa đột nhiên thét một tiếng chói tai, xoay người che ngực, Ngụy Chính Nghĩa vội đi đỡ chị ta, đã thấy chị ta ngẩng phắt đầu lên, một đôi mắt màu đỏ hung ác nhìn thẳng mình, cuồng loạn mà tà ác.
“Ôn tiểu thư. . . . . .”
Bên hông bị túm chặt, Ôn Sở Hoa rất nhanh rút ra khẩu súng lục mà Ngụy Chính Nghĩa đeo ngang hông, hướng về phía tế đàn.
“Sư phụ cẩn thận!”
Vên đạn được bắn ra cùng lúc với tiếng hô lớn, Trương Huyền vội lắc người tránh né, trường kiếm được vung lên, đẩy viên đạn đang phóng tới ra.
Đoàng đoàng đoàng!
Viên đạn bắn ra liên hồi, đồ cúng trên đàn tế nháy mắt bị bắn nát, hai người bọn họ đồng thời dùng tốc độ thần tốc núp đến sau đàn tế, cái bàn này chất liệu tốt, đỡ đạn rất thích hợp.
“Người phụ nữ này điên rồi. . . . . .”
Ngụy Chính Nghĩa từ trong giày lại rút ra một cây súng, đây là thói quen của cậu, mang theo hai khẩu súng để phòng ngừa có chuyện, sự thật chứng minh đích xác là như thế.
Ai ngờ súng mới vừa được rút ra, Ôn Sở Hoa liền vọt lại y, họng súng tối om hướng ngay vào giữa trán cậu, gương mặt xinh đẹp điên cuồng vặn vẹo , “Đi chết đi!”
Ngụy Chính Nghĩa cuống quít lăn sang một bên, đạn bắn trúng cán cờ chiêu hồn ở phía sau, gãy thành hai đoạn.
Trương Huyền thuận tay sử dụng kiếm đem một phần cán cờ quăng về phía Ôn Sở Hoa, thừa dịp chị ta không thể nhìn, nhấc chân đá bay súng, Ngụy Chính Nghĩa lao lên, chế trụ tay chị ta, Ôn Sở Hoa mắt lộ ra hung quang, há mồm muốn cắn, một lá bùa đúng lúc dán lên trên trán chị ta, làm cho chị ta trở nên im lặng.
“Không có việc gì chứ?”
Ngụy Chính Nghĩa lòng còn sợ hãi buông tay ra, đi lấy khẩu súng rớt trên sàn, ai ngờ Ôn Sở Hoa đột nhiên lại gào thét nhảy lên, Trương Huyền không phòng bị, bị chị ta đá sang một bên, Ngụy Chính Nghĩa còn chưa kịp lấy súng, đã bị chị ta phá ngang, trơ mắt nhìn thấy chị ta cướp được súng, rồi nhanh chóng chuyển nòng súng về phíaTrương Huyền, bóp cò.
Đoàng!
Giữa tiếng súng chói tai một thứ chất lỏng màu đỏ tươi bay tới, Ôn Sở Hoa thét chói tai quăng khẩu súng, té ngã trên sàn, lập tức một luồng khói đen bay lên không rồi tản ra, Ngụy Chính Nghĩa kinh hồn chưa định, nhìn thấy trên sàn đầy máu tươi, kêu to: “Sư phụ người bị thương?”
“Là hắc cẩu huyết.(máu chó đen)”
Trương Huyền đem bình sứ nhỏ đựng hắc cẩu huyết ném sang một bên, tiến lên nâng dậy Ôn Sở Hoa, trên mặt trên người chị ta đều là máu, đã hôn mê bất tỉnh.
Vừa rồi tình huống thật nguy hiểm, không thể phát hiện ra là cái gì đã bám lên thân Ôn Sở Hoa, nhưng có thể dễ dàng phá bùa của cậu, khẳng định không phải âm hồn bình thường, may mà thời khắc mấu chốt hắc cẩu huyết có tác dụng, nếu không cậu đã trúng đạn.
Ôn Sở Hoa rất nhanh liền tỉnh lại, khi nhìn thấy mình toàn thân đều là huyết, sợ tới mức kêu to, Trương Huyền vội trấn an chị ta, “Đây chỉ là hắc cẩu huyết, vừa rồi có thứ không tốt bám vào thân cô, nhưng giờ thì ổn rồi.”
“Nói như vậy, chắc chắn là có người hại chết Kiện, sợ chúng ta chiêu được hồn của anh ấy phát hiện ra chân tướng, cho nên mới làm hại chúng ta?”
Ôn Sở Hoa không hổ là người lăn lộn trong thương giới, tuy rằng trên mặt tràn đầy hoảng sợ, nhưng suy nghĩ cũng rất rõ ràng, nói ngay vào vấn đề chính.
“Không loại trừ khả năng này, cho nên cô tốt nhất nên thuê vệ sĩ đi theo bảo vệ.”
Trương Huyền dán bùa trừ tà lên khắp nơi ở trong biệt thự, lại vẽ bùa Bắc Đẩu lên trên tay Ôn Sở Hoa, để phòng ngừa âm hồn hại chị ta, Ngụy Chính Nghĩa lấy súng cất đi, rồi cài lại dây lưng phòng hộ. Vừa rồi cậu xem như đã chân chính kiến thức đến uy lực của quỷ, so với bọn tội phạm không biết là cao hơn bao nhiêu cấp, may mà hữu kinh vô hiểm (kinh sợ nhưng không nguy hiểm).
Trên đường trở về, thấy khuôn mặt Ngụy Chính Nghĩa sợ tới mức trắng bệch, Trương Huyền giễu cợt cậu ta, “Sợ à? Màn vừa rồi bất quá chỉ là làm nóng người thôi, chuyện kinh khủng hơn vẫn còn ở phía sau.”
Cậu không nghĩ tới một lời thành sấm, chuyện chiêu hồn Thẩm Kiện đích xác chỉ là màn bắt đầu.
Về đến nhà, Trương Huyền trực tiếp chạy đến sô pha, tứ chi thả lỏng nghỉ ngơi, pháp khí chiêu hồn đều bị đánh nát, cậu vứt đó luôn, không thèm mang về.
“Có phải là tiến hành không thuận lợi không?”
Niếp Hành Phong ở thư phòng xem thị trường chứng khoán, thấy Trương Huyền trở về, liền rót một cốc ca-cao nóng đưa cho cậu, đây là đồ uống tiểu thần côn thích nhất, nhìn vẻ mặt ủ rủ của cậu, Niếp Hành Phong chỉ biết sự tình không được ổn thoả.
“Thuận lợi, thuận lợi đến mức tôi suýt chút nữa đã đi theo diêm vương cùng nhau uống ngọ trà rồi.”
Được chủ tịch hầu hạ, Trương Huyền toàn thân xương cốt đều trở nên mềm đi, buồn bực thoáng cái biến mất, thảnh thơi thảnh thơi uống đồ uống đem chuyện chiêu hồn kể lại.
“Cậu cho rằng việc chiêu không được hồn có liên quan đến cái thứ bám vào người Ôn Sở Hoa? Vậy nó hại Thẩm Kiện là vì cái gì?”
“Thập linh.”
“Thập linh?” Niếp Hành Phong nhăn mặt nhíu mày.
“Chủ tịch, thuật ngữ loại này của đạo gia nói với anh thì anh cũng không hiểu, nói ngắn gọn, chính là Thẩm Kiện bốn trụ đều là thập linh, loại mệnh cách như thế rất hiếm, là thể chất quỷ hồn thích nhất, cho nên những người biết đạo thuật mà có tâm thuật bất chính sẽ giết những người có ngày sinh như thế, nuôi dưỡng tiểu quỷ. Xem ra trực giác của Ôn Sở Hoa rất đúng, cái chết của Thẩm Kiện không đơn giản như vậy.”
“Tôi hình như đã nghe qua từ thập linh này ở đâu rồi. . . . . .”
“Di di, ngoại trừ tôi, còn có ai can đảm ở trước mặt anh tuyên truyền mê tín?” Trương Huyền nhảy dựng lên truy vấn.
Niếp Hành Phong đáp lại cậu là xoay người đi vào phòng bếp nấu cơm.
Trước kia một ngày ba bữa cơm đều là tiểu hồ ly phụ trách, sau khi tiểu hồ ly rời đi, liền giao cho Niếp Hành Phong , tay nghề nấu ăn của Trương Huyền còn kém hơn cả pháp thuật, Niếp Hành Phong căn bản không dám ăn cơm do cậu làm.
“Chiêu hồn không thuận lợi, cậu định làm thế nào?” Làm tốt cơm, Niếp Hành Phong đem đồ ăn bưng ra bàn, hỏi.
“Đến công ty Thẩm Kiện điều tra, xem có… manh mối gì không.”
“Không phải cậu đang tính sau khi ăn xong, lập tức đi điều tra ngay chứ?”
Thấy Trương Huyền ăn như hổ đói, Niếp Hành Phong đoán.
“Chẳng lẽ anh sẽ cho tôi xin nghĩ việc để đi điều tra sao?”
Nghĩ cũng biết không có khả năng, cho nên Trương Huyền quyết định hành động suốt đêm, dù sao giới nghệ sĩ làm việc chẳng phân biệt ngày đêm, nói không chừng buổi tối khí tràng tốt, gặp được mấy đại minh tinh, xin chữ ký và vài thứ khác, cậu lại có thể kiếm thêm được một ít.
“Cho tới bây giờ còn chưa thấy cậu để ý đến công việc như vậy.” Nhìn đến ánh mắt lấp lánh ánh vàng của Trương Huyền, Niếp Hành Phong thực vô lực.
Trương Huyền nhanh chóng ăn cơm xong, đem xúc xắc ném lại, nói: “Trước khi ra ngoài thử vận khí một chút, chủ tịch, anh trước đi.”
Ý đồ phản công của Tiểu thần côn đúng là bất tử.
Niếp Hành Phong uống trà, bình tĩnh tùy tay ném xuống, ba điểm.
“Ba điểm, tôi còn không thắng anh sao?”
Chiêu tài miêu tựa hồ không có gặp may trong việc đánh cược, Trương Huyền sĩ khí dâng trào, cười hì hì lấy xúc xắc quăng, ngay khi xúc xắc ở trên bàn xoay tròn, di động Niếp Hành Phong vang lên.
Anh lấy di động ra, thấy là Phùng Tình Tình, ấn phím nhận cuộc gọi xong được sau lập tức nói: “Tiểu thư, nghiên cứu xác ướp cổ thì mời tìm các nhà khảo cổ học.”
“Không phải, anh Hành Phong, ông nội đã xảy ra chuyện rồi, anh nhanh nhanh đến bệnh viện Thánh An!” Phùng Tình Tình khóc nức nở.
“Anh lập tức đi!”
Vừa nghe ông nội vào bệnh viện, Niếp Hành Phong vội vàng đứng dậy lấy chìa khóa xe, hoảng hốt va vào bàn ăn, khi xúc xắc Trương Huyền ném cơ hồ đã sắp dừng ở sáu điểm lại bị thúc lăn hai vòng, thành công đổi thành hai điểm.
“A, chủ tịch anh xấu lắm, cái này không tính.” (đoạn này sao thấy nó dễ thương quá đi)
Trơ mắt nhìn thấy thắng bại của ván bài bị đảo ngược, Trương Huyền khóc không ra nước mắt, Niếp Hành Phong không để ý đến cậu, đã chạy đi ra ngoài.
“Xảy ra chuyện gì? Chờ tôi.”
Rất ít nhìn thấy chiêu tài miêu bối rối như vậy, Trương Huyền cảm thấy được tính nghiêm trọng của điện báo, cũng không thèm đi điều tra Thẩm Kiện, đuổi theo Niếp Hành Phong.
“Tình Tình nói ông nội vào bệnh viện, tôi phải nhanh đến đó.”
“Để tôi lái xe.”
Theo những hiểu biết của mình với chiêu tài miêu, dưới loại tình huống này khả năng anh ấy không ‘bão xe’ có thể tính là bằng không, vì tránh có chuyện phát sinh, Trương Huyền vội đoạt lấy chìa khóa xe của Niếp Hành Phong.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT