“Tiểu thư Sakurai, xin hỏi Jinguji tiên sinh tại sao lại đột nhiên bị bệnh? Trạng thái tinh thần của ông ấy bây giờ có liên quan gì đến vấn đề linh lực biến mất không?”

“Tiểu thư Sakurai, ngài hiện tại là truyền nhân duy nhất của gia tộc Jinguji, xin hỏi sau này ở giới xem bói có tính toán gì không?”

“Tiểu thư Sakurai. . . . . .”

Sakurai mới từ bệnh viện đi ra, các phóng viên tin tức chờ đợi ở cửa liền như ong vỡ tổ nhào đến đặt câu hỏi, cô cúi đầu cố gắng tránh đi đống phóng viên nhàm chán đó, đẩy xe lăn của ông nội đi về phía trước, kính râm lớn đeo trên mặt che khuất tất cả biểu tình của cô.

Hình ảnh vừa chuyển, một phóng viên mặt hướng về phía màn hình nói: “Theo một vị nhân sĩ có liên quan tiết lộ, gia tộc Jinguji đã chính thức rời khỏi hiệp hội linh học của Nhật Bản, linh lực của Jinguji Masato tiên sinh cũng có thể đã hoàn toàn biến mất, trạng thái tinh thần của ông ấy rất không ổn định, trước mắt đang chấp nhận trị liệu khôi phục sức khỏe, có điều tình hình tựa hồ không lạc quan cho lắm.”

Trên màn hình xuất hiện cảnh quay đặc tả Jinguji Masato, ông ta ngồi lệch người ở trên xe lăn, biểu tình dại ra, khóe miệng vẹo sang một bên, giống như là triệu chứng đột quỵ, Niếp Hành Phong nhớ tới dáng vẻ phong thái của ông ta khi mới gặp, không khỏi im lặng.

Mọi người nói bác sĩ không thể tự khám cho mình, bói toán cũng là như vậy, cho dù Jinguji Masato có thể xem bói cho tất cả mọi người, cũng không thể coi được vận mệnh của chính ông ta, hoặc có lẽ, ông ta tính qua, nhưng lại vẫn muốn nghịch thiên sửa mệnh.

“Tiếp theo là tin tức về thời tiết. Chiều hôm trước ở vùng vịnh gần khu vực hải cảng Tokio phát sinh một hồi sóng thần gió lốc hiếm thấy, tốc độ gió ước tính bảy mươi đến tám mươi km, từ hướng tây bắc, là hiện tượng gió tây bắc trăm năm khó gặp vào mùa hạ. Theo chuyên gia khí tượng phỏng đoán, đây là dòng khí đi đến Siberia nhưng bị luồng khí ở đó đẩy ngược trở lại tạo thành. . . . . .”

Ba người bị nhét vào container trầm xuống biển, sóng thần gió lốc thình lình xảy ra, hai điều này xảy ra ngẫu nhiên, hay là tất nhiên. . . . . .

Tách!

Màn hình TV tối đen, Niếp Hành Phong quay đầu, thấy trợ lý của mình cười hì hì ghé lại ngồi, cầm chén thuốc trong tay, điều khiển từ xa bị cậu ta ném sang một bên.

“Chủ tịch, trước khi quan tâm quốc gia đại sự vẫn là quan tâm bản thân mình một chút đi! Tôi nói với anh, lần này nhất định phải uống, anh thể chất cực âm, lại dính âm khí, hiện tại thật sự là âm tới cực điểm, không hay ho tới cực điểm, giữa ban ngày gặp quỷ cũng là bình thường. Nè, ngoan ngoãn uống nước bùa đi, tôi không tính tiền với anh còn không được sao?”

Lạnh lùng nhìn Trương Huyền tự quyết định, Niếp Hành Phong sắc mặt không thay đổi.

Lần trước chuyện cậu ta lừa mình uống nước bùa còn chưa tính sổ, cậu ta còn dám tính tiền với mình!

Đêm đó anh đích thật là bởi vì bị âm khí xâm thực làm cho té xỉu, nhưng cũng không có nghĩa là anh sẽ uống nước bùa, thân thể anh anh rõ nhất, uống hay không uống nước bùa căn bản đều giống nhau – vẫn gặp quỷ như cũ, một khi đã như vậy, vậy thì tại sao anh phải làm điều thừa đi uống nó?

“Nếu tôi trên người có âm khí, cậu liền phụ trách đem âm khí đánh tan, nếu chút việc đó cậu cũng không làm được, về sau ít ở trước mặt tôi đàm thần luận đạo!”

“Không thể nói như vậy, trạng thái thân thể của anh bây giờ, cho dù là đem cho đạo sĩ cấp cao xem thì cũng chỉ có thể uống phù thủy. . . . . .”

“Phải không?” Niếp Hành Phong cười lạnh: “Lần trước cậu cũng nói muốn biến thành thật thể cần uống nước bùa, Nhưng mà sau đó tôi lại nghe nói muốn thành thật thể có rất nhiều biện pháp, căn bản không cần cái gì nước bùa!”

“Lần đó. . . . . . Ha ha, có điều lần này khác, lần này tôi thực sự không lừa anh . . . . .”

“Lập tức làm cho bát thuốc này biến mất, nếu không cậu liền biến mất cho tôi!”

Trương Huyền nhăn lại đôi mi thanh tú, làm ra bộ dáng tội nghiệp, “Thật sự không có lựa chọn nào khác sao?”

Đáp lại cậu chính là Niếp Hành Phong vươn hai ngón tay ra, lập tức đổi thành ba cái, trước khi biến thành bốn ngón, Trương Huyền nhanh chóng chạy vào toilet đem thuốc đổ.

Nghĩ đến tên duy nhất có thể bán đứng mình, cậu nhịn không được rống to: “Tiểu Bạch chết tiệt, lập tức lăn ra đây cho ta!”

Cửa phòng dưới tiếng la thét chấn động một trận, Hoắc Ly đang ghé vào ngoài cửa nghe lén vội vàng ôm đầu trốn sang một bên, hỏi Tiểu Bạch: “Ngươi làm cái gì mà khiến cho đại ca tức giận như vậy?”

“Cũng không có gì, chính là đem chuyện cậu ta lừa chủ tịch uống nước bùa nói ra mà thôi. . . . . .”

“Mà thôi? Ngươi nói như vậy sẽ hại chết đại ca đấy, Niếp đại ca mà tức giận, nói không chừng sẽ đuổi việc anh ấy.”

“Xì, nếu muốn đuổi thì đã sớm đuổi từ đời nào rồi, ai bảo cậu ta luôn dùng bạo lực đối đãi ta, ta không đem tất cả mọi chuyện của cậu ta đều vạch trần ra là đã muốn có tình có nghĩa lắm rồi.”

Ngẫm lại Trương Huyền mấy lần hung dữ xách cổ mình, Tiểu Bạch cảm thấy được mình vẫn còn rất khoan hồng độ lượng.

Nó đi lại vài bước ở trên người Hoắc Ly, đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu hoài nghi hỏi: “Tiểu hồ ly, ngươi thành thật nói cho ta biết, Trương Huyền rốt cuộc là ai?”

“Namnhân!” Hoắc Ly không hề nghĩ ngợi liền lập tức trả lời.

Tiểu Bạch mắt mèo màu lam nhíu lại, nhìn chằm chằm Hoắc Ly hồi lâu, đột nhiên hít sâu, “Ta thấy ngươi nhất định không biết, đại ca ngươi cậu ta không phải người. . . . . . éo meo!”

Sau cổ bị Hoắc Ly xách lên nhấc tới trước mặt, rất không cao hứng nói: “Tiểu Bạch, tuy rằng đại ca có đôi khi hơi hẹp hòi, nhưng ngươi không thể mắng anh ấy, ngươi còn nói như vậy, ta về sau sẽ không bao giờ … để ý đến ngươi nữa.”

“Thả ta xuống, đáng ghét. . . . . .”

Thân mình nhỏ đúng là không tốt, không thể tự do chi phối hành động của chính mình, Tiểu Bạch tức giận đến không ngừng khua chân loạn xạ trên không.

“Ngươi xin lỗi đi, nếu không ta sẽ không thả.”

“Không nói!”

“Cậu ta quả thực không phải người.” Cắt ngang cuộc cãi vã của hai người, vẫn đứng yên ở cánh cửa đối diện A Sửu thản nhiên nói.

Hai ngày này A Sửu vẫn đi theo bọn họ, không lên tiếng, không làm gì, chính là yên lặng mà tồn tại. Đột nhiên thấy thức thần ít nói mở ‘lời vàng’, hai người đang tranh cãi ầm ĩ đều sững sờ.

Hoắc Ly buông Tiểu Bạch ra, thật cẩn thận hỏi A Sửu, “Tại sao lại nói như vậy?”

“Này, quá đáng, cùng một lời nói, tại sao ngươi lại không phát giận với tên thức thần này! ?” Tiểu Bạch thở phì phì hỏi.

“Bởi vì ta đánh không lại hắn a.” Tiểu hồ ly rất có tinh thần biết mình biết người.

Không có nhìn bọn nó, A Sửu ánh mắt hờ hững nhìn ra ngoài cửa sổ, chậm rãi nói: “Phàm nhân đều có ba hồn bảy vía, đêm đó Keiji nghĩ muốn phá hồn phách của Trương Huyền, chiếm cứ thân thể cậu ta, âm khí nhằm phía Trương Huyền xuyên tim mà qua, nhưng cậu ta lại không bị một tí tổn thương gì, chỉ có một cách giải thích, chính là cậu ta vô hồn vô phách.”

Tiểu Bạch lập tức gật đầu phụ họa: “Còn có một điểm rất quan trọng, lúc Trương Huyền dẫn thiên lôi, ta thấy được hai luồng sáng phía sau cậu ta. . . . . .”

“Tiểu Bạch, ngươi cút vào đây cho ta!”

Cửa phòng đột nhiên từ bên trong mở ra, Hoắc Ly đang dựa vào cửa xui xẻo ngã vào phòng, Tiểu Bạch thì lại tao nhã thong thả bước đi, ngẩng đầu nhìn Trương Huyền, “Chuyện gì?”

“Ngươi nếu còn dám lắm miệng, có tin ta sẽ lập tức đem ngươi đến phố Trung Hoa ở Yokohama làm một mâm long hổ đấu đẹp nhất thiên hạ không! ?” Trương Huyền mắt xanh híp lại, trước mặt mọi người uy hiếp.

“Lão Đại, cậu không biết là hành vi này của cậu đã cấu thành tội đe dọa sao?”

“Ha ha, ta lớn như vậy nhưng là lần đầu tiên nghe nói hóa ra tội đe dọa còn hữu hiệu đối với động vật.”

“Nói không chừng luật bảo vệ động vật có cái này. . . . . .”

Hoắc Ly mới vừa nói xong, đầu liền trúng một cú đánh, Trương Huyền thuận tay xách Tiểu Bạch ném nó tới trên sô pha, đột nhiên phát giác một trận gió lạnh thổi tới, cậu quay đầu nhìn thấy A Sửu yên lặng theo vào, hoảng sợ.

“Please, đại ca, ngươi là thức thần, không phải bối hậu linh (linh hồn luôn đi theo sau), không cần luôn im lặng bay tới bay đi được không? Đúng rồi, vấn đề đều đã được giải quyết, ngươi cũng không cần đi theo chúng ta, nên đi đâu thì cứ đi đi.”

“Ta không có chỗ để đi, nơi nào cũng không có nhà của ta.”

Một đầu tóc bạch kim xõa xuống, che khuất vết sẹo trên trán A Sửu, lại che không được vẻ cô đơn. Nhìn thấy hắn, Niếp Hành Phong tâm động, hỏi: “Ngươi khi còn sống hẳn không phải là người Nhật Bản đúng không? Tại sao lại trở thành thức thần của gia tộc Tamakoshi?”

“Chuyện khi còn sống ta không nhớ rõ, trí nhớ của ta bắt đầu từ khi du hồn. Tổ tiên gia tộc Tamakoshi trên đường tìm kiếm thần chú phục sinh, gặp ta, liền thu ta làm thức thần, sau đó người gia tộc Kikufuma tìm được thuật phục sinh, bọn họ liền mang ta cùng đi tới Nhật Bản.” .

Hóa ra nói đến nói đi thuật phục sinh là từ Trung Quốc truyền tới, nói không chừng cũng có liên quan đến đạo giáo thiên sư bọn họ.

Trương Huyền vội hỏi: “Ngươi bị bắt làm thức thần cho nhà Tamakoshi, nhất định rất không cam tâm đúng không? Tamakoshi Hiroyoshi bị giết ngươi cũng bỏ mặc, sau lại vì cái gì mà tranh thần chú với Jinguji Masato?”

A Sửu ảm đạm cười: “Năng lực không bằng người ta, tại sao lại phải oán hận? Bất quá gia tộc Tamakoshi đời sau lại không bằng đời trước, dần dần pháp chú sai khiến ta thất truyền , nếu không có người lỡ tay đánh vỡ bình hoa mà ta kí thân thì bây giờ ta vẫn còn ngủ say, sau đó ta cảm ứng được thần chú triệu về của Anna, mới chính thức khôi phục linh thể. Thuật phục sinh là do ta quản lý, tự nhiên phải đem nó thu hồi, hơn nữa loại thuật tà ác này đáng ra phải sớm hủy, để tránh khỏi lại rơi vào tay loại tiểu nhân ác độc như Jinguji!”

“Thuật tà ác? Làm cho người chết sống lại hẳn là chuyện tốt chứ?” Hoắc Ly chần chờ nói.

“Chuyện tốt?” A Sửu cười lạnh một tiếng: “Gia tộc Tamakoshi và gia tộc Kikufuma suốt mấy trăm năm đã cùng nhau thực hiện thuật phục sinh ba lần, người thi thuật không một ai sống thọ và chết yên ổn. Sinh tử luân hồi chính là thiên đạo, làm chuyện nghịch thiên làm sao có thể sẽ có kết quả tốt được? Chỉ sợ lúc trước người đưa thần chú phục sinh cho gia tộc Kikufuma. căn bản là không có cái gì hảo tâm.”

Niếp Hành Phong tâm sinh kính ý (tôn kính) đối với vị nam tử trước mặt này, hỏi: “Hiện tại truyền nhân cuối cùng của gia tộc Tamakoshi đã qua đời, ngươi sau này có tính toán gì không?”

“Sổ cao nghìn trượng, lá rụng về cội.”

Tóc trắng tung bay, A Sửu nhìn bọn họ, đôi mắt đen tản mát ra sự sáng rọi khác thường, chậm rãi nói: “Ở dị quốc tha hương du đãng lâu như vậy, ta muốn trở về. . . . . .”

Thấy ánh mắt mọi người đều nhìn về phía mình, Trương Huyền lập tức kêu to: “Không bàn nữa! Ta đã phải thu nhận một con tiểu hồ ly ngốc nghếch, một con mèo nhỏ đáng ghét, nếu tiếp tục thu nhận thêm du hồn nữa thì nhà của ta có thể mở vườn bách thú rồi, chuyện gì đều có thể thương lượng nhưng chuyện này không bàn nữa! Này này, ngươi lại đây cũng vô dụng. . . . . .”

A Sửu chậm rãi tiến lên, mắt không thèm nhìn Trương Huyền, hướng về phía Niếp Hành Phong, vén vạt trước của áo dài, khụy một đầu gối xuống, cung kính cúi người quỳ xuống.

“Chủ nhân, hãy thu nhận ta, hãy để cho ta được vĩnh viễn ở bên cạnh hầu hạ người trong những năm tháng sau này.”

Gì! ?

Làn đầu tiên trong cuộc đời, trên trán Trương Huyền toát ra ba đường gân xanh.

Chỉ một ngón tay về phía A Sửu, lại chỉa chỉa Niếp Hành Phong, lắp bắp hỏi: “Này này này, ngươi có lầm không? Là ta cứu ngươi từ chỗ Jinguji ra, phải bái lễ cũng nên hướng ta bái mới đúng, sao lại là anh ta được? Nhìn cho rõ ràng, ta mới là truyền nhân thiên sư chính tông nha!”

“Ta đã xem thật sự rõ ràng, Niếp Hành Phong mới xứng làm chủ nhân của ta!”

Đêm đó từ khi lần đầu nhìn thấy Niếp Hành Phong, ngoài xúc động hưng phấn còn có cả loại cảm giác cực độ thân thiết. Người đàn ông trầm tĩnh cơ trí này, trên người có loại hơi thở vô hình, làm cho hắn lòng sinh kính ngưỡng, có trực giác nói rằng, anh ta chính là người mà mình sẽ đi theo suốt đời.

“Uy, ngươi là không phải ở Nhật Bản làm thức thần làm thành quen đi? Xã hội hiện đại đề xướng tự do bình đẳng, ngươi hẳn là tìm một chỗ khoái khoái lạc lạc làm quỷ tự do, không cần quen tính nô dịch nhìn thấy một người liền kiên quyết đòi làm người hầu của người ta được không? Ngươi không cần thấy anh ta rất có tiền mà nghĩ ăn bớt, ta nói cho ngươi, chiêu tài miêu hắn còn phải tự chiêu tài cho mình, sẽ không chiếu cố đến ngươi. . . . . .”

“Đại ca, anh làm cái gì vậy?” Hoắc Ly đem người đang lảm nhảm kéo đến một bên, nhíu mày nói: “Chính anh nói không cần người ta còn ở nơi này lải nhải cái gì?”

“Ta không cần hắn là một chuyện, hắn ánh mắt thiển cận, nhìn không tới ta truyền nhân thiên sư chính tông là chuyện khác. Ta cùng chiêu tài miêu đứng chung một chỗ, phàm là người có điểm ánh mắt đều nhìn ra được có tư cách làm hắn chủ nhân chính là. . . . . .”

Hoắc Ly và Tiểu Bạch cùng một ý nghĩ, đồng thời nâng ngón tay chỉ về Niếp Hành Phong.

“Hai con vật ăn cây táo, rào cây sung này!”

Trương Huyền vung tay đập bọn nó mỗi người một cú, lại vội vàng tiến đến bên cạnh Niếp Hành Phong, nói: “Chủ tịch, ngươi thể chất đã muốn âm tới cực điểm rồi, không nên lại học người ta dưỡng tiểu quỷ , người này giao cho tôi đi, tôi giúp anh xử lý. . . . . .”

“A Sửu là tên của ngươi sao?” Cắt ngang lời Trương Huyền, Niếp Hành Phong hỏi A Sửu.

“Không, ta nguyên danh là Nhan Khai, chỉ vì tướng mạo xấu xí, cho nên tất cả mọi người xưng hô ta như vậy, lâu ngày nguyên danh cũng không đươc sử dụng nữa.”

“Nhan Khai, tên này rất hay, cũng xứng với ngươi, hơn nữa ta không cảm thấy ngươi xấu, tướng mạo rất tuấn mỹ dễ bị thiên đố (trời đố kị), vết sẹo này lại vừa lúc ngăn trở tai kiếp cho ngươi. . . . . .”

“Chủ tịch anh học bói toán lúc nào thế? Tôi đã nói anh âm khí quấn thân, nhất định xảy ra vấn đề, anh xem ánh mắt của anh cũng bị hoa mất rồi, hắn còn không kêu xấu? Vết sẹo trên trán kia đủ xấu, nếu mặt đen một chút thì đóng bao thanh thiên cũng không cần hoá trang. . . . . .”

Trương Huyền giơ tay đặt lên trán Niếp Hành Phong, bị anh đẩy ra, gầm nhẹ: “Shut up!”

Ở cùng với tiểu thần côn, không muốn nói những lời thô tục là rất khó. Nói mình có vấn đề, mắt cậu ta mới là có vấn đề. Luận về diện mạo, Nhan Khai tuyệt đối còn hơn cả bọn họ, hơn nữa vết sẹo đó làm cho anh lòng thấy thương xót, cũng làm anh cảm thấy thân thiết, nếu theo như lời người học đạo quen biết nhau là ‘duyên’ vậy thì người đàn ông tính tình lãnh đảm này ngay từ đầu là đã có duyên với anh.

Nhan Khai mặt lộ vẻ vui sướng, cung kính cúi đầu nói: “Tạ ơn chủ nhân cát ngôn (lời may mắn tốt lành của chủ nhân).”

“Nhưng ta chỉ là một người bình thường, ta không cảm thấy ta có tư cách làm chủ nhân của ngươi, như vậy đi, ta mang ngươi trở về, trước khi ngươi gặp được chủ nhân chân chính, có thể ở tạm nhà của ta.”

“Vâng, chủ nhân.”

Nhan Khai lãnh đạm ít lời, không có nói cho Niếp Hành Phong, chính mình hiện tại đã quỳ gối cúi lạy, anh cũng đã tiếp nhận, chẳng khác nào thừa nhận khế ước phân chủ tớ này, suốt đời cũng không thể sửa đổi.

Trương Huyền lại trừng lớn mắt, kêu: “Không phải đâu, anh dễ dàng như vậy cho hắn vào cửa ? Đãi ngộ rất không công bằng, tôi vào được cửa nhà anh còn mất. . . . . .”

Người này, tại sao mà chuyện gì qua miệng của cậu ta ý nghĩa liền hoàn toàn thay đổi vậy chứ?

Niếp Hành Phong mắt lạnh quét ngang, dưới thần uy của chủ tịch, Trương Huyền quả nhiên không dám nói thêm nữa lời, giơ hai ngón tay ở trên miệng làm cái dấu × nho nhỏ.

Niếp Hành Phong lại quay đầu hỏi Nhan Khai, “Như vậy, ta nên làm thế nào mang ngươi trở về?”

Nói đến đạo thần, anh chính là dốt đặc cán mai, nhưng không thể để Nhan Khai giống như bối hậu linh đi theo sau mình.

Niếp Hành Phong nhìn Trương Huyền, hy vọng cậu ta chỉ điểm một chút, Trương Huyền lại quay đầu sang một bên, coi như không nhìn thấy.

Nhan Khai mỉm cười: “Thỉnh chủ nhân cho phép.”

Thân mình nhoáng lên một cái, đã hóa thành một luồng sáng bạc nhập vào trong đồng hồ của Niếp Hành Phong. Trương Huyền kinh hãi, mắng: “Thức thần chết tiệt, chiêu tài miêu thể chất chí âm, ngươi còn ở gần anh ta như vậy, muốn hại chết anh ta sao hả?”

“Đây chỉ là tạm thời, đợi đến khi về đến nhà chủ nhân, ta sẽ tìm chỗ ở khác.”

Tìm chỗ ở khác? Người này thoạt nhìn thanh cao kiêu ngạo, không ngờ công phu ăn bám so với cậu còn cao hơn.

Trương Huyền xông lên định lấy cái đồng hồ, bị Niếp Hành Phong tóm lại đẩy ngồi lên trên sô pha.

“Đau đau đau, chủ tịch, xuống tay nhẹ nhàng một chút.”

Niếp Hành Phong tay nhẹ nhàng đập vào cổ cậu, nói: “Vậy ngồi im cho tôi.”

Hắn buông ra thủ, hỏi hai con vật còn ở một bên xem náo nhiệt, “Hôm nay thời tiết không tồi, ngồi mãi ở khách sạn thì quá lãng phí, các ngươi có muốn đi chỗ nào không?”

“Có a, đi thiên đường mua sắm!”

Cái lợi trước mắt, căn bản không để ý tới đại ca còn nằm ở sô pha, Hoắc Ly lập tức nhấc tay đề nghị.

“Còn có chùa miếu, bên chỗ Asakusa có rất nhiều miếu thờ nổi tiếng, ta muốn đi.” Tiểu Bạch thêm vào.

~~~~~~~~~

Asakusa là một huyện ở Taito, Tokyo , Nhật Bản nổi tiếng về các ngôi chùa và là nơi có rất nhiều lễ hội là một trong những khu vui chơi giải trí ở Tokyo

~~~~~~~~~~~

“Tốt lắm, đi thu thập một chút, chúng ta giữa trưa ra ngoài ăn cơm, buổi chiều đi dạo phố.”

“Oa!”

Hoắc Ly ôm lấy Tiểu Bạch chạy tới phòng bên cạnh lấy ba lô, Niếp Hành Phong mặc áo khoác, đi ra cửa thấy Trương Huyền còn nằm sấp trên sô pha giả chết, liền hỏi: “Cậu không đi sao?”

Giọng nói rầu rĩ từ dưới gối ôm truyền đến, “Không có tiền. . . . . .”

Tiền trong ví chỉ còn tiền xu, ngay cả tiền mua vé máy bay quay về cậu cũng không có, nào dám đi ra ngoài chơi.

“Tôi nói là sẽ bắt cậu trả tiền sao?”

Trương Huyền vội ngẩng đầu, mặt tươi cười: “Tôi đi, đi, chủ tịch, yêu chết anh mất!”

Nhờ Niếp Hành Phong, Trương Huyền cùng Hoắc Ly, Tiểu Bạch vui vẻ hưởng thụ cuộc sống quý tộc một ngày. Sau khi được ăn thịt bò Matsukasa nướng, Niếp Hành Phong dẫn bọn hắn đi thiên đường mua sắm ở Roppongi chọn cho Hoắc Ly mấy bộ quần áo sa hoa, Tiểu Bạch chính là nguyên bộ đích sủng vật dùng khăn quàng cổ cùng sức liên, cũng thanh toán luôn tiền đống quần áo Trương Huyền tự do chọn lựa. Thấy Niếp Hành Phong trả tiền với thái độ phóng khoáng như vậy, Trương Huyền trong lòng vô cùng hối hận vừa rồi không chọn thêm mấy bộ, dù sao cơ hội quang minh chính đại ăn bớt như vậy không nhiều.

(Roppongi là một huyện của Minato, Tokyo , Nhật Bản , Khu vực này có rất nhiều quán bar, câu lạc bộ đêm, câu lạc bộ strip, nhà hàng, câu lạc bộ chiêu đãi viên, cabarets , và các hình thức giải trí khác)

Mua sắm xong, Niếp Hành Phong bảo nhân viên cửa hàng đem đồ đưa về khách sạn, sau đó lên tàu điện đi Asakusa. Anh đã nhờ pháp sư pử đó siêu độ cho Aota Shigeru, Anna và Wakabayashi Ibu . Sau ngày thuật phục sinh thất bại, thi thể của Aota Shigeru xuất hiện trên bãi cỏ ở phía dưới phòng giám định, bị công nhận là hi sinh vì làm nhiệm vụ, mặc kệ trong sở cảnh sát nghĩ thế nào về chuyện này, ít nhất ở mặt ngoài vẫn bận tâm đến danh dự của Aota, anh nghĩ Aota Shigeru hẳn là có thể tâm vô vướng bận mà đầu thai.

Asakusa Kaminarimon là thắng cảnh du lịch, cho dù sắp tới chạng vạng, du khách ngắm cảnh vẫn như cũ nối liền không dứt. Bọn họ theo dòng người đi qua cửa, chùa ngũ tầng, rồi đi vào chính đường của chùa Asakusa, nhìn thấy tượng Quan Thế Âm Bồ Tát trước mặt, Trương Huyền đột nhiên hỏi: “Chủ tịch, tôi vẫn quên hỏi anh, một tám bảy một rốt cuộc là cái gì ý tứ?”

~~~~~~~~~~

(Kaminarimon là một cửa đền Sensoji. Cửa có một chiếc đèn lồng màu đỏ khổng lồ là một cột mốc nổi tiếng ở Asakusa. Các ký tự Trung Quốc bằng văn bản về lồng đèn này nói “sấm sét” và “cửa khẩu” (kaminari-mon). )

~~~~~~

“Nước có thể đưa thuyền, cũng có thể lật thuyền, gia tộc Kikufuma tìm được thần chú có thể làm cho tử linh sống lại, nhưng ở sau cùng bỏ thêm cả cấm chú lệnh cánh cửa âm ty đóng lại, bát quái bốn vị kia chính là chìa khóa mở ra cấm chú . Ngũ viên là loại tiền xu có lỗ ở giữa được sản xuất thời Chiêu Hoà năm hai mươi ba, nhưng đồng ngũ viên kia trên mặt lại khắc Minh Trì năm thứ tư, cũng chính là năm 1871dương lịch, chỉ cần là người có hiểu biết một chút sẽ phát hiện ra tiền xu có vấn đề, nó là manh mối cuối cùng Anna cung cấp cho chúng ta.”

Đây cũng là nguyên nhân Anna không hủy diệt phù chú, thiện ác phân thành hai bên, phù chú cũng là như vậy. Làm hậu nhân gia tộc Kikufuma, Anna không có quyền lực hủy diệt thần chú, lại có thể chỉ ra cấm chú khắc chế nó.

“Nhưng anh làm sao biết là bốn con số đó?” Trương Huyền lấy tiền xu ra lật nhìn xem, nhịn không được lại hỏi: “Mặt trên viết là Minh Trì năm thứ tư, có lẽ chỉ cần nhảy đến phương vị『 bốn 』là được.”

“Tôi đoán thôi.” Nhìn thấy tượng phật trước mắt, Niếp Hành Phong thản nhiên nói.

Anna là cô gái thông minh, cô hẳn là sẽ không bày ra theo kiểu mọi người liếc mắt một cái là có thể đoán được.

“Cái gì! Anh đoán!”

Không đếm xỉa đến du khách chung quanh, Trương Huyền lên tiếng rống to: “Anh chỉ bằng suy đoán liền đẩy tôi đi chịu chết, anh có biết tình huống lúc đó có bao nhiêu nguy hiểm hay không hả, có thể tôi đã bị oán linh kéo vào địa ngục đấy!”

“Nhưng bây giờ cậu không phải vẫn sống rất tốt sao?”

“. . . . . .”

Trương Huyền bị nghẹn một hồi nói không nên lời, mắt xanh trừng lớn, rống: “Tôi hiện tại còn sống cũng không có nghĩa là anh làm đúng! Tôi mặc kệ, công việc lần này rất nguy hiểm, trợ lý kiêm bảo tiêu, còn kiêm luôn thiên sư, tôi yêu cầu trả ba lương. . . . . .”

“Đem đồng tiền xu kia cho tôi.”

Trương Huyền do dự một chút, đem tiền xu đưa cho Niếp Hành Phong, “Làm gì?”

Niếp Hành Phong tiếp nhận nhìn nhìn một chút, ngón tay bắn ra, tiền xu bay xẹt thành một đường vòng cung xinh đẹp, rớt vào trong hòm tiền lớn trước tượng phật.

“Tiền xu của tôi!”

Trương Huyền đau lòng kêu to, đó là bảo bối cậu muốn lưu lại làm kỷ niệm, chủ tịch sao lại có thể như vậy, hỏi cũng không hỏi liền ném xuống , anh ta căn bản là không phải là chiêu tài miêu, rõ ràng chính là bại tài miêu (ngược lại với chiêu tài miêu, xua đuổi tiền ^_^)!

“Thần chú có thể làm cho tử linh sống lại, hiện tại chỉ còn tồn tại trong đầu Jinguji Masato, mà ông ta hiện tại đầu óc đã như một kẻ ngu ngốc, cho nên, thần chú phục sinh có thể nói là vĩnh viễn tiêu thất. Đồng tiền xu ngũ viên này vốn có lẽ rất có giá trị, nhưng nếu thần chú phục sinh đã biến mất, nó bất quá cũng chỉ là đồng tiền xu bình thường.”

Niếp Hành Phong chấp tay hành lễ, hướng về phía Quan Âm nhắm mắt cầu nguyện, thản nhiên nói: “Trong tiếng Nhật, ngũ viên và duyên phận phát âm giống nhau, cho nên, khi cầu nguyện ném ngũ viên vào có ý là hợp duyên.”

“Thật không?”

Trương Huyền hai mắt từ lửa giận lập tức hóa thành ý cười sáng lạn, vội vàng lấy ví tiền ra, tìm ra tất cả xu ngũ viên ở bên trong, đem hai đồng đưa cho Hoắc Ly và Tiểu Bạch, còn lại toàn bộ đều ném vào hòm tiền.

Hoắc Ly và Tiểu Bạch cũng đem ngũ viên tung vào đó, học theo bộ dáng của Niếp Hành Phong vỗ tay cầu nguyện.

“Bồ Tát phù hộ tiểu hồ ly về sau có thể trở nên thông minh một chút.”

“Bồ Tát phù hộ Tiểu Bạch tương lai có thể biến thành người.”

Nghe bọn nó nói, Trương Huyền ghé ghé đến bên người Niếp Hành Phong, nhỏ giọng hỏi: “Chủ tịch, anh cầu cái gì thế?”

“Không thể nói, nếu không sẽ không linh .”

Niếp Hành Phong xoay người đi ra đại điện, Trương Huyền chưa từ bỏ ý định, vội vàng đuổi theo, nói: “Chúng ta trao đổi được không? Người ta nói trao đổi với nhau, thì cầu nguyện vẫn sẽ linh nghiệm.”

“Được, cậu nói trước đi.”

Trương Huyền nháy mắt mấy cái, cười nói: “Tôi cầu Bồ Tát phù hộ làm cho tôi cả đời đều có thể ở bên cạnh chiêu tài miêu, làm cho anh đừng quá keo kiệt, cố gắng giúp tôi chiêu tài về trong bảo khố. Tới phiên anh.”

Liếc liếc mắt nhìn đôi mắt màu xanh tản ra hào quang tràn đầy vẻ kỳ vọng, Niếp Hành Phong hỏi lại: “Tôi có nói sẽ trao đổi với cậu sao?”

“A! Sao lại có thể như vậy! Rất đê tiện ! Lừa tôi nói ra bí mật, chính mình lại không nói, chết tiệt chiêu tài miêu! Không được đi, tôi còn chưa nói xong đâu, đợi tôi. . . . . .”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play