Khác với buổi mai táng lớn hoành tráng khi Lâm Thuần Khánh mất lúc trước, chuyện hậu sự của Trương Lạc làm rất yên lặng. Toàn bộ nghi thức mai táng từ đầu đến cuối đều do Mã Linh Xu một tay tổ chức. Không phô trương cũng không quá sơ sài, giống như Trương Lạc lúc còn sống, làm việc vô cùng đơn giản.
Nhiếp Hành Phong ra khỏi hội trường mai táng, ngoài cửa hơi lạnh. Mã Linh Xu không thông báo cho các đồng nghiệp tu đạo, Trương Lạc đã không hỏi sự đời lâu rồi, dường như không cần phải liên lạc với ai sau khi mất. Bởi vậy trong những người tới viếng, phần lớn đều là người Nhiếp Hành Phong không quen biết.
Anh lên xe, thay áo vest đen. Ngân Mặc ngồi trên ghế lái, đợi anh chỉnh trang xong, đang định lái xe đi thì một bóng đen chạy rất nhanh đến. Sau khi mở cửa xe liền ngồi vào trong, ra là Chung Khôi.
“Mã tiên sinh nói mọi việc làm xong hết rồi, tiếp theo tự anh ấy làm là được, bảo tôi về cùng các anh.”
Nhiếp Hành Phong đoán rằng so với lý do đó, Mã Linh Xu không muốn Chung Khôi tiếp xúc với người tu đạo hơn. Anh gật đầu, xe liền chạy. Chung Khôi nhìn sắc mặt Nhiếp Hành Phong, nhỏ giọng hỏi: “Trương Huyền vẫn không có tin tức, Chủ tịch rất lo lắng đúng không?”
Tên này hỏi thừa, hơn nữa còn là lời thừa khiến người ta khó chịu.
Ngân Mặc lái xe đằng trước không nhịn được trừng mắt với Chung Khôi qua kính chiếu hậu. Hamburger nằm trong túi áo hắn ngủ gật cũng nghe thấy, ló đầu ra thăm dò. Sau khi cân nhắc đây không phải là chủ đề hay, nó lại rụt đầu về.
Dường như cũng phát hiện bản thân hỏi không được ổn lắm, Chung Khôi vội vàng giải thích: “Ý của tôi là các anh không cần phải lo lắng cho Trương Huyền đâu. Anh ấy sẽ không sao, hơn nữa bây giờ chắc chắn đang sống rất tốt.”
“Vì sao?” Rốt cuộc không nhịn được, Hamburger xen miệng hỏi.
“Trực giác. Ngươi biết giữa ta và Trương Huyền có tâm lý cảm ứng. Hiện giờ anh ấy đang ăn ngon ngủ yên, sống còn tốt hơn mấy người chúng ta.”
“Ta cảm thấy vấn đề tâm lý cảm ứng này, tất cả mọi người ở đây đều có quan hệ gần với Trương Huyền hơn ngươi. Nếu có cảm ứng, hẳn phải là Chủ tịch đại nhân có cảm ứng đầu tiên mới đúng.”
Hamburger vừa chế giễu xong, Ngân Mặc vội vàng hỏi: “Anh ta đâu? Anh ấy có ổn không?”
Chung Khôi ngẩn ra, lắc đầu: “Ta không cảm ứng được Ngân Bạch. Các ngươi là anh em, hắn có sao không ngươi hẳn phải rõ ràng hơn ta chứ?”
Hamburger rúc đầu vào túi Ngân Mặc nén cười. Chung Khôi lại chọc đúng vào chỗ đau người ta không muốn đối diện. Nhưng vừa vặn đây cũng là chuyện nó muốn biết, cho nên nó không cắt ngang, nghe trái tim Ngân Mặc vội nảy lên mấy cái, sau đó hắn rầu rĩ nói: “Không biết, anh trai đánh ta ngất xỉu rồi bỏ đi. Sau khi ta tỉnh lại chỉ thấy người giấy thế thân của anh ấy nhắn lại. Ta đã rất cố gắng dùng linh lực để trao đổi với anh ấy, nhưng bên anh ấy không phản ứng chút nào.”
Nếu không phải quá lo cho Ngân Bạch, Ngân Mặc căn bản sẽ không nói những lời này với người ngoài. Anh em họ đồng tâm, không thể trao đổi chỉ có hai khả năng, một là Ngân Bạch xảy ra chuyện, hai là Ngân Bạch từ chối liên lạc với hắn. Nhưng bất kể là khả năng nào, cứ tiếp tục im lặng đều không có lợi, vì vậy Ngân Mặc lựa chọn hợp tác với Nhiếp Hành Phong, lấy lá thư Ngân Bạch để lại trước khi mất tích đưa cho Nhiếp Hành Phong.
Nhiếp Hành Phong nhận lấy bức thư mở ra. Bên trong nhắn lại rất đơn giản, chỉ nói mình đi theo Phó Yên Văn, chỉ cần hắn nghe theo mệnh lệnh của Phó Yên Văn, thì sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, bảo Ngân Mặc không cần lo lắng vân vân.
“Chắc chắn là Phó Yên Văn ép anh ấy. Chúng ta không phải là đối thủ của Phó Yên Văn, anh ấy sợ hắn sẽ làm hại ta nên mới nghe theo lời hắn.”
Nghe Ngân Mặc tức giận thanh minh xong, Hamburger hỏi: “Nếu nói vậy, Phó Yên Văn bảo Ngân Bạch giết Trương Huyền để bảo vệ ngươi, Ngân Bạch cũng đồng ý à?”
“Ta không cần bảo vệ!”
“Trên thực tế lần nào xuất phát điểm của Ngân Bạch cũng là vì ngươi.”
“Anh em như thể tay chân, có thể hiểu được mà.” Cắt ngang tranh luận của họ, Chung Khôi hòa giải: “Hơn nữa Ngân Bạch cũng sẽ không biết Trương Huyền.”
“Đúng vậy, bởi vì người Phó Yên Văn thực sự muốn đối phó không phải là cậu ấy.”
Nhiếp Hành Phong ra mặt, ba người dừng cãi cọ. Thấy anh cầm bức thư đọc đến xuất thần, không ai dám quấy rầy nữa. Ngân Mặc lái xe, Hamburger tiếp tục ngủ, Chung Khôi hơi buồn chán, cúi đầu chơi điện thoại của mình.
Nhiếp Hành Phong đọc thư, suy nghĩ xem Phó Yên Văn sẽ làm thế nào tiếp theo. Vì sao hắn cố tình bắt Ngân Bạch, Ngân Bạch không phải là một thuộc hạ trung thành, nếu Phó Yên Văn đã có Trương Chính trợ giúp, sự tồn tại của Ngân Bạch càng không quan trọng. Nếu trực giác của Chung Khôi chính xác, Phó Yên Văn chỉ giam giữ Trương Huyền, mục tiêu của hắn đang ở bên cạnh mình: Chung Khôi chết rồi còn sống lại nhất định khiến Phó Yên Văn cảm thấy sợ hãi, hắn không phân biệt được Tê Nhận thực sự là thanh nào, cho nên sẽ ngóc đầu trở lại.
Bên cạnh vang lên tiếng cười, Nhiếp Hành Phong ngẩng đầu, thấy Chung Khôi đang cười vui vẻ với cái điện thoại. Phát hiện anh đang nhìn, Chung Khôi đưa điện thoại cho anh, hỏi: “Chủ tịch anh thấy bức nào có ý nghĩa làm kỷ niệm nhất?”
Theo đoạn phim chạy, bài vị có khảm ảnh Chung Khôi, ảnh chụp bản thân Chung Khôi, ảnh chụp bộ xương khô, ảnh chụp mặt nạ, và ảnh chụp bộ xương mặc quần áo lần lượt lướt qua. Hamburger nhảy lên vai Ngân Mặc cùng xem, tấm tắc khen: “Ảnh chụp nghệ thuật quả nhiên có trình độ, tiền bối Chung Chung cậu đúng là kẻ chiến thắng trong cuộc đời.”
“Tôi quyết định dùng một cái làm avatar Facebook của tôi, các anh thấy cái nào có cá tính nhất?”
“Cái nào cũng rất cá tính, khó mà chọn một.”
Mặc kệ Hamburger chế giễu, Chung Khôi tiếp tục hăng hái xem. Nhiếp Hành Phong lúc đầu không để ý, nhưng khi Chung Khôi lật đi lật lại ảnh chân dung của mình, trong đầu anh chợt nghĩ ra vấn đề bản thân vẫn luôn cảm thấy nghi hoặc. Đêm đó Phó Yên Văn vốn định đối phó với cậu và Trương Huyền, nhưng giữa chừng đột nhiên chuyển sang Mã Linh Xu. Để cứu Mã Linh Xu, Chung Khôi mới bị Tê Nhận đánh bị thương. Anh luôn cảm thấy chuyện phát triển vô cùng đột ngột, nhìn từ tình huống lúc đó, người Phó Yên Văn muốn giết không phải là Mã Linh Xu, mà là Chung Khôi!
Chung Khôi có thứ gì khiến Phó Yên Văn muốn đưa cậu ta vào chỗ chết? Chắc chắn là không có, chứ nếu không Phó Yên Văn đã ra tay từ rất lâu trước đó rồi. Chỉ mỗi sự xuất hiện của cậu ta đêm đó mới khiến Phó Yên Văn dậy lên sát khí, cậu ta đã làm gì? Hay là tình huống lúc đó của cậu ta khiến Phó Yên Văn không thể tha thứ?
Nhiếp Hành Phong cầm lấy điện thoại di động, mở ảnh chụp mặt nạ Ngân Bạch vẽ cho Chung Khôi, hỏi Ngân Mặc: “Ngân Bạch, hình vẽ này ở đâu ra?”
“… Không biết, lúc ban ngày anh trai chỉ nói nhìn thấy gương mặt này, Phó Yên Văn nhất định sẽ sợ hãi.” Dừng một chút, Ngân Mặc lại nói tiếp: “Tôi còn tưởng anh trai nói đùa, không ngờ Chung Khôi lại bị giết…”
“Chẳng trách ngươi muốn quỳ trước bài vị của Chung Khôi, thì ra anh em các ngươi chịu trách nhiệm quá nửa về cái chết của hắn.” Hamburger dùng cánh vỗ hắn: “Các ngươi còn có bí mật gì chưa nói, đừng thừa nước đục thả câu, mau phun hết ra.”
“Chỉ có thế thôi, hết rồi. Anh trai cũng không nói có chuyện gì, chỉ dặn dò tôi nói xin lỗi Chung Khôi, bảo anh ấy không cố ý.”
Bởi sốt ruột, Ngân Mặc cau chặt mày. Thấy hắn không giống nói dối, Hamburger than thở: “Ngân Bạch rốt cuộc làm gì mà ngay cả em trai cũng giấu?”
“Dù sao tôi cũng sống lại rồi, chuyện này cứ để nó qua đi là được.”
Chung Khôi rộng lượng phất tay, tỏ ý mình không để ý. Nhiếp Hành Phong lại như có điều suy nghĩ, sau đó đọc một địa chỉ, nói với Ngân Mặc: “Lái xe tới đây.”
Ngoài Ngân Mặc ra, hai người khác đều rất quen thuộc địa chỉ ấy. Đó chính là khu nhà ổ chuột mà kiến trúc sư Thường Vận đang ở. Chung Khôi không biết tại sao lại tới đó, hỏi: “Đôi vợ chồng trợ lý ấy không phải đã qua đời từ lâu rồi sao? Chủ tịch muốn hỏi thăm gì về họ?”
“Tôi không hỏi thăm trợ lý, tôi muốn đi tìm bà cụ từng nói chuyện với cậu.”
Bà cụ ở dưới nhà trợ lý kia, lúc tán gẫu với họ từng nói về người giống Chung Khôi, nhưng lúc đó không ai để ý, hiện giờ Nhiếp Hành Phong phát hiện người đó vô cùng quan trọng.
***
Đến nhà trọ, Nhiếp Hành Phong xuống xe, đi đến trước cửa nhà bà cụ. Chuông cửa vang lên rất lâu mới có một người đàn ông trung niên ra mở, nghe họ nó tới thăm bà vụ, ông ta buồn khổ gục đầu xuống, nói: “Mẹ tôi vừa qua đời thời gian trước rồi.”
Không trùng hợp vậy chứ?
Mọi người nhìn nhau, Nhiếp Hành Phong hỏi: “Chuyện xảy ra khi nào? Lần trước tôi gặp cụ nhà, tinh thần bà vẫn còn tốt cơ mà.”
“Hơn một tuần trước, tim của bà vốn không tốt lắm, đêm đó lên cơn đau tim liền đi.”
“Trước khi đi có nói gì không?”
Thấy Ngân Mặc gặng hỏi, người đàn ông lộ vẻ cảnh giác: “Các anh là…”
“Lúc trước tôi tới thăm bạn từng được cụ nhà đón tiếp, cho nên lần này tiện đường tới đây nói lời cảm ơn.”
Nhiếp Hành Phong tìm cái cớ lấy lệ, lại nói lúc trước mình không biết nên không chuẩn bị gì, lấy ra một xấp tiền hương hỏa đưa cho người đàn ông. Không thể không nói danh ngôn tiền bạc của Trương Huyền lại có tác dụng, người đàn ông nhận món tiền hương hỏa hơi to, lại thấy Nhiếp Hành Phong có khí chất bất phàm, ông ta không dám lạnh nhạt nữa, ân cần mời họ vào nhà ngồi, lại mang chuyện mẹ mình trước khi chết kể lại cho họ nghe.
Ảnh chụp bà cụ treo ở phòng khách, nhìn tuổi của bà cụ cũng coi như sống thọ, điều duy nhất khiến người nhà bất an trong lòng là mấy hôm trước bà cụ la hét ầm ĩ là gặp ma.
“Gặp ma gì cơ?” Chung Khôi nóng ruột, người đàn ông vừa kể xong, cậu ta đã hỏi lại ngay.
“Chúng tôi cũng không biết, nhà chúng tôi có hơi mê tín. Nghe bà cụ nói vậy, còn tới miếu cầu bùa cho bà, nhưng không có tác dụng. Mẹ tôi nói bà gặp ma giữa ban ngày, hơn nữa còn là con ma rất đẹp trai.”
Về phần chi tiết người đàn ông không rõ lắm, có lẽ người nhà đều cho rằng bà cụ đã lớn tuổi sinh ra hoang tưởng, cũng không ai hỏi nhiều, ai ngờ thực sự xảy ra chuyện.
Thấy không hỏi thêm được gì, Nhiếp Hành Phong hỏi thăm địa chỉ phần mộ của bà cụ, sau đó cáo từ.
Ra khỏi khu nhà trọ, Chung Khôi lập tức hỏi: “Có phải là Phó Yên Văn làm không? Để che giấu chứng cứ phạm tội?”
“Không phải, Phó Yên Văn tự phong là thần, hắn sẽ không ra tay với người bình thường, thậm chí còn e dè việc tổn thương người thường.”
Ngân Mặc phủ định, Nhiếp Hành Phong nghĩ hắn nói chắc hẳn không sai. Năm đó, khi Thiên Huyền Địa Hoàng, quái vật ác thú hoành hành khắp nơi, bởi vậy Ngũ Đế mới sáng tạo ra chức vụ thần Sát Phạt để trừng phạt quỷ thú gây tội ác, thế giới của con người họ không tham gia. Nếu không họ sẽ bị trời xanh khiển trách, Phó Yên Văn tuyệt đối không dám làm vậy.
Trong đầu như có suy tưởng, loáng thoáng cảm giác được hành vi liên quan giữa Phó Yên Văn và giới luật, nhưng không đợi anh nghĩ kỹ càng, thì đã đến chỗ đỗ xe, ba người kia líu ríu tranh cãi, khiến dòng suy nghĩ của Nhiếp Hành Phong bị cắt ngang.
Nếu có Trương Huyền bên cạnh thì tốt rồi, lúc trên đường đến nghĩa trang, Nhiếp Hành Phong vô cùng cảm khái mà nghĩ. Trương Huyền tuy om sòm, nhưng cậu lại rất có mắt nhìn, chắc chắn sẽ không nói lung tung lúc mình đang suy nghĩ, hơn nữa còn kịp thời đưa ra kiến giải đúng vào lúc vụ việc đi vào ngõ cụt. Bình thường mọi người đều thấy Nhiếp Hành Phong là người cởi nút thắt, nhưng không biết rằng thực ra cậu đã cung cấp rất nhiều đầu mối cho anh.
Đáng tiếc người bạn giỏi nhất lại không có bên cạnh, siết chặt chuôi Tê Nhận, Nhiếp Hành Phong nghĩ, chẳng biết Trương Huyền bây giờ đang làm gì.
Có lẽ Nhiếp Hành Phong không sao ngờ được, khi anh đang buồn phiền vì đủ loại nghi vấn thì Trương Huyền lại đang mải ăn uống hát hò. Đầu tiên cậu hào hứng nhận lấy chén bát Trương Chính đưa tới, sau đó đánh giá thức ăn trên bàn. Đồ ăn thịnh soạn khiến cậu không khỏi nhíu mày, thở dài một tiếng: “Tự nhiên tôi rất lo lắng một việc.”
Trương Chính đang dọn bàn ăn liền dừng lại, lạnh lùng nhìn cậu, lại nghe thấy cậu nói tiếp: “Cứ cách ăn thế này mà không vận động, đến khi quay về tôi phải giảm béo mới được.”
Trương Chính hừ khẽ một tiếng, Trương Chính cảm thấy Trương Huyền đúng là lo bò trắng răng, thể theo tâm tư của cậu, hắn đặt một bát thịt bò luộc to tướng vào trước mặt Trương Huyền: “Đôi khi tôi không biết nên kính nể cậu lạc quan hay là vô tình nữa.”
Trương Huyền không hiểu lời Trương Chính nói, nhưng bình thường Trương Chính nói cậu tám chín phần đều nghe không hiểu, dùng đũa chỉ chỉ thức ăn, hỏi Ngân Bạch: “Có muốn cùng ăn bữa không biết là sáng, trưa hay tối này không?”
“Có lẽ là ăn bữa cuối cùng.”
Ngân Bạch lạnh lẽo đáp, rồi ngồi xuống, dùng đũa gắp miếng thịt, hai đĩa rau xanh Trương Chính cố ý chuẩn bị cho hắn bị hắn phớt lờ.
Lạnh mắt nhìn hai người họ chuyên chú ăn cơm, Trương Chính nói tiếp: “Nói cậu vô tình, bị thức thần phản bội cậu lại không hề để ý; nhưng nói cậu có tình có nghĩa, vì lấy được pháp khí, cậu có thể không chút do dự đẩy người sư phụ nuôi mình lớn xuống núi. Tôi vốn rất để tâm đến chuyện vì sao cậu lại quên mất tình bạn giữa chúng ta, sau khi biết chuyện kia lại bình thường trở lại, bởi vì Trương Huyền cậu là người máu lạnh.”
Ngân Bạch dừng đũa, Trương Chính đang nói đến chủ đề Trương Huyền kiêng kỵ nhất, hắn cho rằng Trương Huyền sẽ nổi giận, nhưng lại bất ngờ phát hiện người sau chỉ hơi ngừng lại rồi lại tiếp tục nhồm nhoàm miệng.
Dường như không cam lòng bị phớt lờ, Trương Chính nói tiếp: “Nhưng tu đạo vốn nên thanh tâm quả dục, cho nên cậu cũng không tính là sai. Ở điểm này chúng ta chắc hẳn là cùng một loại người.”
Lần này hắn thành công thu hút sự chú ý của Trương Huyền, cậu ngẩng đầu hỏi: “Cùng một loại người?”
“Muốn hợp tác với tôi không? Hiện nay trong những người tu đạo linh lực của hai ta là cao nhất, nếu chúng ta hợp tác, sau này chắc chắn có thể làm rạng danh tôn chỉ trừ ma vệ đạo của đạo gia. Tuy rằng tôi vì danh cậu vì lợi, nhưng trăm sông đổ về một biển, chỉ cần cuối cùng có thể nâng cao chính nghĩa, quá trình ở giữa không quan trọng.” Trương Chính chống hai tay lên bàn, chân thành nói với Trương Huyền: “Suy nghĩ cho kỹ đi, những điều đó Nhiếp Hành Phong không thể nào làm được, bởi vì tôi mới là bạn đường của cậu.”
Trương Huyền ngẩng đầu suy nghĩ, chẳng ừ hử gì, lại đánh chén đồ ăn, hỏi: “Sao không có rượu hở?”
Đề tài bị kéo đi quá xa, Trương Chính hơi sửng sốt, thấy đôi mắt kia đang nhìn mình, hắn mới phản ứng lại, lấy một chai rượu vang trong xe đẩy ra đặt lên bàn.
“Không có ly, anh muốn tôi tu cả chai à?”
Trương Chính nghe thế liền lật đật đi tìm, mãi sau mới thấy ly rượu, đặt lên trước mặt Trương Huyền. Trương Huyền không nhúc nhích, ánh mắt đảo qua giữa ly rượu và Trương Chính. Ngân Bạch ở bên cạnh tốt bụng nhắc nhở: “Ngài Trương, ngài còn chưa rót rượu cho chủ nhân đâu.”
Trương Chính đen cả mặt, nhẫn nhịn cầm chai rượu lên rót đầy ly. Trương Huyền cầm ly rượu lên thưởng thức vài ngụm, nói: “Nĩa đâu?”
Nhìn tảng thịt bò trước mặt cậu, Trương Chính đặt dao nĩa vào cạnh bàn, Trương Huyền vẫn đòi hỏi: “Tiêu, muối, tương… uống rượu chán quá, đổi trà nóng đi.”
Sau nhiều lần bị sai khiến, Trương Chính rốt cuộc không nhịn được, đặt mạnh chai rượu xuống, quát: “Trương Huyền, cậu không đồng ý thì thôi, đừng có trêu đùa tôi.”
“Anh cho rằng tôi đang trêu đùa anh sao? Trên thực tế đây là cách ở chung của tôi và Nhiếp Hành Phong mỗi ngày.” Ánh mắt cậu đảo qua Ngân Bạch mặt mũi hờ hững đứng bên cạnh, nói: “Không tin anh hỏi hắn xem.”
Đối diện với đường nhìn của Trương Chính, Ngân Bạch gật đầu: “Trương Huyền và Nhiếp Hành Phong hẹn nhau mười lần thì chín lần lỡ hẹn. Ngài ấy còn thường xuyên đổi ý, ví dụ như muốn ăn đồ ngọt, đến khi Nhiếp Hành Phong mua về một giây sau ngài ấy lại đổi thành đồ mặn. Tiền gửi ngân hàng của Nhiếp Hành Phong có khi chính Chủ tịch còn không rõ bằng Trương Huyền. Bình thường chạy vụ án, ngay cả một câu liên lạc đơn giản nhất Trương Huyền cũng không nói đã biến mất; còn mặc kệ sự tồn tại của Nhiếp Hành Phong mà hẹn hò ve vãn với gái đẹp. Tiền tài là trên hết, mấy chuyện rót rượu đổi trà này là chuyện thường như cơm bữa. Biển rộng biến đổi khôn lường bao nhiêu, thì tâm tình của Trương Huyền khó nắm bắt bấy nhiêu. Đôi khi tôi cũng thắc mắc, vì sao Nhiếp Hành Phong có thể dễ dàng tha thứ cho ngài ấy đến vậy.”
“Câu cuối cùng vụng về hóa, xin hãy xóa đi.” Sửa lời thức thần, Trương Huyền quay lại đối diện với Trương Chính: “Mặc dù nói hơi khoa trương, nhưng mà đại thể là hắn nói đúng đấy. Nếu những việc này anh có thể chịu được thì chúng ta sẽ nói chuyện hợp tác tiếp nhé.”
“Tôi không biết cậu lại tùy hứng đến vậy.”
“Bây giờ anh biết cũng chưa muộn.” Trương Huyền cười híp mắt đáp: “Hiểu rõ đối phương trước khi hợp tác rất cần thiết mà.”
“Nhiếp Hành Phong làm nhiều việc cho cậu như vậy, cậu làm được gì cho anh ta rồi?”
“Tôi cho anh ấy hưởng thụ niềm vui khi được tôi hầu hạ, hạnh phúc ấy không phải ai cũng có được.”
Lời này khiến cho Trương Chính choáng váng há hốc mồm, mãi không thốt nên lời. Thấy bộ dạng ấy của hắn, Trương Huyền thu lại vẻ tươi cười, hỏi: “Anh có biết vì sao tôi nhớ tất cả chuyện khác, chỉ quên mỗi anh không? Đó là vì tôi đã từng lợi dụng anh để hỏi về bí mật trên đỉnh Truy Vân, để giết sư phụ mình. Những chuyện khiến tôi không vui thì không cần phải nhớ. Anh nói không sai, tôi rất vô tình, tôi mặc kệ cho anh lừa dối, bởi vì tôi cũng lừa anh. Nhưng có một điều anh phải nhớ, dù là bất kỳ lúc nào, tôi cũng sẽ không cho bất cứ ai làm hại đến Nhiếp Hành Phong. Bởi vì vị trí của anh ấy không ai có thể thay thế được!”
Mỗi một câu nói của Trương Huyền lại khiến sắc mặt Trương Chính u ám thêm, đến cuối cùng hắn siết chặt hai tay. Điều này khiến Ngân Bạch lo người không nhịn được ra tay trước sẽ là Trương Chính, hắn vội vàng gắp mấy miếng thịt. Bọn họ đánh nhau là việc của họ, ăn cơm no đã rồi tính.
Mặc kệ Ngân Bạch hào hứng ăn cơm, Trương Chính nhìn chằm chằm Trương Huyền, rốt cuộc hắn phải trầm giọng cảnh cáo: “Đã quá muộn rồi, Nhiếp Hành Phong đã rơi vào tròng. Anh ta không chống đỡ được bao lâu nữa, đáng tiếc cậu ở đây chẳng giúp được gì.”
Trương Huyền biến sắc, Trương Chính xoay người đi ra ngoài, chỉ bỏ lại một câu: “Hoặc là đợi người hợp tác của cậu biến mất, cậu nên cân nhắc tìm thêm đối tác mới.”
Rầm!
Cửa phòng đóng sầm lại, Trương Huyền cũng dằn mạnh ly rượu xuống, than thở: “Nói không lại thì chuồn mất, đúng là đồ hèn.”
“Nói chung hắn cũng không ngu lắm, biết ở lại thêm nữa chắc chắn sẽ bị ngài khích cho phun hết kế hoạch ra.” Ngân Bạch ở bên cạnh chậm rãi nói: “Xem ra Chủ tịch hiện giờ rất nguy hiểm.”
“Không, người hiện giờ gặp nguy hiểm nhất là Phó Yên Văn.”
Ngân Bạch vô cùng kinh ngạc, hắn thấy Trương Huyền khẽ cười: “Ngươi còn chưa nhìn ra sao? Phó Yên Văn cho tới giờ chưa từng trực tiếp ra tay với ta. Thậm chí hắn còn không dám quá bất kính với ta, tuy nhốt vào mà vẫn chiêu đãi chu đáo thế này. Cho nên mục tiêu của hắn hiện giờ không phải là ta, mà người hắn thực sự muốn đối phó là Chủ tịch.”
“Vậy mà ngài còn bảo Chủ tịch không nguy hiểm?”
“Bởi vì Phó Yên Văn không biết thanh Tê Nhận nào mới là thật.”
Thấy thức thần ngày càng xoắn não, Trương Huyền giải thích tỉ mỉ: “Vừa rồi chắc chắn là Chung Khôi ngu xuẩn đến khóc lóc với Mã tiên sinh, bởi vậy ta mới bị tâm trạng của cậu ta ảnh hưởng mà chảy nước mắt. Đây hẳn là tin tức tốt nhất đối với người, Chung Khôi còn sống, chẳng khác nào nói Tê Nhận của Phó Yên Văn có vấn đề, thanh của Chủ tịch mới là hàng thật. Hắn sợ ném chuột vỡ đồ, đương nhiên không dám làm ẩm. Hơn nữa Chung Khôi không chết, phá hoại kế hoạch của hắn, hiện giờ hắn tự làm loạn trận thế của mình. Dù muốn đánh lén Chủ tịch, đoán chừng Chủ tịch cũng dễ dàng tiếp được chiêu.”
“Sao lại nói Chung Khôi còn sống sẽ khiến Phó Yên Văn bất an?”
Trương Huyền giương mắt nhìn Ngân Bạch, trong đôi mắt lam ánh lên vẻ trào phúng: “Việc này phải hỏi người. Sao ngươi lại vẽ cho Chung Khôi một gương mặt khiến Phó Yên Văn bất an?”
Ngân Bạch biến sắc, nhanh chóng rời mắt đi. Trương Huyền nói tiếp: “Bởi vậy ta mới nói Chung Khôi không chết đối với ngươi là tin tốt, ngươi rất áy náy về việc cậu ta gặp phải đúng không?”
Im lặng hồi lâu, Ngân Bạch mới ngẩng đầu nhìn Trương Huyền, hắn đã che giấu đi sự hoảng hốt lúc đầu, mỉm cười nói: “Không ngờ ngài lại chú ý tới, làm ta phải nhìn ngài với đôi mắt khác xưa. Xem ra trong đầu ngài không phải chỉ có mỗi tiền.”
“Bình thường có Chủ tịch, không tới phiên ta phải động não.” Trương Huyền mỉm cười trả lời: “Vậy cuối cùng, ngươi quyết định đứng ở bên nào?”
“Ngài nói sao?”
“Ta tin vào phán đoán của Chủ tịch.” Trương Huyền làm dấu chữ thập trước ngực: “Hy vọng anh ấy có thể phát giác ra bí mật của Phó Yên Văn.”
Đến nghĩa trang, Nhiếp Hành Phong theo số thứ tự người đàn ông cung cấp đi đến trước mộ bà cụ. Đã gần chạng vạng, màn đêm buông xuống, xung quanh không có bóng người, gió lạnh thổi qua cỏ khô, tạo thành tiếng xào xạc lạnh lẽo.
Ba người một chim đều có linh lực, nhưng không ai nhìn thấy hồn phách cảu bà cụ. Hamburger bay quanh quẩn vài vòng, cuối cùng bay xuống đỗ lên bia mộ, nói: “Đã qua đầu thất từ lâu, chắc hồn của bà cụ đã bị dẫn đi. Hiện giờ muốn gọi bà ấy lên hỏi, phải có năng lực của thần côn mới được, Chung Chung lên đi.”
Bị nêu tên, Chung Khôi lắc đầu nguây nguẩy: “Không được đâu, ở phương diện thần học tôi kém Trương Huyền quá xa.”
“Nhưng người dù sao cũng là một thành viên của đạo gia, dùng đạo bùa gọi một vài con quỷ cũng không có vấn đề gì đâu nhỉ?”
Hamburger chủ động chui vào túi của Chung Khôi, tha đạo bùa bình thường cậu hay đốt ra đưa cho cậu. Thấy Nhiếp Hành Phong cũng đang nhìn mình, Chung Khôi không còn cách nào từ chối, đành nhận đạo bùa với vẻ mặt đau khổ, kẹp đạo bùa vào tay hệt như con vịt bị ép mắc lên giá, học bộ dạng Trương Huyền niệm pháp quyết chiêu hồn, sau đó đốt bùa ném lên mộ.
Những người khác không biết chiêu hồn, chỉ cảm thấy cách bắt quyết của Chung Khôi rất đẹp mắt, còn mang chút tiên phong đạo cốt. Nhưng kết quả thật đáng tiếc, dù động tác của cậu có đẹp đến đâu thì cũng chỉ là vẻ ngoài, không thể tạo ra được đạo pháp thực chất. Sự thực chứng minh, công việc của thần công không phải bất cứ ai có thể đảm nhiệm được. Cùng pháp chú, cùng chỉ quyết, nhưng Chung Khôi làm mấy lần cũng không hề có chút phản ứng nào. Qua hồi lâu, ngoại trừ phía xa xa thỉnh thoảng truyền đến tiếng quạ đen kêu cho hợp tình hình thì trước mộ không có bất cứ dấu hiệu quỷ hồn lui tới nào.
“Xem ra thể diện Chung Chung không lớn bằng Trương Huyền rồi.” Hamburger nhìn ảnh chụp trên bia mộ, lại nhìn Chung Khôi, lắc đầu than thở.
“Liệu có phải chưa đưa tiền không, nếu không chúng ta đi mua chút tiền vàng rồi quay lại thử xem sao?”
“Muộn thế này, cửa hàng vàng mã đã đóng cửa từ lâu rồi.”
Gió thêm thổi tới, cắt ngang đối thoại giữa hai người, cũng cuốn theo hoa cỏ héo rũ cạnh mộ bay lên. Nhiếp Hành Phong nhặt lấy mấy cọng cỏ, quét tro tiền vàng không biết thổi từ đâu đến sang một bên, nói: “Đi về trước đi, đã có đầu mối rồi, cũng gần nửa đêm rồi.”
“Đúng đấy, quay về tôi mời Mã tiên sinh chiêu hôn là được. Có anh ấy ra mặt, âm sai nhất định sẽ phải nể tình.”
“Ngươi có tiền mời sao?”
“Mã tiên sinh không giống Trương Huyền đâu, sẽ không có kiểu chỉ biết tiền không nhận người đâu.”
Hamburger bĩu môi, lời Chung Khôi nói có lẽ chỉ mình cậu tin mà thôi. Nhưng nếu Nhiếp Hành Phong đã đồng ý, là đồng đội thân thiết, nó không nhiều lời thêm nữa, vô cánh theo sau mọi người trở về.
Lúc sắp ra khỏi nghĩa trang, đột nhiên phía xa nổi lên một trận gió to. Cảm giác gió không bình thường, Hamburger liếc mắt ra sau một cái, sau đó dừng ngay lại. Ở giữa đám bia mộ đứng im lìm trong nghĩa trang, có một bóng người đang trôi nổi mờ mờ ảo ảo trên một tấm bia đá trong đó. Nó muốn nhìn rõ bộ dạng người kia, bóng người lại lập tức trốn vào trong đống bia, nó vội vàng chỉ về phía ấy kêu lên: “Chủ tịch, mau nhìn kìa.”
Nhiếp Hành Phong quay đầu lại, cũng thấy được cảnh tượng giống Hamburger, anh xoay người chạy về. Nghĩa trang không lớn lắm, nhưng anh chạy rất lâu giữa các tấm bia cũng không thể đến gần bóng người, chẳng biết từ lúc nào xung quanh đã ngập tràn sương mù, kéo giãn khoảng cách giữa anh và mọi người.
Nhiếp Hành Phong theo đường mòn chạy tới nơi bóng người từng đứng, nhưng chỗ đó đã biến thành một tấm bia, giống như một ngôi mộ hoang, xung quanh ngập tràn cỏ dại, tro bụi cát đá chất đống lung tung. Ảnh chụp trên bia mộ do năm tháng dầm mưa dãi nắng đã bợt màu. Anh đang cẩn thận nhìn chữ trên bia mộ, thì phía sau đột nhiên vang lên giọng nói.
“Người lui tới nhiều như thế, chỉ có ngươi chú ý đến ta.”
Gió lạnh cuốn tung tro bụi, che mờ đôi mắt Nhiếp Hành Phong, anh đưa tay chắn cát bụi tạt vào mặt, nhớ lại tro giấy bay đến trước mộ mình vừa chạm phải, có phần hiểu ý đối phương. Anh xoay đầu lại, lại thêm một trận gió thổi cát bụi mịt mù, sương mù giăng giăng, không nhìn rõ người đứng đối diện.
“Cụ ơi, cháu tới để hỏi thăm cụ về việc cụ gặp phải khi còn sống.” Anh bắt chuyện.
Sương mù chớp mắt dày thêm, khiến bầu không khí chợt lạnh xuống, chứng tỏ đối phương không vui. Người nọ đi về phía trước, hỏi lại: “Ngươi cho rằng ta già lắm rồi sao?”
Nhiếp Hành Phong muốn nhìn rõ, nhưng sương mù quá dày, đừng nói là khuôn mặt, ngay cả thân hình đối phương cũng khó phân biệt được, chỉ nghe thấy giọng bà ta già nua khàn đặc, giống bà cụ kia, nhưng dường như lại khác chỗ nào đó. Anh không muốn mạo phạm đối phương, bèn xin lỗi qua loa: “Xin lỗi, là tôi nhìn nhầm.”
Một bàn tay đưa trước mặt anh, cánh tay và bàn tay đen thùi lùi, khiến thứ bà ta cầm trong tay vô cùng bắt mắt. Thấy Nhiếp Hành Phong không phản ứng, bà ta lại đưa về phía trước, như có ý bảo anh nhận lấy. Nhiếp Hành Phong cầm lấy thứ đó, phát hiện là một tờ giấy hình chữ nhật không lớn lắm, chưa kịp xem kỹ, đã nghe người phụ nữ nói: “Đến chỗ này, có thể tìm được chuyện ngươi muốn biết.”
“Xin hỏi bà là…”
Gió lạnh tạt qua mặt Nhiếp Hành Phong, cắt ngang câu hỏi của anh. Cát bụi bay tứ tung, đến khi anh mở mắt ra, người kia đã biến mất, chỉ thấy một mảnh tro tàn đen kịt lay động trong gió, như tiền âm phủ hoặc là quần áo giấy vừa đốt xong, từng mảng đen như mực bay lòng vòng ngập trời, khiến nghĩa trang này thêm phần quỷ quái.
“Chủ tịch! Chủ tịch!”
Theo tiếng gọi, Chung Khôi và Ngân Mặc chạy tới, Hamburger ở sau cùng, từ trên cao vọt tới, đậu lên vai Nhiếp Hành Phong trước, khịt mũi kêu lên: “Mùi ở đây không ổn, có quỷ, Chủ tịch đại nhân, có phải ngài gặp quỷ không?”
“Vừa rồi ta gặp một người…”
“Chắc chắn là quỷ, gió này quá quái dị, chắc là quỷ giở ám chiêu chia cách ngài với chúng ta. Nhưng đừng lo quá, ta sẽ bảo vệ Chủ tịch đại nhân, dám giở trò quỷ trước mặt âm ưng ta à, ta sẽ cho nó…”
“Quỷ có tấn công ngài không?”
Ngân Mặc chê Hamburger lắm lời, trực tiếp ngắt lời nó, Chung Khôi cũng cướp lời hỏi: “Có phải bà cụ kia nhận được bùa chú gọi quỷ của tôi nên hiện thân tới gặp anh không?”
“Bà ấy có nói việc bà ấy gặp quỷ có liên quan đến Chung Khôi không?”
Mỗi người một câu, hỏi còn nhanh hơn cả Nhiếp Hành Phong trả lời. Đợi tất cả hỏi xong, anh mới có cơ hội lên tiếng: “Hình như bà ấy biến mất rồi, các cậu còn nhìn thấy được không?”
“Không, bây giờ đúng là nửa cái bóng quỷ cũng không thấy.” Hamburger nhún nhún cánh của nó, than thở: “Đây cũng là chuyện hết cách rồi, đại đa số quỷ mị rất kiêng kỵ ta. Cho nên mới phải giở trò quỷ xây tường ngăn chúng ta với Chủ tịch đại nhân.”
Trực tiếp bỏ qua màn khoe khoang âm ưng của Hamburger, Nhiếp Hành Phong cầm tờ giấy nhỏ kia quay về xe, mượn ánh đèn trong xe để xem cho rõ. Thì ra là một chiếc vé xem phim, trên vé in tên của rạp chiếu và bộ phim, chỗ ghi ngày chiếu hơi mờ, chỉ có thể gắng gượng nhìn ra giờ chiếu là tám giờ ngày hôm ấy.
“Hình như là vé của hôm nay.” Chung Khôi lại gần xem, khó hiểu hỏi: “Bà cụ mời chúng ta đi xem phim à?”
“Chỉ mời Chủ tịch thôi.” Nhìn một tấm vé duy nhất, Ngân Mặc giải thích, Hamburger cũng xen vào: “Rạp chiếu Long Tinh, ‘Tôi có hẹn với ác quỷ’. Ha ha, cái tên như thế định chào hàng ai chứ? Nếu là mấy năm trước thì còn tàm tạm, bây giờ thấy có vẻ quê mùa.”
“Tôi không biết người cho tôi tấm vé xem phim này có phải là bà cụ chúng ta biết hay không, nhưng bà ấy nói đến đây có thể tìm được đáp án.”
Nhiếp Hành Phong kể lại cuộc đối thoại với quỷ hồn vừa rồi, nhìn từ thân hình, quỷ hồn ấy không phải đàn ông, nhưng giọng nói khản đặc, cánh tay đen thui, không giống bà cụ kia. Nhưng nếu nói không liên quan đến bà cụ ấy thì quỷ hồn đâu cần phải cố ý hiện thân để chỉ điểm cho mình, bởi vậy anh quyết định tới rạp chiếu phim Long Tinh thử xem sao.
Theo lời dặn của Nhiếp Hành Phong, Ngân Mặc lái xe đến rạp chiếu phim, vừa vặn rạp chiếu này cách chỗ họ không xa. Chiếc xe con chạy băng băng trên đường, đột nhiên thấy một bảng chỉ đường, rạp chiếu phim Long Tinh nằm hơi lệch, chiếc xe theo bảng chỉ đường rẽ mấy vòng mới tới được nơi.
“Phim bắt đầu rồi, mau lên chút! Mau lên chút!”
Ngân Mặc vừa đỗ xe, Hamburger đã chỉ chỉ đồng hồ trên xe, đã quá tám giờ. Nhiếp Hành Phong nhảy xuống xe, liền thấy một rạp chiếu phim nằm giữa bóng đêm, cao khoảng năm tầng, bên trên dựng một cái giá bằng gỗ đề chữ Long Tinh, thoạt nhìn có vẻ quê mùa, nhưng vẫn có thể xem là có cảm giác cổ điển.
Ở cửa rạp chiếu phim có mấy người, tủ kính hai bên dán áp phích phim sắp chiếu. Nhiếp Hành Phong không kịp nhìn kỹ, chạy lên cầu thang vào rạp chiếu phim.
Bên trong chỉ có ba phòng chiếu, Nhiếp Hành Phong chẳng mấy chốc đã tìm được rạp đang chiếu. Người soát vé đưa tờ rơi nhưng anh chẳng kịp nhìn, tiện tay nhét ngay vào túi, vẫy vẫy tấm vé trước mặt đối phương rồi chạy vào. Người soát vé chưa kịp xé cuống vé, đang định gọi anh lại, liền thấy hai người lục tục chạy tới đằng sau, anh ta vội vàng ngăn lại, kêu lên: “Vé! Vé đâu?”
“Vé ở chỗ anh ấy!”
Chung Khôi chỉ vào Nhiếp Hành Phong vừa chạy vào phòng chiếu phim kêu lên, cậu cũng muốn theo vào, bị người soát vé giữ lại, nhấn mạnh lần nữa: “Một vé không thể vào.”
Ngân Mặc vốn định xông vào, nhưng thấy các nhân viên khác nghe thấy tiếng ầm ĩ định chạy tới, hắn không muốn gây thêm chuyện, liền nói với Chung Khôi: “Mua vé trước đi.”
Chung Khôi trợn tròn đôi mắt sáng lấp lánh của mình nhìn hắn, sau đó hắn nghe thấy một câu nói rất vô tội vang lên: “Anh biết đấy, tôi không có tiền.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT