Sáu người này theo con đường nhỏ đến miếu, ông lão cũng nhiệt tình chào mời, một người hầu mua một ít rượu, nói muốn vào miếu nghỉ chân, ông lão đã quên trước đó đã có một thư sinh đi vào, nhưng dù không quên lão cũng mặc kệ, nói:
-Đâu có, đâu có, Hiền Khang Lệ xin cứ tự nhiên.

Ở bên trái lầu Tiết Đồng một miệng nhai đầy bánh ngọt, vụng về nói:
-Vi tiểu thư, có người lên.

Vương Vi nói:
-Không có cách nào khác, núi này hôm nay nhất đinh là kín hết chỗ. Nhớ rõ, gọi ta là công tử.

Sàn gác vang lên tiếng động, một tỳ nữ tóc trái đào lên trước, nhìn thấy Vương Vi “a”một tiếng, vội quay đầu lại nói:
-Tiểu thư, có người trên này rồi.

Có một người theo sau nữ tỳ vừa rồi đi lên, liếc mắt nhìn chủ tớ Vương Vi một cái, nhanh chóng nháy mắt với cô ta, nữ tỳ kia liền im bặt, một đôi vợ chồng trẻ đi lên hành lang, người phụ nữ nghiêng người không đối mặt với Vương Vi, vị công tử áo xanh lại chắp tay thi lễ với nàng, mở to hai mắt cười cười, không nói gì, kéo thiếu phụ đến một góc khác của hành lang.

Vương Vi đáp lễ, trong lòng ngạc nhiên, nàng rất biết nhìn người, đầu tiên đã cảm thấy công tử áo xanh kia là nữ cải trang, lại nhìn bộ dạng đó, là bó chân, giống nàng, không ảnh hưởng đến đi lại, nhưng quan sát cẩn thận, bó chân với bước đi thoải mái vẫn có chút khác biệt.

Vương Vi thầm nghĩ:
-Thiếu phụ kia là thật, có vẻ buồn sầu, nhìn qua có vẻ lớn hơn công tử áo xanh kia vài tuổi, vị công tử này chưa đến hai mươi, hai người này dung mạo có nét giống nhau, có lẽ là tỷ muội-tỷ muội đóng giả vợ chồng đi chơi núi, thật là ngạc nhiên.

Một người hầu đưa đến hai cái ghế, mời đôi giả loan giả phượng đó ngồi, sau đó khoanh tay trước ngực đứng giữa hành lang, giống như bức tường thịt ngăn cản tầm mắt Vương Vi.

Chiếc ghế đó là của miếu, Tiết Đồng cũng đi tìm để cho Vương Vi ngồi, ghế ở đây đều làm từ bạch đàn vàng, rất nặng, hai người hầu nhìn thấy Tiểu Đồng có thể đưa chiếc ghế lên lầu, đều cảm thấy kinh ngạc, lại thấy Vương Vi đẹp vô cùng, hai người hầu ghé tai nói:
-Vị thư sinh bên kia cũng là nữ cải trang nam?

-Sẽ không phải là đồng tính chứ?

-Khó nói chắc được.

Vương Vi tai thính mắt tinh, giọng hai người này tuy đã hạ rất thấp, nhưng vẫn bị nàng nghe thấy,”hừ”lạnh một tiếng, hai người im bặt lập tức giả bộ như đang ngắm cảnh.

Vương Vi thầm nghĩ:
-Cái gì gọi là”cũng là nữ giả trang nam”, như vậy công tử áo xanh kia cũng như vậy, không thể nghi ngờ.

Nghe thấy giọng người thiếu phụ từ hành lang:
-Đợi lát nữa còn có người đi lên thì làm sao, nhiều người ta không quen, ta về trước đây.

Nữ lang áo xanh giả vờ giọng thô nói:
-Sợ cái gì, có vi phu ở đây.

Thiếu phụ kia khẽ cười một tiếng, thấp giọng nói:
-Muội cũng đừng giả giống quá như vậy.

Nữ lang áo xanh nói:
-Sợ gì, không ai nhận ra chúng ta đâu.
Dứt lời, nghiêng đầu nhìn về hướng Vương Vi, nàng đang ngồi ở trên ghế, bắt chéo chân như nam tử vậy, mười ngón tay đan vào nhau đặt trên đầu gối, nữ lang áo xanh kia thấy Vương Vi rất giống một nam tử nho nhã, liền học theo bắt chéo chân, thiếu phụ kia liếc nàng một cái, nói:
-Muội làm bài thơ “Hoa đào trong mưa” đêm qua vẫn chưa xong, bây giờ có thể hoàn thành tiếp.

Vương Vi nghe nói muốn làm thơ, bèn ngưng thần yên lặng nghe, thấy nữ lang áo xanh kia nói:
-Đêm qua đã làm bốn câu:
“Hàn phong vi thấu nhập thê thanh,
Quá vũ yêu đào sắc dịch khuynh
Oanh thấp vũ y lien diễm dã
Đài thương hoa ảnh phổ tâm tinh”.

Vương Vi kinh ngạc, bài thơ vịnh hoa đào trong mưa của nữ lang áo xanh này vừa nhã nhặn vừa cao thượng, thi cách chuẩn mực. Cái gọi là thi cách, chính là chỉ sự rèn luyện hàng ngày của thĩ sĩ, Vương Vi thầm nghĩ:
-Không biết nữ lang áo xanh này là người như thế nào. Tuổi cũng xấp xỉ mình, nhưng tài làm thơ thì cao hơn mình, Sơn Âm quả là nơi sinh ra những tài tử tài nữ.

Nghe nữ lang áo xanh kia ngâm nga một lúc, bốn câu tiếp theo là: “Phi yên sạ yểm lô phong thất.
Tân thảo nuy tàn khúc kính quỳnh.
Thập đắc lạc vân thiên dĩ mộ.
Viễn lâm diêu thính đoạ xuân thanh.”

Vương Vi không kìm nổi khen một tiếng:
-Thơ hay!

Nữ lang áo xanh kia quay đầu nhìn, trừng mắt cười nói:
-Huynh đài quá khen.

Nghe thấy thiếu phụ kia ho nhẹ một tiếng, ý là không muốn để nữ lang áo xanh kia tiếp lời, nàng ta cũng ngồi nghiêm chỉnh, không nhìn Vương Vi, Vương Vi thầm nghĩ;
-Cô gái này không phải là người ở đây “Phi yên sạ yểm lô phong thất”, đỉnh Lô này là chỉ người ở Đỉnh Hương Lô ở Hội Kê.
Lại nghĩ đến bộ dạng đáng yêu của nàng ta, ánh mắt trợn to, vẻ hiếu kỳ.

Giờ Thìn canh ba, lục tục có người lên núi, túm năm tụm ba, lớn giọng cười, hăm hở, đi qua trước miếu, cũng không nói muốn nghỉ chân tại đây, đi theo con đường nhỏ dẫn về hướng đồi Bồng Lai, nghe có cả giọng của người Kim Lăng, Hàng Châu, Tùng Giang, Đồng Thành tất cả đều có, tiếng nói không dứt, mảnh núi Long Sơn yên tĩnh đã huyên náo hẳn lên.

Vương Vi chú mục vào con đường dẫn lên núi, trông ngóng bóng dáng Trương Nguyên, lúc này, hàng dài sĩ tử lên núi bỗng nhiên chấm dứt, hồi lâu sau cũng không thấy có người lên, Vương Vi liền biết Trương Nguyên đến rồi, quả nhiên trong tiếng cười nói, ba huynh đệ Trương thị đang đi vòng trên đường núi, Trương Ngạc bên trái,Trương Đại bên phải, ở giữa là Trương Nguyên, thân hình cao ráo, tao nhã, vừa đi lên núi vừa quay đầu nói chuyện với người phía sau.

Vương Vi giỏi đoán ý qua lời nói và sắc mặt, nàng phát hiện lúc Trương Nguyên nói chuyện với người khác có một đặc điểm, chính là vô cùng chăm chú, đều là ôn hoà nhìn đối phương, bình thường rất ít ngắt lời, như vậy sẽ làm cho người đó cảm thấy Trương Nguyên rất coi trọng mình. Hàn Xã của Trương Nguyên có thể có nhiều hội viên như vậy, là do thanh danh Trương Nguyên là thứ nhất, nhưng quan trọng hơn cả là thiện ý của Trương Nguyên lúc tiếp xúc với người khác làm cho họ thấy Trương Nguyên đáng kết giao.

Vương Vi thầm nghĩ: “Trương Xã thủ rất có sức hấp dẫn”.
Nghĩ vậy, nàng mỉm cười, cảm thấy kiêu hãnh. Nàng dựa vào lan can, lộ ra nửa mặt giữa hai cột, nhìn Trương Nguyên từng bước đi đến miếu, nhìn Trương Nguyên mua chút hoa quả của ông lão, hai mắt nàng chú mục vào Trương Nguyên, nữ nhân khi yêu thật sự là thần hồn lệ chi.

Nhưng Trương Nguyên chỉ chào hỏi ông lão một câu, chân không dừng bước, nhưng đúng vào lúc này nàng lại nhìn thấy Trương Nguyên ngẩng đầu nhìn khoảng không lầu bên trái, trong lòng Vương Vi nhảy dựng lên, nghĩ Trương Nguyên sẽ nhìn thấy nàng, nhưng căn bản hắn không nhìn thấy nàng, vì hắn không nhìn về hướng này mà đang nhìn nữ lang áo xanh kia, khẽ gật đầu chào, quay đầu nói chuyện với Trương Ngạc.

Lòng Vương Vi trầm xuống, nhìn nữ lang áo xanh kia, dựa vào lan can mà đứng, nhìn Trương Nguyên đi, bất động một hồi, nghe thiếu phụ kia nói:
-Đừng xem nữa, đã sớm đi rồi, đừng để cho người khác nhìn thấy muội.

Vương Vi thầm nghĩ:
-Chẳng lẽ nàng ta là Thương tiểu thư vị hôn thê của Giới Tử tướng công? Đúng, đúng vậy, Thương tiểu thư ở Hội Kê, biết Giới Tử tướng công hôm nay sẽ tụ tập Hàn xã, ở miếu này chờ trước, Giới Tử tướng công nhất định là biết trước việc này, cho nên hai người mới bốn mắt nhìn nhau, thiếu phụ kia hẳn là tỷ tỷ của Thương tiểu thư.

Cho rằng nữ lang áo xanh kia chính là Thương tiểu thư, trong lòng Vương Vi có chút mất mát, bất an tự coi lại mình, luận dung mạo nàng ta không bằng nàng, nhưng bộ dạng khi cười rộ lên rất mê người, có thể tưởng tượng Giới Tử tướng công nhất định rất thích Thương tiểu thư cười, luận tài học, theo như bài thơ” Hoa đào sau mưa”có thể nhìn ra tài học của Thương tiểu thư này cao hơn nàng, so sánh như vậy, nàng thật sự nửa điểm ưu thế cũng không có, sau này bước vào Trương môn, nàng làm sao giữ được sự sủng ái của Trương Nguyên?

Vương Vi bỗng cảm thấy lo lắng, không ngừng nhìn trộm nữ lang áo xanh, mấy trăm sĩ tử đi qua quán hàng trên núi nàng đã không còn thấy nữa, hồn bay phách lạc ngồi một lúc lâu, sàn lầu có tiếng động, lại có người lên, đầu tiên là hai người hầu, sau đó là một lão thân sĩ sống mũi cao, khoảng năm mươi tuổi, mặt đỏ đang đỡ một lão nho có cái trán cao hơn sáu mươi tuổi lên lầu, lão nho này chân trái ngắn hơn chân phải vài tấc, tay trái chống một cây gậy ngắn, lúc đi không vững lắm.

Vương Vi vừa rồi không để ý, không thấy lão Nho này lên núi như thế nào, đứng lên, đang định sai Tiết Đồng mang ghế cho lão Nho đó, nữ lang áo xanh kia đã sai người hầu lấy ghế của nàng ta mang đến, lão Nho kia nói:
-Đa tạ.
Liền ngồi xuống.

Vương Vi bảo Tiết Đồng lấy ghế của nàng cho lão thân sĩ mặt đỏ, Tiết Đồng nói:
-Công tử cứ ngồi đi, ta đi tìm ghế.
Nhanh chóng xuống lầu, chỉ một lát sau mang một cái ghế tới trước mặt lão thân sĩ mặt đỏ đó.

Lão thân sĩ cười nói với Tiết Đồng:
-Đa ta tiểu ca.
Lại chắp tay với Vương Vi, ngồi trên ghế, ghế hơi thấp bé thân hình lão thân sĩ ngồi lên có chút buồn cười.

Lão thân sĩ mặt đỏ thân thiện nói:
-Nam Cao huynh sao lại muốn lên Long Sơn gặp Trương Nguyên?

Vương Vi nghe lão nói đến Trương Nguyên, thu hồi tâm tư mơ màng lại, yên lặng nghe hai người này nói gì đó, liếc mắt thấy nữ tử áo xanh kia cũng đang nghe.

Lão Nho què chân nói:
-Xem Trương Nguyên nói cái gì đó, hôm nay Hàn Xã tụ tập hắn phải diễn thuyết trước mặt mọi người.

Thân sĩ mặt đỏ nói:
-Đây là lần đâu Hàn Xã tụ tập, thanh thế thật sự không nhỏ, lại có thư sinh từ khắp nơi đến tham dự, Trương Nguyên tuổi còn nhỏ mà có được sức hút như vậy, ý chí không nhỏ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play