Trương Nguyên nói: - Ngâm tụng thơ cổ hay là làm thơ phú đều không cần thiết. Ta với ngươi không làm thơ mà chỉ luận thơ thôi. Ngươi nói ngươi được Viên Trung Lang khen ngợi, vậy chúng ta lấy thơ bảy chữ của Công An và Cánh Lăng để luận đề, xem kiến thức của ai cao minh hơn, nhờ Vương Vi cô nương làm trọng tài, được chứ?
Trong lòng Vương Vi rất xúc động, nàng rất thích nghe Trương Nguyên bình luận thơ của các học giả nổi tiếng, liền hỏi Uông Nhữ Khiêm: - Uông tiên sinh?
Uông Nhữ Khiêm cười nói: - Luận thơ thì luận thơ, Tu Vi cô nương không thiên vị là tốt rồi.
Trương Nguyên nói ngay: - Huy Châu danh sĩ Uông tiên sinh nói vậy không đúng rồi. Vương Tu Vi cũng là một nhà thơ có tiếng, lại là người rất phóng khoáng công bằng, sao ngươi lại nhắc nhở nàng không nên thiên vị, không nên lấy dạ tiểu nhân mà so lòng quân tử!
Trương Đại cười lạnh nói: - Coi thường người khác như vậy cũng biết được cách làm thơ? Cũng tầm thường thôi. Ngươi nói Viên Thạch Công đã từng khen ngươi nhưng người đã qua đời rồi, cái này gọi là chết nên không có đối chứng.
Trương Ngạc cười to: - Đúng đúng đúng, Lý Thái Bạch, Đỗ Tử Mỹ cũng đã từng khen Trương Yến Khách ta làm thơ xuất chúng, hay tuyệt, không tin xin mời Uông danh sĩ cứ đi hỏi họ xem.
Trương Nguyên nói chuyện còn khách khí một chút nhưng Trương Đại, Trương Ngạc tính cách còn trẻ con nên nói ra từ nào cũng đều là châm chọc Uông Nhữ Khiêm. Uông Nhữ Khiêm thẹn quá nên giận dữ, đứng dậy nói: - Cuối cùng nơi đây là luận thơ hay chửi bóng chửi gió như những người đàn bà đanh đá, hay là vô cớ gây rối?
Đúng lúc này, chợt nghe pngoài cửa có tiếng đập cửa" Bang bang", có người la to: - Ta thấy con tiện tỳ kia ở trong Tương Chân Quán, mau giao con tiện tỳ trộm đồ của Thái tổ Hoàng đế ra đây, hôm nay nếu không giao ra, ta sẽ đi báo quan. Tiếng rầm, rầm, rầm vẫn vang dội ở cửa .
Lúc này Uông Nhữ Khiêm đang giận dữ muốn rời khỏi Tương Chân Quán, lại nghe tiếng đập phá cửa, tiếng quát mắng liền dừng bước đứng lại, nghiêng đầu nhìn Trương Nguyên, cười lạnh nói: - Vương Vi cô nương mời được vị cứu tinh lớn đến đây, lúc này nên ra ngoài cửa đấu trí so dũng khí với kẻ ác ở ngoài cửa, sẽ vui hơn nhiều khi luận thơ đấy, ha ha.
- Uông tiên sinh, người có vẻ vui sướng khi người khác gặp họa!
Vương Vi nổi giận đùng đùng, nàng và Uông Nhữ Khiêm quen biết nhau ở Tây Hồ, cảm thấy Uông Nhữ Khiêm là người lịch sự nhã nhặn nên nghĩ rằng y là một danh sĩ có khí phách. Nào ngờ, hôm nay bị ba huynh đệ Trương Nguyên chọc giận một chút liền lộ ra bộ mặt xấu xa bỉ ổi mà nàng chưa thấy được, thế mới biết lòng người thật nham hiểm.
Danh sĩ Huy Châu Uông Nhữ Khiêm bị nữ lang Vương Vi trực tiếp chỉ trích. Y giận dữ, không còn để ý đến phong độ, thẳng tay chỉ chỏ, mắng mỏ Vương Vi: - Ta là danh sĩ phong lưu, tao nhã, không thô tục như những người tiểu thương, không dùng sự thấp hèn để đối đãi với ngươi. Ngươi tưởng mình là tài nữ được vạn người mê sao? Ngươi cho rằng ngươi theo Trần Kế Nho, Đàm Hữu Hạ học vẽ tranh, học làm thơ thì thân phận ngươi sẽ đổi khác ư. Ngươi đừng quên, ngươi xuất thân là ca kỹ, chỉ là con tiện tỳ mua vui cho người khác!
Tên Uông Nhữ Khiêm này đã quên mình cũng chỉ là con cháu thương tịch, thuộc một trong bốn loại người thấp hèn, lại tự cho mình là người cao thượng, nhưng thực tế lại giống như một đứa trẻ không cam lòng khi bị một nữ tử mắng.
Uông Nhữ Khiêm nghĩ Vương Vi bị nhục mạ một cách thậm tệ như vậy, nàng sẽ hoảng hốt, sẽ tự ti mà rơi lệ nhưng ngược lại nàng rất trầm tĩnh. Lần trước ở hồ Huyền Vũ nàng nghĩ Trương Nguyên cố ý nhục mạ mình, nên nàng rất kích động, vì Trương Nguyên là người nàng thích. Còn Uông Nhữ Khiêm chỉ làm cho Vương Vi kết luận một chuyện: Cái gọi danh sĩ, phong nhã chỉ là cái áo khoác dùng để che giấu con người xấu xa mà thôi!
Trương Ngạc đứng bật lên định mắng Uông Nhữ Khiêm nhưng Trương Nguyên ngăn lại nói: - Tam huynh không nên chấp nhất một người như y, hãy để y cho đệ.... Nói rồi Trương Nguyên xoay người nhìn thẳng Uông Nhữ Khiêm hỏi: -Uông tiên sinh không cảm thấy mình rất xấu xa sao? Ngươi dùng thân phận cao thấp để mắng chửi một cô gái, ngươi không biết như vậy là hèn kém lắm sao? Đúng vậy, con người sinh ra giàu nghèo thế nào đã được định đoạt cả rồi, không phải mình muốn là được. Nhưng những chuyện này chỉ là mặt ngoài của con người, không phải giàu có mà ti tiện chính là nghèo hèn về phẩm chất sao? Uông tiên sinh tự xưng là danh sĩ mà không biết câu nói của dân chúng hằng ngày "Mỗi người đều có thể vì thánh hiền". Cho dù là người buôn bán nhỏ, hay là kỹ nữ, nô lệ thì cũng không đáng khinh bằng ngươi, ngươi mang danh là một danh sĩ nhưng lại tỏ ra vui sướng khi thấy họ gặp họa, ngươi không thấy đó là một việc đáng khinh sao?
Cô nàng Vương Vi nước mắt tuôn tràn mi, hai mắt nàng đẫm lệ, thần trí lảo đảo, đột nhiên quỳ xuống đất hướng phía Trương Nguyên thi lễ. Sau đó, nàng liền đứng dậy thật nhanh, gương mặt tỏa sáng, từ giờ phút này nàng không nhìn Trương Nguyên bằng ánh mắt bất đồng nữa.
Uông Nhữ Khiêm cũng cười lạnh nói: - Hay, chỉ vài lời nói đã khiến cho danh kỹ phải quỳ xuống mà bái lạy, ta thật sự khâm phục, thật sự khâm phục! Sau khi châm biếm hai câu, y lại hỏi: - Nếu Trương Công Tử cho rằng người buôn bán nhỏ, kỹ nữ, nô lệ đều có vị thế cao thì ngài cần gì phải khổ luyện đọc bát cổ, cần gì nóng vội tiến thân lên làm quan, không phải ngài cũng mong đạt công danh phú quý sao, cầu tài trí hơn người đấy sao, cần gì mà ngài làm bộ làm tịch giả vờ nói như thế!
Trương Nguyên thản nhiên nói: - Yến tước an tri hồng hộc chi chí. (chí lớn của chim khổng tước An Tri) Khi nói câu này, có một loại cảm giác cô độc đột nhiên nảy lên trong suy nghĩ. Con đường phía trước thật mênh mông, luôn tồn tại những gian nan mà nhất định hắn sẽ phải trải qua. Trong khi những người bên cạnh hắn đuổi theo cuộc sống phồn hoa, sống không mục đích. Những người giống như Uông Nhữ Khiêm khiêu khích châm chọc hắn không ít, có lẽ trên đời này ai cũng say chỉ có mình hắn tỉnh nên cảm giác thật cô độc.
Phía trước viện, tiếng chửi bậy càng lúc càng nhiều hơn, Uông Nhữ Khiêm đùa cợt nói: - Trương Công Tử có chí lớn như vậy, trước tiên ngươi hãy đuổi những kẻ ác kia đi, Trương Công Tử có thể nói về cái đạo của kẻ thánh hiền với bọn chúng, có lẽ khi nghe được bọn chúng sẽ hoàn toàn hối cãi, vui mừng tán thưởng, dập đầu bái lạy cũng nên.
Trương Nguyên cười lạnh một tiếng nói: - Để rồi xem. Nhìn Lý Tuyết Y nói: - Tụ tập hết tất cả các người hầu lại, mang gậy gộc chờ hiệu lệnh của ta.
Lý Tuyết Y biết Trương Nguyên và Nam Kinh Thủ Bị Hình Thái giám có mối giao tình, có Trương Nguyên ra mặt, muốn đánh vậy cứ đánh nên ra lệnh người hầu đi tìm gậy gộc.
Mục Chân Chân đi theo thiếu gia không nói nửa lời còn Phùng Hổ, Năng Trụ đều kêu ầm lên: - Chúng ta cũng tìm côn bổng gậy gộc đi, lấy loại thật to và dài í.
Tiết Đồng nhanh nhạy nói: - Giới Tử tướng công, đệ có thể dùng cung bắn bọn họ không?
Trương Nguyên biết Tiết Đồng tuy nhỏ tuổi nhưng có chút võ nghệ, bắn cung rất chính xác nên nói: - Cứ việc đánh chỉ cần không đánh mù mắt là được.
Tiết Đồng mừng rỡ, nhìn thoáng qua Vi Cô, Vi Cô cũng không phản đối.
Uông Nhữ Khiêm phát ra âm thanh "Xuy xuy" rồi cười khẩy nói: - Hóa ra là cậy mạnh đánh nhau, ta còn tưởng Trương Công Tử có kế gì hay có thể đẩy lùi quân địch chứ!
Trương Ngạc cả giận nói: - Uông Nhiên Minh, ngươi là đồ hèn hạ, chỉ lo cho cuộc sống phóng túng của ngươi mà thôi. Đã vậy khi người ta gặp họa ngươi còn châm chọc khiêu khích, ta cảnh cáo ngươi, ngươi còn nói nhăng nói cuội ta sẽ đánh ngươi trước đó.
Vừa nghe tam thiếu gia nói như vậy, Phùng Hổ và Năng Trụ hai tay nắm chặt côn, trừng mắt nhìn Uông Nhữ Khiêm. Chỉ cần tam thiếu gia ra lệnh một tiếng, bọn họ sẽ xông lên đánh liền.
Uông Nhữ Khiêm bên người chỉ có hai người hầu và một đồng tử. Sợ anh em Trương thị người đông thế mạnh nên y không tiếp tục nhiều chuyện nữa. Y chỉ cười lạnh, hậm hực bước vào nhà ra lệnh cho nô bộc chuẩn bị rời khỏi đây.
Trương Nguyên nói: - Uông tiên sinh không nên gấp gáp, nhỡ bị kẻ ác ngộ thương thì không tốt đâu. Hắn chắp tay hỏi: - Xin Uông tiên sinh cho tại hạ được biết danh hiệu được không?
Uông Nhữ Khiêm thấy Trương Nguyên hình như có ý tốt, liền đáp lễ nói: - Tại hạ Tân An Uông Nhữ Khiêm, tự Nhiên Minh, hiệu Tây Hồ Ngư Ẩn. Vừa nói xong trong lòng y có chút đắc ý, nghĩ Trương Nguyên dù sao cũng không dám đắc tội với chính mình.
Không ngờ Trương Nguyên lại không hề để ý gì đến Uông Nhữ Khiêm, thấy sáu tên người làm nam của Tương Chân Quán đã đến đầy đủ. Bên này bọn họ có Năng Trụ, Phùng Hổ bốn người tổng cộng được mười người, à còn có Tiết Đồng. Tiết Đồng mang một cây cung vải bố ở trên tường viện, chuẩn bị bắn tên nào phá cửa xông vào.
Trương Nguyên vung tay nói: - Đi theo ta, cứ việc đánh, ta Huy Châu đại danh sĩ Uông Nhữ Khiêm đang tìm hoa hỏi liễu, người nào dám đến quấy rầy, đều bắn đánh cho ta.
Trương Đại, Trương Ngạc thoạt đầu đều sửng sốt, sau đó liền cười ha hả dẫn người hầu ra trước viện kêu to: - Huy Châu đại danh sĩ Uông Nhữ Khiêm ở đây.
Tên Uông Nhữ Khiêm kia vừa vội vừa giận, luôn miệng nói: - Thật buồn cười, buồn cười quá. Trương Giới Tử ngươi thật hèn hạ, mới vừa rồi còn nói đạo thánh hiền, vừa chớp mắt liền hãm hại ta, đồ đê tiện vô sĩ! Vô sĩ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT