Mục Chân Chân với lấy cây đèn lồng treo nơi mui thuyền, đi đến bên miếng ván bắc lên bờ, giơ cao đèn lồng lên chiếu sáng. Tấm ván này dài đến hơn một trượng, rộng không tới một thước, ban đêm lên thuyền nếu không cẩn thật rất dễ hụt chân rơi xuống nước, nhất là người đã uống rượu.

Nàng đứng đợi một lát, nhưng vẫn không thấy người, cảnh sắc trên bờ hồ tối tăm, cách ngoài mười bước là đã khó phân biệt. Mục Chân Chân lấy làm lạ, lúc nãy rõ ràng có nghe thấy tiếng nói tiếng cười của thiếu gia mà, chỉ có hơn mười trượng thôi mà, đi kiểu gì mà lâu thế vẫn chưa tới?

Mục Chân Chân nói với Vương Vi:
- Vương tỷ tỷ, muội lên bờ xem sao.
Nói đoạn bèn cầm đèn lồng bước lên tấm ván, đột nhiên cảm giác mặt nước dưới chân hơi khác thường, cúi đầu nhìn xuống, đột nhiên thấy nước hồ bên dưới đang dâng lên, để lộ một cái đầu, cất kêu lên:
- Tha mạng.

Mục Chân Chân hốt hoảng, vội giơ đèn lồng ra soi, ở nơi ánh sáng đèn chiếu xuống, nước hồ dập dềnh, ở chỗ vừa nhìn thấy chỏm đầu giờ không còn thấy nữa, Mục Chân Chân cảm thấy kỳ lạ, rờ tay xuống váy tìm tiểu Bàn Long Côn.

Con chim Hắc Vũ Bát Ca đang bị treo chỗ cửa khoang thuyền nghe thấy hai chữ “tha mạng” cũng ra sức kêu “tha mạng” theo, Vương Vi cười “phì” một tiếng, nói:
- Chân Chân muội muội, người kêu tha mạng là Yến Khách tướng công, bọn họ đang đùa bỡn bọn ta đấy.

Vương Vi là kẻ bàng quan nên tỉnh táo hơn, nàng không nhìn thấy chỏm đầu dập dềnh dưới nước, nhưng nghe thấy tiếng kêu, bèn nhận ra là giọng của Trương Ngạc.

Tiếng kêu “tha mạng” lại vang lên ở phía trên thuyền, Trương Ngạc bơi sang bên này, gọi:
- Thấy chết mà không cứu sao, Vương Vi cô cứu ta, thư sinh rơi xuống nước, mỹ nhân cứu vớt, đúng là giai thoại lương duyên.

Lại có tiếng của Trương Nguyên vọng tới:
- Tam huynh, huynh phải cẩn thận một chút, chớ để vừa ngoi đầu đã phải ăn một trượng.

Mục Chân Chân không khỏi bật cười thành tiếng, Tiểu Bàn Long Côn của nàng đã cầm ở trong tay.

Chạng vạng thời tiết oi bức, bọn Trương Nguyên ngồi uống rượu trong quán rượu Đồng Lý mà toát cả mồ hôi, Trương Nguyên nói:
- Hôm nay đừng uống quá nhiều, chúng ta ra hồ Đồng Lý bơi lội, nước hồ đó trong mát lắm.

Trương Ngạc nghe vậy, nhiệt liệt hưởng ứng, bọn họ từ nhỏ đều là nghịch nước bên bờ sông Đầu Lao mà lớn lên. Phạm Văn Nhược mê rượu, vẫn muốn uống tiếp, nhưng thấy ba anh em nhà họ Trương hào hứng đi bơi như vậy, cũng đành bảo người hầu mang vò rượu Tô Châu Tam Bạch chưa kịp uống hết về thuyền, rồi y sẽ từ từ tự thưởng thức.

Đến bên bờ hồ, Phạm Văn Nhược, Tông Dực Thiện đều không chịu xuống nước, chỉ có ba người Trương Nguyên, Trương Ngạc, Trương Đại, và mấy người hầu Vũ Lăng, Năng Trụ. Bọn họ tìm một chỗ bờ hồ tương đối bằng phẳng, lặng lẽ xuống nước, bơi về phía thuyền đu, Trương Ngạc nói là muốn hù doạ Vương Vi ở trên thuyền một chút.

Trương Ngạc vẫn còn đang vừa bơi vừa gọi Vương Vi cô trên mui thuyền cứu vớt thư sinh gặp nạn như y, thì nghe âm thanh thanh lạnh của Vương Vi nói:
- Yến Khách tướng công, nếu chiếu theo khuôn sáo như trong sách kịch, thì tiểu nữ tử ta cứu thư sinh gặp nạn là tướng công, vậy sau này tướng công phải thi đỗ trạng nguyên rồi về cưới ta làm vợ đấy, liệu tướng công có đỗ được trạng nguyên không?
Nói đến câu sau, nàng không nhịn nổi bật cười.

Trương Ngạc kêu:
- Vậy nàng mau cứu ta, cứu ta rồi ta tất sẽ đỗ trạng nguyên, rồi cưới nàng làm vợ.

Vương Vi nói:
- Nhưng tướng công đã có đính ước là sẽ cưới nữ lang nhà họ Kỳ làm vợ rồi mà, sao lại đổi ý được.

Trương Ngạc kêu lên:
- Cứu người mà còn dông dài như thế, thì chết chìm từ lâu rồi, mau cứu ta…

Trong lúc Trương Ngạc đang trêu đùa với Vương Vi, Trương Nguyên cũng bơi qua, từ dưới nước ngẩng đầu nhìn lên nơi có chiếc đèn lồng. Dưới trời đêm, chiếc đèn lồng trông chẳng khác gì một vầng trăng vàng vọt, bên chiếc đèn lồng đó là gương mặt trắng trẻo của Mục Chân Chân, Trương Nguyên bèn chìa tay ra, nói:
- Chân Chân, kéo ta với.

Mục Chân Chân thấy thiếu gia bơi tới, mặt nở nụ cười, đáp “dạ” một tiếng, đoạn đưa cây đèn lồng trong tay có Lục Mai đang đứng bên, cúi người xuống, một tay bám vào mép thuyền, một tay chìa xuống nắm lấy bàn tay thiếu gia, ra sức kéo, không ngờ phịch một cái nhẹ nhàng kéo Trương Nguyên nặng hơn năm mươi kg lên đầu thuyền.

Trương Nguyên cởi trần nửa thân trên, bên dưới chỉ mặc một chiếc quần đùi che qua đầu gối, khắp người ướt sũng, đưa tay lau lau mặt, cười nói:
- Chân Chân khỏe thật đấy, nhấc ta lên giống như câu cá vậy.

Mục Chân Chân thường xuyên hầu hạ Trương Nguyên tắm rửa, đã nhìn quen phần thân trên không mặc gì của Trương Nguyên rồi, tuy nhiên trước mặt người khác cũng không khỏi có chút ngượng ngùng, vội nói:
- Thiếu gia mau đi thay quần áo đi.

Trương Nguyên ừ một tiếng, đoạn theo Mục Chân Chân đi vào trong khoang. Lúc đi ngang qua Vương Vi, thấy nữ lang này nhìn hắn với ánh mắt có chút hiếu kỳ, có vẻ như rất lấy làm lạ trước bộ dạng này của hắn, Trương Nguyên bèn làm một động tác tập thể hình để khoe cơ bắp, rồi bật cười ha hả. Vào đến trong khoang, sờ sờ lên ngực, tội quá, cơ bụng vẫn chưa luyện được, sau này phải năng luyện tập hơn mới được, trên đời này, tay trói gà không chặt là không được…

Trương Ngạc ở dưới nước, thấy Trương Nguyên đã lên thuyền rồi, bèn kêu gào to hơn, Vương Vi nói:
- Tiểu nữ tử không có được sức mạnh như Mục Chân Chân, không câu được tướng công lên đâu. Diêu thúc, thúc kéo Trương tướng công lên đi.

Trương Ngạc không muốn Diêu Đại Hán kéo y, bèn gọi:
- Lục Mai, Lục Mai, kéo ta lên với.

Người hầu gái thân thiết của Trương Ngạc là Lục Mai vội đưa cây đèn lồng trong tay cho Huệ Tương, hấp ta hấp tấp bò rập xuống mép thuyền, nói với Trương Ngạc:
- Tam thiếu gia, nô tỳ không kéo nổi người đâu.

Trương Ngạc quát:
- Đừng có nhiều lời, mau kéo ta lên, kéo không được cũng phải kéo.

Lục Mai cũng đành run run rẩy rẩy chìa tay xuống, bị Trương Ngạc nắm lấy, ra sức ghì xuống, “Ùm” một tiếng, cô cũng bị kéo xuống nước, hoảng sợ kêu ré lên:
- Tam thiếu gia, nô tỳ không biết bơi… ục..ục…

Trương Ngạc cười hô hố không ngừng.

Lục Mai giãy giụa loạn xạ dưới nước, khóc lóc kêu cứu, bị uống liền mấy ngụm nước. Lúc này Trương Ngạc mới bơi đến đỡ lấy cô, cười nói:
- Yên tâm, không chết đuối được đâu, có thiếu gia ở đây, đừng có quậy lung tung.

Trương Đại bơi tới, nói:
- Tam đệ, chớ có làm bừa, nước hồ này rất sâu, lại đang là ban đêm đấy.

Trương Ngạc tưng tửng nói:
- Ở ngay cạnh thuyền mà, có chuyện gì được chứ.
Nói đoạn, nâng Lục Mai lên, Tố Chi và Vương Vi ở bên trên kéo Lục Mai lên thuyền, Trương Ngạc tự trèo lên sau, y nhìn bộ dạng sợ đến chết khiếp, nằm xụi lơ trên đất của Lục Mai cảm thấy rất thú vị, cười lớn không dứt.

Vương Vi trừng đôi mắt đẹp nhìn Trương Ngạc, hỏi:
- Yến Khách tướng công, tướng công cảm thấy chuyện này thú vị lắm sao?

Trương Ngạc nói:
- Đương nhiên, con bé ngốc này, nó có sức mạnh như Mục Chân Chân sao mà dám đến kéo ta, ha ha, chắc chắn là sẽ rơi xuống nước mà.

Lục Mai thở dốc một hồi, ngồi dậy, vừa khóc vừa nói:
- Nếu nô tỳ không kéo thiếu gia, ngày mai thiếu gia sẽ trách mắng nô tì, cho nên, dù biết là tam thiếu gia sẽ…

Vương Vi xoay người đi về khoang thuyền.

Trương Ngạc thấy Lục Mai khóc lóc thì cũng mất hứng, nói:
- Được rồi được rồi, chẳng qua chỉ là đùa chơi một tí thôi mà, người cũng đâu có bị làm sao, đứng lên đi.
Y kéo Lục Mai đứng lên, nửa ôm nửa dìu đi về khoang thuyền.

Trương Nguyên đã thay đồ xong, Mục Chân Chân đang chải tóc cho hắn, nghe thấy tiếng khóc của Lục Mai, hỏi ra mới biết là Trương Ngạc chòng ghẹo Lục Mai, Trương Nguyên lắc đầu:
- Tính nết của Tam huynh là như vậy, thích đùa ác.

Vũ Lăng vừa đến bẩm báo, nói:
- Thời gian gần đây xem ra tính tình của tam công tử đỡ hơn nhiều rồi, lúc trước còn ghê gớm hơn, thường đánh người một cách vô duyên vô cớ.

Trương Nguyên cười nói:
- Lần này phải trách ta, là ta nói Chân Chân kéo ta lên thuyền, nên tam huynh mới nghĩ đến chuyện trêu chọc Lục Mai.

Mục Chân Chân nói:
- Việc này sao lại trách thiếu gia được, tam công tử đó chẳng phải luôn miệng kêu Vương tỷ tỷ kéo mình lên đó sao, tam công tử đó muốn kéo Vương tỷ tỷ xuống nước.

Vũ Lăng nói:
- Tam công tử muốn trêu chọc Vương Vi cô, nhưng Vương Vi cô không để ý đến công tử.

Trương Nguyên nói:
- Được rồi, đừng nói nhiều nữa.
Nói đoạn đi đến khoang khách, uống trà, nói chuyện phiếm với đại huynh Trương Đại, hỏi đến tam huynh Trương Ngạc? Trương Đại cười nói:
- Trương Yến Khách đang tỏ ra dịu dàng, đang chọc cười Lục Mai đó. Hắn là thế đó, vui giận thất thường, lúc tốt thì đối với Lục Mai ân cần cỡ nào cũng có, vừa nãy thì lại đùa cợt lôi cô ta xuống nước, chỉ biết làm theo bản tính.

Trương Nguyên uống hết một chung trà, trở về khoang của mình, làm một bài bát cổ văn tiểu đề, đưa cho Tông Dực Thiện xem, Tông Dực Thiện nói:
- Tài nghệ sáng tác của Giới Tử huynh bây giờ đã thuần thục và sắc bén hơn nhiều so với hồi ta đến Sơn Âm làm khách rồi, gần như không tỳ vết. Nhưng mà, tại hạ có lời nhắc nhở, Giới Tử huynh phải chú ý cách hành văn, đừng thực tế quá.

Trương Nguyên là người vừa nghe là hiểu, nên gật đầu nói:
- Dực Thiện huynh nhắc nhở phải lắm, làm bát cổ văn nhiều rồi, sẽ dễ bị hiện thực hóa, nghìn bài một điệu, dễ lộ vết rìu. Cái này luyện cho thành thạo thì mới tạo nên sự mới lạ, như vậy mới có thể giữ được nét mới mẻ và sinh khí trong tác phẩm.

Tông Dực Thiện cười nói:
- Giới Tử huynh trong lòng không khác gì có tấm gương sáng, thì ra sớm đã nghĩ đến điều này rồi, tại hạ thật là lắm chuyện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play