Mười trong mười hai chiếc rương đã bị khóa, nhất thời không tiện mở ra. Nếu đã có một rương bạc thì Trương Nguyên cũng không vội gì mở rương khác, hắn chỉ đẩy rương đoán trọng lượng. Trong mười chiếc có tám chiếc khá nặng, hẳn là chứa vàng bạc gì đó, hai rương còn lại khá nhẹ, thiết nghĩ là thư họa sách cổ hoặc đồ vật quý hiếm, tạm thời không cần để ý đến.
Nhìn sang Trương Đại, bộ dạng của y giống hệt con khỉ bẻ ngô, lật xem tất cả các cuộn thư họa trong rương. Y mở một bức ra ngắm nghía một hồi, tán thưởng vài câu rồi quăng lên giường Trương Nguyên. Tiếp đến y lại mở cuộn khác xem, cuối cùng cười nói:
- Giới Tử, toàn bộ thư họa mà Đổng Kỳ Xương yêu thích nhất đều ở đây, mất đống này chắc chắn Đổng Kỳ Xương sẽ tức chết cho xem.
Trương Nguyên nói:
- Những danh tác của tiền bối đã nằm trong tay huynh đệ ta, chúng ta cứ cất giữ cẩn thận, ở trong tay họ Đổng hay trong tay chúng ta không có gì khác biệt. Còn chỗ bạc này là do Đổng thị bóc lột mồ hôi nước mắt của dân chúng, chúng ta có nó rồi thì dùng một phần làm việc thiện, có thể tạo chút danh tiếng.
Trương Đại nói:
- Giới Tử, lật đổ họ Đổng chủ yếu là công lao của đệ, ta chỉ xem náo nhiệt mà thôi. Những thứ trong rương đều thuộc về đệ, do đệ xử trí, còn thư họa thì đưa ta mấy bức là được rồi.
Trương Nguyên liền thảo luận với Trương Đại, lấy danh nghĩa Sơn Âm Trương thị cứu tế những hộ dân bên bờ cầu Trường Sinh bị Đổng Tổ Nguyên ép đến bước đường cùng. Việc này có thể để Lai Phúc đi liên lạc, y cũng là hộ dân sống bên cầu Trường Sinh.
Thảo luận đã định, hai huynh đệ đến sảnh ăn khách điếm dùng bữa. Hiện tại đã là giờ Ngọ, cứ xem như bữa sáng cùng bữa trưa dùng chung một lần vậy, đám người Trương Ngạc, Dương Thạch Hương cũng đã thức, chỉ là không thấy Lục Thao đâu. Hỏi ra mới mới biết Lục Thao dẫn hai người hầu đến phủ nha rồi, tất tả nghĩ cách cứu viện đệ đệ Lục Dưỡng Phương. Lục Dưỡng Phương bị ngồi tù vì thủ hạ của Ngô Long vu cáo tội cưỡng hiếp con nhà lành, hiện tại Đổng Tổ Thường, Ngô Long đều bị bắt, vụ án của Lục Dưỡng Phương được xét lại. Lục Dưỡng Phương được phán vô tội ra tù hẳn là không thành vấn đề, đương nhiên cũng cần Lục Thao nỗ lực cứu giúp mới được.
Trương Ngạc nói:
- Cứu hạng người như Lục Dưỡng Phương làm gì, cứ để y ngồi trong ngục, ra rồi chỉ gây phiền toái cho Nhược Hi tỷ và Lục tỷ phu.
Trương Đại nói:
- Đây chỉ là cách nghĩ của chúng ta. Lục tỷ phu và Lục Dưỡng Phương là tình nghĩa huynh đệ, Lục Dưỡng Phương dù gây ra chuyện gì thì Lục tỷ phu đều cố hết sức giúp đỡ.
Trương Ngạc gật đầu nói:
- Nói cũng phải, nếu là đại huynh vào ngục, đệ nhất định sẽ liều mạng cứu huynh.
Trương Đại vừa có chút cảm động, đột nhiên trừng mắt hét lên:
- Nhảm nhí, sao ta phải vào ngục!
Trương Ngạc cười vang, bọn Dương Thạch Hương cũng bật cười ha hả.
Sau bữa trưa, Trương Nguyên gọi Lai Phúc đến, hỏi y sau này có dự định gì. Nếu nguyện ý lưu lại Hoa Đình, Trương Nguyên sẽ mua cho y một căn nhà để y theo nghề cũ là thợ chế tác trúc.
Lai Phúc quỳ xuống nói:
- Thiếu gia, thiếu gia hiện đã rõ lòng trung thành của tiểu nhân, tiểu nhân đương nhiên sẽ theo người.
Trương Nguyên nói:
- Vậy được, sau này cứ theo ta, ta cũng không cần ngươi ký khế ước nô lệ gì cả, xem như ta thuê ngươi hầu hạ.
Lai Phúc quỳ mãi không chịu đứng lên:
- Thiếu gia không chịu ký nô khế với tiểu nhân, vậy tiểu nhân không thể xem là người của thiếu gia, người không tin tưởng Lai Phúc sao?
Trương Nguyên nói:
- Không phải không tin, ngươi cứ nhìn chuyện ác của Hoa Đình Đổng thị, một nửa là do gia nô bên đó gây ra. Bọn đó cậy thế hiếp người, thật sự không ra gì, cho nên ta chỉ thuê chứ không thu nhận nô bộc nhập hộ tịch.
Lai Phúc hết lời thề thốt, quỳ mãi không đứng, khăng khăng muốn làm gia nô của nhà Trương Nguyên, bằng không y không yên tâm.
Trương Nguyên còn việc khác phải phân phó Lai Phúc, lười biếng dây dưa không rõ chuyện này, vì vậy hắn thuận miệng đáp ứng khiến Lai Phúc tức thì mừng rơn, dập đầu lia lịa.
Trương Nguyên nhờ Lai Phúc tìm tới các hộ dân dời đến sống bên cầu Trường Sinh, lấy danh nghĩa huynh đệ Sơn Âm Trương thị cứu tế những hộ dân nghèo khó đó, Lai Phúc nói:
- Họ đều là hàng xóm của tiểu nhân, lai lịch của họ tiểu nhân biết rất rõ, tiểu nhân sẽ đi tìm bọn họ.
Y đứng dậy định đi, Trương Nguyên vội nói:
- Ngươi sẵn tiện đi thăm mẫu thân Uông Đại Chùy hôm qua, ta nhớ Uông Đại Chùy có lòng hiếu thảo, đáp ứng chiếu cố mẹ y, không thể nuốt lời được, nếu ngươi cần thêm tiền thì gặp Vũ Lăng.
Lai Phúc nói:
- Tiểu nhân phải tìm hiểu kỹ tình hình trước đã, sau đó sẽ về bẩm báo với thiếu gia.
Dứt lời y hùng hổ rời đi, ra ngoài cửa thì bắt gặp chưởng quỹ của Vọng Hải lầu, chưởng quỹ hét lớn:
- Lai Phúc, ngươi chạy đi đâu vậy, không muốn làm việc ở tửu lầu của ta nữa à, hừ, trừ nửa tiền công tháng này!
Chưởng quỹ vốn nghĩ Lai Phúc sẽ kinh hoảng thất thố chạy đến cầu xin, nào ngờ Lai Phúc nói:
- Hiện giờ Lai Phúc ta là gia nhân của Trương thiếu gia, Sơn Âm Trương thiếu gia. Đúng đó, chính là Trương công tử lật đổ họ Đổng, thiếu gia phân phó ta làm việc, không rảnh nói chuyện với ông. Chưởng quỹ, công việc của ta ông tìm người khác làm đi.
Nói rồi y sải bước rời khỏi.
Sau khi Lai Phúc đi, Trương Ngạc và Hồng Đạo Thái đợi chư sinh Thanh Phổ đến phủ nha trợ uy cho Lục Thao, yêu cầu nghiêm phạt Đổng Tổ Nguyên, Đổng Tổ Thường cùng bọn đánh thuê Tùng Giang. Vụ án này nhất định phải theo sát, phải liên tục tạo áp lực cho quan phủ.
Trương Nguyên hiện tại không cần lộ diện, đại cục đã định, hắn vẫn còn rất nhiều việc khác phải làm. Hắn mời đại huynh Trương Đại và Dương Thạch Hương cùng hắn thẩm duyệt năm trăm bài văn bát cổ, đây là do Dương Thạch Hương nhờ hắn bình phẩm, y thấy Trương Nguyên không quên chuyện này thì lấy làm vui vẻ. Trương Nguyên của hôm nay không còn giống như năm ngoái, danh tiếng lật đổ Đổng thị nhanh chóng vượt qua cả những văn tập mà hắn phẩm bình, khẳng định sẽ bán đắt rồi, giấy Tùng Giang đắt tuyệt đối!
Thông qua lần đảo Đổng này, Dương Thạch Hương càng hiểu rõ tâm kế và năng lực của Trương Nguyên hơn. Trương Nguyên đâu chỉ làm tốt văn bát cổ, sẽ có ngày hắn vươn đến tận mây xanh với tâm kế và thủ đoạn đó. Không nói đến mặt khác, đơn cử như việc hắn chọn sách cho hiệu sách Thanh Phổ của y, Dương Thạch Hương y có thể kiếm lời lớn. Vì vậy Dương Thạch Hương quyết định, về sau sẽ chia tiền lời năm – năm đối với tập văn bát cổ mà Trương Nguyên biên soạn.
Năm trăm bài văn của chư sinh ba huyện Tùng Giang có gần hai trăm ngàn chữ, đòi hỏi không ít thời gian để xem hết từng bài, ba người xem đương nhiên sẽ nhanh hơn. Dương Thạch Hương cùng Trương Đại chia nhau mỗi người xem một trăm năm mươi bài, còn Trương Nguyên thỉnh bọn họ chọn ra một trăm bài từ ba trăm bài này, sau đó đích thân hắn sẽ tiến hành bình điểm.
Ba người chưa xem được bao nhiêu, Vũ Lăng tiến vào nói:
- Thiếu gia, Dực Thiện công tử đến rồi, còn có cha mẹ của công tử nữa.
Tông Dực Thiện từng ở lại mấy ngày tại nhà Trương Nguyên, Vũ Lăng luôn xưng y là Dực Thiện công tử. Hiện tại tuy Vũ Lăng biết cả hai cùng là nô tịch, song vì thiếu gia cùng Tông Dực Thiện trước giờ vẫn kính trọng nhau, cho nên Vũ Lăng và Mục Chân Chân vẫn luôn xưng là Dực Thiện công tử.
Cha mẹ của Tông Dực Thiện đã hơn năm mươi tuổi, sống lâu ngày trong cảnh hèn mọn. Vừa thấy Trương Nguyên ra đón, họ định quì xuống hành lễ, Trương Nguyên bước nhanh đến đỡ họ lên, hắn nói:
- Hai vị lão nhân gia, vãn bối cùng Dực Thiện tình như thủ túc, hai vị cũng là trưởng bối của ta, mời ngồi, mời ngồi.
Trương Nguyên để Mục Chân Chân nói chuyện với hai vị lão nhân, còn hắn thì kéo Tông Dực Thiện vào phòng khách, nói:
- Tông huynh, vì ta mà huynh đã chịu nhiều vất vả. Hiện giờ hẳn là thời khắc khổ tận cam lai rồi, Tông huynh yên tâm, ta nhất định sẽ làm hộ tịch khác để huynh thoát khỏi ràng buộc với Đổng thị, đương nhiên Tông huynh cần phải đổi tên, về sau huynh cũng có thể tham gia khoa cử.
Con cái nô bộc cuối thời Minh tham gia khoa cử rất nhiều, thậm chí còn đỗ cao thành tiến sĩ, lỗ hổng trên hộ tịch và phần báo danh có thể lấp liếm được. Theo Trương Nguyên thấy thì đây không phải gian lận, mà là tranh đoạt một cơ hội công bằng, hắn nguyện ý giúp Tông Dực Thiện giành lấy cơ hội này.
Nhưng Tông Dực Thiện lại nói:
- Giới Tử huynh, ta không nghĩ đến chuyện khoa cử, sinh thời chỉ muốn phụng dưỡng song thân là đủ rồi. Còn nữa, nếu Giới Tử huynh thấy ta kahông vô dụng, sau này Giới Tử huynh làm quan, ta nguyện làm phò tá.
Trương Nguyên nói:
- Khoan nói đến chuyện này, lần này Dực Thiện huynh cùng ta đi Nam Kinh, Tiêu Thái sử trông thấy huynh ắt sẽ rất vui. Cha mẹ của Dực Thiện huynh lưu lại nhà tỷ tỷ ta ở Thanh Phổ cũng được, nếu nguyện ý có thể dọn đến ngụ ở mịch phòng Sơn Âm, ta sẽ an bài thỏa đáng theo ý của hai vị lão nhân gia.
Tông Dực Thiện không nói lời nào, siết tay Trương Nguyên ra sức lắc lắc.
Trương Nguyên tiếp tục xem văn bát cổ, Tông Dực Thiện hiển nhiên cũng cùng tham gia. Tông Dực Thiện hiểu rõ “Cửu tự quyết”, y rành thể thức của văn bát cổ hơn cả Trương Nguyên, có y phụ giúp thì hắn đỡ được rất nhiều, hệt như được tỷ muội Vương Tĩnh Thục và Vương Anh Tư giúp đỡ vậy.
Sau buổi trưa, sinh đồ Hoa Đình, Thượng Hải lần lược đến bái phỏng Trương Nguyên, hắn phải gặp gỡ xã giao nên rất bận rộn, đành để Tông Dực Thiện phụ trách tuyển văn. Mới đầu Dương Thạch Hương có chút không yên tâm, nhưng xem qua những bài văn Tông Dực Thiện bình điểm quả thực không thua kém Trương Nguyên, lúc này y mới chuyển buồn thành vui. Dù sao cũng là mượn danh nghĩa của Trương Nguyên, do ai bình điểm chỉ là thứ yếu, huống chi Tông Dực Thiện bình điểm thực sự tinh diệu, Dương Thạch Hương thân là Lẫm sinh, hiển nhiên tầm nhìn không tồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT