Kim Bá Tông nói:

- Chư sinh ở huyện lân cận tìm mua cũng không phải không có khả năng, những người mua sách đó cũng chỉ biết tranh giành nhau mua thôi.

Dương Thạch Hương lần này khí thế bừng bừng, hắn muốn mượn tuyển tập này của Trương Nguyên để mở một chợ sách của hai huyện Hoa Đình và Thượng Hải, nếu bán được sách ở hai nơi này thì hắn kiếm hời lớn rồi, nói:

- Giới Tử huynh, tại hạ còn có một việc muốn nhờ, muốn mời lệnh sư Quý Trọng tiên sinh viết vài lời tựa trong tuyển tập này, đây cũng là mượn một chút danh tiếng của lệnh sư.

Dương Thạch Hương này thật là có đầu óc kinh doanh, Trương Nguyên đáp:

- Được, hai ngày sau ta sẽ dẫn hai vị tới gặp Vương lão sư.

Nhắc tới chuyện của Thanh Phổ Lục thị, Dương Thạch Hương nói:

- Không giấu gì Giới Tử huynh, Thanh Phổ Lục thị là sợ gặp phiền phức, lúc ta chuẩn bị đi Lục Thao còn dặn dò ta không được nói tới những chuyện đó, khỏi làm cho lệnh tỷ lo lắng.

Trương Nguyên hỏi:

- Có phải đúng là Hoa Đình Đổng thị muốn chiếm hai trăm mẫu ruộng?

Dương Thạch Hương nói:

- Hóa ra Giới Tử huynh đã biết tới chuyện này.

Trương Nguyên nói:

- Ta chỉ là đoán thôi, bởi vì ta biết tên phản nô Trần Minh của Lục thị đem đi khế ước hai trăm mẫu ruộng dâu của Lục thị, nếu như có chuyện phiền phức lớn chắc chỉ có chuyện này.

Dương Thạch Hương nói:

- Giới Tử huynh đúng là liệu việc như thần, Hoa Đình Đổng thị đầu tháng năm liền phái người tới tiếp quản hai trăm mẫu rừng dâu, Lục Hiếu Liêm kiện tới nha huyện, Lý huyện lệnh cũng biết mảnh rừng dâu kia là sản nghiệp tổ tiên của Lục thị, nhưng không bắt được Trần Minh, không có nhân chứng, Lục thị mất đi khế ước, không có vật chứng, hơn nữa Lý huyện lệnh cũng không dám làm khó Đổng thị, bởi vì tri phủ Tùng Giang chính là môn sinh của Đổng Huyền Tể. Những tranh chấp thế này phải do hai huyện Tùng Giang và Hoa Đình cùng xử lí, Lý huyện lệnh chỉ có thể bảo sai dịch đi gọi nô bộc của Đổng thị về, nói rằng mảnh rừng dâu đó đang có tranh chấp,Đổng thị không có quyền tiếp quản. Lý huyện lệnh làm được thế này đã là giữ thể diện cho Lục thị lắm rồi, chỉ có điều là hai trăm mẫu ruộng đó rõ ràng là điền sản của Lục thị, giờ trở thành mảnh đất tranh chấp, người nhà Lục thị không thể đi hái dâu được, Lục Hiếu Liêm không tức giận mới lạ

Nói tới đây, Dương Thạch Hương dừng lại một chút, lại nói tiếp:

- Theo ta biết, Lý huyện lệnh rất có thể năm sau sẽ không làm quan ở Thanh Phổ nữa, sẽ có người mới tiếp quản, với sự giao thiệp của Đổng Huyền Tể, huyện lệnh mới đến không chắc sẽ tiếp tục che chở cho Lục thị nữa, tới khi đó Đổng thị cứ đường hoàng mà tới chiếm ruộng dâu nhà Lục thị.

Trương Nguyên trầm mặc một lát, nói:

- Vậy Lục Dưỡng Phương dạo này thế nào?

Dương Thạch Hương cười cười nói:

- Từ lần trước bị Giới Tử huynh giáo huấn một trận, Lục Dưỡng Phương rất ít khi lộ mặt ở Thanh Phổ, nghe nói tháng trước đi Hoa Đình, cũng không biết là có chuyện gì.

Nói chuyện thêm một lát, thời gian cũng không còn sớm, Trương Nguyên nói:

- Hai vị hiền huynh ở xa tới đi đường mỏi mệt, hôm nay hãy đi nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai ta lại bày bàn rượu mời khách.

Vì tiểu lầu ở hậu viên chưa thể ở được, Trương Nguyên liền sắp xếp cho Dương Thạch Hương,Kim Bá Tông và đám nô bộc ở tại hai gian chái ở tiền sảnh, Dương Thạch Hương và Kim Bá Tông ở một gian, hai người hầu của Dương Thạch Hương và một người hầu của Kim Bá Tông ở một gian khác, có chật hơn một chút. Trương Nguyên tạ lỗi với hai vị, Dương Thạch Hương, Kim Bá Tông đều nói:

- Không sao, không sao, ở như vậy cũng hay, có thể dễ dàng nhờ Giới Tử huynh chỉ giáo.

Sắp xếp xong xuôi chỗ ở cho Dương Thạch Hương và Kim Bá, Trương Nguyên trở lại nội viện, thấy thư phòng sáng đèn, liền đi qua xem thử, Trương Nhược Hi tỷ tỷ đang dạy Mục Chân Chân viết chữ, nhìn thấy Trương Nguyên, Trương Nhược Hi nói:

- Tiểu Nguyên, lại đây xem bia Hoa Sơn Chân Chân viết này, rất có thần nhé.

Trương Nguyên đi qua xem, Mục Chân Chân nhanh chóng đứng dậy đứng sang một bên, Trương Nguyên nhìn mấy chữ lớn viết trên thư án, nét bút ngay ngắn, lực bút đầy đặn, rất có khí phách, khen:

- Chân Chân viết thật đẹp, tỷ tỷ đúng là dạy rất giỏi.

Trương Nhược Hi cười, nói:

- Luyện thư pháp cũng cần thiên phú đấy, Chân Chân viết rất có lực, chỉ tiếc…

Quay sang nói với Chân chân:

- Chân Chân đi pha cho Tiểu Nguyên một tách trà đi.

Đợi Mục Chân Chân đi rồi, Trương Nhược Hi ngay lập tức hỏi Trương Nguyên Dương Thạch Hương kia đã nói những gì.

Trương Nguyên nói:

- Lúc trước tỷ tỷ lo lắng thật không có sai, Hoa Đình Đổng thị quả nhiên là muốn chiếm hai trăm mẫu ruộng dâu, cũng may Lý huyện lệnh còn là người có công đạo, hai trăm mẫu rừng dâu kia tạm thời chưa bị chiếm đi, tuy nhiên việc này càng kéo dài càng phiền toái, Lục Ông đương nhiên sẽ không bao giờ chịu thua, tỷ phu bây giờ cũng rất lo lắng.

Trương Nhược Hi thở dài, bỗng nói:

- Tiểu Nguyên, đệ nói có thể giúp cho tỷ phu một tay, đệ định giúp thế nào?

Trương Nguyên nói:

- Thời điểm chưa tới, cứ phải đợi qua kì thi năm sau đã mới được.

Trương Nhược Hi chặn lại nói:

- Đúng, Tiểu Nguyên đệ cũng đừng suy nghĩ nhiều, chuyên tâm học hành thi cử là được rồi, tỷ tỷ cũng không gấp, muốn gấp cũng không gấp được, cùng lắm thì không giữ được hai trăm mẫu rừng dâu kia vậy.

Trương Nguyên nói:

- Chỉ cần tỷ phu ra mặt làm chủ, hai trăm mẫu rừng ấy đệ nhất định giúp tỷ phu đoạt lại, Đổng thị tưởng rằng nắm được khế ước thì rừng dâu ấy thuộc về họ sao, nực cười, rừng dâu ngay cả đem ra mua bán cũng cần phải có chủ nhân cũ ra xác nhận, tỷ phu chừa từng xác nhận cho rừng dâu ấy thì nó không bao giờ thuộc về Đổng thị được, chỉ là bây giờ chưa thể nói lí được, chỉ có thể bàn bạc lại kĩ càng hơn.

Trương Nhược Hi thấy đệ đệ nói vậy cũng an tâm phần nào, thấy Mục Chân Chân bưng trà tới, nàng liền về tây lầu nghỉ ngơi.

Mục Chân Chân bưng trà tiến vào, hỏi:

- Thiếu gia còn có chuyện gì chỉ bảo?

Trương Nguyên nói:

- Chân Chân, ngồi đi, ta có chuyện muốn hỏi ngươi.

Mục Chân Chân liền ngồi xuống cạnh bên kia của chiếc bàn gỗ to màu đỏ, cầm ngọn đèn đế cao màu trắng sứ di chuyển về phía Trương Nguyên, khuôn mặt trắng như tuyết của thiếu nữ đọa dân rất sạch sẽ, lông mi dày, ánh mắt thăm thẳm như nước hồ, nhìn Trương Nguyên nói:

- Thiếu gia.

Trương Nguyên nói:

- Chân Chân, vừa rồi ta muốn ngươi thoái thác đóng vai Nhất Trượng Thanh đó, sao ngươi lại nhận lời?

Mục Chân Chân nhìn xuống, nói nhỏ:

- Tam công tử nói thiếu gia như vậy, tỳ nữ…

Trương Nguyên nói:

- Ngươi sợ ta khó xử nên mới chấp nhận chịu ấm ức đúng không, Trương Ngạc có thể làm khó được gì ta chứ, anh ta là người nhanh miệng thẳng thắn, lúc trước Dương tú tài và Kim tú tài đều có mặt nên ta không tiện nói chuyện này.

Mục Chân Chân chớp mắt, duyên dáng nhìn Trương Nguyên nói:

- Thiếu gia, tỳ nữ không ấm ức gì cả, đã nhận lời tam công tử rồi thì cứ đi đóng… hơn nữa đây chỉ là diễn trò trên sân khấu, chỉ là theo chân mọi người cùng đi cầu mưa mà thôi, cầu mưa cũng là chuyện lớn, tỳ nữ không tình nguyện là vì không thích Nhất Trượng Thanh Hộ Tam Nương đó.

Trương Nguyên cười hỏi:

- Vì sao?

Mục Chân Chân nói:

- Tỳ nữ vốn không biết Nhất Trượng Thanh là người như thế nào, hỏi đại tiểu thư mới biết, người nhà của Nhất Trượng Thanh Hộ Tam Nương đều bị người của Thủy Bạc Lương Sơn giết sạch, cô ta không nghĩ cách báo thù rửa hận mà lại gả cho người của Thủy Bạc Lương Sơn, điều này thật sự khiến cho nô tỳ nghĩ không thông.

Trương Nguyên mỉm cười nhìn Mục Chân Chân thăm dò, nhìn đến mức gương mặt thiếu nữ đọa dân này đỏ rần, tâm trạng hoang mang hỏi:

- Thiếu gia, tỳ nữ nói sai rồi ư?

Trương Nguyên nói:

- Không có, Chân Chân nói rất hay, nữ nhân trong Thủy Hử không phải là dâm phụ mà là người vô tâm vô tính. Hộ Tam Nương đúng là người vô tâm vô tính, Chân Chân đã nói như vậy thì đừng đóng vai Hộ Tam Nương nữa, để Trương Ngạc tìm người khác.

Mục Chân Chân kinh ngạc nói:

- Nói vậy thì thiếu gia chẳng phải là đắc tội Tam công tử ư?

Trương Nguyên cười nói:

- Không đâu, Tam huynh vốn tham gia cho vui thôi, không kiên nhẫn đâu. Sớm mai ta sẽ đi bảo huynh ấy tìm người khác.

Mục Chân Chân ngẫm nghĩ một chút rồi nói:

- Tỳ nữ đã nhận lời với Tam công tử rồi, không thể thất tín, đọa dân xưa nay đều trọng lời hứa, thiếu gia vì việc này mà bận tâm thì tỳ nữ cũng nguyện đóng góp chút sức lực cho việc cầu mưa, chỉ mong có mưa sớm thôi.

Mục Chân Chân tin rằng cầu mưa có thể làm cảm động trời xanh…

Dân chúng Sơn Âm cũng phần lớn đều như vậy, bởi vậy mới hứng thú với cuộc thi đấu thần cầu mưa.
Trương Nguyên nói:

- Tốt lắm, ngày mai ta cùng ngươi đi xem.

Tháng 6 năm Vạn Lịch thứ bốn mươi mốt là tiểu nguyệt, qua ngày 29 là đến ngày mùng 1 tháng 7. Sáng sớm ngày mùng 1 tháng bảy Trương Ngạc cho Năng Trụ tới gọi hai cha con Mục Kính Nham đi Tây Trương, Trương Nguyên mời Dương Thạch Hương, Kim Bá Tông cùng đi. Đến Kịch viên ở Tây Trương đã thấy người đứng đông nghịt, một trăm linh tám vị tướng Thủy Hử cơ bản đã đến đủ…

Họ đều là những người nông dân, ngư dân, thợ mộc sơn dầu, thương nhân, thợ đá, đạo sĩ hòa thượng có hình dạng kỳ dị tới từ các vùng của Sơn Âm thậm chí ở các huyện phủ lân cận. Những người này hoặc đen hoặc trắng, hoặc cao hoặc thấp, hoặc béo, gầy, đẹp, xấu, muôn hình muôn vẻ… mà những nhân vật Thủy Hử nho nhã một chút như Trí Năng Tinh Ngô Dụng, Thần cơ quân sư Chu Võ, Thánh thủ thư sinh Tiêu Khiến, Thiết Phiến Tử Tống Thanh thì đều do các môn khách của Tây Trương môn hạ thủ vai…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play