Thương Chu Đức tay vê vê râu mỉm cười, dừng chân lắng nghe một lúc rồi mới đi vào phòng sách nhà tranh. Trương Nguyên, Thương Đạm Nhiên vội vàng đứng dậy chào, Thương Chu Đức cười nói
- Tiểu muội ở đây đọc sách cho Giới Tử, rất tốt.
Trương Nguyên và Thương Đạm Nhiên liếc mắt nhìn nhau, trong bụng mừng thầm.
Thương Chu Đức ngồi xuống một lát, dặn dò tiểu muội Đạm Nhiên chập tối thì về sớm một chút rồi đứng dậy rời đi. Dù sao cũng đã kết thông gia, Thương Chu Đức không lo Trương Nguyên và tiểu muội Đạm Nhiên thân mật quá mức. Trời nắng đẹp thế này lại có Vũ Lăng và tiểu tì Vân Cẩm, Trương Nguyên và tiểu muội cũng không thể làm việc gì vượt quá khuôn phép được, Trương Nguyên nói:
- Ta đi pha trà, Tiểu Vũ pha không ngon.
Thương Đạm Nhiên vừa được nhị huynh cho phép lại ở đây, trong lòng cũng yên tâm hơn nhiều, nói:
- Vậy đểthiếp giúp chàng.
Trương Nguyên đẩy tro ra, nhét than củi vào, Thương Đạm Nhiên dùng quạt nan để quạt, ngọn lửa liu riu cuối cùng cũng bùng lên, Trương Nguyên lấy chổi cọ bằng trúc để rửa ấm trà Nghi Hưng rồi rót nước sôi vào trong ấm. Hai người bốn mắt nhìn nhau, tình ý giao hoà. Thương Đạm Nhiên không chịu nổi kiểu tình ý nồng nàn như thế này, cúi đầu xuống, hai gò má ửng hồng, cánh mũi có chút mồ hôi, càng nhìn càng thấy đẹp, khiến Trương Nguyên rất muốn tiến đến hôn nàng một cái nhưng vẫn phải cố kiềm chế, sợ hành động như vậy sẽ làm kinh động đến nàng. Lỡ Đạm Nhiên nghĩ hắn cợt nhả mà giận dỗi thì không hay chút nào. Không được nóng vội, nhất định không được nóng vội --
Sau khi nước sôi hẳn thì trước tiên phải dùng nước nguội tráng qua một lượt, để tránh cho nước sôi làm hỏng hương trà, đây gọi là “điểm trà pháp”. Pha trà xong, Trương Nguyên xách ấm trà quay về phòng sách, rót ra hai tách trà. Thương Đạm Nhiên lại đọc “Quyết thu giải” cho Trương Nguyên. Giọng Thương Đạm Nhiên đọc sách nghe rất êm dịu, tốc độ cũng không nhanh, như vậy không tốn sức, cũng không làm cổ họng bị tổn thương, nên có thể đọc trong thời gian dài hơn. Nhưng Trương Nguyên sẽ không để nàng đọc quá lâu, cứ tầm năm, sáu trang thì sẽ để Thương Đạm Nhiên nghỉ. Thương Đạm Nhiên nhấp một ngụm trà cho ngọt giọng, hắn thì nhắm mắt đọc thầm một lần đoạn văn tự mà Thương Đạm Nhiên vừa đọc để nhớ kĩ và cũng hiểu sâu hơn. Thương Đạm Nhiên hỏi:
- Trương công tử, chàng phải nhắm mắt nghe mới nhớ được sao?
Lúc nàng đọc sách, Trương Nguyên đều nhắm mắt, không động đậy chút nào như là đang ngủ vậy. Thương Đạm Nhiên chưa từng chứng kiến bản lĩnh “nghe một lần nhớ ngay” hay được người người ca tụng của Trương Nguyên mà mới hỉ lĩnh giáo qua nước cờ của Trương Nguyên. Hắn mở to mắt nhìn Thương Đạm Nhiên, mỉm cười nói:
- Nhắm mắt mới không bị phân tâm, nếu không nhìn nàng thì sẽ rất khó tập trung.
Sau đó liền lật lại vài trang, tuỳ ý đọc một câu bất kì, Trương Nguyên liền ngâm nga một đoạn dài sau đó. Nàng kiểm tra vài lần như vậy, hắn đều đọc không sai sót chút nào. Thương Đạm Nhiên thán phục nói:
- Ngày xưa Lý Thanh Chiếu ăn cơm cùng Thiệu Minh Thành, ngồi quay lại pha trà, chỉ vào đống sách, nói chuyện gì ở sách nào, cuốn nào, trang bao nhiêu, hàng thứ mấy, ai nói đúng thì người đó uống trà trước, nếu là Trương công tử thì ai có thể thắng được chứ?
Trương Nguyên cười nói:
- Nàng có thể thắng ta.
Thương Đạm Nhiên lắc đầu nói:
- Thiếp tuy trí nhớ cũng khá tốt nhưng vẫn còn kém xa chàng.
Trương Nguyên nói:
- Sau này chúng ta cược cái khác, không cược cái này nữa.
Thương Đạm Nhiên rất muốn hỏi cược các gì nhưng lại ngại không dám hỏi.
Giờ ngọ, người hầu Thương thị mang hai hộp cơm lên núi, hai hộp chứa phần cơm của bốn người. Nhà tranh trên núi Bạch Mã này dường như đã trở thành nhà của Trương Nguyên và Thương Đạm Nhiên vậy. Sẩm tối, Trương Nguyên tiễn Thương Đạm Nhiên và tiểu tì Vân Cẩm xuống núi đến bến tàu Viên Mã, nhìn chủ tớ hai người Thương Đạm Nhiên lên thuyền mà lưu luyến không rời, trong lòng đầy sự chờ đợi và hy vọng.
Trương Nguyên cảm thấy có một ngày đọc sách như vậy quả là rất vui vẻ, tiếc là không thể nàng không thể ở lại tối để đọc sách cho hắn, nếu không hắn sẽ vui đến chết đi được. Ừm, vô cùng vui sướng, trong chốc lát mà vui sướng quá cũng không tốt, niềm vui thì phải từ từ tận hưởng.
Đèn đom đóm, “Xuân Thu chế nghĩa”, tắt nến lên giường, ánh sao chiếu vào phòng, cứ thế một đêm lại trôi qua rồi.
Ngày hôm sau Trương Nguyên dậy rất sớm, rửa mặt sạch sẽ, đi đến bến tàu dưới chân núi đã thấy Thương Đạm Nhiên và tiểu tì Vân Cẩm đang xuống thuyền lên bờ. Trong tay tiểu tì Vân Cẩm đang cầm một túi lưới, trong túi đó là một quả bóng tám mảnh may bằng da trâu, đây chính là bóng đá.
Trương Nguyên vui vẻ nói:
- Vân Cẩm cũng không quên mang cầu đến đấy nhỉ.
Tiểu tì Vân Cẩm nói:
- Tiểu tì suýt thì quên mất, may mà tiểu thư nhắc nhở.
Thương Đạm Nhiên mỉm cười, lấy ra từ trong ống tay áo một phong thư, nói với Trương Nguyên:
- Xin mời Trương công tử xem, đây là thư Cảnh Huy viết, hôm qua thiếp quên mang đến cho chàng, Tiểu Huy vẫn chưa biết viết tiểu Khải, nên dùng kiểu chữĐại tự, viết được năm trang.
Trương Nguyên vừa chậm rãi lên núi vừa xem thư của Cảnh Huy. Thư này là sau khi Cảnh Huy đến kinh thành viết cho tiểu cô cô Thương Đạm Nhiên, chủ yếu là kể về quãng đường vào kinh của nàng, thúc phụ, mẫu thân và tỷ tỷ. Đoạn hành trình ở Hàng Châu là viết nhiều nhất, viết rất nhiều về Trương công tử như thế nào, Trương Nguyên xem thư, mỉm cười. Cảnh Huy đáng yêu hoạt bát, khuôn mặt ngây ngô trẻ con đó dường như đang phảng phất ngay trước mắt hắn, nàng khanh khách cười nói với hắn về chặng đường đi. Còn nhớ hồi đó khi ở đình trúc núi Bạch Mã này, Tiểu Cảnh Huy đã nói: “Tiểu Huy cũng muốn được gả cho Trương công tử như cô cô có được không?”
Lúc đó câu nói này của nàng đã doạ Trương Nguyên một trận khiếp vía. Lúc chia tay ở kênh đào Hàng Châu, Tiểu Cảnh Huy đã lo mấy năm sau gặp lại sẽ không nhận ra Trương công tử nữa, Thương Đạm Nhiên nói:
- Nghe nhị huynh nói, đại huynh của thiếp có lẽ sẽ không ở kinh thành lâu nữa đâu, huynh ấy đã chuyển từ Thái Tự sang Đô Sát viện rồi, rất có khả năng trong một hai năm tới sẽ bị đẩy ra ngoài.
Trương Nguyên hỏi:
- Đại huynh làm chức gì ở Đô Sát viện?
Thương Đạm Nhiên nói:
- Là ngự sử Tả Thiêm Đô.
Trương nguyên nói:
- Thái Thiếu Khanh và Đô Sát viện Tả Thiêm đô ngự sử đều là quan tứ phẩm nhưng Đô ngự sử có thể vạch tội bách quan, có thể coi là tai mắt của thiên tử, uy quyền rất lớn. Đại huynh đã thăng chức rồi, huynh ấy tính tình cương trực thanh liêm, lần này triều đình dùng người quá anh minh.
Năm Vĩnh Lạc, thi nhân Lí Trinh đã viết bài thơ “Mỹ nhân xúc viên”! Thơ viết rằng:
“Viên xã tòng lai phi đẳng nhàn.
tác gia thủ xảo bằng song loan.
Nhãn thân bộ hoạt chuyển di tốc,
giải sổ bàn bàn thùy đạo nan.
Điêu lan thập nhị tương liễu nhiễu,
viết hạ phù dung do vị liễu.
Phát loạn thanh ti bảo tấn thiên,
trần sinh la miệt kim liên tiểu.”
Thương Đạm Nhiên chưa bó chân, chân cũng không lớn, để tiện đá cầu, hôm nay nàng mặc mộtchiếc áo màu lục với phần tay hẹp màu cam, bên dưới là chiếc váy thêu kim tuyến trắng, chân đi giày thêu hoa đế bằng. Dưới sự cổ vũ hết lần này đến lần khác của Trương Nguyên, Trương Đạm Nhiên đá cầu một cách ngượng ngùng. Tiểu tì Vân Cẩm ném nhẹ quả bóng da cho Thương Đạm Nhiên. Nàng tay trái nhấc váy áo, hơi lùi về phía sau nửa bước, cái eo nhỏ xinh hơi cong xuống, chân phải nhấc lên đỡ bóng, nhẹ đá, chân trái lật lên, ra sức một cái, quả cầu đó bay lên hơn trượng, Trương Nguyên lớn tiếng cổ vũ, vỗ tay không ngừng.
Một mình đá cầu gọi là bạch đả, nữ nhi đá cầu thường đều là đá một mình, rất ít khi kết đội đối kháng. Vì là đá cầu trước mặt Trương Nguyên nên lúc đầu Thương Đạm Nhiên có chút ngượng ngùng.Nàng rất nhanh đã thả lỏng tay chân, như là chim yến về tổ, nghiêng hoa, gió bày hà, ngoặt, niếp, đáp, đạp. Điều khiến cho Trương Nguyên cảm thấy thích thú không phải kĩ xảo đá cầu của Thương Đạm Nhiên mà là hai tròng mắt long lanh lên xuống theo quả cầu và hình ảnh tà áo nhẹ nhàng phất lên làm lộ ra chiếc quần lụa hồng của nàng. Cánh tay đưa ra đón cầu cùng chiếc eo nhỏ nhắn cong cong, linh hoạt mà đầy sức sống, quả là tuyệt đẹp. Đây mới đúng là Thương Đạm Nhiên mà Trương Nguyên thích. Đúng như lần đầu tiên gặp ở hòn đảo giữa hồtại Thương- Đào Viên, đôi giày thêu không hoa, đôi chân không bị bóvà dáng người mảnh mai trước gió, khiến trái tim hắn như loạn nhịp. Thương Đạm Nhiên lại một lần nữa đá cao, lần này đá trượt rồi. Bóng da bay chệch hướng đập vào mái của đình trúc, lúc rơi xuống, Trương Nguyên nhanh tay đỡ kịp được, thử rê bóng, chưa kịp chạm bóng thì bóng đã rơi xuống đất rồi, hắn cười nói:
- Đạm Nhiên, dạy ta đi.
Thương Đạm Nhiên có chút thở dốc, một tay chống eo, ngực phập phồng dưới lớp quần áo xanh biếc, hình như cất giấu một bí mật lớn, bây giờ muốn công bố vậy, thở gấp khẽ nói:
- Chàng luyện nhiều một chút ắn sẽ thành thạo thôi.
Trương Nguyên liền luyện một lúc, đá không nổi vài cái chân đã chạm đất rồi, Vũ Lăng và tiểu tì Vân Cẩm nhặt bóng không ngừng, vứt bóng cho Trương Nguyên, Thương Đạm Nhiên hơi thở dần ổn định, chợt thấy chân trái Trương Nguyên đá ngoặt, quả bóng đó bay về phía nàng, mau chóng đỡ bóng, đáp, tang hai cái, đá bóng về phía Trương Nguyên, trong lòng thích thú khác lạ.
Hai người cứ chàng đến thiếp đi, chơi đùa một hồi, khuôn mặt xinh đẹp của Thương Đạm Nhiên ửng đỏ, mồ hôi trong trẻo, Trương Nguyên biết nàng có chút mệt, lấy tay đỡ bóng nói:
- Hôm nay chơi đến đây thôi, ngày mai lại chơi tiếp. Ngày nào cũng tập thể dục không ngừng mới tốt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT