"Không có ăn, không có nhìn, thực nhàm chán." Mộc Mộc ai thán một tiếng

"Rộp rộp" !!

"Đợi chút nữa sẽ cho ngươi ăn nhé, ngoan đừng kêu nữa". Mộc Mộc vừa xoa xoa bụng vừa lẩm bẩm nói.

Ánh mặt trời ôn hòa, vạn dặm không mây, người trong trường thi đã bị quét sạch hơn một nữa, mãi đến khi

708, 709, 710, 711, 712.

Nhóm người Phượng Thiên Vũ bước lên, tiến vào cuộc thi khảo hạch.

Khảo hạch là một vị lão sư, mang theo một chút ngạo khí, cất giọng nói: "Năm người các ngươi chỉ cần đưa tay lên tảng đá kia, tảng đá phát sáng các ngươi sẽ được thông qua!

Phượng Thiên Vũ nhìn hắn một cái, không nói thêm cái gì, trực tiếp đi tới.

Đưa tay, đặt lên tảng đá!

Bá một cái, tảng đá sáng lên.

"Thông qua." Lão sư nói xong, tay cầm một khối huy chương đưa cho Phượng Thiên Vũ, tiếp tục căn dặn: "Buổi trưa ngày mai đến đây tập trung để tiến vào Đế Hoàng Thành, nếu ngươi đến muộn, liền bị loại khỏi danh sách!"

"Ừ." Phượng Thiên Vũ gật đầu thật mạnh, tỏ vẻ nàng đã nhớ kỹ!

Khảo thí xong, đã là buổi trưa.

"A Vũ, chúng ta đi ăn chút gì được không, thật sự đói bụng a!" Mộc Mộc lôi kéo quần áo Phượng Thiên Vũ như hài tử đung đưa làm nũng.

"Được." Vừa vặn Phượng Thiên Vũ nhìn thấy phía trước có một quán cơm liền tiến lên.

. . . .

"Mộc Mộc tỷ, tỷ ăn từ từ thôi, không sợ bị nghẹn sao?" Thanh Ngư nhìn Mộc Mộc ăn cơm như hổ đói, không khỏi lắc đầu !

"Nàng là như vậy đó, không cần phải để ý đến nàng đâu, chúng ta cũng mau ăn đi!" Mộc Thương nói xong, tay cầm đôi đũa vươn ra chuẩn bị gắp lấy một miếng đậu hũ.

Mộc Mộc liền nhanh tay, cướp lấy miếng đậu hũ từ trong đũa của Mộc Thương.

Mộc Thương im lặng, mẹ kiếp, một miếng đậu hũ cũng cướp?

Ban đêm, ánh trăng vương vấn trên cửa số.

Một hắc sắc hoa bào nam tử xuất hiện trong phòng, một đầu tóc bạc diêm dúa lẳng lơ đến quỷ dị, một đôi mắt tím khiếp đảm tâm hồn, mị hoặc đến tận cùng.

Đế Dạ Hiên nhìn thiên hạ đang ngủ say trên giường, nhẹ nhàng đưa tay chạm vào mặt nàng!

Hắn muốn nàng, rất muốn!

Xa nhau chỉ mới một ngày, Ma giới mênh mông nhu hòa dưới ánh trăng màu tím, đẹp như một nàng công chúa ngủ say, nhưng cũng không bằng một cái mỉm cười của nàng .

Đế Dạ Hiên đứng nhìn hồi lâu, nhìn nhân nhi vẫn đang chìm trong mộng đẹp, nha đầu, nàng yên tâm ngủ ngon nhớ mơ về ta nhé!

"Hồng Yêu."

Đế Dạ Hiên nhẹ gọi một tiếng, như sợ ảnh hưởng đến giấc mộng của thiên hạ!

"Đế Quân." Trong không khí truyền đến giọng nói yêu dị của Hồng Yêu, nhưng không trông thấy bóng dáng.

"Đi thôi." Đế Dạ Hiên luyến tiếc liếc nhìn người trên giường, đảo mắt biến mất khỏi phòng, cỗ hơi thở che giấu trong khong khí cũng tiêu tan.

Cảm nhận được người đã đi, Phượng Thiên Vũ mở mắt, nhìn gian phòng.

Người vừa rồi chính là Dạ Hiên?

Tóc bạc, Đế Quân?

Xem ra, Dạ Hiên, chàng có rất nhiều bí mật đó!

. .

Ngày hôm sau, đúng giờ, nhóm người Phượng Thiên Vũ đi đến hội trường, bay giờ hội trường chỉ hơn trăm người, so sánh với ngày hôm qua thật khác nhau một trời một vực.

"Hôm nay chúng ta sẽ tiến vào học viện Đế Hoàng, vẫn còn một cuộc khảo hạch đang chờ các ngươi ở phía trước, thông qua được cuộc khảo hạch sẽ chính thức được bước chân vào học tập trong học viện Đế Hoàng, nếu như không qua được các ngươi sẽ bị đuổi về, đã nghe rõ chưa?"

Trên đài, lão sư khí thế hùng hồn cất giọng nói, hài lòng nhìn những người ở phía dưới, mỉm cười, so với năm trước đã tốt hơn rất nhiều a!

"Nghe rõ ràng." Những người phía dưới không hẹn mà cùng nhau trả lời, nhìn thoáng qua cũng đủ biết mọi ngươi đang hưng phấn như thế nào a, Đế Hoàng Thành, người nào mà không mơ ước bước chân vào, hôm nay bọn hắn đã làm được, làm sao lại không kích động!

"Tốt lắm, hiện tại theo chúng ta tiến vào học viện Đế Hoàng."

Lão sư vừa nói xong, xuất ra một khối ngọc hình tròn bay đến giữa hội trường , giống như là một cánh cửa, ngay sau đó một đường ánh sáng màu lam xuất hiện trên không trung.

Mọi người nhìn qua, không khỏi ngạc nhiên, không nghĩ tới giữa không trung lại có một con đường, màu lam, thật xinh đẹp a!

Phượng Thiên Vũ nhìn đạo ánh sáng màu lam kia, trong đầu truyền đến một loạt hình ảnh hỗn loạn.

Nữ tử ngồi trên cành cây, nhìn Đế Hoàng Thành lơ lửng trên không trung, lông mày khẽ nhíu, quay đầu nhìn về phía nam tử: "Hoàng, về sau có người muốn lên cũng không được, không bằng chúng ta giúp họ làm một con đường nhé!"

"Được, Tuyết Nhi muốn làm con đường màu gì?" Nam tử cưng chiều sờ đầu nữ tử, âm thanh mê hoặc thế nhân khẽ cất lên.

"Màu lam, cùng với bầu trời luôn nhé."

"Được, màu lam!"

Cái trán Phượng Thiên Vũ đổ mồ hôi, chỉ là vì đeo mặt nạ nên không bị ai phát hiện, con đường này, sao lại quen thuộc như thế, đúng rồi ở đó có một cây song sinh, đến lúc đó nàng có thể xác nhận được rồi!

Tất cả mọi người lên rồi, Phượng Thiên Vũ cũng không muốn suy nghĩ nhiều nữa, chậm rãi bước lên!

Con đường màu lam, uốn lượn dập dìu, mắt nhìn không thấy được cuối đường, đoàn người trùng trùng điệp điệp tiêu sái bước đi, các vịlão sư đi ở một bên!

Phượng Thiên Vũ nhìn con đường phía trước, cái trán xuất hiện hắc tuyến, có đường tắc không đi, hết lần này tới lần khác đều đi con đường này!

Phượng Thiên Vũ giật mình, đường tắt, nàng làm sao biết có đường tắt?

Chẳng lẽ, thật sự là có quan hệ với nàng?

Đi thêm một hồi, một toà thành lơ lửng trên không trung đã xuất hiện trước tầm mắt của mọi người!

Nói là thành, nhưng lại có thể so sánh với một quốc gia!

Quả nhiên là không giống bình thường!

Từng người đi vào tòa thành, hưng phấn cùng nhiệt huyết lộ rõ trên từng người.

Khi Phượng Thiên Vũ tiến vào thành lại phát hiện một đạo kết giớ rất yếu, nói là yếu nhưng vẫn có thể ngăn cản được công kích của một người có linh lực cường đại.

Đã đến Đế Hoàng Thành, trực tiếp tiến nhập vào học viện Đế Hoàng.

Hội trường học viện, hai gã Phủ chủ đứng ở trên đài, nhìn những người mới tiến vào cất giọng nói: "Hôm nay các ngươi đều mệt mỏi, nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai tân sinh sẽ tiến vào Thiên Hoàng Điện để tiến hành huấn luyện, Thiên Hoàng Điện có mười tầng, mỗi một tầng đều có các Ma thú cường đại, các ngươi có thể lập tổ đội, cũng có thể đơn phương chiến đấu, sống bước ra ngoài sẽ chính thức trở thành đệ tử của học viện Đế Hoàng, nếu chết đều không quan hệ đến chúng ta, ai không dám tham gia, bước ra ngoài, trở về!"

Phượng Thiên Vũ mặt mày hớn hở, đây chính là khảo hạch khó nhất đây sao, nàng biết ngay mà làm sao dễ dàng để viên đá phát sáng là có thể bước chân vào Đế Hoàng Thành được!

Thiên Hoàng Điện, Ma thú?

Hai cái này nàng đều rất hứng thú, làm sao có thể không đi!

Người bước ra ngoài cũng có, lưu lại cũng có

Trong đám người lưu lại, Vân Ế, Vân Thương, Thanh Loan đứng chung một chỗ.

"Thái tử điện hạ, nói không chừng lần này có thể tìm được tiểu công chúa rồi!"

Vân Ế cao hứng nói, trong lòng một phen muốn bái cúng Đế Dạ Hiên, không hổ là Quốc Sư, Thiên Hoàng Điện, Quốc Sư cũng biết rõ như thế a, có thể tìm được tiểu công chúa rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play