"Không đúng nha, ta sao có thể đi ra được?" Mộc Mộc sau khi cao hứng, lấy lại tinh thần, nhớ lại.

Nàng lôi kéo tay A Vũ cáo biệt, sau đó bị tiểu nhị va chạm, rồi lại đi ra được?

Mộc Mộc đi vòng quanh Phượng Thiên Vũ ba vòng, sau đó kéo tay Phượng Thiên Vũ chạy vào trong khách điếm.

Sau đó buông tay Phượng Thiên Vũ, chạy ra bên ngoài, rất hiển nhiên, kết giới, chết tiệt kết giới xuất hiện.

Nàng lại lôi kéo tay Phượng Thiên Vũ đi ra bên ngoài, không gặp bất kỳ khó khăn nào, cứ như bình thường mà đi.

"A di, không nghĩ tới, người đó lại là ngươi nha." Mộc Mộc không thể nào tin được, A Vũ lại chính là cái người nàng đang chờ a.

"Ách. Kỳ thật, ta cũng không biết đây là có chuyện gì!" Khóe miệng Phượng Thiên Vũ tiếp tục co rút, nàng thật sự không biết.

Đế Dạ Hiên cùng Mộc Thương càng không nghĩ tới.

Phượng Thiên Vũ nhìn khách điếm đang bốc khói nghi ngút, lôi kéo quần áo Mộc Mộc.

"A Vũ, làm sao vậy?"

Phượng Thiên Vũ chỉ chỉ khách điếm.

Mộc Mộc không rõ ràng cho lắm, nhìn theo hướng ngón tay của A Vũ, chỉ thấy từng trận khói trắng bay lên.

Cúi đầu nhìn về phía tiểu nhị, Mộc Mộc hít một hơi, kiềm chế, nhất định phải kiềm chế, phải hòa ái dễ gần, đúng, hòa ái dễ gần, hít sâu, Mộc Mộc mỉm cười hỏi: "Vừa nãy ngươi muốn nói cho ta chuyện gì cơ mà?"

Tiểu nhị sững sờ, Mộc tỷ, ngươi đừng có cười được không?

"Ta, vừa mới muốn nói, phòng bếp. . Phòng bếp bốc cháy." Tiểu nhị nói xong, nhanh như chớp chạy về phòng bếp, phải đối mặt với khuôn mặt tươi cười kinh khủng của Mộc tỷ, thì hắn thà bay vào dập lửa còn hơn.

"Chết tiệt, ngươi đứng lại đó cho ta." Mộc Mộc hét lớn một tiếng cũng chạy theo vào.

(Tác giả: Thân ái Mộc cô nương, ngươi không sợ Phượng Thiên Vũ chạy sao? . . . Mộc Mộc: A, đa tạ đã nhắc nhở ! )

Phượng Thiên Vũ, Đế Dạ Hiên, Mộc Thương, người nhìn ta, ta nhìn người, đều thấy được trong mắt đối phương chính là im lặng, thở dài, đang chuẩn bị tiến lên hỗ trợ. . .

Mộc Mộc vừa chạy vào lại thần tốc chạy ra, dưới ánh mắt kinh ngạc của Mộc Thương đã đem Phượng Thiên Vũ kéo bay vào, sau đó dặn dò Phượng Thiên Vũ: "A Vũ, ngươi nhất định không thể đi, chờ ta!" Nói xong lại tiếp tục chạy vào phòng bếp!

Đế Dạ Hiên cùng Mộc Thương cũng đi vào.

Phượng Thiên Vũ lắc đầu, ba người tiến vào phòng bếp, chỉ thấy Mộc Mộc đang chuẩn bị dùng linh lực để đập lửa.

"Mộc Mộc, không nên dùng linh lực." Phượng Thiên Vũ vừa nói xong, Mộc Mộc đã bị linh lực đè ép bay ra ngoài.

"Ách, A Vũ, ta. . !" Mộc Mộc kinh ngạc.

"Ngu ngốc!"

Phượng Thiên Vũ im lặng, cái này thật sự là. ."Mộc Mộc, tránh ra."

Hai tay Phượng Thiên Vũ sử dụng sinh mệnh chi linh tạo ra kết giới, hai tay chuyển động, nguồn nước từ trong lòng đất không ngừng tuôn ra, ngọn lửa nhanh chóng biến mất.

Rất nhanh, đại hỏa được dập tắt, Mộc Mộc đi tới, ho khan hai tiếng: "A Vũ. Ngươi thật lợi hại."

Từ trong đáy lòng Mộc Mộc cảm thán, Nha Nha đấy, có thể khống chế nước a.

Phượng Thiên Vũ im lặng, quay người ra khỏi phòng bếp.

"Ngươi đi ra cho ta." Mộc Mộc hung dữ nhìn xem tiểu nhị, sau đó cũng đi ra ngoài.

. . .

"Nói, tại sao lại bốc cháy?" Mộc Mộc cầm lấy một cây gậy, ra dáng bà chủ nói.

Tiểu nhị phàn nàn một tiếng, rồi cũng nói ra: "Cũng không biết là ai, rõ ràng là không có đem cây củi dập lửa vứt vào trong đống củi, lại không ai phát hiện ra, sau đó lửa lại bốc lên."

"Ách."

Mộc Mộc nhớ tới lúc nãy nàng ở trong phòng bếp có cầm một cây gậy, nhìn rất vô dụng, tiện tay ném đi, má ơi, không phải là nàng vứt đó chứ?

Phượng Thiên Vũ nhìn qua nét mặt của nàng liền biết tác giả của vụ hỏa hoạn là nàng, thật không biết phải nói cái gì cho phải. . . !

"Mộc tỷ, không phải là ngươi vứt chứ?" Tiểu nhị nghi hoặc hỏi, trong phòng bếp ngoại trừ mấy sư phụ nấu đồ ăn cùng hắn thì chỉ có Mộc tỷ ra vào thôi?

Mấy vị sư phụ đã đi ra ngoài rồi, chỉ còn Mộc tỷ với hắn, hắn lại không có ném, vậy chỉ còn Mộc tỷ thôi!

"Tiểu Tam, ngươi mau trở về đi, sắc trời đã tối, mấy thứ kia lại chuẩn bị xuất hiện rồi, nhanh đi về nhà nghỉ ngơi đi. . . !" Mộc Mộc vừa nói vừa đẩy Tiểu Tam ra khỏi khách điếm, sau đó phịch một tiếng, đem cửa khách điếm đóng lại!

"A Vũ, ta đi cùng các ngươi có được hay không?" Mộc Mộc đáng thương nói.

Phượng Thiên Vũ im lặng, coi như là nàng không đồng ý, nàng cũng sẽ đi theo thôi. . . !

"Ừ."

Đế Dạ Hiên không có nhiều lời, chỉ lạnh nhạt nhìn nàng một cái, Mộc Thương hừ nhẹ một tiếng, không rảnh mà để ý.

Bốn người lại lần nữa chuẩn bị, sau đó rời khỏi khách điếm.

Cát vàng bay lên, Lạc Nhật thành, vài người đang hối hả cất bước đi, gió thổi qua, biến mất, tựa như chưa từng xuất hiện.

"A Vũ, ngươi có nhiều quần áo không?"

Mộc Mộc nhìn nhìn y phục của mình, qua được thiên nhiên bình chướng là tới Tuyết Vực, nàng mặc như thế này chỉ sợ chết cóng.

"Ừ." Phượng Thiên Vũ gật đầu, từ trong không gian lấy ra một bộ y phục, thuận tay đưa cho Mộc Mộc.

"Cảm ơn A Vũ." Mộc Mộc cười cười, nhanh như chớp chạy đi.

. . . .

Trở về, Mộc Mộc đã thay xong quần áo, tuy rằng không phải như Phượng Thiên Vũ khuynh thành tuyệt sắc nhưng chí ít cũng là một mỹ nhân thanh thuần.

Mộc Thương nhìn Mộc Mộc, lại nhớ tới Đa Linh, khóe miệng vô tình vẽ lên một đường cong, rèn luyện xong, có thể trở về nhìn Đa Linh rồi.

Bốn người lấy tốc độ cực nhanh vượt qua bình chướng, bước vào Tuyết Vực, vừa tiến vào, từng cơn gió lạnh bắt đầu thổi qua, Hoàng liệm phát ra một đạo ánh sáng tím, quanh thân Phượng Thiên Vũ liền ấm áp không ít, Mộc Thương không sợ, Đế Dạ Hiên có Phượng liệm, Mộc Mộc cũng không phải là người yếu ớt.

Ánh mắt Phượng Thiên Vũ khẽ đảo qua trên nền tuyết trắng, chuyển động sao?

Phượng Thiên Vũ tươi cười xinh đẹp: "Mộc Thương, ta có chuyện muốn nói với ngươi."

Tuy rằng trong lòng Mộc Thương rất nghi ngờ, nhưng vẫn đi tới, cất tiếng hỏi: "Chuyện gì?"

Phượng Thiên Vũ ngưng tụ lực lượng, đi đến phía sau lưng Mộc Thương, nhấc chân, một đạp. .

"Phượng Thiên Vũ ngươi. . ." Nằm ở trên mặt tuyết, Mộc Thương phẫn nộ hét lên, nữ nhân đáng chết, động kinh sao?

"Mộc Thương, ta nhắc nhở ngươi a, có! Mãng xà! Rắn a!" Phượng Thiên Vũ từng chữ từng chữ nói, làm Mộc Mộc cũng kinh sợ, có mãng xà, vậy A Vũ đạp hắn qua bên đây làm gì?

Mộc Thương: ". . . Phượng Thiên Vũ ta hận ngươi!"

Nói xong chạy quanh bốn phía.

(Kỳ thật là hắn rất muốn chạy đến bên người Đế Dạ Hiên, lại nhìn thấy ánh mắt giết người kia, Mộc Thương bất đắc dĩ, đành phải chạy vòng quanh bốn phía)

Nằm ở dưới tuyết, mãng xà bị Mộc Thương dẫm lên, hiểu được bản thân phải xuất hiện, mãng xà thân như tuyết trắng, đôi mắt đỏ rực như máu, dưới lớp tuyết ngụy trang từ từ thò đầu ra, nhìn từ phía xa, giống như là những viên tuyết nằm dưới những là cây.

Mộc Mộc kinh ngạc, nàng tuy rằng không sợ rắn, nhưng nhiều như vậy, nàng cũng cảm thấy buồn nôn!

Phượng Thiên Vũ đoán không sai, Hồng Lăng bay ra, bay đến Mộc Thương đang chạy toán loạn kia, kéo một phát, đưa hắn thoát khỏi nơi đó.

Đế Dạ Hiên thấy vậy, tay vung lên, hỏa liên thoáng xuất hiện, mấy con mãng xà tuyết liền chết sạch.

Không đùa giỡn, từ trong không gian lấy ra Đoạn Hồn, đem linh lực ngưng tụ thành mũi tên, bắn ra!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play