"Hoàng Thượng, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn nhận sai?"
"Hoàng hậu, làm theo lời ngươi nói đi." Hoàng Thượng thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói, hiện tại cũng chỉ còn cách như vậy thôi, hắn đường đường là Hoàng Thượng của một nước mà lại phải cúi đầu nhận sai với một Quốc Sư, hắn không làm được.
"Người tới, triệu tập toàn bộ cao thủ của hoàng gia cùng tất cả các vị Trưởng lão, căn phòng nghiêm ngặt tất cả các cửa cung."
"Dạ, nương nương."
Nói xong, liền dẫn một ít cao thủ trong đại điện đi đến địa lao.
"Nhật Viêm quốc muốn chết a." Lão thần mở miệng ngăn cản lúc nãy lắc đầu không thôi, lảo đảo đi ra ngoài đại điện.
Nhìn người tới càng ngày càng nhiều, Phượng Thiên Vũ gọi ra Tuyết Ảnh, Kinh Lôi cũng đi ra.
Một Cấm Kỵ Thần Thú, một Thần Thú, toàn bộ ma thú cấp thấp đều bị chế trụ.
Càng ngày càng nhiều người gia nhập trận chiến này, Mạc Thanh Yên cũng góp mặt, cũng là đối thủ của Phượng Thiên Vũ.
"Nha đầu, lui ra ngoài, xây lên kết giới." Đế Dạ Hiên hô to một tiếng.
Phượng Thiên Vũ tuy rằng không biết vì nguyên nhân gì, nhưng vẫn nghe lời rời khỏi vòng chiến đấu, sau đó xây lên kết giới.
Đế Dạ Hiên thấy nàng đã lui ra ngoài, hai tay xuất hiện nhiều đóa hỏa liên đỏ như máu, mang theo ánh sáng màu lam nhạt, bay thẳng đến những người phía trước, một khắc sau, linh lực thần bí cường đại bức thẳng đến bọn hắn.
"A."
Từng tiếng kêu thảm thiết vang lên, Phượng Thiên Vũ nhìn nam nhân trước mắt, giờ khắc này, nàng đột nhiên cảm thấy hắn thật sự rất quen thuộc, hình nhưtrước kia nàng cũng như vậy đứng ở một bên, nhìn hắn chiến đấu, đột nhiên, một ít hình ảnh xuất hiện, nữ tử một thân áo đỏ, bóng dáng nhỏ nhoi đứng chống đỡ từng lôi điện màu vàng đánh xuống, thẳng đến khi lôi điện kết thúc, nữ tử dần dần biến mất, một nam tử nhìn nữ tử biến mất, tê tâm phế liệt, tiếng la vang vọng khắp bốn phía chân trời.
Có một câu, xoay quanh trong đầu Phượng Thiên Vũ: "Thần Hoàng, nếu có kiếp sau, Tuyết Cơ, nhất định, nhất định sẽ tìm được chàng."
Phượng Thiên Vũ yên lặng đắm chìm trong cảm xúc mênh mông không chút nào phát hiện Đế Dạ Hiên đã đến trước mặt nàng.
Phượng Thiên Vũ vẫn không hề hay biết, hình ảnh trong đầu lại một lần chuyển đổi, tuyết trắng nhẹ rơi trên bầu trời, nữ tử đi ở phía trước, một nam tử mặc một bộ huyền bào lặng lẽ đi ở phía sau.
"Tuyết Nhi, đi chậm một chút." Nam tử ôn nhu nói, trong mắt chỉ có bóng dáng của ai kia.
"Hoàng, ta rất lâu không được đi ra ngoài rồi." Nữ tử bĩu môi, làm nũng nói, cái gì mà ba mươi ba tầng thiên chứ cũng chẳng có gì để cho nàng chơi cả.
"Tuyết Nhi, nếu để cho những Vương nhìn thấy Thần Nữ Sáng Thế lãnh vô tình của bọn họ cũng có lúc đáng yêu như thế này không biết bọn họ sẽ nghĩ thế nào nhỉ."
"Hoàng, chàng không nói bọn hắn thì thôi, chàng biết không, mấy ngày hôm trước Thần Nữ của Liên Cung Thần Giới lại muốn mời Thần Vương tứ hôn, nàng ta vẫn muốn gả cho chàng đó."
"Tuyết Nhi ghen hả? ."
"Ta chính là đang ghen đó, như thế nào hả?"
"Tuyết Nhi, Thần Hoàng ta chỉ yêu duy nhất một mình Tuyết Cơ, vĩnh viễn đời đời kiếp kiếp." Nam tử ôm lấy nữ tử, đặt ra một lời hứa.
"Nha đầu, nha đầu, nàng làm sao vậy?" Đế Dạ Hiên lo lắng hô lên, nha đầu bị làm sao đây?
Phượng Thiên Vũ lấy lại tinh thần, nhìn nam tử trước mắt, trong mắt của hắn là sự lo lắng, Phượng Thiên Vũ mỉm cười, ôm lấy hắn: "Dạ Hiên, ta không sao."
Mặc kệ trước kia nàng yêu ai, còn bây giờ và về sau nữa nàng chỉ yêu duy nhất người nam nhân trước mặt này thôi.
Đế Dạ Hiên ôm lấy Phượng Thiên Vũ: "Nha đầu, nàng không có việc gì là tốt rồi."
Tuyết Ảnh nhìn bọn họ, khuôn mặt nho nhỏ tràn đầy nghiêm túc, nếu hắn đoán không sai, mẫu thân nhất định là nhớ tới một ít chuyện tình kiếp lúc trước của người, chỉ không biết mẫu thân nhớ tới chuyện gì?
Mấy người Thanh Ngư một mực cũng không có rời xa Hoàng Cung, chứng kiến cửa Hoàng Cung ngày càng nhiều cao thủ xuất hiện, không nghĩ tới vừa vặn trông thấy Quốc Sư đại nhân chỉ sử dụng một chiêu liền giết hết bọn họ, không biết tiểu thư có việc gì không?
"Thanh Ngư, ta không sao." Phượng Thiên Vũ quay đầu nói với Tuyết Ảnh: "Ảnh nhi, ngươi có thể cảm ứng được một nơi nào đó khiến cho cảm ứng của ngươi bị ngăn cản hay không?"
Tuyết Ảnh cũng không hiểu mẫu thân sao phải làm như vậy, nhưng vẫn là nhanh chóng phóng ra cảm ứng dò xét xung quanh.
Hư vô lực lượng khuếch tán bốn phía, không có bất kỳ sự ngăn cản nào, đột nhiên, Tuyết Ảnh mở mắt ra: "Mẫu thân, có cái gì đó đang ngăn cản ta."
"Là ở nơi nào?"
Tuyết Ảnh đã trầm mặc một cái rồi nói ra: "Mẫu thân, lực lượng của ta đến nơi đó liền bị suy yếu, nên dễ dàng bị ngăn cản lại, ở phía Đông của Nhật Viêm quốc."
Phía đông?
Hàn Duệ nói thầm một tiếng: "Đây không phải là Táng Hoang sa mạc hay sao?"
"Sư phụ, ngươi biết sao?"
"Ừ."
"Nghe nói trước kia là một mảnh ốc đảo, về sau không biết chuyện gì xảy ra liền biến thành sa mạc."
"Sư phụ, đã như vậy, chúng ta hãy mau đi thôi!" Phượng Thiên Vũ nói xong, đã phi thân lên, Đế Dạ Hiên, Thanh Ngư cũng nhanh chóng đuổi theo, một đoàn người bay thẳng đến sa mạc.
Hoàng hôn buông xuống, Táng Hoang sa mạc hoang vắng lộ ra sự yên tĩnh đến kì lạ .
Đoàn người cũng đã tiến vào biên giới của sa mạc, cất bước đi vào bên trong.
"Nha đầu, ngươi tới nơi này làm gì?"
Hàn Duệ nhìn sa mạc mênh mông bát ngát phía trước, trong sa mạc không còn có cái gì, nha đầu tới nơi này làm gì?
"Tìm đồ vật." Phượng Thiên Vũ cũng không có giấu giếm: "Ảnh nhi, cảm ứng lại đi."
Tuyết Ảnh nghe vậy, lại lần nữa thả ra lực lượng, thẳng đến khi linh lực bị ngăn cản.
"Mẫu thân, ở phía trước."
"Dạ Hiên, chúng ta đi." Một đoàn người đi về phía trước, thẳng đến khi Tuyết Ảnh nói dừng lại, mấy người mới ngừng bước.
"Chính là chỗ này."
"Tiểu thư, nơi đây không có cái gì a?"
Thanh Ngư nhìn khắp nơi không có bất cứ đồ vật gì, nghi ngờ hỏi, tiểu công tử làm sao lại nói chính là nơi này... ?
Đế Dạ Hiên gọi Thất Dạ cùng Kinh Lôi trong không gian đi ra, Thất Dạ vừa thấy Phượng Thiên Vũ, mắt sáng lên liền cao hứng nhảy vào trong ngực của Phượng Thiên Vũ, bàn tay nhỏ bé của Tuyết Ảnh bắt lấy Thất Dạ, hung hãn nói: "Ta cảnh cáo ngươi, không cho phép chạy loạn trong ngực của mẫu thân."
Đế Dạ Hiên cũng không thèm để ý hai kẻ dở hơi này, linh lực hắc ám cường đại phát ra, áp chế hơi thở của người khác, khiến cho họ như đang cận kề với cái chết.
Trong lúc đó, cuồng phong bốn phía nổi lên, Kinh Lôi xây lên kết giới, trong bão cát xuất hiện một khe hở, hai mắt Đế Dạ Hiên nhíu lại, kéo tay Phượng Thiên Vũ nhảy vào bên trong khe hở đó, ngay khi hai người vừa tiến vào, trong nháy mắt khe hở biến mất, như chưa từng xuất hiện.
"Tiểu thư."
Thanh Ngư hô to một tiếng, đang chuẩn bị chạy ra, Thất Dạ lại ung dung nói một câu: "Có chủ nhân của ta ở bên, ngươi lo lắng cái gì, hắn còn chưa có lo lắng đâu." Nói xong, móng vuốt mập mập chỉ vào Tuyết Ảnh.
"Tiểu công tử, chúng ta phải làm sao bây giờ?" Thanh Ngư lo lắng hỏi.
"Đợi." Nói xong, nhảy lên lưng Kinh Lôi, chuẩn bị bay về phía trước .
"Tiểu Bạch, ngươi không phải mới nói là đợi hay sao? Sao lại giống như bỏ trốn vậy?"
Tuyết Ảnh ngồi trên lưng Kinh Lôi cảm thấy trên đầu có vài con quạ đen bay qua, xoay người lại, nhịn không được tức giận mắng: "Thất Dạ, ngươi thật ngu ngốc, ở chỗ này chờ, ngươi để cho buổi tối bọn hắn bị Sói ăn thịt hay là muốn bỏ đói bọn hắn"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT