Đợi Hoàng hậu nương nương cùng những người xung quanh đi xa, Lâm thái sư đứng dậy: "Hoàng Thượng, thần có chuyện muốn nói."

Đông Mặc Khế hai mắt hơi trầm xuống, lão bất tử này muốn nói gì hắn sao lại không biết cơ chứ: "Thái sư cứ nói."

"Hoàng Thượng, thần cảm thấy Hoàng hậu nương nương làm càn quá mức, thân là hoàng hậu một nước, không có chứng cứ, ở trên triều đình xuất khẩu cuồng ngôn, uy hiếp quý phi, thần cảm thấy, Hoàng Thượng cần phải nghiêm trị." Lâm thái sư vì tuổi già sức yếu cố gắng nói từng chữ từng chữ, lại không chút nào chú ý tới sắc mặt của Đông Mặc Khế càng ngày càng đen.

"Hoàng Thượng, nô tì biết tỷ tỷ đối với nô tì vốn là có thành kiến a." Lâm Uyển nói xong, vẫn không quên nhỏ vài giọt nước mắt.

"Đông Hoàng, ta hôm nay đến đây không phải là đến xem trò vui." Vân Ế nhìn hai người, bất mãn nói, hai người này không biết trong đại điện có bao nhiêu người hay sao? Không cảm thấy mất mặt à?

"Vân công tử chê cười." Đông Mặc Khế cười yếu ớt: "Thái sư, quý phi, hôm nay chính là nghênh đón sứ giả, có chuyện gì ngày khác rồi hãy nói, nhập tọa."

Phượng Tiêu ngồi ở trên ghế, mặt mày nhíu chặt, Hoàng hậu nương nương che chởcho Phượng Thiên Vũ như thế, cái phế vật kia hiện tại cũng chưa tỉnh ngộ, không nghĩ tới năm đó cho nàng cơ hội sống sót lại là một tai họa, xem ra sự kiện kia phải gấp rút rồi. . !

Cửa Bắc

"Thanh Ngư, chính là ở chỗ này Vũ nhi bị Lâm Uyển đón đi sao?" Liễu Nguyệt lo lắng hỏi.

"Hoàng hậu nương nương, chính là tại đây tiểu thư bị đón đi, các nàng đi con đường kia." Thanh Ngư đưa bàn tay nhỏ bé chỉ về phía con đường bên phải,tiểu thư chính là đi con đường này.

Đôi mắt Liễu Nguyệt hơi co lại, con đường kia. Không tốt...đó là đường đi đến Thánh Điện.

Liễu Nguyệt tức giận mắng một tiếng: "Tốt lắm, Lâm Uyển."

Vũ nhi cũng không biết đó là Thánh Điện, khẳng định Lâm Uyển mang Vũ nhi đi đến Thánh Điện, nàng bây giờ đang ở trong đại điện, như vậy khả năng Vũ nhi đã tiến vào Thánh Điện, Quốc sư ở trong Thánh điện này, nhắm mắt là Tiên, mở mắt là ma, mấy năm trước, nàng may mắn được bái kiến quốc sư một lần, Quốc sư vốn là một người lạnh lùng cao quý, nếu Vũ nhi tiến vào Thánh Điện. Hậu quả kia. !

"Người tới."

"Nương nương, có gì phân phó?" Một công công tiến lênhỏi.

"Dẫn người, Bổn cung muốn đi vào Thánh Điện." Vũ nhi nếu thật đã tiến vào, hiện tại cũng chỉ có đi vào Thánh Điện nhìn một chút, Vân Thanh, ta đáp ứng ngươi, tuyệt sẽ không làm cho nàng gặp chuyện không may.

"Nương nương, không thể." Thiếp thân của Liễu Nguyệt là Vệ Ẩn vừa hiện thân nói ra: "Thánh Điện chính là cấm địa, nếu nương nương tùy tiện đi vào, chỉ sợ. ."

"Không thể? Có cái gì mà không thể, Bổn cung hôm nay nhất định phải đi." Nói xong, lướt qua Vệ Ẩn, đi tới.

"Di nương." Âm thanh nhàn nhạt vang tới khiến Liễu Nguyệt khẽ giật mình, Thanh Ngư cao hứng nhìn về phía âm thanh vừa phát ra, khi thấy một bóng dáng xinh đẹp kia, nước mắt liền rơi xuống: "Tiểu thư, người đi đâu vậy? Như thế nào hiện tại mới đến, Thanh Ngư thật lo lắng cho người."

Phượng Thiên Vũ nghe vậy, cười cười: "Tiểu nha đầu, ta không phải đang ở đây à."

Nàng vừa mới đi ra, trên đường đi cứ mãi nghĩ đến người kia, mới phát hiện mình bị lạc đường, thật vất vả mới quay lại, liền trông thấy Thanh Ngư cùng di nương, nàng vốn định đi ra ngoài, nhưng rồi ngừng lại, nàng muốn biết di nương này thật có bao nhiêu quan tâm đến nàng, khi nàng nghe được di nương vì muốn tìm nàng mà không e ngại đi vào cấm địa, lúc đó nàng liền đi ra, không nghĩ tới, trùng sinh tại thế giới này, nàng còn có một di nương thương yêu nàng như vậy, tình thân, kiếp trước nàng không có, trùng sinh về đây, ông trời nếu đã cho nàng một tình yêu thương, nàng muốn nghiêng người ôm hết tất cả, muốn bảo hộ tất cả người thân của nàng, cho nên trước đó, nàng muốn xác định.

"Vũ nhi?"

Liễu Nguyệt nhẹ hô một tiếng, nữ tử khẽ cười lạnh nhạt, đây thật sự là cháu gái của nàng sao?

"Di nương."

Một tiếng di nương ngọt ngào này hung hăng chạm vào nội tâm của nàng.

Liễu Nguyệt bước đến trước mặt Phượng Thiên Vũ, "Vũ nhi, ngươi?"

"Hoàng hậu nương nương, tiểu thư rất tốt rồi." Thanh Ngư thay tiểu thư nhà mình nói ra, nàng biết tiểu thư khỏi bệnh, Hoàng hậu nương nương sẽ rất cao hứng.

Liễu Nguyệt không thể tin được, nàng chờ ngày này đã bao nhiêu năm rồi, "Vũ nhi, ngươi, ngươi thật sự tốt rồi?"

Phượng Thiên Vũ nhìn nữ nhân đang kích động trước mình, khuôn mặt nhỏ nhắn nở nụ cười, môi đỏ mọng khẽ mở, "Di nương, Vũ nhi thật sự tốt rồi."

"Thật tốt quá, thật tốt quá, đi, di nương dẫn ngươi đi gặp dượng ngươi." Liễu Nguyệt nói đi là đi, lôi kéo Phượng Thiên Vũ một đường thẳng đến đại điện.

Đến trước cửa đại điện , Liễu Nguyệt lại đột nhiên ngừng lại, quay người nhìn nhìn Phượng Thiên Vũ.

"Vũ nhi, đi theo ta, di nương thay trang phục cho ngươi." Liễu Nguyệt nói xong, lôi kéo Phượng Thiên Vũ đi đến Thiên Điện.

Phượng Thiên Vũ im lặng, cảm giác có người thân thật tốt, "Di nương, không cần a."

"Tiểu thư, người để cho Hoàng hậu nương nương thay trang phục cho người đi, Thanh Ngư cũng muốn nhìn tiểu thư chưng diện một chút nha." Thanh Ngư ở một bên nói ra, tiểu thư lớn lên đã rất xinh đẹp, nhưng người chẳng biết chưng diện, trang điểm là gì cả.

Phượng Thiên Vũ rơi vào đường cùng, đành phải thuận theo di nương, đi vào trong điện, tùy ý để di nương thay trang phục cho mình.

“Vũ nhi của ta thật đẹp." Liễu Nguyệt thả đồ vật trong tay xuống, nhìn nữ tử trong gương.

Trong gương là một nữ tử với đôi lông mày lá liễu cong cong, một đôi mắt phượng, chiếc mũi nhỏ nhắn tinh xảo, đôi môi anh đào đỏ mỏng , ấn kí Hồng Liên xinh đẹp, một bộ váy màu xanh lam như nước chảy, làn váy hình sóng nước dập dìu uốn lượn, mái tóc đen tuyền bung xõa sau lưng, những dãi lụa mỏng nhẹ nhàng bao trùm lấy đôi tay, ở phía dưới những dải lụa ấy, ánh sáng màu tím Hoàng liên nhàn nhạt phát ra, xuyên thấu qua những tầng lụa mỏng, như ẩn như hiện, hấp dẫn người nhìn.

"Tiểu thư, người thật đẹp nha." Thanh Ngư si mê nhìn Phượng Thiên Vũ, tiểu thư thật sự thật là đẹp.

Phượng Thiên Vũ nhìn xem hai người: "Di nương, chúng ta có thể đi đại điện được chưa ạ?"

"Uh, đi thôi, di nương muốn bọn hắn nhìn xem Vũ nhi của ta là một mỹ nhân khuynh thành tuyệt sắc nữa đó." Liễu Nguyệt nói xong, khuôn mặt xinh đẹp liền lộ ra một nụ cười, cái gì là thế gia tiểu thư, cái gì công chúa, cũng chẳng ai đẹp bằng Vũ nhi của nàng.

Trong điện Kim Loan, Đông Mặc Khế hỏi Vân Ế: "Không biết Vân công tử lần này tới Đông Dạ quốc có chuyện gì?"

"Đông Hoàng, Vân Ế lần này đến đây, là muốn gặp Quốc Sư đại nhân, Vân Ế có một chuyện muốn nhờ." Vân Ế nhàn nhạt nói ra.

Đông Mặc Khế nhíu mày, Quốc Sư đại nhân. Hắn cũng không biết hiện giờ Quốc Sư có ở Thánh Điện hay không nữa?

"Vân công tử, không nói gạt ngươi, Bổn Hoàng cũng thật lâu chưa thấy qua quốc sư rồi."

Quốc Sư đại nhân này vô tung vô ảnh, ai cũng không biết hắn là ai, đến từ đâu

"Hoàng Thượng." Một tiếng kiều mị vang lên, Liễu Nguyệt cùng Phượng Thiên Vũ tiến vào điện Kim Loan.

Quần thần nghe tiếng, quay đầu nhìn các nàng bước vào.

"Cô nương bên cạnh Hoàng hậu nương nương là ai a?"

"Đúng đấy, một cô nương tuyệt sắc như thế lại chưa từng thấy qua?"

"Không biết là tiểu thư nhà ai?"

Trong điện Kim Loan mọi người nhôn nhao nghị luận, các vị thế gia tiểu thư nhìn nữ tử tuyệt sắc, trong mắt lộ ra tia ghen ghét, Đông Ngự Phong cùng Phượng Tiêu đồng thời nhíu mày, bọn hắn tự nhiên biết rõ đây là Phượng Thiên Vũ, Đông Ngự Phong không nghĩ tới, Phượng Thiên Vũ lại xinh đẹp đến như vậy.

Phượng Thủy Tuyết cùng Phượng Thủy Linh không cam lòng, ghen ghét nhìn Phượng Thiên Vũ, sớm biết như vậy, lúc trước nên hủy cái gương mặt đó đi rồi
.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play