Phượng Thiên Vũ lại đưa mắt nhìn những người phía trước, không thèm để ý đến ánh mắt sợ hãi của bọn họ, thản nhiên nói với Hỏa Kỳ Lân: "Trở về học viện Đế Hoàng!"

Hỏa Kỳ Lân nghe thấy vậy, xoay thân bay về phía học viện Đế Hoàng!

"Đứa bé này thật tốt!" Vân Lão phu nhân dừng một chút, lại tiếp tục nói: "Vân Mạc, Vân Điệp, còn có Vân Phách nữa, các ngươi hãy đến Thủy Lao Diện Bích ba ngày, hảo hảo ở trong đó hối lỗi lại cho ta!"

Ngay giây phút này đây, khí thế Vân Lão phu nhân thật bức người, nhưng khi nhìn đến Phượng Thiên Vũ khuôn mặt lại ôn hòa hiền lành!

Vân Mạc không cam lòng nắm chặt hai tay, mang theo Vân Phách đi về phía thủy lao, nỗi hận của hắn đối với Phượng Thiên Vũ cùng Vân Lão phu nhân càng thêm sâu sắc, cái lão bà này cư nhiên lại phạt hắn vì một người ngoài, một ngày nào đó, Vân Mạc hắn sẽ đoạt lại tất cả những gì thuộc về hắn!

Nhìn thấy ca ca của mình rời đi, Vân Điệp tức giận dậm chân bước theo!

Trừng phạt mấy người Vân Mạc, Lão phu nhân liếc nhìn những trưởng lão của Vân gia, hừ lạnh một tiếng, trực tiếp đi vào đại sảnh!

Vân Đình nhíu mày: "Về sau hãy đánh sạch mắt vào, đừng tưởng rằng có chút thực lực liền ta đây là giỏi, ở cái Đế Hoàng Thành đã quá nhiều cao thủ, cứ tiếp tục như ngày hôm nay, Vân gia sớm muộn cũng bị diệt vong bởi các ngươi!"

"Dạ, gia chủ, chúng ta nhớ kỹ!"

Các trưởng lão cùng nhau đáp lời, thực sự bọn họ đã rất sợ hãi, một nữ tử hung hãn như thế, bọn họ nào dám gây sự nữa chứ. . . !

Vân Đình thấy bộ dáng của bọn họ như vậy, cũng không đề cấp đến vấn đề tung tích của Vân Thanh nữa, bực bội đứng lên, phất phất tay: "Các ngươi đều đi xuống đi!"

Mọi người thấy vậy, vội vàng rời đi. . . !

... . . .

Sau khi rời khỏi Vân gia, Phượng Thiên Vũ lại để Hỏa Kỳ Lân trở vào không gian, còn nàng lại thản nhiên đi bộ trên con đường đầy náo nhiệt của Đế Hoàng Thành. . . !

Hai bên đường là tiệm bán thuốc, tiệm vũ khí, một số đồ trang sức cùng những quán rượu, phồn hoa náo nhiệt, người đến người đi, quả không hổ là trung tâm của Đế Hoàng Thành!

Phượng Thiên Vũ đi đến một quán rượu, đang chuẩn bị đi vào, rồi lại trông thấy một thứ gì đấy bị quán tửu lâu ném ra!

Bước chân dừng lại, Phượng Thiên Vũ mới có thể nhìn rõ ràng cái vật bị ném ra chính là một gã ăn mày!

Chỉ thấy hắn ngồi dưới đất, quần áo tả tơi, mặt mũi nhem nhuốc không nhìn ra nổi bộ dáng, tóc tai lộn xộn, trên người còn mang theo một cỗ mùi vị, những người đi ngang qua trông thấy hắn đều vội vàng lách qua một bên, rồi tiếp tục đi tiếp. . . !

"Ngươi cho ta đồ ăn, ta sẽ giúp ngươi vẽ lại kiếp trước của ngươi, có thể để cho ngươi xem kiếp trước của ngươi là gì, có được không?"

Giọng nói của tên ăn mày có chút nhỏ, rõ ràng là vì quá đói nên đã không còn hơi sức, có lẽ sắp không chống đỡ nổi nữa rồi.

"Hắc, cái tên ăn mày chết tiệt này, vẫn muốn lừa gạt cô nương này sao, vẽ kiếp trước kiếp này cái con khỉ gì, mau cút qua một bên, ta cho ngươi biết, ngươi còn tới đây lần nữa , ta đánh gãy chân ngươi!" Tiểu nhị nói xong, vén tay áo lên, xoa xoa hai bả vai, đi vào quán rượu!

Kiếp trước sao?

Khóe môi Phượng Thiên Vũ cong lên, ngồi xổm người xuống, nhìn tên ăn mày rồi nói: "Ta mời ngươi ăn một bữa cơm, ngươi giúp ta vẽ lại kiếp trước, như thế nào?"

Nghe Phượng Thiên Vũ nói thế, tên ăn mày nâng khuôn mặt lên, một đôi mắt bình tĩnh không chút gợn sóng nhìn Phượng Thiên Vũ, cao hứng hỏi: "Cô nương nói thật chứ?"

Bị ánh mắt như vậy nhìn mình, Phượng Thiên Vũ cảm thấy có một cái gì đó rất là lạ, nhưng trong khoảng thời gian ngắn lại không nói ra được điểm lạ là chỗ nào, nửa ngày sau nàng mới lên tiếng: "Đương nhiên!"

"Chúng ta mau đi vào đây thôi!"

Tên ăn mày nghe Phượng Thiên Vũ đáp ứng, rất nhanh đứng dậy, đi về phía quán rượu, rốt cuộc hắn cũng có thể hảo hảo ăn một bữa cơm rồi, hắn đói bụng cả mấy ngày nay rồi đó!

Đồ ăn ơi, ta đến với mày đây. . . !

Phượng Thiên Vũ đứng dậy, một ý nghĩa lóe lên trong nàng, nàng đã biết vì sao khi hắn nhìn nàng, nàng lại cảm thấy kì lạ rồi, bởi vì ánh mắt kia không có điểm sáng, nói đơn giản hơn chính là hắn không nhìn thấy!

Chậm rãi đi vào, liền trông thấy tên tiểu nhị lại muốn động thủ với hắn, không chút khách khí Phượng Thiên Vũ bắt lại tay hắn, găn từng chữ: "Là ta mời hắn vào đấy!"

Tiểu nhị nhìn thoáng qua tay của mình, cười ha hả nói: "Khách. . . Khách quan, tiểu nhân không biết, ngài. . . Các ngài mau ngồi đi, muốn ăn cái gì, tiểu nhân lập tức mang lên!"

Phượng Thiên Vũ hất tay hắn ra: "Mang những món ngon nhất lên đây, thuận tiện lấy thêm giấy vẽ cùng bút mực tới đây!"

Tiểu nhị cảm nhận được khí tức lạnh lùng trên người nàng, vội vàng nói: "Ta ngay lập tức đi!"

Sau khi ăn no, tiểu nhị mang giấy bút lên, đưa thêm một bình trà, nhìn tên ăn mày ăn uống xong xuôi, Phượng Thiên Vũ mới mở miệng: "Hiện tại ngươi có thể vẻ kiếp trước của ta được chưa?"

"Đương nhiên!"

Tên ăn mày cầm lấy giấy bút, bắt đầu phát họa!

Thật lâu sau, Phượng Thiên Vũ mới thấy hắn đặt bút xuống, đưa hai bức tranh đến trước mặt nàng, nàng thò tay cầm lên!

Hai bức tranh là hai hình ảnh khác nhau, tờ thứ nhất vẽ một khung cảnh trong rừng rậm, bên cạnh gốc cây là một tiểu cô nương quần áo có chút tả tơi, trên tay của nàng là một tiểu bạch xà, hình như tiểu bạch xà này vừa mới nở từ trong vỏ trứng ra!

Bức tranh thứ hai vẽ một nơi toàn là băng thiên tuyết địa, trên nền tuyết trắng xóa là hình ảnh một hồng y nữ tử, tay cầm thanh cung đỏ rực như máu, mà bên cạnh nàng là một tiểu thiếu niên tóc trắng mắt đỏ.

Phượng Thiên Vũ cả kinh, nhìn thẳng tên ăn mày, hai con mắt nguy hiểm nheo lại: "Rốt cuộc ngươi là ai?"

Nếu nói tờ thứ nhất nàng có chút hoài nghi, dù sao trước đây nàng có nghe Bạch Liên đã từng nói nàng vốn là một tiểu hài tử được Vô Hận mang về, như vậy, còn bức tranh thứ hai thì sao, nàng căn bản cũng không dám hoài nghi nữa!

Rõ ràng ánh mắt hắn không thể nhìn thấy nhưng tại sao lại có thể vẽ tranh, còn nhìn thấy được kiếp trước của người khác?

Cảm nhận được sự hoài nghi của Phượng Thiên Vũ, tên ăn mày cầm ly trà, uống thêm một ly, rồi mới chậm rãi lên tiếng: "Có được năng lực mà người khác không thể có chính là một loại thống khổ!"

Từ khi sinh ra hắn đã có được loại năng lực này, mà hai mắt hắn cũng không thể nhìn thấy, loại thống khổ này ai thấu hiểu cho hắn?

Phượng Thiên Vũ thiêu hủy hai bức tranh trong tay, khóe miệng khẽ cong: "Bữa cơm này chính là tiền công vẽ tranh của ngươi, cáo từ!"

Hắn nói, nàng đã hiểu, từ lúc sinh ra không chỉ có năng lực, mà còn phải gánh chịu đau khổ cùng tra tấn !

"Nha đầu, tật khí cùng sát khí quá nặng, không tốt!" Tên ăn mày nói không lớn, vừa đủ cho Phượng Thiên Vũ nghe thấy!

Ngay tại Phượng Thiên Vũ rời đi, tên ăn mày mới lấy ra thêm một bức tranh, trên bức tranh chỉ toàn là vũng máu, trên vũng máu ấy chính là cổ thi thể của Phượng Thiên Vũ!

"Nếu về sau không chết, thì đây cũng là kiếp trước!"

Tên ăn mày thì thào tự nói, cũng không ai nghe được!

Phượng Thiên Vũ từ quán rượu đi thẳng về học viện Đế Hoàng, nhìn hoàng hôn buông xuống, nàng cũng không đi tới lớp học, trực tiếp đi về tiểu viện. . . !

Nhìn một chút, cũng không thấy ai ở đây, lấy ra tờ giấy viết lên vài dòng để ở trong phòng, rồi nhanh chóng tiến vào không gian tu luyện!

Hôm nay, trong cuộc chiến sinh tử nàng dùng đến nền móng của không gian bí pháp, thực lực đã khủng bố như vậy rồi, nếu như học xong toàn bộ, cùng với sinh mệnh chi linh, nàng tin thực lực của nàng sẽ ngày càng vững mạnh!

Nghĩ như vậy, Phượng Thiên Vũ liền chăm chú tu luyện!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play