Sau giờ ngọ, Cung gia nam uyển. Vu lão cha canh ở cửa sổ, thấy Cung Viễn Tu mới từ thư phòng trở về, lập tức ý cười đầy mặt ngoắc hắn “Con rể a, đến, bồi lão phu một bàn cờ vây.” Cung Viễn Tu giương mắt nhìn lại, nhợt nhạt mỉm cười, có lễ gật đầu đáp ứng:“Vâng, nhạc phụ đại nhân.”. Hai người ngồi đối diện, ở giữa là bàn cờ, trên cửa sổ đặt một lư hương tinh xảo, trong bếp lò mùi hoa phiêu tán ra, đạm mà xa xưa, Cung Viễn Tu tĩnh tâm ngửi, tổng cảm thấy mùi này rất quen, lại nhất thời không nhớ nổi đã ngửi thấy ở đâu. Đoán quân cờ xong, Vu lão cha cầm quân đen đi trước, Cung Viễn Tu cầm quân trắng, hai người ngươi tới ta đi đối chiến thật sự. Nửa ngày qua đi, hai người kì lực chẳng phân biệt được cao thấp, đấu khó phân thắng bại, Vu lão cha vẻ mặt tươi cười, gương mặt hơi tái, Cung Viễn Tu trấn định tự nhiên, ánh mắt thâm sâu. Trận cờ kết thúc, Cung Viễn Tu kém hai mục rưỡi, bại dưới tay Vu lão cha. Vu lão cha vuốt râu cười ha ha:“Con rể kì nghệ không tồi a, không giống Ưu Nhi nhà ta, cho dù ta dạy thế nào cũng không biết chơi cờ vây, còn tự mình dùng cờ vây phát minh ra một trò chơi tên là cái gì ‘ngũ tử liên kì’.” (chính là cờ caro a)

Cung Viễn Tu chọn mi hỏi:“Ngũ tử liên kì?” “Đúng vậy, ngươi không biết?” “Con chưa từng nghe nàng nhắc tới.” “Nga, vậy ngươi mau về phòng hỏi nó, trò ‘ngũ tử liên kì’ kia cũng rất thú vị a.” Vu lão cha cười giảo hoạt, phất ống tay áo đuổi hắn ra khỏi cửa. Vu Hào Cường, người giang hồ xưng Vu thần y, ngoại trừ việc có thể trị bách bệnh, công phu hạ dược cũng không hàm hồ chút nào! “Vâng.” Cung Viễn Tu đứng dậy, mặc dù có chút khó hiểu vì sao nhạc phụ bỗng nhiên đuổi hắn đi, nhưng cũng không thể hỏi. Chỉ cung kính hành lễ, sau đó chậm rãi ra khỏi phòng. Ngoài phòng, ánh mặt trời chói mắt, chiếu lên người hơi hơi có chút nóng lên, Cung Viễn Tu nhẹ nhàng nâng tay, lau đi mồ hôi trên thái dương, chậm rãi về phía trước, mới đi không bao lâu, lại gặp nhị sư huynh Vu Thịnh Bạch trên hành lang dài, Vu Thịnh Bạch tao nhã cười yếu ớt:“Muội phu tốt lành.” “Nhị cữu cữu tốt lành.” Cung Viễn Tu cười chào hỏi. “Ủa?” Vu Thịnh Bạch bỗng nhiên vẻ mặt ngạc nhiên nhìn về phía sau hắn. Cung Viễn Tu giương mắt, bị vẻ mặt của hắn hấp dẫn sự chú ý, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy phía sau, hoa viên một mảnh yên tĩnh, chẳng có gì khác, khó hiểu quay đầu hỏi:“Làm sao vậy?” “Ha ha, không có việc gì, ta nhìn nhầm rồi.” Vu Thịnh Bạch lắc lắc ống tay áo, dấu đi thứ đang cầm trong tay, mỉm cười gật đầu bước đi. Vu Thịnh Bạch, người giang hồ xưng Thiên Thiên Bạch, ngoại trừ công phu gạt người rất cao, thủ pháp hạ dược lại nhanh tới mức khiến người ta không thể phát hiện! Cung Viễn Tu có chút kỳ quái nhìn thoáng qua bóng dáng hắn, hơi nghiêng đầu một chút, lại không nghĩ nhiều. Chỉ là… Hôm nay thời tiết sao lại nóng vậy ? Cung Viễn Tu trở lại phòng, trong phòng cư nhiên trống không, hẳn là Vu Thịnh Ưu lại chạy ra ngoài chơi . Mới vừa ngồi trong phòng một lúc, Cung Viễn Tu cảm thấy không chỉ toàn thân nóng lên, miệng khô lưỡi khô, hắn nâng tay lau đi mồ hôi trên trán, hơi vạch áo thoáng ra một chút, lại lấy một cái khăn lạnh lau mặt. Đúng lúc này, cửa phòng bị gõ nhẹ, Cung Viễn Tu mở cửa, chỉ thấy Lạc Nhạn mềm mại đứng ở ngoài phòng, trong tay bưng khay, phía trên để một bầu rượu tinh xảo. “Đại thiếu gia, phu nhân sai nô tì đưa đến cho người một ít rượu tuyết liên.” “Để trên bàn đi.” “Dạ.” Lạc Nhạn chân thành đem bầu rượu trên khay đặt trên bàn, ôn nhu nói:“Rượu này vừa lấy từ hầm băng ra, bên trong còn có chút vụn băng, thiếu gia uống ngay lúc lạnh mới tốt.” Cung Viễn Tu gật đầu, nhìn bầu rượu, có hơi khát. Lạc Nhạn bộ dạng phục tùng cười yếu ớt, xoay người rời khỏi phòng, thuận tay đóng cửa phòng lại. Cung Viễn Tu sắc mặt đã bắt đầu đỏ ửng, trên trán thỉnh thoáng toát ra mồ hôi tinh mịn, toàn thân hơi hơi nóng lên, mắt nhìn bầu rượu trên bàn, miệng cảm thấy khát khó nhịn, cầm lấy chén rượu, đổ đầy một ly, nuốt vào miệng, cảm giác lạnh lẽo nháy mắt theo yết hầu trôi xuống tận đáy lòng, lại vẫn không thể dập được lửa nóng trong lòng. Hắn lại rót một ly, uống xong, trong rượu có mùi tuyết liên thản nhiên, hương rất thuần, lại không biết vì sao hắn càng uống càng cảm thấy nóng, giống như không phải uống rượu băng mà là rượu hâm nóng! Thời điểm thân thể hắn bị thiêu đốt biến thành ngốc tử, cũng cảm thấy nóng như thế này! Khi Lạc Nhạn đi tới hoa viên, liền đụng phải Cung phu nhân đang lo lắng chờ đợi, Cung phu nhân thấp giọng hỏi:“Đưa tới chưa?” “Dạ rồi.” “Uống chưa?” “Nô tỳ ở ngoài cửa vụng trộm nhìn vào, thấy đại thiếu gia đã uống.” “Thật tốt quá!” Cung phu nhân phi thường kích động truyền lệnh “Người tới! Vây chặt nam uyển lại! Không được cho bất cứ người nào đi vào.” Tương Vân công chúa: Người giang hồ xưng Cung phu nhân, vì ôm tôn tử không từ thủ đoạn! Đương nhiên công phu hạ dược cũng không phải nói! “Vâng!” Trình quản gia bên cạnh tuân lệnh mà đi. “Nhưng mà… Phu nhân.” “Sao?” Lạc Nhạn vụng trộm liếc nhìn bà, thấy Cung phu nhân bộ dáng kích động, đoán chừng kia chắc chắn không phải rượu bình thường, nói không chừng là… Ngẫm lại chuyện này, mặt của nàng hơi hơi đỏ bừng, nhỏ giọng nói:“Đại thiếu nãi nãi không ở trong phòng a.” “Cái gì!” thân thể tao nhã của Cung phu nhân thiếu chút nữa không thể đứng vững:“Nó… Nó… Nó đi đâu ?” “Nô tỳ không biết.” “Người tới! Nhanh đi tìm đại thiếu nãi nãi về, nói đại thiếu gia bị bệnh! Bảo nàng nhanh về phòng!” “Vâng! Phu nhân.” Thủ hạ nô bộc vội vàng tuân lệnh chạy đi. Như vậy, trong lúc Cũng Viễn Tu bị tam đại xuân dược vây công, dục hỏa đốt người, Vu Thịnh Ưu lại đang ở đâu? Đầu đường náo nhiệt, Vu Thịnh Ưu đứng ở cửa tiệm bánh nướng Kim Hoa chờ lô bánh tiếp theo ra lò, bánh nướng nhà này là món ăn vặt đặc sắc nhất trong thành, vô cùng nổi danh, ngay cả Vu lão cha mười mấy năm trước đã từng nếm, còn nhớ mãi không quên, đôi khi còn nhắc tới tiệm bánh nướng nhà này với đám tiểu bối. Nhớ rõ nhị sư huynh công phu vỗ mông ngựa rất cao, có một lần đi ngang qua nơi này liền mua một bao bánh mang về Thánh Y sơn, tuy rằng khi về tới núi đã không còn ăn ngon như bánh mới ra lò, nhưng vẫn khiến Vu lão cha cảm động muốn chết, nói là mình chỉ tùy tiện nhắc tới, hắn lại nhớ rõ mua mang về, khen ngợi nhị sư huynh hiếu thuận, lại đem nàng so sánh với nhị sư huynh, sau đó lắc đầu thở dài! Nghĩ đến chuyện này, Vu Thịnh Ưu vẫn còn buồn bực, lần này phụ thân đến đây, nàng nhất định phải thừa dịp nhị sư huynh chưa tới mua, mua mang về trước! Ha ha a, cũng phải để lão cha hưởng thụ hiếu tâm của mình một chút. Một lúc sau, bánh nướng ra lò . Vu Thịnh Ưu trả tiền, mua hết cả mẻ bánh nướng này, bánh nướng Kim Hoa này nhỏ như bàn tay, nhân rau khô cùng thịt ba chỉ, quay qua trên bếp lò, ăn rất thơm ngon. Lô bánh nướng này, nàng phải đợi mất một canh giờ a, Vu Thịnh Ưu híp mắt cười, lấy một cái bánh nướng đưa lên miệng, hạnh phúc ăn, sau đó đem túi bánh lớn còn lại gắt gao ôm vào trong ngực, bước nhanh về Cung gia bảo. Về nhà hiếu thuận lão cha đi! Sau khi lão cha ăn túi bánh to này, về sau hẳn sẽ bớt đánh nàng vài cái, cho dù có đánh cũng sẽ đánh nhẹ tay đi. Hắc hắc, híp mắt, một đường chạy chậm, khi đi qua một tửu lâu, bỗng nhiên từ trên lầu, một chiếc chén bạc tinh mỹ rơi xuống nện trên đầu nàng, Vu Thịnh Ưu ôm đầu khẽ kêu một tiếng:“Ái!” Tức giận ngẩng đầu nhìn trên lầu:“Ai a? Ai ném ta?” “Ha ha.” Một tiếng cười khẽ từ cửa sổ tửu lâu truyền xuống, một nam tử mặc hoa phục màu đỏ từ trên nhìn xuống, gió nhẹ thổi bay mái tóc đen dài của hắn, ánh mặt trời chiếu trên người hắn chói mắt, sáng lạn. Vu Thịnh Ưu hơi hơi nheo mắt mới nhìn rõ khuôn mặt hắn, tuấn tú yêu diễm, mỹ mạo phi phàm. “Là ngươi.” Vu Thịnh Ưu thốt lên. Người này đúng là nam tử mỹ mạo đêm đó cứu Vu Thịnh Ưu. Nam tử nhếch miệng cười, nhẹ nhàng ngoắc nàng, bảo nàng đi lên. Vu Thịnh Ưu con mắt vòng vo chuyển, nhặt chiếc chén bạc lên, không do dự tiêu sái đi lên, nàng cảm thấy nam tử này có cảm giác quen thuộc. Lên tầng hai, trên lầu cư nhiên không có người nào khác, chỉ có một mình hắn ngồi dựa ở cửa sổ, nhìn về phía nàng cười nhợt nhạt, trên gương mặt trắng nõn, nốt ruồi lệ kia lại lộ ra vẻ tà mỹ. Vu Thịnh Ưu đi qua, đặt chén rượu trước mặt hắn nói:“Này, cho ngươi cái chén.” Nam tử cười, cầm lấy chén rượu, chén rượu màu bạc lòe lòe tỏa sáng trên ngón tay trắng nõn của hắn, dị thường xinh đẹp. Vu Thịnh Ưu ngơ ngác nhìn chén rượu trong tay hắn, sao vừa rồi mình cầm không thấy đẹp a, tại sao vừa vào trong tay hắn lại lập tức đẹp lên ba phần vậy chứ! Hắn đưa tay làm một động tác mời, nói:“Ngồi a.” “À.” Vu Thịnh Ưu hoàn hồn, ngồi ở vị trí đối diện hắn, trên bàn chỉ có một bầu rượu cùng mấy món điểm tâm tinh xảo, nàng ngẩng đầu hỏi:“Ngươi còn chưa nói cho ta biết tên của ngươi?” Nam tử cười, nhìn cái túi lớn trong lòng Vu Thịnh Ưu hỏi:“ Bánh nướng Kim Hoa. Đông phố. Đúng không?” “A! Sao ngươi biết?” Nàng còn chưa mở bao ra mà. “Ta vừa ngửi mùi này là biết.” “Ngươi cũng thích ăn cái này sao?” “Phải! Đặc biệt thích.” Nam tử gật đầu cười. “Kia… Vậy ta mời ngươi ăn.” Vu Thịnh Ưu hào phóng đưa bao bánh ra, đặt lên bàn, dù sao nàng cũng mua nhiều, mua một mẻ, khoảng hai mươi chiếc, mời hắn ăn một chút cũng không sao, nói lại, nhìn hắn gầy như vậy cũng không ăn hết mấy cái. “Thật sự mời ta ăn?” Nam tử nhãn tình sáng lên, rất là vui vẻ. “Thật.” Vu Thịnh Ưu cười gật đầu. Nam tử cười khẽ, cầm một chiếc bánh nướng lên ăn, động tác rất là tao nhã, ăn cũng rất chậm, chậm rãi chậm nuốt . A, thân là mĩ nam, ngay cả ăn cũng đều cảnh đẹp ý vui như vậy, thật tốt a. Vu Thịnh Ưu cười nhìn hắn. Nhưng mà… Nhưng mà… Một khắc sau, Vu Thịnh Ưu bắt đầu cười không nổi, người này đã ăn hết phần bánh nướng nàng tính cả cho người hầu. Lại qua một khắc, xong rồi… Phần cho Viễn Hạ cũng bị ăn rồi. A a a! Phần của bà bà cũng bị ăn…. Đừng! Đừng ăn nữa! Đó là phần của Viễn Hàm! Vu Thịnh Ưu hai tay nắm chặt, hai mắt trừng lớn – đừng a! Nhìn cái bánh nướng cuối cùng rơi vào miệng hắn, Vu Thịnh Ưu đã hoàn toàn hóa đá. Hắn… một mình hắn… Cư nhiên ăn hết số bánh nướng nàng xếp hàng cả trưa mới mua được! Một mình hắn… Không đến nửa canh giờ có thể ăn hết hai mươi phần bánh nướng! Nhưng động tác lại nhã nhặn, tướng ăn cực kỳ đẹp mắt ! Hắn… Hắn… Hắn ăn cũng quá tốt đi! “A! Thật có lỗi, lần nào ta ăn bánh nướng Kim Hoa cũng không ngừng được. Ha ha a, ăn ngon thật.” Nam tử cười vẻ mặt thỏa mãn. Vu Thịnh Ưu khóe miệng run rẩy nhìn hắn:“Ngươi thích ăn là tốt rồi. Ha ha, thích ăn là tốt rồi.” Người có thể ăn nhiều như vậy, nàng mới chỉ gặp có một… Không, không có khả năng, người kia cho dù có chui ra từ bụng mẹ một lần nữa cũng không thể trở thành như này được. Người kia, cho dù có cắt hết toàn bộ thịt trên người, chỉ tính khung xương cũng phải to gấp ba lần hắn! Người kia trên mặt cũng có nốt ruồi, nhưng trên nốt ruồi kia còn có một sợi lông đen khiến người ta nhìn thấy ghê tởm! Ha ha! Nhưng mà… “Bàn Tử!” Vu Thịnh Ưu bỗng nhiên kêu lên như vậy! Nam tử sửng sốt, giương mắt nhìn nàng, có chút kinh ngạc. Vu Thịnh Ưu cũng nhìn lại hắn, ánh mắt tìm kiếm. Thật là hắn sao? Nam tử cúi đầu cười khẽ, vừa muốn nói chuyện. “Đại thiếu nãi nãi!” Một thanh âm từ dưới lầu truyền đến. Vu Thịnh Ưu quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy gã sai vặt Cung gia ở dưới lầu kêu to:“Đại thiếu gia bệnh nặng, phu nhân gọi người lập tức về Bảo!” “Cái gì!” Vu Thịnh Ưu mạnh mẽ đứng lên:“Viễn Tu bị bệnh?” “Đúng vậy! Đại thiếu nãi nãi, người mau trở về đi thôi.” Vu Thịnh Ưu bước một bước lên băng ghế, xoay người một cái liền bay xuống khỏi lầu hai, thi triển khinh công chạy vội về hướng Cung gia. Trên tửu lâu, nam tử chậm rãi hạ mắt, gắt gao cầm chén rượu trong tay, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, mạnh mẽ ném cái bàn đi, nổi giận gầm lên một tiếng:“Đáng giận!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play