Ban đêm, Vu Thịnh Ưu chạy nhanh ra khỏi hội đèn lồng, trong tay nàng gắt gao nắm một cái mặt nạ, tóc dài bay
trong đêm, nàng chạy thật vội, bỗng nhiên, nàng lảo đảo một cái, thẳng
tắp ngã về phía trước, phía sau, một bàn tay vươn ra nắm chặt lấy cánh
tay nàng, kéo nàng đứng lại.
“Ngươi chạy cái gì?” Cung Viễn Hàm nhíu mày hỏi.
“Ách…” Vu Thịnh Ưu thở phì phò, đúng
vậy, nàng chạy cái gì? Chỉ là trong nháy mắt vừa rồi, nàng dường như sợ
hãi điều gì, đột nhiên muốn tránh khỏi hắn, nhưng hiện tại ngẫm lại,
chính mình cũng không biết mình vừa sợ hãi cái gì.
Quay đầu, vô tội nhìn hắn ngây ngô cười:“Ha ha, ta cũng không biết ta chạy cái gì. Ha ha ha ha.”
Cung Viễn Hàm nhìn nàng ngây ngô cười, cười nhạo:“Cả ngày ngây ngốc .”
“Ai, ngươi cười .” Vu Thịnh Ưu có chút kinh hỉ nhìn hắn cười.
Cung Viễn Hàm chọn mi nói:“Ta cười không phải thực bình thường sao?”
“Ta là nói đã lâu rồi ngươi không cười
với ta như vậy, ngươi mỗi lần đều là ngoài cười nhưng trong không cười . Giống như này!” Vu Thịnh Ưu học bộ dáng Cung Viễn Hàm bình thường tươi
cười nhìn nàng tao nhã có lễ, lại có chút xa cách.
Cung Viễn Hàm khinh thường liếc mắt nhìn nàng một cái:“Ta cười rộ lên xấu như vậy sao?”
“So với ta cũng không tốt hơn.” Vu
Thịnh Ưu có chút hưng phấn, thật lâu chưa từng nói chuyện thoải mái tự
nhiên như vậy cùng hắn , có lẽ là ánh trăng thật đẹp, có lẽ là ao sen
bên ngoài phố đèn lồng cảnh sắc thật đẹp, tối nay, ngay cả Cung Viễn Hàm cũng trở nên tốt đẹp như trước đây .
“Cái kia… ngươi nói chuyện với ta, có
phải tức là, chúng ta đã hòa hảo rồi?” Vu Thịnh Ưu cẩn thận nhìn Cung
Viễn Hàm, ánh mắt chờ đợi, nhẹ giọng hỏi.
Cung Viễn Hàm vừa nghe lời này, nụ cười trên mặt bỗng nhiên cương một chút, Vu Thịnh Ưu khẩn trương nhìn hắn.
Chỉ thấy hắn lui lại ba bước, ôn cười nói:“Đại tẩu, ta nghĩ ngươi hiểu lầm, ta cũng không cãi nhau với ngươi a.”
Vu Thịnh Ưu nắm chặt mặt nạ trên tay, nghiêm mặt hỏi:“Vậy ngươi vì sao lại không để ý tới ta?”
Cung Viễn Hàm xoay người nhìn hoa sen trước mắt, nhẹ giọng nói:“Ta cũng không phải không để ý tới ngươi.”
“Gạt người! Ngươi xem ngươi lại bắt đầu không để ý tới ta .” Vu Thịnh Ưu có chút tức giận tiến lên hai bước.
“Như vậy giải thích cùng ngươi đi.”
Cung Viễn Hàm nhìn ao sen trước mặt thản nhiên nói:“Lúc đại ca bệnh, mọi chuyện lớn nhỏ trong Cung gia đều giao cho ta xử lý, già trẻ trong Cung gia đều giao cho ta bảo hộ, ngươi là người Cung gia, ta đương nhiên sẽ
cố gắng chiếu cố ngươi, bảo hộ ngươi. Mà hiện tại đại ca hết bệnh rồi,
những chuyện phiền lòng, những người phiền lòng, những gánh nặng, những
gì trói buộc cũng đã biến mất. Chẳng quan tâm, một thân thoải mái, sống
giống như trước kia, tiêu diêu tự tại.”
Vu Thịnh Ưu gắt gao nhìn theo bóng dáng hắn, hai tay gắt gao nắm chặt, trầm giọng hỏi:“Ta đây tính là cái gì?
Chuyện phiền lòng? Người phiền lòng? Hay là một gánh nặng?”
Trong gió đêm,mái tóc dài của Cung Viễn Hàm bị thổi phiêu tán, hắn chậm rãi quay đầu, nhìn nàng hỏi:“Đại tẩu cảm thấy sao?”
Hắn không đáp hỏi lại:“Chính ngươi cảm thấy, sự tồn tại của ngươi ở trong lòng ta là như thế nào?”
Vu Thịnh Ưu hạ mắt, thầm suy nghĩ, sự
tồn tại của nàng trong lòng hắn là như thế nào? Nàng nghĩ rằng, ít nhất
hắn cũng giống nàng, xem nàng là thân nhân, bằng hữu… là người rất quan
trọng, nếu không thì sự tồn tại của nàng đối với hắn là dạng nào?
“Ta cảm thấy, ít nhất ta cũng là thân nhân của ngươi đi?” Vu Thịnh Ưu ngẩng đầu, nhẹ giọng nói.
“Thân nhân?”
“Chẳng lẽ không tính sao?”
Cung Viễn Hàm trầm mặc không nói, Vu
Thịnh Ưu có chút sốt ruột tiến lên hỏi:“Thật sự không tính sao? Nếu vậy
thì là bằng hữu đi?”
Cung Viễn Hàm bỗng nhiên cười khẽ một chút:“Muốn biết?”
“Phải.” Vu Thịnh Ưu gật đầu, đương nhiên muốn biết rồi.
“Lại đây.” Cung Viễn Hàm vẫy tay, Vu
Thịnh Ưu đến gần hắn, Cung Viễn Hàm xoay người, cúi đầu xuống, dùng trán của mình chạm khẽ vào trán nàng, ngừng thở, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, hắn nhẹ giọng gọi:“Vu Thịnh Ưu.”
Đây là lần đầu tiên hắn gọi tên của nàng, hắn luôn gọi nàng là đại tẩu, đại tẩu.
“Hả?” Nàng có chút khẩn trương không hiểu rõ, lẳng lặng chờ hắn nói chuyện, nhưng hắn lại không nói gì nữa.
Bọn họ cách rất gần, nàng bỗng nhiên ngửi được hương vị trên người hắn, thản nhiên, giống như mùi trà, nhẹ mà xa xưa……
Một lát sau, hắn nhẹ nhàng mở to mắt, đứng thẳng lên, nhẹ giọng nói:“Được rồi, ta đã nói cho ngươi rồi .”
“Ách? Nhưng ta đã nghe thấy gì đâu!” Vu Thịnh Ưu mở to hai mắt nói, buồn bực! Hắn lại đùa giỡn nàng sao!
Cung Viễn Hàm hạ mắt, cười khẽ, nhẹ nhàng mà thâm trầm: “Ngốc nghếch.”
Không nghe được là vì tâm ý của ngươi và ta không giống nhau a…
“Đáng giận, ngươi không nói ra, ta làm
sao mà nghe được, ta cũng không phải giun đũa trong bụng ngươi a.” Vu
Thịnh Ưu tức giận nhìn hắn.
Cung Viễn Hàm cười:“Ngươi không nghe được?”
“Không nghe được! Không nghe được!”
“Đại ca lại nghe được, ngươi có thể đi hỏi huynh ấy nha.” Cung Viễn Hàm đưa tay chỉ về một phía.
Vu Thịnh Ưu nhìn lại phía hắn chỉ, chỉ
thấy cách đó vài bước, Cung Viễn Tu đang đứng, nhìn nàng thật sâu, thần
sắc hắn có chút bối rối, hô hấp dồn dập, trên trán còn có vài giọt mồ
hôi, tựa như vừa rồi chạy thật gấp vậy.
Vu Thịnh Ưu chọn mi, chạy nhanh tới:“Viễn Tu, sao ngươi lại cũng đến đây?”
Cung Viễn Tu trầm mặc , chăm chú nhìn nàng, sau đó bỗng nhiên ôm lấy nàng, dùng sức ôm chặt lấy.
Vu Thịnh Ưu nhíu mày, có chút kỳ quái,
lại có chút ngọt ngào, sao tự nhiên lại ôm nàng chặt như vậy a? Giống
như sợ hãi nàng sẽ chạy mất vậy?
Vu Thịnh Ưu tựa đầu chôn ở ngực hắn,
cẩn thận nghe, trái tim hắn đập thật mau a, thanh âm cũng rất lớn, vòng
tay hắn ôm nàng thậm chí có chút hơi hơi phát run.
Nàng ngẩng đầu, lo lắng hỏi:“Làm sao vậy?”
“Không có việc gì.” Cung Viễn Tu lại
dùng sức ôm nàng một chút, mới buông nàng ra, nhìn về phía nam tử áo
trắng vẫn nhìn hắn cười yếu ớt, nói:“Nhị đệ…”
Cung Viễn Hàm rũ rũ ống tay áo, tươi
cười ôn nhã:“Đại ca không cần nhiều lời. Ngày tốt cảnh đẹp như thế đừng
lãng phí mới được, tiểu đệ cáo từ trước.”
Nói xong hắn hơi cúi đầu, xoay người bước đi, dáng người tiêu sái tao nhã, không có chút nào ướt át bẩn thỉu.
Vu Thịnh Ưu gãi gãi đầu, nhìn sang Cung Viễn Tu lại nhìn bóng dáng Cung Viễn Hàm, sau đó vẫn là nhịn không được tò mò hỏi:“Ngươi có nghe được ban nãy hắn nói gì với ta không?”
Cung Viễn Tu nhìn nàng,
Nàng cũng nhìn Cung Viễn Tu.
Vẻ mặt hắn làm cho nàng có một tia mê hoặc, vấn đề này rất khó trả lời sao?
“Ta yêu nàng.” Cung Viễn Tu bỗng nhiên cúi đầu nói, thanh âm trầm trầm vô cùng dễ nghe.
Vu Thịnh Ưu mở to mắt, sửng sốt một
chút, đỏ bừng mặt, gắt giọng:“Ngươi.. Ngươi sao bỗng nhiên lại nói những lời này với ta?” Thật là, nàng hỏi hắn là vừa rồi Viễn Hàm nói gì cơ
mà! Hắn bỗng nhiên nói như vậy… Đáng ghét ~
“Không thích nghe sao?” Trong mắt hắn còn thật sự mang theo một tia khẩn trương, vẻ mặt bỗng nhiên đánh động lòng nàng.
Nàng có một loại cảm giác tim đập gia tốc, toàn thân nóng lên, trong lòng tràn đầy mật ý.
Vu Thịnh Ưu nhếch miệng, đỏ mặt cười:“Cũng không phải không thích, ha ha.”
Gió đêm thổi loạn mái tóc của nàng,
dính vào miệng nàng; Hắn vì nàng nhẹ vuốt sợi tóc, đầu ngón tay hơi hơi
chạm vào môi nàng, sau đó thực tự nhiên, hắn cúi thấp đầu xuống, nhẹ
nhàng hôn lên môi thơm của nàng.
Sắc mặt nàng lại càng đỏ thêm một chút.
Khóe môi hắn cũng nhẹ nhàng mang cười, hắn gắt gao ôm lấy nàng, nhẹ giọng nói:“Nương tử, chúng ta sẽ hạnh phúc.”
Vu Thịnh Ưu cười tràn đầy ngọt ngào, nàng thực dùng sức gật gật đầu nói:“Ừm.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT