Vu Thịnh Ưu trải qua nửa tháng lộ trình, rốt cục về tới Thánh Y sơn, phong cảnh trên núi vẫn giống như trước khi nàng rời đi, liễu rừng trúc mậu, mây mù phiêu nhiễu, đẹp vô cùng. Nàng không có tâm trạng xem phong cảnh, buộc ngựa dưới chân núi, dùng khinh công, đề khí vọt đi trong cảnh núi rừng quen thuộc. Nàng còn chưa lên tới đỉnh núi, cũng đã thấy một mảnh phế tích. Nàng đứng trên cành cây, tay vịn thân cây, ngơ ngác nhìn khối phế tích cách đó không xa …… Không dám tới gần, cũng vô lực tới gần, gió núi thổi bay vạt áo của nàng, hai bên tóc mai bay loạn, ngăn trở ánh nhìn, nàng đứng trên cành cây một lúc lâu, lâu đến đến mức hai chân của nàng cũng có cảm giác chết lặng. Nàng rốt cục cố lấy dũng khí, nhảy xuống, bay đến phiến phế tích phía trước, ngồi xổm xuống, nhặt lên một mảnh mái ngói cháy đen, gắt gao nắm ở trong tay, mái ngói không chịu nổi khí lực của nàng, vỡ vụn. Buông tay, bột phấn theo gió phiêu tán…… Vu Thịnh Ưu ngẩng đầu nhìn trước mắt, Thánh Y phái ồn ào, náo nhiệt, chỉ còn lại một khối phế tích cháy đen… Đúng lúc này, phía sau bỗng nhiên xuất hiện một thứ giống như lưới cá chụp về phía nàng, Vu Thịnh Ưu ánh mắt căng thẳng, lăn một vòng tại chỗ, tránh thoát, tay phải ở bên hông vừa kéo, khi đứng dậy, trong tay nàng đã cầm một thanh chủy thủ, chủy thủ toàn thân tối đen, lóe ra hàn quang màu xanh, vừa thấy đã biết trên chủy thủ tẩm chất kịch độc! Bốn phía im lặng chỉ nghe thấy tiếng gió, Vu Thịnh Ưu đứng giữa phế tích trống trải, tay phải nắm chặt chủy thủ, ánh mắt lóe ra tia cảnh giác nhìn xung quanh. Tiếng gió bỗng nổi lên, bụi đất bị thổi bay lên, Vu Thịnh Ưu hơi hơi hí mắt, bỗng nhiên phía tay trái, một người bịt mặt hướng nàng đánh tới! Đến đây! Vu Thịnh Ưu hai hàng lông mày nhíu chặt, vung chủy thủ chắn lại, tiếng đao kiếm va chạm leng keng, Vu Thịnh Ưu tay phải có chút tê dại, nàng cắn răng, bứt ra lui về phía sau, phía sau lại một người bịt mặt đánh tới, nàng tránh sang bên trái, kiếm phong sượt qua thân nàng, nàng vung chủy thủ tấn công, ‘Đinh’ một tiếng, lại bị cản lại. Hai người bịt mặt tả hữu giáp công, từng bước ép sát, Vu Thịnh Ưu miễn cưỡng tiếp chiêu, không đủ sức phản kích, không đến một khắc, cánh tay cùng thắt lưng, sườn, hai má đều có vết thương. Đây là lần đầu tiên nàng thực chiến, võ nghệ của nàng không tốt, mặc kệ là ở Thánh Y sơn hay là ở Cung gia bảo, nàng cho tới bây giờ vốn dĩ vẫn không cố gắng luyện võ cho tốt. Hiện tại nàng có chút hối hận, sớm biết có ngày hôm nay, lúc ấy hẳn là đã cùng đại sư huynh học võ ! Đáng giận! Vung tay, cản lại trường kiếm, lại một thanh trường kiếm từ bên phải đâm tới, mượn lực dùng sức, lại ngăn trở một phen, hai thanh kiếm, một chủy thủ lộn xộn cùng một chỗ. Nàng biết, nếu cứ như vậy mình không chống đỡ được bao lâu, tại đây không chỗ có thể trốn, không thể chiếm được tiện nghi, liếc mắt về phía khu rừng rậm rạp, trong lòng đã có chủ ý, nàng ngăn một kiếm, tay trái đưa vào túi, lấy ra một bao bột phấn, ném về phía hai người bịt mặt, người bịt mặt bế khí nhanh chóng lui về phía sau. Vu Thịnh Ưu chộp lấy cơ hội này, trong nháy mắt, phi thân tiến vào rừng rậm. Sau khi bột phấn bị gió thổi tán, hai hắc y bịt mặt lập tức đuổi theo vào rừng rậm, nhưng đã sớm không thấy bóng dáng Vu Thịnh Ưu, người bịt mặt ngừng lại, cảnh giác nhìn bốn phía, bọn họ có thể cảm giác được, nàng ở ngay tại nơi này. Trên một cành đại thụ tán lá rậm rạp, Vu Thịnh Ưu núp mình, nhìn hai người bịt mặt bên dưới, khóe môi khẽ nhếch lên, tà ác cười: ‘Hừ, vào địa bàn của ta, xem ta làm thế nào giết chết các ngươi!’ Trong rừng cây một đàn chim vỗ cánh bay qua, gió núi ôn hòa thổi, hương cỏ xanh thoảng khắp núi rừng, trò chơi mèo vờn chuột vẫn tiếp tục, không biết, rốt cuộc ai là mèo, ai là chuột. Sau nửa canh giờ, Vu Thịnh Ưu từ trên cây nhảy xuống, nhìn hai người bịt mặt bị nàng độc toàn thân xụi lơ, đắc ý nói: “Dựa vào hai củ khoai nhà ngươi mà đòi bắt ta? Cũng không nhìn xem mình có bản lĩnh không, lão nương ta khẽ động tay cũng có thể giết chết hai ngươi! Oa ha ha ha ha cáp! Ai u ~ đau.” Vu Thịnh Ưu ôm mặt,vì cười quá lớn mà làm động đến vết thương. Xoa nhẹ hai má, buông tay nhìn, trên bàn tay dính đầy máu…… Hử…… Vu Thịnh Ưu nguyên bản vẻ mặt vô cùng đắc ý bỗng nhiên biến thành phi thường âm trầm…… Âm trầm…… “Cư nhiên…… Các ngươi cư nhiên làm bị thương mặt ta!! Rống……!” Vu Thịnh Ưu nổi giận xông lên quyền đấm cước đá một phen với hai tên kia, hai gã sát thủ rác rưởi, cư nhiên không hiểu quy củ cơ bản nhất trên giang hồ — đánh người không được làm bị thương mặt (có quy củ này sao =”=) ! Ta đánh chết các ngươi! Các ngươi hủy dung ta, ta đánh, đánh chết!! Ngay tại lúc Vu Thịnh Ưu tức giận đấm đá, phía sau bỗng nhiên xuất hiện một bóng đen, Vu Thịnh Ưu mạnh mẽ xoay người, lại không kịp tránh né, địch nhân xuất thủ rất nhanh, điểm trúng huyệt đạo của nàng…… Vu Thịnh Ưu thân thể thẳng tắp đổ về phía sau, rơi trên mặt đất phát ra tiếng vang nặng nề, nàng giương mắt nhìn người bịt mặt vừa đánh lén, thì ra vẫn còn một kẻ ẩn thân trong rừng! Đáng giận…… Vu Thịnh Ưu chậm rãi nhắm mắt lại, mất đi ý thức, nàng bỗng nhiên nhẹ giọng thì thầm: “…… Viễn Tu……” Viễn Tu…… Sống tốt không? Nghĩ tới ta không? …… Ta có vẻ…… Không xong rồi…… – Giang Nam, Cung gia bảo – “Đại thiếu gia còn không ăn cơm sao?” Người hầu Tiểu Triệu quan tâm hỏi Lạc Nhạn mới từ nam uyển đi ra. Lạc Nhạn cúi đầu, bất đắc dĩ lắc lắc: “Còn không ăn đâu, vẫn một mực muốn tìm đại thiếu nãi nãi.” Tiểu Triệu chà xát tay: “Ai u, vậy phải làm sao bây giờ a, đại thiếu nãi nãi lần này đi ra ngoài cũng không biết có còn mệnh trở về không. Đại thiếu gia vẫn không ăn cơm như vậy, sẽ đói sinh bệnh mất.” “Đại thiếu gia……” Lạc Nhạn nói xong cư nhiên khóc:“Đại thiếu gia gầy không thành dạng, Lạc Nhạn nhìn thật sự là đau lòng muốn chết, đại thiếu nãi nãi thật nhẫn tâm, sao có thể nói đi là đi chứ.” Tiểu Triệu ách một tiếng, công bằng nói: “Ai…… Việc này, cũng không thể trách đại thiếu nãi nãi, ai…… Đại thiếu nãi nãi cũng thực đáng thương, ông trời thật là đui mù, sao lại phát sinh chuyện này.” Ai…… Hai người đồng thời gục đầu xuống thở dài. Đúng lúc này, trong phòng lại truyền ra tiếng khóc nháo: “Ta muốn nương tử, ta muốn nương tử! Ta muốn nương tử! Oa ô ô…… Ta muốn nương tử! A ô ô, Viễn Tu muốn nương tử! Ô ô!” Tiếng khóc này, đối với mọi người trong Cung gia mà nói…… đã trở thành quen thuộc, khóc nháo như vậy đã nửa tháng nay, mỗi ngày ít nhất hơn mười lần, Cung gia đại thiếu gia tỉnh ngủ liền khóc, khóc mệt mỏi liền ngủ, tỉnh ngủ lại khóc, quả thực làm cho mọi người Cung gia lớn bé đều đau lòng muốn chết, ai cũng không có biện pháp a, chẳng ai có thể biến ra một Vu Thịnh Ưu được a. “Không tốt, đại thiếu gia lại nháo, nhanh đi mời nhị thiếu gia đến.” Lạc Nhạn cuống quít đẩy Tiểu Triệu, sau đó chính mình xoay người vội vàng tiến vào chủ phòng. Chủ phòng, Cung Viễn Tu ngồi ở trên giường, hai tay ôm đầu gối, đầu tựa vào đầu gối, khóc thương tâm muốn chết, hắn không thấy nương tử, không thấy đã lâu, không thấy đã lâu …… Không cần Viễn Tu sao? Ô ô…… Bỏ rơi Viễn Tu sao…… Lúc Lạc Nhạn vào chính là thấy cảnh này, nàng có chút không đành lòng nhìn, nhìn một lần lại đau lòng một lần, nàng…… bắt đầu có chút oán hận cái người tên Vu Thịnh Ưu kia, đều là bởi nàng ta rời đi, đại thiếu gia mới bi thương như vậy…… “Đại thiếu gia……” Lạc Nhạn tiến lên từng bước, muốn nói lại không biết nên an ủi như thế nào, chỉ có thể lẳng lặng đứng một bên, hắn thương tâm, nàng cùng hắn thương tâm…… Một bàn tay từ phía sau vỗ vỗ bả vai của nàng, nàng rưng rưng nhìn lại, chỉ thấy Cung Viễn Hàm vẻ mặt ôn nhu tươi cười đứng phía sau nàng nói: “Ngươi đi xuống đi.” “Dạ.” Lạc Nhạn hành lễ cáo lui…… Ánh mắt liếc nhìn Cung Viễn Tu. Lạc Nhạn đi rồi, Cung Viễn Hàm thở dài nhìn Cung Viễn Tu nằm khóc đáng thương trên giường, trầm mặc một hồi, bỗng nhiên nói: “Ca, đừng khóc, ta mang huynh đi tìm nàng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play