Ngã tư đường phồn hoa, nam nhân mặc áo khoác tạm dừng trước đèn giao thông. Xe lướt qua phía trước, gió lạnh thổi vào tai vù vù, làm tóc đen ma sát vành tai. Đèn đỏ chuyển xanh, tiếng ‘Phách phách’ nhắc nam nhân tiếp tục đi tới.



Dòng người ào ạt chảy về phía trước đột nhiên ngửa đầu chỉ chỏ phía trên. Nữ học sinh lại đỏ mặt hưng phấn chạy sát lên trước, dường như muốn thấy rõ hoặc xác nhận gì đó.



Nam nhân đứng tại chỗ, mặc đám người chen chen chúc chúc va chạm tiến tới, thiếu chút nữa bị một thiếu niên lỗ mãng đụng ngã. Thiếu niên khẩn trương kinh hoảng xin lỗi, sau khi chật vật đứng vững, nam nhân cũng không phản ứng gì nhiều, vẫn yên lặng nhìn phía trước. Không để ý đến thiếu niên thanh tú không ngừng bla bla giải thích. Cao ốc trước mắt có một màn ảnh quảng cáo thật to, chiều rộng chiếm gần một nửa cao ốc.



Khóe miệng nam nhân co rút một chút. Nghiến răng nghiến lợi âm thầm nguyền rủa mấy tiếng.



” Chán sống rồi phải không?”



Thiếu niên lập tức sợ tới mức tái xanh mặt. Ánh mắt ngoan độc của nam nhân ( không phải đang nhìn y), ngữ khí băng lãnh ( cũng không phải nhắm vào y) và khuôn mặt tuấn tú vặn vẹo do tức giận ( rõ ràng không phải do y chọc) khiến thiếu niên kết luận mình chọc giận nam nhân. Liền vội vã chạy vắt giò lên cổ. Lưu lại nam nhân toàn thân tản ra oán khí đến bốc lửa.



Ngạo Triết Thiên vươn tay luồn vào túi áo, lấy ra điện thoại di động siêu mỏng kiểu mới do bạn hàng đưa tặng, ấn ấn, nói với thư ký vài câu liền ngắt máy. Cau mày, nam nhân nhìn hình nền ba nam nhân tuấn mỹ trên màn ảnh điện thoại, liền tức giận ấn nút xóa. Ba nam nhân tuấn mỹ biểu tình bi ai trên cao ốc và màn ảnh thông báo tìm người lập tức ‘Sát’ một tiếng đen thui. Phảng phất như di động của nam nhân chính là điều khiển từ xa, lúc ấn phím đồng thời cũng đóng hình ảnh.



Xung quanh vang lên tiếng oán giận cùng lời đối thoại ai oán tiếc nuối. Một thiếu nữ mặc đồng phục đứng cách Ngạo Triết Thiên không xa lập tức ấn điện thoại hỏi công ty quảng cáo tại sao màn ảnh phát hình đột ngột gián đoạn. Đồng thời, cũng có một đống người gọi tới hỏi và khiếu nại công ty quảng cáo, điện thoại vang đến độ trời đen đất xám, mà hồi đáp lại mọi người chỉ có một câu: Người nào đó khiếu nại cái bản công ty chiếu xâm phạm nghiêm trọng đến đời tư cá nhân, nếu không lập tức ngừng phát liền gọi luật sư tới kiện tụng.



Trong nhà.



” Ngươi chắc chắn làm như vậy thì Thiên Thiên lập tức trở về?”



Hủy Tạp bất an nhìn Phỉ trước mắt.



” Ta chắc chắn hắn hận không thể lập tức bay về làm thịt chúng ta.”



Đắc ý nhìn Hủy Tạp một chút, Phỉ quay đầu lại nghiêng tai tiếp tục chăm chú nghe ngóng động tĩnh ngoài cửa.



” Ta tin ngươi nên mới hợp tác với ngươi!”



Thiên sẽ tức giận, Thiên sẽ tức giận. Hiện tại, chuỗi câu kia lặp đi lặp lại lấp đầy đầu Hủy Tạp.



” Đây là biện pháp tốt nhất.”



Chuyện Phỉ này đã làm có khi nào không đúng? Tuy có khoa trương một chút.



” Về rồi!”



Nghe tiếng ô tô thần tốc chạy vào gara và tiếng phanh lại kịch liệt, Vong Dạ kêu lên một tiếng, y khẳng định Ngạo Triết Thiên chắc chắn là phi thường tức giận… Không… Phẫn nộ trước nay chưa có.



Xoát một tiếng, đèn trong phòng tắt ngóm, nam nhân tóc hồng liền chạy đi, cầu nguyện mình có thể tránh được một kiếp này, muốn trách thì cứ treo đầu trùm sò chủ mưu Phỉ đi, Vong Dạ y chỉ là một tiểu đồng phạm nho nhỏ. Đặc biệt đặc biệt nhỏ, nhiều lắm chỉ vỗ vỗ tìm người quảng cáo, gọi điện thoại uy hiếp công ty quảng cáo bất kể hôm nay như thế nào cũng phải lên sóng.



” A! Chờ ta”



Thấy Vong Dạ hành động như vậy, Hủy Tạp cũng xoát một tiếng liền ẩn mình đi. Tuy y rất muốn, rất muốn ôm Thiên Thiên yêu dấu một cái, suy cho cùng Thiên Thiên rời nhà đi mấy ngày, hơn nữa y cũng không ngửi được hương vị nam nhân quá lâu rồi. Nhưng cứ chạy trối chết vẫn hay hơn, chờ Thiên Thiên bớt giận chút, tái hiện thân tùy ý xử lý sao.



“………………”



Phỉ không khỏi tự hỏi chẳng lẽ mình làm sai sao? Thật sự sai lầm sao?



Cảm thấy sát khí bạo ngược bên ngoài, Phỉ cũng chạy lẹ. Y chính là chủ mưu mà! Không trốn sao được?



Một cước đả khai cửa nhà, trong phòng tối đen một mảnh.



” Vong Dạ, Phỉ, Tạp! Ra đây!”



Trả lời hắn chỉ có tiếng kêu vo ve của ruồi muỗi, Ngạo Triết Thiên tái mặt tại chỗ. Muốn chơi với hắn phải không? Hắn sẽ tháp tùng tới cùng! Hắn hiểu rõ họ, trò chơi mèo đuổi chuột này hắn thắng chắc.



Mục tiêu thứ nhất:



-Hủy Tạp.



-Đặc trưng: mái tóc đen phớt tím tối, khuôn mặt ác ma tà mị kinh điển.



-Cao: 187 cm.



-Số lượng quần lót của Ngạo Triết Thiên tàng trữ:108.



-Nhược điểm: Ngạo Triết Thiên.



Ha hả, chịu chết đi. Nam nhân tóc đen cười lạnh, đi nhanh vào phòng Hủy Tạp.



Hủy Tạp nhìn qua khe tủ áo, thấy nam nhân thẳng một đường đi vào, liền kích động quên đóng chặt cửa, mắt thấy nam nhân càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, nhưng lúc cách tủ một bước, đột nhiên chuyển hướng, cư nhiên tiến về phía tủ giấu đồ trân quý của y.



Thở một tiếng, hô hấp tức khắc đình trệ. Chẳng lẽ… Chẳng lẽ! Tiếng mở ngăn kéo vang lên, chỉ thấy nam nhân đưa lưng về phía hắn hình như lấy ra gì đó từ bên trong, sau đấy xoay người ngồi lên giường. Bật lửa sáng lên.



” Không!!!!”



Hủy Tạp vọt ra, đoạt đi vải vóc bùng cháy trên tay nam nhân, liều mạng thổi thổi.



” Ta góp nhặt rất lâu rất lâu.”



Tiếng ai oán vang lên, nam nhân đem vải vóc tắt lửa ôn nhu cọ xát trên mặt.



” Vậy sao?”



Ngữ khí băng lãnh vang lên. Hủy Tạp máy móc quay đầu, thấy hàm răng trắng ngần của nam nhân tỏa sáng trong bóng đêm, liền miễn cưỡng quay lại cười rực rỡ.



” Bung nga, bung nga” ( buông ra, buông ra)



Hô đau một tiếng, nam nhân cả kinh kêu lên.



” Trốn đi, trốn nữa đi!”



Dùng sức nắm chặt cái mũi cao thẳng của nam nhân, Ngạo Triết Thiên lạnh mắt nhìn nam nhân.



” Ra sô pha ngoan ngoãn ngồi cho ta.”



” Nhạ” (dạ)



Sau khi Ngạo Triết Thiên buông tay ra, Hủy Tạp liền bay ra ngoài như gió, ngoan ngoãn ngồi trên sô pha không nhúc nhích.



Mục tiêu thứ hai:



-Phỉ.



-Đặc trưng: tóc màu trắng ngọc cùng mùi sữa nhè nhẹ, khuôn mặt thanh tú mê người.



-Cao: 179 cm.



-Số lượng quần lót của Ngạo Triết Thiên tàng trữ: 100.



-Nhược điểm: Ngạo Triết Thiên.



Ha hả, đến lượt ngươi. Vẫn cười lạnh, nam nhân tóc đen nghe ngóng bốn phía, đi đến phòng của Phỉ.



Nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Hủy Tạp, Phỉ biết đối phương đã thê thảm trúng độc thủ, chỉ có thể yên lặng bi ai, cầu nguyện hy vọng vong hồn đối phương có thể bình an quay trở về địa ngục để khỏi phải chịu đựng cuộc sống đau khổ nhân sinh, A men.



Hơi kéo dra giường chấm đất che xuống, Phỉ thấy ánh trăng phản xạ một đôi chân đang tiến vào. Nín thở, Phỉ nhìn bàn chân từng bước một tới gần. Nga, đầu ngón chân đáng yêu kia. Không, không thể phân tâm. Nam nhân tóc trắng dưới gầm giường rút chặt, cước bộ kia tạm dừng một chút, liền hướng tới cái tủ trân quý đi đến.



Chẳng lẽ… Chẳng lẽ. Thấy nhiều chấm lửa và mùi khét, trong lòng Phỉ nhức nhối không thôi. Không được, y tuyệt đối phải chịu đựng, quần lót mỗi ngày đều có, mạng nhỏ duy nhất chỉ một.



“A…”



Nghe thấy bên ngoài có một tiếng kêu nhỏ, Phỉ luống cuống, là đốt trúng tay sao? Sau đó mạnh dạn từ dưới sàng trượt ra ngoài, đứng thẳng thân mình cầm ngón tay nam nhân lên, đột ngột ngậm lấy.



” Ngao nhám nhơi nửa! Ươi nghem, ngún nhỏng gùi! (Sao dám chơi lửa! Ngươi xem, muốn phỏng rồi!)



” Cám ơn ngươi quan tâm….”



Hàm răng trong bóng đêm có vẻ dị thường trắng bóng, sáng đến độ mắt Phỉ không mở ra được. Híp mắt, Phỉ quay lại với một nụ cười càng chói mắt hơn.



” Ái! Đau đau!”



Nắm hai bàn tay Thiên nhéo má y, nam nhân tóc trắng nhanh chóng rơi nước mắt.



” Trốn đi! Trốn nữa đi!” Bàn tay nhéo má lại kéo ra thêm một chút, Ngạo Triết Thiên cắn răng nói.



” Hông ngám ngữa ( không dám nữa), đau đau.”



Nhìn nam nhân làm nũng, Ngạo Triết Thiên tức giận buông hai tay ra.



” Ra sô pha ngoan ngoãn ngồi cho ta.”



Nếu nói Hủy Tạp như gió thì Phỉ như chớp, thoắt một cái liền tan biến. Sau đó, xuất hiện trên sô pha, ngồi bắt chước nam nhân biến thành tượng đá kế bên.



Mục tiêu thứ ba:



-Vong Dạ.



-Đặc thù: mái tóc đỏ sậm tráng kiện, khuôn mặt tuấn tú tà dị mê người.



-Cao: 193 cm.



-Số lượng quần lót Ngạo Triết Thiên tàng trữ: 11.



-Nhược điểm: Ngạo Triết Thiên.



Kẻ cuối cùng! Thỏa mãn do đã tìm được hai con cún kia, nụ cười lạnh của Ngạo Triết Thiên bỏ thêm chút nhiệt độ. Hơn nữa trong lòng có chút thú vị với trò chơi này, ngay cả cơn tức lúc trước cũng vơi đi một ít. Che giấu tâm tình sung sướng, Ngạo Triết Thiên tăng tốc đi hướng phòng Vong Dạ.



Chơi theo trò cũ, cái bật lửa cầm trên tay không chút lưu luyến đốt cháy từng cái quần lót của mình. Ác? Nghi hoặc cau mày. Sao không có phản ứng? Khi tất cả biến thành tro tàn, Ngạo Triết Thiên mới bắt đầu nghiêm túc tìm coi chỗ nào có thể giấu được con cún bự kia trong nhà hắn. Nhưng cuối cùng, nam nhân không thể không bỏ cuộc.



Hắn cư nhiên không tìm thấy Vong Dạ. Hơi không cam lòng, mở đèn trong phòng lên, Ngạo Triết Thiên gọi tên cún cưng, nhưng trung khuyển không đáp lại hắn. Cuối cùng, nam nhân liền đưa ra một kết luận: con cún nhà hắn chạy ra ngoài mất rồi.



Nội trong hai ba tiếng chắc về nhỉ? Hơi bất đắc dĩ, Ngạo Triết Thiên nghĩ như vậy. Sau đó liền phân phó hai con cún không rời nhà coi cửa, mình đi đến phòng tắm tắm rửa.



Khi Ngạo Triết Thiên thân trần đang muốn cởi quần tây xuống, đột ngột cảm giác có nước nhỏ giọt trên vai hắn. Nước bị rỉ? Quay đầu nhìn bả vai, hoảng hồn một cái, hai mắt trợn to. Sao lại thế này? Màu đỏ. Lấy tay sờ sờ, đưa tới mũi ngửi ngửi, mùi này chắc chắn là máu. Kinh hoảng ngẩng đầu, thấy một con thằn lằn dán trên trần nhà cư nhiên chảy máu mũi nhìn hắn ( chim hàng đêm đều tiến hóa).



” Còn không mau xuống cho ta!”



Sắc mặt từ hồng chuyển xanh, lúc Vong Dạ đứng trước mặt, Ngạo Triết Thiên nhịn không được nhéo tai đối phương.



” Đau đau!”



Vong Dạ khom người, thuận tiện cầm lấy tay nam nhân ăn đậu hủ.



” Cư nhiên trốn lên trần nhà! Ra sô pha ngoan ngoãn ngồi cho ta.”



Nhéo sắc khuyển lôi đến trước cửa phòng tắm, nam nhân co chân đá một cái, chuẩn xác đá cún cưng văng lên sô pha trong phòng khách, ngồi cạnh hai tượng đá, không để ý tới cún lông hồng đang rên rỉ xoa xoa cái mông của mình.



” Kẻ chủ mưu?”



Lạnh lùng nhìn ba tượng đá trước mắt, Ngạo Triết Thiên vừa lau khô mái tóc ẩm ướt mang mùi xà bông thơm vừa hỏi.



Xoát xoát, hai ánh mắt sắc bén nhìn phía tượng đá thứ hai.



Ngạo Triết Thiên xoa xoa huyệt Thái Dương, đau đầu nói.



” Ta chưa nói không được nói chuyện, cũng chưa nói không cho nhúc nhích.”



“Là hắn.”



Hai ngón tay chỉ hướng chính giữa.



“Chúng ta có nỗi khổ tâm.” Phỉ mắt ướt át nhìn nam nhân trước mặt, bộ dạng cực kỳ ra vẻ thân bất do kỷ. Mà hai nam nhân bên cạnh hắn cũng phối hợp gật đầu lia lịa.



” Nguyên nhân?”



Tiếp tục thẩm vấn, quá khứ lăn lộn làm Ngạo Triết Thiên không bị nước mắt lường gạt.



” Chúng ta muốn ngươi về nhà hôm nay thôi.” Phỉ yếu ớt nói.



” Nên mới làm như vậy?”



Ánh mắt băng lãnh của nam nhân nhìn hai con cún khác, quanh người như có lửa đỏ phừng phừng ma sát.



” Chưa hết, ngươi chờ một chút.”



Phỉ ra dấu cho hai bên, liền nhấc chân đi vào phòng bếp. Hai nam nhân khác theo vào.



Đột ngột, trong phòng lại trở nên tối đen, Ngạo Triết Thiên đang nghi hoặc thì thấy có ánh lửa từ phòng bếp chậm rãi đi lên phòng khách, soi sáng mặt ba nam nhân, sau đó được đặt trước mặt hắn.



Là một cái bánh kem.



” Ngươi không cho chúng ta đi tìm ngươi, cho nên mới phải làm như vậy.” Hủy Tạp ngắm nam nhân, sau đó lo âu dời mắt xuống đất.



” Ngươi quên nhưng chúng ta nhớ rõ.” Phỉ không dám ngẩng đầu.



” Xin ngươi thứ lỗi, Thiên.” Vong Dạ cúi đầu tới mức muốn dán vô ngực.



Ngạo Triết Thiên lúc này không biết mình nên tức hay nên cười. Thấy ba nam nhân tính trẻ con khổ sở cúi đầu nhận sai, Ngạo Triết Thiên mềm lòng.



” Lần sau không được.”



Ta nên bắt các ngươi làm gì bây giờ? Ngạo Triết Thiên thở dài.



Được nam nhân tha thứ, ba con cún nhỏ ủ rũ liền hưng phấn ngẩng đầu lên, vội kêu Ngạo Triết Thiên thổi nến, cắt bánh, sau đó lại xoát xoát xoát chạy vào phòng lấy quà.



Ngạo Triết Thiên sung sướng chậm rãi mở giấy gói tinh mỹ ra, nhưng lúc thấy cái gì đó bên trong, lập tức tái mặt. Vừa mở miệng muốn giáo huấn liền bị Vong Dạ ôm gọn.



” Thiên Thiên, đó là những thứ chúng ta đã chọn rất lâu.” Phỉ cười dâm nói.



” Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta lập tức thử xem có dùng được không.” Hủy Tạp ôm quà của Thiên Thiên, đi theo Vong Dạ vào phòng.



” Dùng không tốt có thể đổi.”



Vong Dạ không để ý tới người đang giãy giụa, kiên quyết ôm hắn vào trong phòng.



Sau đó, hầu như mỗi đêm đều tái diễn cái cảnh bây giờ đang chiếu trong phòng ngủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play