Đây … là nơi nào? Có cảm giác như đang lơ lửng trên không trung, chân không chạm đất làm cho người khác cảm thấy hít thở không thông.
Dạ Minh Nguyệt mở mắt ra, đây là nơi nào? Bốn phía đều là gió phiêu động, chính mình … là đang trôi nổi trên không trung sao? Vươn tay, lại chạm không được vào gió đang lưu động, tựa như … nắm giữ không được sinh mệnh của thứ đang lưu động này.
“Ngươi tỉnh?” Dạ Minh Nguyệt quay đầu, như đang chờ mong cái gì. Nhưng khi vừa nhìn thấy lại thất vọng, tựa hồ … không phải loại cảm giác này a.
Bạch y phiên tiên, nhẹ nhàng như muốn theo gió mà bay lên. Gương mặt thuần bạch, lông mi màu đen thật dài, khóe miệng khẽ nhếch, trên khuôn mặt người vừa tới là biểu tình ôn nhu, “Ngươi ngủ rất lâu, có cảm thấy đói hay không?” Dạ Minh Nguyệt kinh ngạc gật đầu, trong hoảng hốt, tựa như có người đã từng hỏi qua một câu như vậy … là ai? Đến tột cùng … là ai?
Ôn nhu … là tâm tình của ai? Tinh thần cứ hoảng hốt như thế, đến tột cùng … là ai làm cho chính mình nhớ đến như vậy?
Nam Ngọc Diên cười ôm lấy Dạ Minh Nguyệt, “Cửu hoàng tử, có muốn ăn cái gì hay không? Nhiều … ngày như vậy, chỉ sợ thân thể chống đỡ không được.” Dạ Minh Nguyệt mở miệng, giọng đã lâu không nói có chút khàn khàn, “Ta ngủ mấy ngày?” Nam Ngọc Diên đưa tay lên, “Ngô, ước chừng năm ngày.”
Dạ Minh Nguyệt nhíu mày, “Vì sao ngươi lại gọi ta là cửu hoàng tử?” Nam Ngọc Diên trợn to mắt, “Cửu hoàng tử … ngươi …” Nhìn đôi con ngươi trong suốt của Dạ Minh Nguyệt, thấp giọng lẩm bẩm, “Chẳng lẽ … là mất trí nhớ sao?” Dạ Minh Nguyệt ngẩng đầu, kinh ngạc phát hiện tóc của mình chính là màu đỏ. Hoảng hốt nhớ lại một cảnh tượng, một cảnh tượng huyết tinh, một cảnh tượng làm cho người ta phải đau lòng.
Chính mình đã thức tỉnh lần thứ hai rồi sao? Vì sao bản thân lại không có ấn tượng gì?
Ở lần thứ hai thức tỉnh, ngươi sẽ biết số mệnh của ngươi. Nhưng mà, Đại trưởng lão, ngươi lại chư từng nói cho ta biết, khi ta thức tỉnh lần thứ hai, ta sẽ mất trí nhớ, lại như thế nào biết được số mệnh của chính mình? Là thiên ý sao? Sau khi đã biết được số mệnh của mình, muốn quên đi sao?
Nam Ngọc Diên nhìn Dạ Minh Nguyệt đang ngẩn người, thở dài một hơi, “Cửu hoàng tử, ngươi vẫn là ăn chút gì đi.”
Dạ Minh Nguyệt nhìn nam tử trước mắt như tiên nhân này, nhẹ nhàng gật đầu. Trong đầu như có thanh âm nói cho chính mình biết, tất cả … tựa hồ không phải như vậy. Có cái gì không đúng? Chỉ là thay đổi một hoàn cảnh thôi mà.
Nhắm mắt lại, trong đầu hiện ra một bóng dáng, vận hắc y.
Tiếng kêu tuyệt vọng vang lên bên tai, một bàn tay vươn lên, bắt lấy đầu. Da đầu theo ngón tay bị xé ra, vứt xuống một cái đầu người, nước mắt vẫn chưa phai mờ là của ai? Máu tươi tràn ngập, thấm ướt cả mảng đất màu thổ hoàng, thành một dòng suối máu nhỏ, chậm rãi, từ trong rừng chảy ra. Hơi thở hắc ám tỏa ra, tiếng thét chói tai đầy hưng phấn, là quỷ mị, tích góp người lại, hút đi các linh hồn tuyệt vọng.
Nam Ngọc Diên vươn tay lau khóe mắt Dạ Minh Nguyệt, Dạ Minh Nguyệt mới phát hiện chính mình lúc này đã rơi lệ. Thế nhưng, vì sao lại rơi lệ? Dạ Minh Nguyệt không biết, là bởi vì thân ảnh hắc sắc kia sao? Cái kia … cái thân ảnh đã muốn hoàn toàn dung nhập vào hắc ám.
Nam Ngọc Diên môi khẽ nhếch, như muốn nói gì, nhưng rồi lại không nói ra. Đối Dạ Minh Nguyệt cười cười, “Cửu hoàng tử đến ăn chút gì đi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT