Sau khi Mộ Thánh Huân rời khỏi Thương Phượng, hướng phía Bắc mà đi, đến chỗ các trưởng lão mà phục mệnh.Vừa mới đi không bao lâu, hắc y nhân phía sau lại đuổi theo. Mộ Thánh Huân cảm nhân được sát khí nồng đậm, hơi thở hoàn toàn bất đồng với trước khi mình rời đi.
Hắc y nhân nói ra mệnh lệnh, “Hoàng thượng nói muốn bắt sống, không cần bị thương thần ngọc.” Mộ Thánh Huân quay đầu, phía sau bọn họ khói vàng mịt mù, bão cát cuồn cuộn. Mộ Thánh Huân cười khẽ, nguyên lai là thủ hộ thần a, chính là … nhóm người này làm sao biết được? Hình như ngay cả Thương Phượng, chính mình cũng không có nói đi.
Chưa kịp nghĩ xong, đám người phía sau đã xông lên tới.
Mộ Thánh Huân liếm môi, đã lâu không động thủ. Thị huyết trong cơ thể đã sớm kêu gào bất mãn, muốn hung hăng mà đại kiền một chút. Thân thể đột nhiên trở nên đau đớn, Mộ Thánh Huân sửng sốt mà trợn to mắt, cảm thấy kinh ngạc xen lẫn vui sướng. Cái gì … lại vào lúc này … hết lần này đến lần khác đều vào lúc này … truyền đến dấu hiệu thức tỉnh? Trong lúc Ma tộc thức tỉnh, sẽ không thể nào sử dụng pháp lực được.
Vì vậy, Mộ Thánh Huân thu hồi pháp lực, nhanh chóng xoay người … chạy trốn.
Khóe môi Mộ Thánh Huân nhếch lên một nụ cười trào phúng, chính mình từ khi sinh ra đến nay, cũng chưa từng làm qua chuyện mất mặt như thế này. Người phía sau đã muốn đuổi lên tới, chính là Mộ Thánh Huân cũng không thể dùng biện pháp ẩn thân của Ma tộc. Một bên nhìn nhìn truy binh phía sau, một bên cười khổ, lúc này Mộ Thánh Huân nhớ tới Mộ Kỳ Hoàng, nếu mình là Mộ Kỳ Hoàng … có lẽ bản thân đã không chật vật như thế.
Liền như vậy, trong rừng núi hoang dã ẩn mình, qua hai năm.
Ban đêm Mộ Thánh Huân nằm trong thâm sơn, thân thể truyền đến ‘ba ba’ từng trận đau nhức. Gương mặt Mộ Thánh Huân tràn ngập mồ hôi lạnh, song nhãn như bị sương mù che lại, thứ trên bầu trời ló ra …. là hồng nguyệt lượng. Thứ chính mình yêu nhất … huyết nguyệt a, đây là lần đầu tiên Mộ Thánh Huân nhìn thấy từ khi đến dị thế này. Quỷ dị như vậy, mông lung như vậy, đại biểu cho nguyền rủa cùng chết chóc, làm người ta bị mê hoặc, rồi lại ngoài ý muốn mà làm đau người.
Trong rừng cây truyền đến âm thanh ồn ào của tiếng người, Mộ Thánh Huân cau mày, chẳng lẽ những người đó vẫn còn đuổi theo phía sau? Chính mình hiện tại trói gà không chặt, chỉ có thể mặc người hành hạ. Nhớ lại lời nói khi xưa đáp ứng Mộ Kỳ Hoàng, Mộ Thánh Huân cười khổ, chỉ hy vọng những người này thương tình mà để lại cho mình một tia hồn phách.
Hắc y nhân dẫn theo Mông U Hoàng cùng Thương Phượng đến, Thương Phượng nhìn thấy Mộ Thánh Huân sắc mặt tái nhợt nằm trên mặt đất, liền bật khóc chạy đến, lại bị Mông U Hoàng giữ chặt. “Ân công, là Phượng nhi vô dụng, làm liên lụy ngươi, Phượng nhi thực xin lỗi.” Mộ Thánh Huân lắc đầu, ngược lại nhìn về phía Mông U Hoàng. Trên mặt Mông U Hoàng là một biểu tình bí hiểm, “Mộ Thánh Huân, có lẽ ta nên gọi ngươi một tiếng cửu hoàng tử.”
Mộ Thánh Huân cười cười, “Mông Hoàng khách khí rồi.” Mông U Hoàng cười lạnh một tiếng, “Cửu hoàng tử, nếu ngươi ngoan ngoãn giao ra thủ hộ ngọc, ta cũng sẽ không làm khó dễ ngươi.” Mộ Thánh Huân cười càng sáng lạn, “Mông Hoàng nghĩ Huân nhi là một tiểu nhi ba tuổi ư? Vì một khối ngọc thạch vô dụng, lại đau khổ mà bị người truy đuổi.” Mông U Hoàng phất tay áo, “Kia vậy là cửu hoàng tử không muốn giao ra.” Nói xong trao cho hắc y nhân một cái ánh mắt, xoay người đánh ngất Thương Phượng vẫn còn đang khóc, đem Thương Phương mang đi.
Mộ Thánh Huân nhắm mắt lại, không nhìn đến hắc y nhân đang đi đến. Trước mắt tất cả đều là phương hoa, huyết nguyệt đang chiếu rọi. Mộ Thánh Huân thở dài, phụ hoàng, phụ hoàng ….. tận sâu trong đáy lòng là suy ngẫm, là vướng bận, chỉ có hai chữ này. Chẳng lẽ … ta đã yêu ngươi sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT