Mộ Thánh Huân tiến vào mộc ốc (nhà gỗ), nhưng lại không thấy đến một bóng người. Chỉ nghe thấy từ sau ốc truyền đến một thanh âm, “Sinh mệnh nhược thị nhất phiến hư vô, hà khổ hỉ nộ sân si, hà khổ thương tâm thương thân? (Sinh mệnh là một mảnh hư vô, tội gì phải vui giận trách cứ si mê, tội gì phải làm tổn thương tâm và thân thể)“ Kia một thanh âm lại vang lên, “Sinh mệnh là hư vô, trong hư vô cảm thụ được tồn tại, nhưng lại không thể cảm nhân được chuyện vui.” Thanh âm của người lúc nãy kêu Mộ Thánh Huân vào lại vang lên, “Các ngươi đừng nói nữa, hắn tiến vào rồi.”
Dứt lời từ bên trong đi ra một bạch phát (tóc trắng) lão nhân, nhưng trên mặt lại không hiển thị lão thái, trông giống như là một người ba mươi mấy tuổi bình thường. Hắn đối Mộ Thánh Huân điểm đầu, “Ta gọi là Tín, là tam trưởng lão, ngươi theo ta vào đi.”
Mộ Thánh Huân điểm đầu, đi theo tam trưởng lão vào lí ốc (buồng trong). Khi đi vào rồi Mộ Thánh Huân lại sợ đến ngây người, căn phòng này có tính chất giống như một cái Càn khôn túi bình thường, bên ngoài chỉ nhìn qua một chút, nhưng lại giấu tẫn Càn khôn. Trong gian ốc lí này là một cái sân ngoài thật lớn, thật lớn thác nước bất ngờ theo vách đá mà hạ xuống, hố nước sâu, tán cây cao lớn bám víu lấy nhau, đây là một phen thế ngoại đào nguyên (tiên cảnh) cảnh tượng.
Đại trưởng lão là thanh âm già nua kia, nhưng trong đám người tại đây lại là trông trẻ tuổi nhất.
Đại trưởng lão phiêu Mộ Thánh Huân liếc mắt một cái, xuất ra công cụ bói toán, “Mấy người các ngươi cho là thế nào?” Mấy vị trưởng lão khác nhìn chằm chằm vào công cụ bói toán trên mặt đất, cau mày, “Kì quái, thật sự là kì quái, như thế nào lại có mệnh cách như vậy?” Tam trưởng lão nghiêng đầu, niệm ra từ bói toán: Tự vụ phi hoa, tự vũ tự tuyết, long đằng đại lục, ẩn vi vạn thế. (Giống như sương mù lại không phải hoa, giống như mưa như tuyết, rồng vọt lên đại lục, ẩn cư muôn đời)
Mấy vị trưởng lão lại lắc đầu nghiên cứu, hoàn toàn không nhìn Mộ Thánh Huân.
Mộ Thánh Huân cũng không có quấy rầy hưng phấn nghiên cứu của mấy vị trưởng lão, tự cố mục bản thân hướng thạch đầu (tản đá) mà ngồi xuống. Phong cảnh nơi này như tranh vẽ, thật sự là một đia phương ẩn cư rất tốt.
Tứ trưởng lão hắc hắc cười, “Ta đã biết, không cần đoán. Kia đối với hắn phải dùng cái gì biện pháp?” Trực tiếp tại trước mặt Mộ Thánh Huân thảo luận chuyện làm thế nào để làm khó xử Mộ Thánh Huân, thật đúng là ngay thẳng. Mấy trưởng lão khác đều gật đầu, ngũ trưởng lão mắt nhìn về phía Mộ Thánh Huân đang tĩnh tọa trên thạch đầu, “Không lẽ … là sự kiện kia đi …”
Tam trưởng lão lắc đầu, “Sự kiện kia quá khó khăn, như thế nào có thể cho một đứa nhỏ đi làm?” Nhị trưởng lão khinh xuy (khẽ cười giễu), “Nếu là như vậy mệnh cách, nếu ngay cả cái việc kia đều làm không được, về sau lại như thế nào có thể làm các loại khác?” Tam trưởng lão giảo thần (cắn môi), tìm không ra lí do để phản bác.
Mộ Thánh Huân thiêu thiêu mi, nhìn những trưởng lão bạch phát đồng nhan (tóc trắng gương mặt trẻ trung) khắc khẩu, không nói được lời nào. Đối với hắn mà nói, cái nhiệm vụ gì đều không sao cả, ngược lại nếu là đơn giản như trong lời nói, Mộ Thánh Huân hội cảm thấy thực không thú vị.
Đại trưởng lão nãy giờ vẫn trầm mặc lên tiếng, “Lão nhị nói đúng, nếu có được mệnh cách như thế, sẽ không thể khinh thị hắn.” Tam trưởng lão nhíu mày, “Mặc kệ nói như thế nào, hắn vẫn còn là một cái hài tử a.”
Nhị trưởng lão lắc đầu, “Cho dù là hài tử, cũng phải làm được, bằng không cũng không có xứng với mệnh cách như thế!”
Tam trưởng lão thấy các vị trưởng lão khác đều đồng ý, cũng thật là vô pháp, liền cũng đồng ý.
Đại trưởng lão thấy mọi người đều đồng ý, liền xoay người nhìn Mộ Thánh Huân, “Cửu hoàng tử, chúng ta có một nhiệm vụ muốn giao cho ngươi, ngươi có nguyện ý hoàn thành?” Mộ Thánh Huân đứng dậy, “Thánh Huân đương nhiên nguyện ý.” Đại trưởng lão gật đầu, “Ngươi có biết, trên đại lục này, Thanh vương triều cũng không phải là cái quốc gia có thực lực cực mạnh.” (Cái tên vương triều là Thanh gì vương triều ở mấy chương đầu có đó, ta không hiểu vì vậy mốt ta để cái kí tự nhá)
Mộ Thánh Huân điểm đầu, đại trưởng lão lại nói tiếp, “Quốc gia tối cường đại là Nam Tường quốc, nghe nói quốc gia của bọn họ là được thượng cổ thần tộc che chở. Mà cái sự che chở đó, chính là thứ mà chúng ta muốn người đạt được.”
Song nhãn Mộ Thánh Huân trợn to, che chở một quốc gia, lại là chính mình như thế nào làm được đi? Mộ Thánh Huân biết, sự che chở của Nam Tường quốc là một pho tượng thần thú trên có khắc cổ tự, nhưng không ai biết nó ở đâu. Mộ Thánh Huân cười khổ, nhiệm vụ này xác thực gian nan a, khó trách tam trưởng lão lại ngăn cản.
Vậy chính mình cái kia mệnh cách là cái gì? Nhớ rõ kiếp trước, đại trưởng lão Ma tộc cũng từng nói qua, mệnh cách chính mình cùng thường nhân bất đồng, mà thật ra chính mình cũng không có để ý, hơn nữa đại trưởng lão cũng chẳng nói rõ, nên chuyên đó mình cũng không hiểu rõ lắm. Nhưng hôm nay, các vị trưởng lão này đã nói đến mệnh cách của chính mình, chẳng lẽ mệnh cách của bản thân lại có cái gì huyền cơ (đạo lý huyền bí) sao?
Mộ Thánh Huân lại chỉ có thể áp hạ nghi vấn, “Thánh Huân nhất định dốc hết sức hoàn thành phó thác của trưởng lão.” Tiện bái biệt bọn họ.
Sau khi Mộ Thánh Huân đã đi rồi, tam trưởng lão nhìn về phía đại trưởng lão, “Không (tên ổng đấy), như vậy đối hắn, có phải hay không rất không công bình?” Đại trưởng lão lắc đầu, “Này cũng là mệnh trung chú định, long đằng đại lục a! (mục tiêu đã định từ trước, rồng vụt lên đại lục) Đại lục này, nhất định tinh phong huyết vũ (gió tanh mưa máu).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT