Sáng sớm hôm sau, Mặt Trời còn chưa mọc thì cả bọn đã gấp rút từ biệt Bách Y lão giả, lên đường đi Vô Đáy động, từ đây đến đó mất bốn đến năm ngày đi đường.

Xe ngựa lại chạy như bay trên đường, xunh quanh bốn phía rừng núi hoang sơ, cỏ cây xanh mướt, phong cảnh hữu tình. Nhờ vậy mà tâm trạng lo lắng của mọi người cũng giảm đi chút đỉnh.

Dạ Nguyệt hí hửng ló đầu nhìn ra từ cửa sổ nhỏ của xe, híp mắt ngắm phong cảnh phía bên ngoài. Tịch Khuyết ngồi cạnh nàng cưng chiều nhìn vẻ mặt tò mò của nàng, lâu lâu lại đưa tay quắn lấy lọn tóc dài đen mượt của nàng.

Mạc Chiêu Huân mặc dù cảm thấy hai người như vậy rất tốt nhưng hắn lại âm thầm thở dài. Muội muội hắn từ trưa qua đã tự nhốt mình trong phòng cho đến lúc mọi người đi cũng không có xuất hiện, hắn cũng không biết tam đệ đã nói gì với muội ấy. Nhưng thôi cứ để muội ấy như vậy, không nháo đòi đi chung với mọi người là tốt rồi, nếu muội ấy có mệnh hệ gì hắn cũng không biết phải nói thế nào với vị kia ở trong cung, chỉ đành cho người ở lại thay hắn trông coi không để muội ấy thiếu thốn thứ gì.

Về phần Y nhi, Mạc Chiêu Huân liếc mắt nhìn người đang nhắm mắt dưỡng thần kế bên. Hắn cũng không muốn nàng đi, nhưng bây giờ hắn cũng chẳng còn quyền gì mà ngăn cản nàng nếu nàng tình nguyện muốn đi. Hắn chỉ còn cách âm thầm bảo vệ nàng thật tốt.

Trời bắt đầu chuyển qua nhá nhem sụp tối, xe ngựa rất nhanh đã đến thị trấn đầu tiên. Tuy là thị trấn cỡ trung không tính là lớn nhưng cũng rất đông người, người qua người lại tấp nhập, hai bên đường cũng bày rất nhiều hàng quán.

Mạc Chiêu Huân đã cho ảnh vệ sắp xếp đặt chỗ quán trọ nổi tiếng nhất trấn này, mặc dù không bằng Kinh Thành và những thành lớn khác nhưng cũng có thể nói là lịch sự sạch sẽ.

Bốn người xuống xe ngựa bước vào trong quán, lập tức thu hút ánh nhìn của mọi người đang ngồi ăn trong quán. Ai nấy đều ngẩn người ra nhìn, nhất thời toàn bộ đều im lặng mà hút khí.

Dạ Nguyệt nhìn trời âm thầm nghĩ: "Nghĩ lại nàng toàn quen với tuấn nam mỹ nữ không a...." nghĩ vậy lại gật gật đầu xuýt xoa mình số hưởng, lúc nào cũng có cái đẹp để ngắm, thật bổ mắt ha ha :v

Chủ quán là người lấy lại tinh thần đầu tiên, lão huýt nhẹ cù chỏ vào tên tiểu nhị đang đứng bên cạnh làm hắn giật mình bừng tỉnh. Hắn liền nở nụ cười lấy lòng chạy đến chỗ bọn họ, nhiệt tình chào mời cũng làm mọi người trong quán lấy lại thần hồn mà âm thầm chắc lưỡi cảm thán.

Không để ý đến ánh nhìn của người khác, bốn người nhanh chóng theo tiểu nhị lên lầu lấy ba phòng loại tốt nhất đã được đặt trước. Sau đó dặn dò tiểu nhị bưng bữa tối lên phòng của Mạc Chiêu Huân, đợi hắn lui ra vẻ mặt của Mạc Chiêu Huân chuyển qua nghi ngờ nhìn Tịch Khuyết: "Đệ có thấy đám người võ lâm đó không?"

Tịch Khuyết dĩ nhiên thấy, hắn vừa bước vào thì đã để ý thấy có rất nhiều người thuộc các đại môn phái trên giang hồ ngồi trong đây. Nhưng hắn nhận ra bọn họ không biết bọn hắn là ai cho nên cũng an tâm đôi chút.

"Có khi nào sắp có đại hội võ lâm gì đó không?" Dạ Nguyệt nghe vậy, mắt loé sáng. Nàng cũng muốn nhìn một chút giang hồ là như thế nào nga.

Mạc Chiêu Huân liền cho ảnh vệ đi điều tra. Lúc này thức ăn cũng được bưng vào, sau một ngày đi đường mệt mõi, không ai nói gì mà chỉ tập trung vào ăn uống lấy lại sức để ngày mai tiếp tục lên đường.

Xong, mọi người tách ra ai về phòng nấy, tranh thủ nghỉ ngơi.

"Chàng đã nói gì với Chiêu Hoàng quận chúa?" Dạ Nguyệt nằm trong lồng ngực ấm áp của ai đó, ngẩn đầu hỏi. Dưới bóng đêm sâu thẳm, nàng không thể nhìn thấy rõ ràng biểu tình cũng như vị trí khuôn mặt của sư phụ.

"Nàng thật sự muốn biết?" Tịch Khuyết đưa tay kéo cằm của nàng để mặt nàng càng ngẩn lên gần với mặt hắn.

Dạ Nguyệt gật đầu, vốn dĩ hôm qua nàng đã tưởng nàng ta sẽ xông vào phòng nháo một trận nhưng lại chẳng có gì xảy ra, nàng còn bị sư phụ bắt lăn lăn giường đến ê ẩm, không thể bước xuống giường mà ăn trưa được, chỉ đành nằm im trên giường để sư phụ bón thức ăn.

Đôi môi Tịch Khuyết khẽ mở, giọng điệu êm ái lướt qua tai nàng như trêu đùa. Theo yêu cầu của nàng, hắn kể lại cho nàng nghe chuyện trước khi hắn vào phòng lăn lăn giường với nàng.

***0w0***

Tịch Khuyết thấy mọi người không giúp hắn ngược lại còn bỏ chạy như gặp đại dịch, ảo não bóp trán rồi xoay người đi ra khỏi cửa, vừa đi vừa suy nghĩ cách làm nàng hết giận.

Vừa ra tới cửa đã thấy Mạc Chiêu Hoàng vẫn còn đứng đó như có ý đợi hắn. Nghĩ đến chuyện kia liền không nhìn nàng ta mà bước nhanh về phía phòng người đang giận.

Mạc Chiêu Hoàng thấy hắn không để ý đến mình, lập tức chạy lại chắn trước mặt hắn, vẻ mặt hờn dỗi nhìn hắn: "Huynh muốn đi đâu?"

Tịch Khuyết im lặng, lạnh lẽo nhìn nàng ta, chuyển bước chân sang bên cạnh tiếp tục bước đi.

Mạc Chiêu Hoàng cắn môi, quay người kéo cánh tay Tịch Khuyết, ấm ức nói: "Muội không cho phép huynh đi gặp nàng ta. Không biết từ đâu chui ra đã tự nhận mình là thê tử của huynh, huynh thật sự tin ả?"

Tịch Khuyết giật cánh tay ra, khí lạnh bắt đầu tản ra quanh thân, ánh mắt nheo lại sắc bén nhìn Mạc Chiêu Hoàng.

Bị ánh mắt lạnh lẽo sắc bén đó nhìn, Mạc Chiêu Hoàng chỉ cảm thấy một dòng khí lạnh chạy dọc từ chân lên đến đầu, bất giác run rẩy, trong lòng lại một mảnh thê lương, tại sao hắn lúc nào cũng nhìn nàng bằng ánh mắt đó? Khiến nàng thật thương tâm... nàng cũng chỉ là muốn ở cạnh người mình yêu thôi, như thế nào trong mắt hắn lại như kẻ thù không đội trời chung.

Nghĩ đến đây, nước mắt chực rơi xuống như những hạt châu sáng lấp lánh. Rốt cuộc nàng đã làm sai điều gì khiến hắn ghét nàng như vậy, nhìn cũng không muốn nhìn nàng, nàng yêu hắn như vậy mà tại sao?

Mạc Chiêu Hoàng khóc như hoa lê trong mưa, gương mặt xinh đẹp yêu kiều nhìn hắn: "Ta yêu chàng"

"Người duy nhất trong lòng ta chỉ có thê tử của ta" Tịch Khuyết cười lạnh, ý của hắn rất rõ ràng ngoại trừ người thê tử mà hắn thừa nhận thì còn lại chỉ là những kẻ muốn chia rẽ hắn và thê tử của hắn, là tiểu tam phá gia đình người khác. Hắn vẫn không quên nàng ta và vị kia trong cung đã hại Nguyệt nhi của hắn như thế nào, bọn họ muốn nàng chết mới cam tâm hả dạ.

"Ta mới chính là thê tử của chàng" Mạc Chiêu Hoàng làm sao không hiểu ẩn ý trong lời nói của hắn, nhưng nàng cũng mặc kệ. Nếu tính ra thì nàng mới chính là thê tử được ban hôn đường đường chính chính, còn ả ta mới chính là tiểu tam từ đâu xuất hiện xen vào phá hoại chuyện tốt của nàng.

"Cả đời này ta chỉ có duy nhất một thê tử, nhưng không phải là ngươi, người ta yêu cũng không phải là ngươi. Ta cũng nhất định không tha thứ cho kẻ nào muốn làm hại nàng" Tịch Khuyết âm trầm nói rồi hắn xoay người đi.

Mạc Chiêu Hoàng chấn động đứng bất động chôn chân tại chỗ, miệng khẽ mở rồi lại ngậm lại, gương mặt xinh đẹp tái nhợt. Cuối cùng lại hét lên: "Nếu chàng còn tiếp tục đi ta sẽ nói mẫu hậu nàng ta còn sống, nói hoàng huynh chàng kháng lại thánh chỉ, lập tức mang chàng ra chém đầu, đem ả ta bán vào lầu xanh cho người đời chà đạp"

Tịch Khuyết vẫn bước đi, ngay cả khựng lại do dự cũng không có, nói chi là đứng lại. Thấy vậy Mạc Chiêu Hoàng té ngồi xuống đất, nước mắt lại tiếp tục rơi như mưa, đáy lòng một hồi lạnh lẽo, tựa như cái rét lạnh của mùa đông tháng chạp.

Lần đầu tiên nàng thất bại thảm hại như vậy, từ trước đến giờ chỉ cần nàng muốn nàng đều có được. Mẫu hậu, thần nhi phải làm sao bây giờ? Tất cả là do con tiện nhân đó, phải...tất cả là do nàng ta xuất hiện cướp đi Khuyết ca ca của nàng.

Mạc Chiêu Hoàng ngồi một hồi đến khi nước mắt ngừng rơi, nàng ta tức giận đứng dậy, trong mắt là hận thù không hề che giấu, bước nhanh về phía phòng Dạ Nguyệt.

Đến cửa phòng, định nhào vào trong phòng Dạ Nguyệt nháo một trận, không ngờ nàng ta lại nghe thấy tiếng động lạ từ trong phòng nho nhỏ vọng ra. Nàng ta khựng lại, đưa ngón tay lên đâm một lỗ nhỏ trên cửa sổ giấy, nhìn thấy cảnh tượng bên trong nhất thời ngây người.

Khuyết ca ca và ả ta.... nước mắt lại tuôn ra không ngừng, cứ như nhìn thấy phu quân mình lên giường với tiểu tam. Mạc Chiêu Hoàng bưng mặt khóc chạy đi, trong lòng chính là căm hận đến tột cùng.

Tịch Khuyết, ngươi đã vô tình thì đừng trách tại sao ta độc ác. Hôm nay ngươi cô phụ ta, ngày sau ngươi nhất định hối hận.

***0w0***

Dạ Nguyệt im lặng nghe xong, nàng đã hiểu lý do tại sao không thấy người kia xuất hiện nữa. Liếc mắt nhìn gương mặt mờ mờ của hoạ thủy trước mặt, nàng thở dài. Tình yêu vốn không có tội nhưng đáng tiếc sư phụ chỉ có một, không thể phân thân ra cho cả hai người. Mặc dù nàng có thể hiểu cảm giác của Chiêu Hoàng quận chúa nhưng nàng cũng không thể đồng tình.

Nghĩ đến quá khứ trước đây nàng cũng từng có một thời gian rất chấp nhất u mê, bản thân tự kỷ cố níu kéo phần tình cảm một phía của bản thân mình, nhưng nàng là người hiện đại nên không hề có suy nghĩ cho dù chung chồng với người khác nàng cũng chấp nhận như bạn quận chúa kia.

Sau khi bị từ chối, nàng chỉ biết lẳng lặng ở bên cạnh, lẳng lặng tự lừa dối bản thân là không còn yêu nữa để có thể tiếp tục ở bên cạnh người đó như một đứa em gái. Cho đến khi người đó không lời từ biệt rời khỏi nàng, nàng mới hụt hẫng nhận ra hoá ra chỉ có nàng là tự kỉ là chấp nhất với u mê của chính mình mới không thoát ra được.

Nên nàng mới có thể chân chính buông xuống được, dù còn yêu rất nhiều nhưng nàng vẫn có thể một mình bước tiếp con đường của mình, chôn chặt đoạn tình cảm này vào trong đáy lòng. Thời gian đầu thật sự rất khó khăn, nhưng thời gian cũng chính là liều thuốc tốt nhất nếu chúng ta không còn chấp nhất nữa.

Tịch Khuyết thấy người trong lòng im lặng ngơ ngác, cúi đầu hôn vào môi nàng. Tiến công thần tốc, mút chặt lấy chiếc lưỡi mềm mại không xương.

Dạ Nguyệt đang chìm vào hồi ức, đột nhiên bị hôn mãnh liệt, nhém chút nữa thở không được mà lăn ra ngất xỉu.

"Phạt nàng vì không tập trung" Tịch Khuyết rời môi nàng ra cho nàng thở, giọng điệu có chút hờn giận.

Dạ Nguyệt hít lấy hít để không khí rồi cười lấy lòng nói: "Xin lỗi chàng", người xưa có câu "Thức thời vụ giả vi tuấn kiệt"* mà haha.

(Lời tác giả: * tức là thức thời mới là người tài giỏi)

Nói rồi Dạ Nguyệt vươn tay ôm lấy sư phụ, vùi đầu vào trong lồng ngực rắn chắc quen thuộc, rất may bây giờ nàng đã có sư phụ ở cạnh.

Tịch Khuyết cũng không trách nàng nữa, thấy nàng làm nũng như mèo nhỏ thì cười cười ôm chặt nàng vào lòng.

Nhưng đột nhiên có luồng khói trắng xuất hiện trong phòng, Tịch Khuyết nhỏ giọng: "Mau nín thở!"

Dạ Nguyệt gật gật đầu, nàng cũng nhận ra đây là Mê Hồn hương, một loại khí mê làm người ta chìm vào giấc ngủ sâu.

Tịch Khuyết lập tức đứng dậy mở tung cửa sổ, thấy một người áo đen đang đứng ở ngoài ngạc nhiên cầm cây thổi hơi. Tịch Khuyết rút ra đai lưng đang treo trên tường, đai lưng lập tức trở thành một thanh nhuyễn kiếm, phóng tới trước mặt tên áo đen.

Tên áo đen né sang một bên, nhưng hắn đột nhiên cảm thấy một cơn đau như bị ong chích rồi bất ngờ ngã xuống mặt đấu không thể cử động được nữa.

Thấy vậy Tịch Khuyết thu kiếm lại, cưng chiều nhìn về phía Dạ Nguyệt: "Nàng đã làm gì?"

"Chỉ là kim châm châm trúng huyệt đạo thôi" Dạ Nguyệt cười hí hửng quơ quơ ba cây kim châm trước mặt hắn.

Lúc này cửa phòng có tiếng gõ cửa, Mạc Chiêu Huân lo lắng hỏi vọng vào: "Hai người không sao chứ?"

Dạ Nguyệt lập tức khoác thêm một cái áo bên ngoài rồi nhìn Tịch Khuyết ý bảo mở cửa được rồi. Tịch Khuyết nhéo gò má hồng hồng của nàng rồi mới mở cửa để Hách Liên Tử Y vào, hắn với Mạc Chiêu Huân thì đi ra ngoài xem tên áo đen.

"Tỷ không bị gì chứ?" Dạ Nguyệt ngó tới ngó lui một vòng Hách Liên Tử Y, thấy nàng không có bị thương gì mới yên tâm thở phào.

"Ta không sao, cũng may ta chỉ vừa mới lên giường chuẩn bị ngủ nên kịp thời nhận ra mê hương" Hách Liên Tử Y lắc đầu cười nói.

Hai người đột nhiên nghe tiếng ầm ĩ bên ngoài, sau đó đột nhiên im lặng không tiếng động nữa. Tịch Khuyết và Mạc Chiêu Huân vẻ mặt khó coi bước vào phòng.

"Hắn cắn lưỡi tự sát, hai tên kia cũng không tốt hơn, tự đâm lẫn nhau" Mạc Chiêu Huân nói như giải thích.

"Có để lại dấu vết gì không?" Hách Liên Tử Y lo lắng hỏi.

"Đã kiểm tra khắp cơ thể, không thấy bất kỳ điều gì khả nghi, ngay cả là ai phái tới cũng không có để lại vết tích" Mạc Chiêu Huân lắc đầu bóp trán, như vậy cũng không biết phải bắt đầu điều tra từ đâu từ ai, và rốt cuộc người nào lại nhắm vào bọn họ.

Không khí lại rơi vào trầm mặc.

"Tốt nhất phải cho ảnh vệ âm thầm theo sát xung quanh những nơi chúng ta sẽ ghé qua, lần sau nếu có động tĩnh chúng ta sẽ tương kế tựu kế" Tịch Khuyết gõ gõ ngón trỏ xuống bàn.

Mạc Chiêu Huân gật đầu đồng ý, quay qua nói chuyện một mình vào trong không khí, thoạt nhìn như kẻ khùng khùng điên điên nhưng thật ra hắn đang phân phó cho một ám vệ đang có mặt tại đây, vì bí mật nên cũng không có xuất hiện. Phương châm của hắn và Tịch Khuyết khi huấn luyện ra lực lượng ám vệ này chính là lẳng lặng không tiếng động làm việc trong bóng tối, là lực lượng chủ lực và cũng là nơi nắm bắt thông tin nhanh nhất.

Sáng sớm ngày thứ mười ba, mọi người lại tiếp tục cuộc hành trình theo dự tính. Vì thị trấn kế tiếp này nằm xa hơn nên phải mất hai ngày đi đường mới đến. Và điều không đáng ngạc nhiên chính là ở nơi này nhân sĩ võ lâm lại càng đông hơn rất nhiều.

Vừa đến nơi Tịch Khuyết đã bế Dạ Nguyệt đang mệt mõi tái xanh mặt mũi vào phòng nghỉ ngơi trước. Ở thế giới kia nàng cũng hay bị say tàu xe, nhất là xe lớn nhiều chỗ và tàu nhỏ đi trên biển, phải nói là nó lắc đến độ đầu óc quay cuồng muốn nhũn cả não chứ chẳng chơi.

Dạ Nguyệt nằm trên giường một hồi đã cảm thấy khoẻ hơn, nàng cùng với Tịch Khuyết sang phòng Mạc Chiêu Huân ăn bữa tối.

Đang dùng bữa thì ảnh vệ xuất hiện trong phòng quỳ một chân trước mặt Mạc Chiêu Huân và Tịch Khuyết, cung kính nói: "Bẩm vương gia, quốc công gia, đã điều tra ra được lý do nhân sĩ võ lâm tập trung nhiều như vậy"

"Mau nói" Mạc Chiêu Huân buông đũa.

"Không biết từ đâu trên giang hồ xuất hiện một tin, là Lang Hoả thập thất hoa trong truyền thuyết đích xác ở trong Vô Đáy động. Và cũng không biết từ đâu phái Ngũ Hải đã có một cánh hoa của nó làm bằng chứng. Nói chính tông sư của môn phái đã đi vào và trở ra bình an, còn đem về một cánh hoa để chế thuốc"

"Cho nên người trên giang hồ tập trung lại mấy thị trấn gần đây là vì bọn họ cũng đang trên đường đến Vô Đáy động?" Tịch Khuyết đưa ra kết luận cuối cùng.

Ảnh vệ cúi đầu đáp vâng, cả bọn liếc mắt nhìn nhau. Nếu bây giờ đi phái Ngũ Hải mua lại thuốc có lẽ sẽ nhanh hơn nhưng bọn họ có chịu bán hay không lại là vấn đề khác? Hơn nữa không biết tin tức đột nhiên này có bao nhiêu phần là thật, nếu lỡ chỉ là giả thì sẽ không còn kịp thời gian trở về cứu hoàng thượng nữa.

Mạc Chiêu Huân và Tịch Khuyết rốt cuộc vẫn chọn đi tiếp như đã dự tính. Để cho chắc chắn, bọn họ phải chính tay lấy được cánh hoa đó từ đoá hoa của nó, như vậy mới có thể an tâm được. Và giải dược được chính tay Bách Y tiền bối điều chế mới là đáng tin nhất.

Quyết định như vậy, sáng hôm sau mọi người lại tiếp tục lên đường. Ở thị trấn này cũng không có tên áo đen nào xuất hiện tập kích nên cũng chưa có manh mối nào khác về người phía sau.

Đi ròng rã thêm hai ngày rưỡi nữa cuối cùng cũng đến thị trấn cuối cùng. Và Vô Đáy động chính nằm bên trong khu rừng lớn bên cạnh thị trấn.

Thị trấn này lớn hơn và đông đút hơn hai thị trấn trước. Bây giờ vào trấn đâu đâu cũng thấy nhân sĩ võ lâm trên giang hồ.

Phía trước của một tiền trang rộng lớn đang tiếp đãi vô số khách thập phương ngồi xung quanh những chiếc bàn đầy ấp thức ăn rượu thịt. Một lão nhân gia trạc tuổi ngũ tuần, đứng dậy đưa ra ly rươun trước toàn thể mọi người dõng dạc lên tiếng: "Ngày mai sẽ là ngày chúng ta cùng nhau tiến vào Vô Đáy động, đến lúc đó kính xin các vị bằng hữu giang hồ cùng nhau tương trợ lẫn nhau, chỉ cần một cánh hoa thôi chúng ta cũng có thể chia đều ra điều chế được rất nhiều giải dược có một không hai trên đời. Hôm nay ở đây lão phu xin kính các vị một chung rượu trước" nói rồi giơ chung rượu uống cạn.

Cả đám người cũng phụ hoạ hò reo náo nhiệt, nhưng trong lòng tất cả mọi người ở đây đều có suy nghĩ, bọn họ chỉ là lợi dụng lẫn nhau để đạt được thứ mình muốn mà thôi. Chỉ cần lấy được một cánh hoa thì bọn họ sẽ lập tức giấu nhẹm nó đi chứ không ngu mà đem chia đều ra cho tất cả, giống như phái Ngũ Hải một mình độc chiếm cách hoa đó thôi.

Lòng người vốn là lòng tham vô đáy.

Bên này đám người Dạ Nguyệt cũng quyết định hôm nay nghỉ ngơi lấy lại sức, ngày mai sẽ trực tiếp đi vào động.

Còn về mấy người trong giang hồ, chỉ cần họ không đụng chạm gì đến bọn họ thì cũng không cần phải quá để ý. Dù thứ muốn tìm là giống nhau nhưng mục đích của hai bên lại cách nhau xa tít. Không cùng chung mục đích thì tốt nhất không để ý đến là được.

"Chàng nói xem trong đó sẽ có gì?" Dạ Nguyệt nhỏ giọng hỏi.

"Ta cũng không biết" Tịch Khuyết lắc đầu, rồi ánh mắt chăm chú nhìn nàng.

Bị ánh mắt sáng quắc chiếu tướng, Dạ Nguyệt nhất thời không được tự nhiên, không có tiền đồ thều thào: "Chàng nhìn ta như vậy làm sao ta ngủ được đây, mấy ngày nay đi đường ta mệt muốn chết rồi, không muốn lăn lăn giường với chàng đâu nha"

Tịch Khuyết bật cười, xoa xoa lưng cho người trong lòng dễ ngủ, cưng chiều nói: "Ta cho nàng nợ đến lúc trở về vậy"

Dạ Nguyệt nghe vậy mới yên tâm vùi đầu vào ngực hắn, hít ngửi mùi hương quen thuộc của sư phụ, trong lòng thầm nói một câu. Nếu chúng ta còn sống sót trở về, ta chỉ hy vọng chàng có thể tiếp tục được sống trên đời này, ta đành phải lựa chọn rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play