Đi qua hoàng cung không có một bóng người, mở ra cửa đại điện, Triển Đình Hiển chỉ thấy Thượng Quan Nghệ một mình ngồi ở trên long ỷ cao cao nơi xa, vẻ mặt cô đơn.



Lúc trước Mộc Dịch mang theo mười vạn Yến Khánh hắc giáp tinh kỵ, trong một trăm ngày sang bằng Đông Xuyên, đến mức không có một ngọn cỏ. Tuy rằng Đông Xuyên là thuộc địa của Yến Khánh, nhưng trên địa thế lại cách rất xa, cho nên sau khi cướp sạch không còn gì, Mộc Dịch trực tiếp rút quân trở về Yến Khánh. Đem Đông Xuyên loạn thành một đống thẳng ném cho Triển Đình Hiển.

“Khánh Nguyên của ngươi cách Đông Xuyên gần, liền phân chia cho ngươi, coi như là ta đưa cho ngươi quà gặp mặt!”

Khi Triển Đình Hiển thấy sứ thần của Yến Khánh đưa lên quốc thư, suýt chút nữa tức méo miệng. Ngươi đem hảo hảo một Đông Xuyên làm cho dân chúng lầm than, hiện tại còn đem thứ phá hư này ném cho ta, đây là không có yên tâm sao. “Cám ơn hảo ý của Mộc đế, hôm khác trẫm và Nghệ thân vương nhất định đích thân bái phỏng!” Nghiến răng nghiến lợi nói.

Đem chuyện của Khánh Nguyên xử lý xong, Triển Đình Hiển liền cùng Thượng Quan Nghệ một đường ngầm điều tra một đường hướng Yến Khánh mà đi, nhưng ở một buổi tối cách Đông Xuyên, Thượng Quan Nghệ biến mất, không có để lại chích tự phiến ngữ (một chữ nào).

Ngày thứ ba Thượng Quan Nghệ biến mất, Triển Đình Hiển nhận được mật hàm từ Long Vũ truyền tới. “Các ngươi đợi ở chỗ này, trẫm đi hoàng cung!” Để cho ám vệ đi theo ở lại tại chỗ, Triển Đình Hiển một mình đi hoàng cung Đông Xuyên đã không còn một bóng người.

Lúc trước Mộc Dịch động thủ tiến đánh Đông Xuyên, không có ý định lãng phí tài nguyên nuôi những nô lệ mất nước không có ích lợi gì này. Cung nữ thái giám trong hoàng cung toàn bộ sung quân làm nô, tần phi nam sủng sung làm quân kỹ, và nam tử có quan hệ huyết thống hoàng thất sau khi đi thế (hoạn, thiến?) đưa đi Khánh Nguyên, để cho Thượng Quan Nghệ tự mình xử lý.

Từ sau trận chiến đó, toàn bộ hoàng cung Đông Xuyên liền hoang phế. Đến khi thuộc Khánh Nguyên, mới an bài người tới dọn dẹp, đổi thành biệt viện. Bình thường chỉ có một ít người phụ trách quét dọn, cho nên toàn bộ hoàng cung từ từ trở nên tiêu điều.

Triển Đình Hiển đi tới cửa đại điện, chỉ thấy Lục đứng canh giữ ở cửa. Hai người nhìn nhau một cái, Lục sau khi hành lễ một cái liền biến mất không thấy. Triển Đình Hiển đẩy cửa ra đi vào, nhìn ánh nến lay động trong đại điện và người hiu quạnh ngồi trên ghế, thở dài, đi tới.

Đem Thượng Quan Nghệ hai mắt vô thần ôm vào trong ngực, Triển Đình Hiển vừa vuốt lưng người trong lòng vừa nói: “Ngươi bao lớn rồi, không biết ra ngoài phải nói trước một tiếng sao? Mấy ngày nay ta lo lắng bao nhiêu ngươi có biết không? Ngươi sao như thế không để cho người ta bớt lo.”

Nằm ở trong lòng Triển Đình Hiển, Thượng Quan Nghệ đem tay vòng qua, một tiếng cũng không kêu.

“Ta nhận được tin tức của Uyển Tường từ Long Vũ truyền tới… Hắn nói Ti Thanh Ứ…”

“… Ta biết…” Thượng Quan Nghệ mở miệng khàn khàn nói. “Ta biết hắn đã chết, ta biết… ta biết…”

Nhìn dáng vẻ của Thượng Quan Nghệ, Triển Đình Hiển nâng người nằm ở trên người mình lên hôn một cái. “Đây hết thảy đều là hắn tự chuốc vạ vào mình, cùng ngươi không có quan hệ! Là hắn quá tham lam, đây là đại giới hắn phải bỏ ra.” Nếu như hắn hảo hảo ở Đông Xuyên làm hoàng đế của hắn, mà không phải là nghĩ muốn thiên hạ này, có lẽ hắn có thể sống thật tốt. “Từ lúc đầu hắn nghĩ khơi mào các nước giao chiến, nên nghĩ tới sẽ có một ngày như vậy, chẳng qua là sớm hay muộn mà thôi.”

Ngồi thẳng người, Thượng Quan Nghệ đem mặt nạ trên mặt tháo xuống, nhìn đại điện âm u bật cười lên. Sao lại cùng mình không có quan hệ, nếu như lúc trước không phải là mình khăng khăng làm theo ý mình, cũng sẽ không đem người nọ kéo vào vòng xoáy quyền lực, mà người nọ cũng sẽ không hãm vào, cuối cùng dẫn đến một kết quả như vậy.

“Lúc trước ta không có gì cả, ngay cả người thích nhất cũng không bảo vệ được. Khi ta đem người toàn thân là máu cõng về nhà, hắn sớm đã chết ở trên lưng của ta. Từ ngày đó bắt đầu, ta liền thề ở trong lòng, ta phải trở nên mạnh mẽ, trở nên có khả năng bảo hộ mỗi người bên cạnh. Để cho bọn họ có thể khoái khoái lạc lạc, chỉ cần là bọn họ muốn, ta cũng sẽ đi giúp bọn họ đạt được.” Vuốt long ỷ dưới người, Thượng Quan Nghệ quay lại nhìn Triển Đình Hiển, nói: “Nếu như lúc trước ta không có nhiều chuyện đi cứu hắn và Vân Khởi bị sát thủ vây đánh, nếu như ta không có đem hắn kéo vào trong quyền lực, nếu như ta không có giúp hắn làm chuyện về sau, nếu như…”

“Trên đời này không có nếu như!”  Triển Đình Hiển ngắt lời Thượng Quan Nghệ.

“Ha ha, đúng vậy, trên đời này không có nếu như. Hiện tại suy nghĩ một chút, ta gặp nhiều thống khổ tất cả đều là lỗi của ngươi,” Liếc Triển Đình Hiển một cái, tựa vào long ỷ. “Ngươi nếu như không có đem ta đuổi ra khỏi cung, ta hiện tại bởi lẽ nên là một nhị thế tổ tiêu dao đi? Ta hình như chưa từng có cùng ngươi hô hoán chuyện ta và hắn, ngươi nhất định tò mò.”

“Nếu như không muốn nói, ngươi có thể không cần nói!” Triển Đình Hiển dắt tay Thượng Quan Nghệ.

Thượng Quan Nghệ lắc đầu một cái, “Không có gì không thể nói!” Tựa vào trên người Triển Đình Hiển. “Khi đó Minh Hi vừa mới hi lý hồ đồ (hiếm khi trong mơ hồ) trở thành quốc quân Minh Hạo, mà hắn phát huy nguyên tắc có nạn cùng chịu, liền đem ta cũng kéo vào. Khi đó Tiêu Diệm còn chưa có xưng đế, bất quá lại ở phía sau trù hoạch âm mưu lớn này. So sánh với Minh Hi ở nơi nào đó nhàm chán muốn chết, cho nên ta không nói hai lời liền chạy ra, nghĩ thế nào cùng Tiêu Diệm cùng nhau đem Viêm Hoa đảo loạn. Khi đó chúng ta dịch dung trên đường đi Long Vũ gặp phải cũng muốn đi đâu, lại đụng phải Ti Thanh Ứ và Ti Vân Khởi bị vây giết…”

Triển Đình Hiển ngồi ở một bên nghe Thượng Quan Nghệ kể về chuyện dĩ vãng.

***

“Thượng, Quan, Nghệ! Ngươi không có xương sao, ngươi là thuốc dán sao! Ngươi cút nhanh cho ta, nếu không ta một ngọn lửa đem ngươi đốt thành tro bụi!” Gắng sức giãy ra mấy cái, thấy mình vẫn bị người ôm gắt gao, chạy tan tác nói: “Thượng Quan Nghệ ta van ngươi, ngươi đừng ôm ta có được hay không, ta làm sao biết ngươi không biết cưỡi ngựa. Nếu ta sớm biết, nhất định sẽ chuẩn bị xe ngựa cho ngươi!” Tiêu Diệm hất ra móng vuốt Thượng Quan Nghệ ôm chặt thắt lưng mình.

Trái lại, hắn làm sao biết biến thái này không biết cưỡi ngựa. Trước đây bọn họ rốt cuộc đi Thiên Vũ, kia dùng chân đi hay sao? Hay là một một đường dùng khinh công? Làm thú bị đánh nhốt Tiêu Diệm ra một chiêu cuối cùng – điểm huyệt.

Xoay người từ trên ngựa nhảy xuống, đem dây cương đặt vào trong tay Thượng Quan Nghệ trừng hai mắt không thể động. “Không biết cưỡi ngựa thì phải học, ngoan, không cần sợ!”

“Tiêu Diệm ngươi đứng nói chuyện không đau lưng!” Muốn học cưỡi ngựa cũng không phải hiện tại a, “Ta cam đoan chỉ ôm tới Long Vũ sau đó thì đi học cưỡi ngựa ngay, hiện tại không nên có được hay không, Diệm Diệm, ta yêu ngươi!” Hiện tại mình là thịt dính cứng nhắc, mặc cho người chặt chém, vẫn là không nên miễn cưỡng thì tốt hơn. Cho nên Thượng Quan Nghệ cần phải đi lấy lòng, dẫu cái miệng nhỏ nhắn tặng cho Tiêu Diệm mấy cái hôn gió ‘ngọt ngào’.

Đè xuống xung động muốn nôn, liếc  mắt nhìn Thượng Quan Nghệ còn đang không ngừng khiến mình buồn nôn, Tiêu Diệm hung hăng quất tay lên mông ngựa một cái, làm cho ngựa bị đau thoáng cái liền chạy ra ngoài.

“Tiêu Diệm ta hận ngươi, hận ngươi chết đi được!” Thấy ngựa chạy đi, Thượng Quan Nghệ sợ tới oa oa la hét.

Nhặt lên một cục đá cách khoảng không giải khai huyệt đạo của Thượng Quan Nghệ, lớn tiếng nói: “Cơ thể nghiêng về phía trước, kéo dây cương, chân đừng kẹp quá chặt, ngựa sẽ bị đau! Dùng thắt lưng, thắt lưng dùng lực! Thượng Quan Nghệ ngươi là bạch si (đứa ngốc) sao, kéo dây cương, không phải là kéo lông ngựa!” Nhìn bộ dáng kinh hãi của Thượng Quan Nghệ Tiêu Diệm cuối cùng cười đến thở không nổi.

“Cứu mạng a, cứu mạng a! Ta sau này không bao giờ cưỡi ngựa nữa! Diệm Diệm ta sai rồi, ta không yêu ngươi, ngươi điều khiển cho nó dừng lại, cái cây đằng trước kia cách ta càng ngày càng gần!” Thượng Quan Nghệ hô to.

Cái gì cái cây kia cách ngươi càng ngày càng gần, rõ ràng là ngươi hướng cái cây đánh tới! Tiêu Diệm bụm miệng cười nghĩ, chờ một chút, đụng… “Thượng Quan Nghệ dùng khinh công, dùng khinh công nhảy xuống! Chết tiệt, ngươi sợ choáng váng rồi, nhảy xuống, nếu không đụng vào cây!” Tiêu Diệm vội vàng thi triển khinh công đuổi theo, đuổi tới gần vừa nhìn mới phát hiện, mới vừa mình dùng lực quá mạnh, ở trên mông ngực hiện ra một chưởng ấn. Cho nên ngựa này vì bị đau mới lao đi nhanh như vậy.

Thấy con ngựa bị hoảng sợ chạy qua khỏi cây đại thụ trước mặt, trực tiếp hướng vách đá lao đi, mà Thượng Quan Nghệ sớm đã bị dọa sợ đến không động được.

“Ngươi dẫn cho là ngạo khinh công cũng sẽ không dùng sao!” Tiêu Diệm đuổi lên trước nhào tới trước một cái, ôm Thượng Quan Nghệ lăn trên mặt đất mấy vòng, sau đó chợt nghe thấy con ngựa lao ra vách đá hí một tiếng không có động tĩnh.

Hai người sống sót sau tai nạn, ngửa mặt nằm ở vách đá, nghe tiếng gió gào thét bên tai.

“Ngươi một con heo chết tiệt, coi lá gan nhỏ bé kia của ngươi, ngay cả khinh công cũng không biết! Nếu ta đuổi không kịp, ngươi có phải định cùng con ngưạ kia cùng nhau rơi xuống hay không!” Nhớ tới cảnh tượng mạo hiểm vừa rồi, Tiêu Diệm mắng to.

Thượng Quan Nghệ nghẹo đầu, nghe tiếng mắng giả chết. Cũng không phải là hắn muốn như thế, không phải nói đến Long Vũ rồi hắn sẽ đi học cưỡi ngựa sao! Làm gì đẩy mình lên lưng ngựa, hại mình sợ gần chết!

Thấy Thượng Quan chẳng lên tiếng, Tiêu Diệm ngồi dậy. Hắn lúc trước rốt cuộc là ăn nhầm thứ gì mà lại mang theo cái tên ‘rời cung trốn đi’ này đi Long Vũ tìm Mộc Lẫm. Hiện tại thì tốt rồi, ngựa không có, túi tiền vẫn còn ở trong bao phục, mà bao phục buộc ở trên yên ngựa. Nhưng hiện tại vừa rơi như vậy, cái gì cũng không có. Vậy mình cũng phải giống bọn họ đến Thiên Vũ như thế hay sao, dọc trên đường đi ngay cả lừa gạt kèm theo trộm cắp? “Bao phục không có, túi tiền không có, chúng ta làm thế nào?”

ở trên mặt đất củng một hồi, Thượng Quan Nghệ quăng một túi tiền vào trong ngực Tiêu Diệm, nói: “Vừa rồi ngươi đập xuống quá gấp, ta chỉ kịp đem túi tiền và ngân phiếu trong bao phục ‘thuận theo’ đi ra, đều ở chỗ này!” Nếu không phải là tên này sợ hành lý bị đánh mất buộc nút thật chặt, mình tới cuối cùng không có tháo ra, cũng không đến nỗi hiện tại ngay cả kiện y phục thay đổi cũng không có.

Cầm túi tiền xoay người đứng lên, trừng hai mắt nhìn Thượng Quan Nghệ còn đang giả chết, hỏi: “Ngươi cả buổi trời không xuống, chính là ở trên tháo hành lý?” Thấy Thượng Quan Nghệ ngồi dậy gật đầu, Tiêu Diệm đưa tay dùng lực đem khuôn mặt tuấn tú của mình túm mấy cái. “Tiểu tử ngươi vậy mà vì tiền ngay cả mạng cũng không cần!”

“Dù sao ngươi cũng tới cứu ta!” Thượng Quan Nghệ đương nhiên nói.

Phun ra hai cái, Tiêu Diệm cất kỹ túi tiền xoay người rời đi, không để ý Thượng Quan Nghệ phía sau vừa khóc vừa gọi. Đến sau khi đi mười mấy bước, thấy Thượng Quan Nghệ còn chưa đuổi theo, đành phải bất đắc dĩ xoay người, nhìn người ngồi dưới đất khóc nỉ non.

“Diệm Diệm, bắp đùi ta đau nhức, chắc chắn trầy da rồi. Nhất định là cọ sát do cưỡi ngựa!”

Trở mắt khinh thường, nhớ tới Thượng Quan Nghệ mấy ngày nay vẫn cùng mình cưỡi ngựa gấp rút lên đường, bắp đùi nhất định cọ sát bị thương. Nghĩ vậy, Tiêu Diệm đi trở về, đứng ở trước mặt Thượng Quan Nghệ. Chỉ chỉ sau lưng mình. “Đi lên, nếu không đi, đêm nay hai ta phải ngủ ở ngoại thành!” Lần sau giết hắn cũng không cùng Thượng Quan Nghệ cùng nhau ra ngoài.

Thu hồi nước mắt, Thượng Quan Nghệ cười hì hì ghé vào trên lưng Tiêu Diệm. “Ta chỉ biết ngươi tốt nhất!”

Ta một chút cũng không tốt, Tiêu Diệm thầm nghĩ.

***

Tiêu Diệm cõng Thượng Quan Nghệ đi hai canh giờ mới đi vào một cái trấn nhỏ. Đi tới nhà trọ lớn nhất trấn trên, Tiêu Diệm yêu cầu hai gian phòng, liền gọi tiểu nhị nấu nước đưa lên.

Tắm xong thay một bộ y phục, Tiêu Diệm đi vào phòng của Thượng Quan Nghệ, chỉ thấy người này ngồi ở trên giường bôi thuốc cho bắp đùi cọ sát bị thương. Cầm lấy một cái khăn mặt ném tới trên đầu Thượng Quan Nghệ còn đang nhỏ giọt, nhận lấy dược cao giúp người bôi thuốc.

“Lộ trình còn có hai ngày mới đến cảnh nội Long Vũ, ta bảo tiểu nhị đi lo xe ngựa.” Đem băng vải cột chặt. Nhìn thấy vẻ mặt cảm động của Thượng Quan Nghệ, Tiêu Diệm cười vỗ vỗ chỗ đau của Thượng Quan Nghệ, cười nói: “Để tránh sau khi đến Long Vũ, bọn họ nhìn thấy ngươi giạng hai chân bước đi, còn tưởng là ta đem ngươi làm cho ‘thế nào thế nào’ mất, đây không phải là phá hư hình tượng của ta sao!” Lui ra sao vừa nhảy, tránh khỏi Thượng Quan Nghệ hất khăn mặt giũ ra giọt nước.

Mặc quần vào, quấn đai lưng xong, Thượng Quan Nghệ xuống giường, cà nhắc chân vòng kiềng đi ra ngoài.

“Ngươi… đi làm gì?” Tiêu Diệm bụm miệng cười.

“Xuống lầu ăn cơm!” Thượng Quan Nghệ phẫn hận nói.

Tiêu Diệm đi lên trước, đem Thượng Quan Nghệ hành động bất tiện ôm lên. “Ngươi nếu như tiếp tục như vậy, người khác thật đúng là cho rằng ta đem ngươi như thế nào đấy!”

Giờ cơm tối, dưới đại sảnh ngồi đầy người, Tiêu Diệm chọn một vị trí chỗ ngồi hẻo lánh, đem người để xuống, chọn vài món ăn. Ăn thức ăn bưng lên, Thượng Quan Nghệ một đôi mắt to nhỏ giọt loạn chuyển. “Bọn họ sao nhìn ta chằm chằm?” Cắn đũa hỏi.

Tiêu Diệm ngẩng đầu nhìn một vòng, lại cúi đầu ăn cơm. “Đoán chừng thương tiếc một mỹ nhân giống như ngươi lại là một người tàn phế!” Châm chọc nói.

Thượng Quan Nghệ sờ mặt mình một cái, phải biết rằng hiện tại hắn dùng gương mặt này cũng chỉ thanh tú một chút, mà mình sao lại nghe không ra Tiêu Diệm châm chọc. Vì thế hừ hai tiếng tiếp tục ăn cơm, cũng chưa ăn hai miếng chỗ gõ cửa liền truyền tới tiếng trêu đùa, chỉ thấy mấy người đại ngũ tam thô (cao lớn thô kệch) vây quanh hai người trang phục phú gia công tử.

Tuy rằng toàn bộ đại lục thịnh hành nam phong, ngoại trừ quyển dưỡng (nuôi nhốt) luyến đồng, cũng có người nạp nam sủng, nhưng hiếm thấy giữa ban ngày thế này đùa giỡn nam tử. Thượng Quan Nghệ thích nhất tham gia náo nhiệt duỗi cổ dài ra, chỉ thấy hai người bị vây đùa giỡn dáng dấp cũng không tệ lắm, mặc dù so với mình vẫn còn kém xa.

“Hai tiểu ca dáng dấp so với nữ nhân còn xinh đẹp hơn, không biết công phu trên giường có phải cũng tiêu hồn hay không! Để cho các gia gia hảo hảo nếm thử một chút!” Mấy người đứng lên, hơn nữa rất lớn tiếng.

Nghe tiếng cười chói tai, Tiêu Diệm cau mày ôm lấy Thượng Quan Nghệ đi lên lầu, tìm nơi yên tĩnh.

Thượng Quan Nghệ thích xem náo nhiệt, nhưng không thích tham gia náo nhiệt. Nhìn thấy Tiêu Diệm có chút không vui, liền an tĩnh đem đầu khoác lên trên vai người này, nhìn trò khôi hài phía dưới.

“Đừng đụng vào đệ đệ ta!” Hoàng y công tử vung tay né tay muốn chạm vào mình, đem người mặc thanh y phía sau che chở ở sau lưng.

“Mẹ kiếp, cho ngươi sắc mặt còn không biết!” Mấy người đại hán tiến lên lôi kéo hoàng y công tử và thanh y công tử.

Nhớ tới khi còn nhỏ mình bị người khi dễ, Thượng Quan Vũ cũng là như vậy che ở trước mặt mình. Thượng Quan Nghệ liền móc ra mấy đồng tiền cách khoảng không đánh tới, đem mấy tên du côn kia đóng trên mặt đất.

“Khó có được Thượng Quan thiếu gia ngươi cũng biết quản nhàn sự của người khác!” Tiêu Diệm cười nói.

“Là tiếng cười của những tên cặn bả đó quá chói tai, ta cũng sắp nôn! Ngươi không cảm thấy sao?”

Ngươi làm cái gì đều có lý! Tiêu Diệm không có lên tiếng.

“Hai vị xin dừng bước!” khi Tiêu Diệm ôm Thượng Quan Nghệ đang chuẩn bị lên lầu, bị người gọi lại.

Chỉ thấy hoàng y công tử kéo người bên cạnh tiến lên hành một lễ, nói: “Cám ơn ân nhân ra tay tương trợ! Xin hỏi quý tánh của hai người, ngày khác sẽ hậu tạ!”

Thượng Quan Nghệ khoát khoát tay, “Một cái nhấc tay, không cần quan tâm!” Để cho Tiêu Diệm ôm mình lên lầu.

“Tại hạ Ti Thanh Ứ, đây là xá đệ Vân Khởi, hai huynh đệ ta lần nữa cám ơn hai vị ra tay tương trợ!”

Đi vào phòng, Tiêu Diệm đem người để trên giường, có chút kỳ quái nhìn Thượng Quan Nghệ ngân nga tiểu khúc.

“Hỏi ta vì sao xuất thủ?”

Tiêu Diệm gật đầu.

“Ta cảm thấy hắn là một ca ca tốt!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play