Lúc ba người Triển Đình Hiển đi vào là lúc hiện trường tổ chức cuộc thi ‘hoa khôi chi tranh’, trong sân từ lâu đã không còn chỗ trống, tiếng nói ồn ào.  Các học gia lên tiếng ủng hộ đội ngũ cũng đều kêu lên có một khẩu hiệu đặc biệt, cầm biểu ngữ xanh xanh đỏ đỏ cùng với danh hào, vì bọn họ đề cử ra người tham gia thi đấu cố gắng cổ động.

Chu Sùng Văn thẩy ra một thỏi bạc cho tiểu tư dẫn đường phía trước, “Tiểu ca, xin hãy tìm giúp chúng một chỗ có tầm nhìn rộng rãi, vị trí vừa thanh nhã vừa yên tĩnh một chút, làm phiền.” Nhìn thỏi bạc trong tay, tiểu tư vui mừng hớn hở, “Ba vị gia nói sớm, tiểu nhân liền dẫn các vị lên lầu ba, nơi đó đều là chỗ ngồi tốt.” Tiểu tư mang theo ba người lên lầu.

“Tiểu ca, hôm nay sao lại náo nhiệt như vậy?” Chu Sùng Văn hỏi. Nhìn về phía dưới sân khấu một vòng, phát hiện lầu một ngồi đều là một ít bình dân bách tính. Có nam có nữ, thậm chí còn có lão nhân và hài tử. Lầu hai là một ít quan gia hoặc nhà có tiền tiểu thư công tử, đều là phòng bao riêng lẻ, người phía dưới căn bản không nhìn thấy phía trên, trái ngược với lầu một yên tĩnh hơn nhiều.

“Ở đây nữ quyến cũng có thể đi vào xem sao? Đêm nay không phải là tranh giải hoa khôi sao?” Lý Lăng Kỳ nghi hoặc hỏi.

“Ba vị là người nơi khác đến sao! Vân Thành chúng ta cũng không chú trọng nhiều như vậy. Ở đây không biết có bao nhiêu nhà có lão bản cửa hàng là nữ, cũng không ít nữ thương gia đều ra tiếp quản việc làm ăn của gia tộc. Những địa phương khác tiểu nhân không biết, nhưng ở trong Vân Thành này chỉ xem năng lực kiếm tiền, bất kể nam nữ. Đại tiểu thư Thượng Quan gia nói, mọi người đều bình đẳng, có thể kiếm tiền mới là tài!” Tiểu tư giơ lên ngón tay cái. Đẩy cửa ra nói: “Chính là nơi này, mời các vị gia.”

Mở cửa lầu ba, hiện ra trước mắt là một gian thanh nhã, mộc mạc. Chỉ có mấy cái bàn đặt trước lan can, nhưng cẩn thận xem xét sẽ phát hiện mấy cái ghế kiểu dáng bình thường, đều làm từ gỗ lim quý hiếm. Hương trà trên bàn bay tới, nước dùng để pha trà ngay cả cống phẩm trong cung cũng khó có thể so sánh.

‘Vân Thành này rốt cuộc giàu có bao nhiêu?’ Trong đầu ba người suy nghĩ cùng lúc một vấn đề.

“Ba vị gia mời ngồi ở đây!” Tiểu tư chạy ra phía sau vội vã pha trà bưng lên. Sau khi hành lễ với ba người Triển Đình Hiển, đối với mỗi người cúi chào một cái. “Ba vị gia đều là người vùng khác đến, không biết quy củ này. Mấy vị lão bản cũng không nên mượn cơ hội phải ‘hắc’ (chơi xấu) người khác.”

Không có trách móc, chỉ có tiếng cười ồn ào, nam tử mặc hoa phục cười to nhất trong đám, nói: “Tiểu An Tử yên tâm,  hôm nay chúng ta chỉ tới quyên tiền, sẽ không mượn cơ hội ‘tể nhân’, phải nhớ kỹ cam đoan của nhị thiếu mới được. Gia cũng không tin, ta đêm nay nhiều người như vậy cũng đấu không lại một mình hắn.”

“Nhất định, nhất định!” Mấy vị lão bản cũng hùa theo.

“Nhị thiếu gia chúng ta nói, miễn là các vị mang theo đủ tiền là được. Vậy không còn việc gì nữa Tiểu An Tử phải lui xuống.” Thái độ thủy chung không kiêu ngạo không xiểm nịnh.

“Ai! Không phải ta nói chứ, Thượng Quan gia ngay cả một hạ nhân cũng như vậy có tiến có lùi!” Một lão bản nói, trong mắt đều là hâm mộ.

Nhận ra Triển Đình Hiển nghi hoặc, Chu Sùng Văn nói: “Xin hỏi các vị, đây là ý gì?” Tay chỉ phía dưới, tiểu tư kia vừa xuống lầu lại đem bạc của họ thưởng cho sự hiểu biết vào trong một cái rương đỏ thẫm. Trên rương càng là viết ba chữ to ‘Thùng quyên góp’.

“Ha ha!” Lão bản bên cạnh bọn họ cười cười, “Các vị không biết, đêm nay tuy là Vân Thành cùng với ba châu phụ thuộc có sở hữu thanh lâu, quan quán tổ chức ‘hoa khôi chi tranh’ nhưng vì đưa tiền xoay sở cho nạn dân ở hạ du gặp thiên tai, nhị thiếu gia của Thượng Quan gia càng là bắt tiếng, vô luận đêm nay sẽ có bao nhiêu người quyên góp, Thượng Quan gia bọn họ sẽ xuất ra gấp đôi tổng số. Đêm nay mọi người đều hăng hái tinh thần.

“Quyên góp?” Triển Đình Hiển nhíu mi, “Triều đình không phải là phát xuống ngân lượng cứu trợ thiên tai sao? Chẳng lẽ không đủ?” Còn cần dân gian tính toán đến khoản cứu trợ thiên tai.

Mọi người đang ngồi dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Triển Đình Hiển, giống như hắn là một người quái gỡ, “Vị công tử này thật là biết đùa. Ngươi đã nhìn thấy tiền cứu trợ của triều đình rồi sao? Nếu như có phát tiền cứu trợ thật, dọc đường sao có thể có nhiều người trôi dạt khắp nơi như vậy, bệnh chết, đói chết, có đến nổi vì một khẩu phần lượng thực mà bán con! Tiền trợ cấp? không biết sớm đã vào túi tiền của người nào rồi. Nhìn một chút những bờ đê bị vỡ này đi, đều không phải là do triều đình sửa sao, kết quả đâu? Không có gì cả chỉ một trận mưa lớn, còn không kiên cố bằng chúng ta tự sửa.

“Đúng vậy! Hàng năm chúng ta đều nộp thuế cho triều đình, tiền đều bị hoàng đế đem nuôi tham quan hết rồi!”

“Trương lão bản, ngươi cũng nhỏ giọng một chút đi, cẩn thận chém cả nhà tịch thu tài sản.” Giọng nói đầy trêu ghẹo.

“Hắn bây giờ cũng không phải hoàng thượng của ta! Sáng nay ta đã tiêu dùng sổ tiết kiệm, không phải là con dân của Khánh Nguyên rồi. Ngày mai cả nhà chúng ta bắt đầu khởi hành đi Minh Hạo, đến chỗ con trai trưởng của ta dưỡng lão.” Trong giọng nói có không muốn, “Uất khí này ta chịu đủ rồi, tiền thuế hàng năm thuộc về chúng ta buôn bán giao cho nhiều nhất, nhưng địa vị thấp nhất cũng là chúng ta, người nào cũng có thể diễu võ dương oai ở trên đầu. Ngươi có thể nhìn thấy năm quốc gia lớn khác đối đãi với thương nhân như thế nào, tối thiểu là bình đẳng, không có nhiều hạn chế bất bình đẳng như vậy.”

“Đúng vậy!”

Những người khác cũng gật đầu tán thành, triều đình sao?

Là cái thí a! Sớm muộn gì cũng kết thúc.

“Mấy ngày nữa nhà chúng ta cũng dời đi Thiên Vũ, có tiền cũng không nhịn được triều đình ba ngày hai đầu phát sinh biến đổi đòi tiền a!”

“Ta đêm nay qua đây, cũng là muốn vì hương thân Khánh Nguyên tận lực lần cuối.

“Đúng vậy. Nghe nói toàn bộ Thượng Quan gia cũng muốn dời đi Yến Khánh. Nghe nói ngay cả Thượng Quan gia cũng chịu không nổi, chúng ta còn cần phải nói sao! Xem ra không bao lâu, người giàu nhất Vân Thành, toàn bộ Khánh Nguyên này cũng không còn.”

Triển Đình Hiển cúi đầu nghe mấy vị lão bản nói ra suy nghĩ sâu xa. Nguyên lai triều đình trong mắt bách tính đã hủ bại thành cái bộ dáng này. Nếu như không phải vì muốn tìm hiểu Thượng Quan gia mà xuất cung, hắn cũng không biết từ lâu lòng dân không còn chất phác. Sau này, không cần nước khác tới xâm phạm, trước hết tự Khánh Vân cũng mất nước rồi. Hiện tại uy hiếp của Thượng Quan gia không còn trọng yếu nữa, mà là những con côn trùng có hại trong triều đình.

“Các vị yên lặng, yên lặng nào!” Tri phủ đại nhân của Vân Thành đi lên đài, hôm nay không riêng gì ‘hoa khôi chi tranh’ mỗi năm một lần, còn là vì nạn nhân khu vực thiên tai xoay sở tiền sinh kế. Mọi người có tiền ra tiền, có sức ra sức! Hạ quan ở nơi này cảm tạ các vị!” Tri phủ đại nhân đi xuống đài trong tiếng vỗ tay.

“Trận đấu chính thức bắt đầu!” Tiếng cái chiêng vang lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play