Thượng Quan Nghệ ngồi trên giường ở nhà trọ nhìn Triển Đình Hiển an bài mọi thứ hỏi: “Ngươi muốn hỏi cứ hỏi, làm gì kiềm nén chính mình! Ta nhìn cũng cuống cuồng mệt mỏi thay ngươi!” Thậm chí từ sau khi nói cho hắn biết mình có nhi tử, người này cứ là lạ, muốn nói lại thôi, lời nói ngậm trong miệng nhất định không nói, suốt ngày sụ mặt. “Một lần cuối cùng, ngươi nếu như không hỏi, sau này cũng đừng hỏi!” Liếc mắt nhìn Triển Đình Hiển không nói lời nào, Thượng Quan Nghệ bắt đầu cởi y phục chuẩn bị ngủ.

Triển Đình Hiển nhìn người chui vào trong ổ, đóng kín cửa, cũng lên giường. Kỳ thực hắn sao lại không muốn hỏi, nhưng hắn có tư cách gì chất vấn Bảo Bối. “Ta…” Không quan tâm ngươi có mấy hài tử, nhưng mà…

“‘Mẫu thân’ hài tử ngươi căn bản không cần lo lắng, bởi vì ta ngay cả mặt mũi của hắn là dạng gì cũng chưa nhìn thấy, với lại hắn là nam nhân!” Thượng Quan Nghệ xoay người. “Còn nhớ lúc đó có một đứa con ‘song tính nhân’ của tội thần kia bị đưa tiến cung, kết qua ngươi không cần, cuối cùng bị đưa tới phòng đấu giá không?”

Triển Đình Hiển suy nghĩ một chút, nhớ lại lúc đó hình như có chuyện như vậy, hắn không có hứng thú, để cho bọn họ giải quyết công sự.

Thượng Quan Nghệ bất đắc dĩ thở dài, nói: “Ta khi đó lúc trốn nhà ra ngoài chơi, đem phần lớn công tác đều ném cho Sở Lạc Phong kia hỗn cầu. Ta biết người nọ là có thù tất báo, cho nên khi ta thấy người kia trên đài đấu giá cũng không do dự chút nào mua ra. Hắn vẫn muốn thấy nam tử thế nào sinh con, ta liền nghĩ cái này chẳng phải vừa khéo, tặng hắn một lễ vật dụ hắn vui vẻ, nhưng hỗn cầu kia khen ngược.” Thượng Quan Nghệ tức giận cắn chăn trong miệng. “Hắn lại cùng cha ta thông đồng nhau, không chỉ đem nam nhân kia dưỡng trắng trẻo mập mạp. Vì thế còn cố ý làm xuân dược có tác dụng với ta, hại ta…” Thượng Quan Nghệ xoạt cái ngồi dậy. “Thượng Quan Nghệ ta mặc dù không phải là người tốt gì, nhưng ta cũng không ‘cường’ ngoạn a!” Hại ta ngày thứ hai khi tỉnh lại, thấy máu đầy giường thiếu chút nữa chết ngất.

“Người nọ đâu?” Triển Đình Hiển nhớ lại Y thánh và Sở Lạc Phong, vì Thượng Quan Nghệ có một người cha và huynh đệ như thế cảm thấy bi ai. Người đáng thương, bị người ta tính kế như vậy, trong mắt tràn đầy thương hại.

“Bọn họ sợ người nọ bị ta làm thịt, thừa dịp lúc ta ngủ mê liền lén đem người đưa đi dưỡng, cho đến khi sinh con ra, bọn họ mới nói cho ta biết.” Thượng Quan Nghệ càng nói càng không cam lòng.

“Ngươi định an bài ‘hai phụ tử’ kia thế nào.” Đây mới là điều hắn quan tâm.

“Đâu cần ta tới an bài, bọn họ đều an bài xong. Hài tử lão cha tự mình dưỡng, người nọ bọn họ cũng gả đi ra ngoài! Ngoại trừ đêm đó cống hiến một chút, bọn họ đã hoàn toàn coi ta làm kẻ ngoài cuộc.” Thượng Quan Nghệ vặn chăn, thấy Triển Đình Hiển hồi lâu không có lên tiếng, quay đầu lại hỏi: “Ngươi sao không nói chuyện?”

“…” Triển Đình Hiển nhìn Thượng Quan Nghệ nhếch miệng. “Ngươi thật đúng là đáng thương!” Cái này vốn là bị coi như ngựa đực phối giống thôi, dùng xong sẽ không dùng lại.

“…Ta biết trong lòng ngươi nghĩ gì.” Thượng Quan Nghệ nằm lại. “Hai người bọn họ thảm hơn, ha ha ha ~~~” Thượng Quan Nghệ hắn cũng không phải là trái hồng mềm để người khác cầm bóp. “Bọn họ cũng đều là bị ‘làm’ xuống giường không được! Nga ~~ ha ha ha ~~~” Cười nham hiểm kiêm hèn mọn nói.

Triển Đình Hiển bị dáng vẻ của Thượng Quan Nghệ dọa ra một thân mồ hôi lạnh, quyết định mau mau trùm đầu đi ngủ.

“Ta đã nói với ngươi, tràn diện kia thật là…” Thượng Quan Nghệ kể đến tràn diện ‘kịch liệt’ lúc đó.Triển Đình Hiển không thể chịu đựng nổi nữa đành phải dùng môi của mình ngăn lại miệng Thượng Quan Nghệ lải nhải, cũng hạ quyết tâm nhất định phải trông giữ tốt người trong lòng, đến lúc đó bị người ta xem ‘đông cung tú’ tuyệt đối chính là mình.

***

“Đó chính là Thượng Quan gia?” Triển Đình Hiển đứng ở giữa đường, nhìn đại trạch phía xa đối lập với hoàng cung Yến Khánh.

“Đó là biệt viện, đại trạch chân chính ở vùng ngoại thành, dựa vào núi mà xây.” Thượng Quan Nghệ giải thích. “Bất quá chúng ta đều ở biệt viện, rất ít về đại trạch.”

“Vì sao!”

“Để người nào đó có thể về nhà sớm một chút!” Thượng Quan Nghệ cười cười, xoay người đưa tay chặn lại xe ngựa chạy nhanh tới.

“To gan, người nào!” Thị vệ trên xe rút đao ào ào nhảy xuống đường, phòng bị nhìn người đứng giữa đường, đeo mặt nạ màu bạc, chỉ lộ ra miệng.

“Ngươi vẫn rất đúng lúc?” Thượng Quan Nghệ không phản ứng tới những người đầy sát khí, nói với người trong xe.

“Lên xe đi! Ta còn tưởng rằng ngươi không trở về!”

Bọn thị vệ thấy chủ tử mình nhận thức người này, liền thu hồi đao, nhường lối ra.

Thượng Quan Nghệ kéo tay Triển Đình Hiển. “Có xe miễn phí sao không ngồi!” Mở cửa xe, thấy người ở bên trong đang thay y phục. “Ôi, ngươi cứ vội như vậy về nhà ôm nương tử, ngay cả thời gian thay y phục cũng không có?” Thượng Quan Nghệ trêu ghẹo.

Người trên xe liếc Thượng Quan Nghệ một cái, cởi long bào xuống đá qua một bên. “Vậy các ngươi có muốn lên hay không?”

“Lên, đương nhiên lên ~” Thượng Quan Nghệ và Triển Đình Hiển cùng lên xe, đóng cửa kỹ. Thượng Quan Nghệ dựa trên người Triển Đình Hiển hướng người đối diện nói: “Triển Đình Hiển, đệ đệ của tỷ phu, bạn đời của ta! Về sau phải gọi đại ca, có biết hay không!” Sau đó chỉ người đối diện, nói với Triển Đình Hiển: “Mộc Dịch, đệ đệ của Mộc Lẫm, hoàng đế của Yến Khánh, phu quân lão tứ nhà ta, cô gia ở rể Thượng Quan gia.”

Mộc Dịch ở đối diện trợn mắt một cái, nói với Triển Đình Hiển: “‘Nhị tỷ phu’ ngươi gọi trực tiếp ta Mộc Dịch là tốt rồi!” Đặc biệt nhấn mạnh ba chữ ‘nhị tỷ phu’.

Thượng Quan Nghệ cũng không để ý, hừ hai tiếng liền khoát ở trên người Triển Đình Hiển, nhìn hai người bọn họ nói chuyện.

Mộc Dịch nhìn Triển Đình Hiển tiếc hận lắc đầu, “Ngươi sao cứ coi trọng tên quái thai thế này? Vì một cây cỏ dại như thế, vứt bỏ cả cánh rừng, ta hoài nghi đầu ngươi có bị cửa ép hay không.” Không hổ là đệ đệ của đại tỷ phu, không có ánh mắt giống nhau.

“Nhưng mà hiện tại hối hận cũng không còn kịp!” Triển Đình Hiển cười bụm tay Thượng Quan Nghệ. “Ai bảo cây cỏ dại này quả thật là mê người hơn so với cánh rừng kia.” Nhìn nam nhân bề ngoài nhã nhặn đối diện. Không nghĩ tới chiến thần bất bại đại danh đỉnh đỉnh cho người ta cảm giác cũng giống như một văn nhược thư sinh, nhưng lại tùy ý như thế. Long bào mọi người tha thiết ước mơ bị cuộn thành một đống như thế ném xuống đất.

Ngươi cái tên uống nước quên người đào giếng, cũng không suy nghĩ một chút ban đầu là được sự trợ giúp của ai mới không trở thành khí phu (người chồng bị bỏ rơi). “Ai cũng ở nhà chứ?” Thượng Quan Nghệ hỏi.

“Cả nhà tỷ phu, cha bọn họn mấy ngày trước cũng đã trở về. Tam ca vẫn chưa có về, nói cái gì ở bên ngoài chơi thêm mấy ngày.”

“Nga!” Thượng Quan Nghệ đáp lại một tiếng. Lão cha về thì tốt, hắn đúng lúc có một số việc muốn tìm hắn hỗ trợ.



Có sát khí! Đây là phản ứng đầu tiên khi Thượng Quan Nghệ bước vào biệt viện Thượng Quan gia, kéo tay Triển Đình Hiển lui ra sau một bước, đem người bên cạnh ném ra ngoài. Thật là, không nghĩ tới hắn vừa mới về nhà, nghênh đón hắn chính là toàn vũ hành.

“Đại tỷ ngươi làm gì a! Ngươi muốn làm cho lão bà của ta mang theo hài tử thủ tiết a!” Mộc Dịch nhìn một lọn tóc của mình rơi trên mặt đất, hai tay siết chặt đao trên đầu nuốt nuốt nước miếng.

“Ai bảo ngươi xông tới! Ta làm sao biết là ngươi!” Thượng Quan Vũ thu đao trong tay về, nhìn chằm chằm Thượng Quan Nghệ trốn sau lưng Triển Đình Hiển. “Thượng Quan Nghệ ngươi đi ra cho ta, tiểu tử ngươi có gan cũng đừng trốn sau lưng người khác, ngươi không phải là rất bản lĩnh sao, còn dám làm anh hùng đi khiêu nhai, ngại mạng lớn có đúng hay không!” (khiêu:nhảy, nhai: sườn núi)

Thượng Quan Nghệ từ sau lưng Triển Đình Hiền ló đầu ra, hướng Thượng Quan Vũ nháy mắt mấy cái, nói: “Nếu như tỷ phu rơi xuống sườn núi, ngươi không nhảy theo hả!” Khịt mũi khinh thường nói.

“Cái đó không giống nhau!”

“Không giống chỗ nào?”

“Được rồi, cũng đừng ồn ào!” Triển Thừa Vân chạy tới kéo lão bà của mình Thượng Quan Vũ. “Đình Hiển ngươi coi chừng Bảo Bối!” Vứt bỏ đao trong tay Thượng Quan Vũ. “Bảo Bảo, ta nói với ngươi bao nhiêu lần, đừng cầm đồ vật nguy hiểm hù dọa người!” Kéo người vào trong phòng. “Nếu như vừa rồi thật sự đả thương Bảo Bối và Mộc Dịch, ngươi hiện tại còn không khóc đến chết!” Đem Thượng Quan Vũ ấn ở trên ghế, vẫy tay với Triển Đình Hiển, kêu bọn họ vào. Không nghĩ tới bọn họ vẫn còn ở cùng một chỗ, đây có lẽ chính là duyên số sao! Quên đi, chuyện tình cảm vẫn là để bọn họ tự mình giải quyết đi!

Triển Thừa Vân nói với Triển Đình Hiển lôi kéo Thượng Quan Nghệ nói: “Đình Hiển, đây là đại tẩu của ngươi, đại tỷ của Bảo Bối.”

Nguyên lai đây chính là cái nữ nhân kia đã phát hiện Bảo Bối trong ngày đại tuyết, việc ấy có thể nói thay đổi cuộc đời Bảo Bối, nếu như không có nàng, cũng không có Bảo Bối hiện tại đi! “Đại tẩu!” Triển Đình Hiển thành tâm kêu lên.

Thượng Quan Vũ vốn là tức giận, nghe có người gọi mình ‘đại tẩu’, lập tức trở nên thẹn thùng. “Đại…đại tẩu…ha ha ha, vẫn là lần đầu tiên có người gọi ta như vậy! Ta cũng ngượng ngùng!” Thượng Quan Vũ che khuôn mặt phiếm hồng, xấu hổ nói.

“Xì, giả tiên!” Thượng Quan Nghệ ló đầu ra không biết xấu hổ nói. “Giả bộ ngây thơ cái gì, kỳ thực trong lòng sớm vui mừng hớn hở!” Nữ nhân này là người nào, hắn lại không biết, giả bộ thục nữ cái gì.

“Thượng Quan Nghệ ngươi muốn chết có đúng hay không!” Thượng Quan Vũ vỗ lên bàn.

“Sợ ngươi a!” Thượng Quan Nghệ thò đầu ra.

“Bảo Bối!”

“Bảo Bảo!”

Thượng Quan Nghệ và Thượng Quan Vũ nghe thấy tiếng kêu, lập tức ỉu xìu xuống, bĩu môi ngồi ở một bên, đổi lại dùng mắt trừng nhau.

“Ha ha…cười chết ta rồi…” Mộc Lẫm ở một bên nằm trên bàn cười. Không nghĩ tới hai huynh đệ kia một ánh mắt là có thể chấn trụ hai đại ma đầu của Thượng Quan gia, thật là vỏ quýt dày có móng tay nhọn. “Đừng…đừng trừng ta…ta đi tìm thân thân của ta.” Mộc Dịch cười đến rút gân ôm bụng rời đi.

“Coi như ngươi thức thời!” Hai người đồng thời thu hồi ánh mắt, tiếp tục trừng nhau.

“Đình Hiển các ngươi…” Triển Thừa Vân vừa muốn nói, đã bị tiếng kêu ngút trời cắt đứt. “Tức phụ nhi, tức phụ nhi, tướng công ta nhớ ngươi muốn chết!” Một thân ảnh nhỏ bé vọt vào, loanh quanh một vòng, không thấy thân ảnh tức phụ của mình, Thượng Quan Cẩn chạy đến trước ngực Triển Đình Hiển, đáng thương hề hề nói: “Nhị thúc, tức phụ nhi Tiểu Vũ của ta đâu? Ngươi sao không dẫn hắn theo!”

Thượng Quan Nghệ híp mắt nhấc Thượng Quan Cẩn: “Ngươi gọi nhi tử của ta là tức phụ nhi, không muốn sống có phải hay không!” Tiểu tử này dám coi thường sự tồn tại của mình. “Ngươi là có tân nhị thúc, quên nhị thúc cũ hả, Thượng Quan Cẩn, ngứa da có phải hay không!”

“Ha ha ~~ sao có thể a nhị thúc!” Thượng Quan Cẩn nịnh nọt nói. “Nguyên lai Tiểu Vũ là nhi tử của ngươi a! Thật là người một nhà có phải hay không. Không vào một cửa nhà!”

Thí! Thượng Quan Nghệ chửi bới ở trong lòng. “Ngươi thích nhi tử Tiểu Vũ của ta?” Thấy tiểu tử trong tay vừa gật đầu vừa vểnh mông lên, Thượng Quan Nghệ cười nói: “Được, chỉ cần ngươi rửa sạch để cho Tiểu Vũ nhà ta thượng, ta liền đáp ứng!”

“Dựa vào cái gì!” Thượng Quan Cẩn còn chưa lên tiếng, Thượng Quan Vũ đã nhảy dựng lên. “Dựa vào cái gì nhi tử của ta phải để cho nhi tử của ngươi thượng, nhi tử của ngươi sao không rửa sạch chờ nhi tử của ta thượng!”

Triển Thừa Vân và Triển Đình Hiển mặt đen lại nhịn xuống kích động muốn bóp chết bọn họ, liếc nhau, cùng đi ra khỏi phòng, đến một chỗ yên tĩnh mắt không thấy!

Hai người tranh cãi mệt, nhìn Thượng Quan Cẩn co thành một đoàn, hô: “Ngươi đối ngoại phát triển cho ta!” Dọa Thượng Quan Cẩn run lên.

Thượng Quan Vũ khinh bỉ nói với nhi tử của mình: “Con thỏ còn không ăn cỏ gần hang đâu! Ngươi lại còn đánh chủ ý gần hang.”

“Hắn ngay cả con thỏ cũng không bằng!” Thượng Quan Nghệ khinh thường Thượng Quan Cẩn có mắt nhìn, đi tới hậu viện.

“Ngươi đi làm gì?” Thượng Quan Vũ gọi lại Thượng Quan Nghệ. “Ngươi muốn tìm tiểu cha có phải hay không.”

“Chuyện của nam nhân, nữ nhân đừng hỏi!” Thượng Quan Nghệ khoát khoát tay.

“Ta chưa từng xem ngươi là nam nhân.” Thượng Quan Vũ cười to, sau đó nghiêm túc hỏi: “Bảo Bối, ngươi vui vẻ không?”

“Ngươi có bao nhiêu vui vẻ, thì ta có bấy nhiêu vui vẻ.”

“Vậy thì tốt.” Người nào không quan trọng, chỉ cần hắn làm cho ngươi vui vẻ là được rồi.

***

Y thánh khẩn trương nuốt nuốt nước miếng, tay run run đưa đến cho mình một chén nước, nói: “Bảo Bối, ngươi đừng nhìn ta như vậy, có chuyện cứ nói thẳng.” Hắn đã thẳng tắp nhìn chằm chằm như thế nửa canh giờ không nói.

“Nhi tử của ta đâu?” Thượng Quan Nghệ rốt cuộc mở lời.

Cái gì nha, nguyên lai là chuyện này, sợ đến trái tim hắn cũng sắp ngừng đập. Y thánh vỗ vỗ ngực nói: “Để ở Lạc Nguyệt các!” Làm cái gì nha, liền vì chuyện này, nhìn mình chằm hơn nửa canh giờ.

“Có rãnh ôm tới cho ta xem một chút!”

“Được!” Y thánh yên tâm uống miếng nước, ai nghĩ tới câu kế tiếp của Thượng Quan Nghệ thiếu chút nữa làm mình sặc chết.

“Cha, ngươi có biện pháp để ta khi hoan hảo ở phía sau không có bị thương chảy máu hay không?” Bình tĩnh hỏi, khẩu khí kia giống như hỏi ‘ngươi ăn chưa?’

‘Phốc’ một tiếng phun ra nước trong miệng, Y thánh trợn to hai mắt há hốc mồm, không để ý tới nước ở bên mép chảy ra, hoảng sợ nhìn Thượng Quan Nghệ, giống như nghe thấy chuyện khủng khiếp gì.

Thượng Quan Nghệ lau sạch nước trên mặt, nhíu mày nói: “Cha, ngươi cũng quá bẩn, không thay như vậy làm bình phun!” Làm cái gì!

“Bảo Bối, ngươi không phải là nói đùa?” Kinh hoàng khiếp sợ hỏi.

“Nói nhảm, ta giống như đùa giỡn sao!”



Thượng Quan Nghệ thấy Triển Đình Hiển đi vào, vội vàng đem đồ vật lấy từ chỗ Y thánh cất kỹ. “Cùng tỷ phu nói chuyện phiếm xong rồi?” Hướng về phía Triển Đình Hiển vươn tay muốn ôm một cái.

“Ân!” Triển Đình Hiển gật đầu, cởi y phục trên người xuống, lên giường ôm lấy Thượng Quan Nghệ. “Ngươi không hỏi chúng ta đều đã trò chuyện cái gì?”

Thượng Quan Nghệ lắc lắc đầu, ghé vào trong lòng Triển Đình Hiển.

“Bảo Bối…” Triển Đình Hiển dùng ngón tay xoắn tóc Thượng Quan Nghệ, nhẹ giọng hỏi: “Chúng ta đi thăm hỏi đệ đệ của ngươi.”

“Ai biết hai người bọn họ chết điên đi nơi nào, ta về nhà chuyện lớn như vậy cũng sẽ lăn trở về, xem ta như thế nào…”

“Ta nói là đệ đệ cùng cha khác mẹ của ngươi! Đệ đệ kia hiện tại gọi là Bạch Yên, ở Tiêu Dao cung.” Triển Đình Hiển ngắt lời Thượng Quan Nghệ. “Ta biết hiện tại ngươi không biết đối mặt với hắn thế nào, nhưng hắn cũng là ‘đệ đệ’ của ngươi. Ngươi càng rõ ràng hơn ta hắn là người vô tội, cho nên ngươi mới không ngừng bù đắp cho hắn không phải sao? Nhưng ngươi có nghĩ tới hay không, kỳ thực hắn muốn chỉ là một câu nói của ngươi.” Triển Đình Hiển thở dài nói: “Cô cô biết mình sai rồi, nàng chỉ là muốn ở sinh thời nhìn thân sinh nhi tử của mình một cái.”

“Nhưng nàng hại chết mẹ ta!”

“Nhưng nàng cũng bị trừng phạt thích đáng!”

“…Nhưng nàng vẫn còn sống!” Thượng Quan Nghệ la lớn.

“Nhưng  nàng sống không bằng chết!”

“Ngủ đi!” Thượng Quan Nghệ kéo chăn qua, mông muội ngẩng đầu lên.

Thấy Thượng Quan Nghệ không muốn tiếp tục nữa, Triển Đình Hiển cũng không có ép hắn, đem người ôm vào, nói: “ Được, chúng ta ngủ.” Hắn tin tưởng Bảo Bối sẽ nghĩ thông suốt.

“Ta làm sai rồi sao?” Không biết đã qua bao lâu, Thượng Quan Nghệ buồn bực hỏi.

“Chính ngươi cho là thế nào?” Triển Đình Hiển hỏi lại.



Sáng sớm ngày thứ hai, Thượng Quan Nghệ và Triển Đình Hiển đi tới nhà ăn, sau khi chào hỏi với người đang ngồi, đi tới chỗ ngồi của mình ngồi xuống.

“Tỷ!” Thượng Quan Nghệ nhìn chằm chằm cháo trong chén kêu lên.

“Làm gì!”

“Chúng ta nghèo phải đem cháo nấu loãng thế này!” Nhìn xem ngay cả hạt gạo cũng đếm được. Nhưng vì sao chỉ trong chén của hắn là như thế này, người khác đều là khô! Đây là ngược đãi.

Thượng Quan Vũ trừng Thượng Quan Nghệ một cái. “Cho ngươi ăn cũng không tệ rồi! Không làm việc không có tư cách ăn cơm!”

“Tỷ!”

“Lại làm gì!”

Thượng Quan Nghệ bỏ chén xuống ngẩng đầu lên, nói với Thượng Quan Vũ: “Cho người đưa thư đi Tiêu Dao cung, nói cho Tiêu Ti Ninh ta muốn bái phỏng, để cho hắn quét dọn trải giường, nghênh đón ta!” Lời nói của Thượng Quan Nghệ khiến cho mọi người đang ngồi sửng sốt, ai kia không phải đang ở Tiêu Dao cung sao?

“…Được!” Thượng Quan Vũ gật đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play