“Thần Lý Lăng Tiêu bái kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

“Ái khanh hãy đứng lên, dọc đường vất vả rồi!”

“Thần sợ hãi!” Lý Lăng Tiêu cúi đầu đứng ở một bên.

Triển Đình Hiển nhìn Lý Lăng Tiêu phong trần mệt mỏi trở về cười nói: “Chuyện bên kia chiến trường đều xử lý xong rồi!”

“Vâng!” Lý Lăng Tiêu tiến lên một bước. “Một trong năm nước đã bị chúng ta tiêu diệt, hai nước vĩnh viễn xưng thần, còn hai nước bị viện quân Minh Hạo tiêu diệt, căn cứ theo hiệp nghị xuất binh lúc đó, vậy lãnh thổ ba nước phân chia vào Minh Hạo.”

“Các ngươi dựa vào cái gì!” Một văn thần tức giận đứng ra. “Hoàng thượng, bọn họ là viện quân dựa vào cái gì phân chia lãnh thổ, Lý tướng quân khi đó cũng không nên đáp ứng điều kiện như vậy.”

“Không sai!” Triển Đình Hiển cười dựa vào long ỷ. “Vương đại nhân nói không sai, tuy nhiên thế này, vậy chuyện đòi về ba nước liền giao cho ái khanh đi. Nghệ thân vương của Minh Hạo không phải tiến cung rồi sao, ngươi đi hiệp đàm ngay với hắn đi!” Nhìn người đứng tại chỗ không ngừng run rẩy.

“Thần…thần…không phải là có ý này…”Sợ đến nỗi quỳ xuống đất. Hắn chỉ là khó chịu khi nhìn những võ tướng đánh thắng trận, mới mượn dịp làm khó dễ. Vả lại không phải Lý gia đã thất sủng rồi sao. Vì sao hoàng thượng còn giúp bọn họ…

“Cứ quyết định như vậy, làm không xong ngươi liền đưa đầu tới gặp!” Không có ai dùng phế vật, sống cũng là uổng phí. “Trẫm chờ nghe tin tốt của ái khanh.” Phất tay cho thị vệ lôi người đã ngất đi ra ngoài. “Lễ bộ.”

“Có thần!”

“Tẩm cung của Hàn đế và Nghệ thân vương đều chuẩn bị xong chưa? Không nên chậm trễ, biết không.”

“Khởi bẩm hoàng thượng, thần là chuẩn bị tẩm cung cho Hàn đế và Nghệ thân vương mỗi người riêng biệt. Nhưng thuộc hạ vừa mới báo lại, hai người bọn họ yêu cầu ở chung, Hàn đế bệ hạ còn đả thương ám bệ bí mật đi theo bọn họ, nói muốn xuất cung ở!”

“Nga?” Triển Đình Hiển có nhiều húng thú khiêu mi. “Nói tiếp.” Liếc mắt nhìn Chu Sùng Văn cúi đầu đứng ở một bên.

“Vâng, sau đó Nghệ thân vương kéo người lại, nói là muốn đi cũng phải sau khi dạ yến xong xuôi. Quỳ dưới đất. “Thần thất trách, thỉnh hoàng thượng xử phạt!”

“Không cần, đứng lên đi. Đây vốn là không liên quan tới ngươi, là một ít người ‘tự cho là thông minh’.” Bưng trà lên uống một ngụm, Triển Đình Hiển nói: “Trẫm đã sớm nghe nói hai người bọn họ võ công cực cao, những ám vệ đó sao có thể trốn khỏi bọn họ. Ngươi nói có đúng không Chu ái khanh?”

“Thần biết tội!”

Sờ lên ban chỉ trên ngón tay, Triển Đình Hiển nhìn Chu Sùng Văn một lúc lâu, cười nói: “Vậy ngươi liền giúp Vương đại nhân một tay, cùng hắn đi gặp Nghệ thân vương đi!”

“Thần lĩnh chỉ!”

Kế tiếp Triển Đình Hiển vẫn nhắm mắt dưỡng thần nghe người bên dưới báo cáo yến hội buổi tối an bài thế nào. Cho đến lão thái giám Lý Phúc ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ mấy câu, Triển Đình Hiển khiếp sợ đứng lên, cắt ngang viên quan phía dưới báo cáo, nói: “Chuyện yến hội các ngươi xem mà lo liệu đi. Lý tướng quân cũng mệt nhọc rồi, huynh đệ các ngươi đã lâu không gặp rồi, nhanh chóng về phủ đi! Các ngươi cũng đều lui ra hết đi!”

“Hoàng thượng…” Lý Lăng Tiêu gọi lại Triển Đình Hiển đi tới cửa. “Thần…”

“Có chuyện?”

“Không, cung tiễn hoàng thượng!” Nhìn dáng vẻ của hoàng thượng, đã nhận được tin tức rồi đi.

“Buổi tối tới sớm một chút!” Nói xong, Triển Đình Hiển liền vội vả hướng tẩm cung mình đi tới. Tiểu Vũ vậy mà lại ôm Hàn đế gọi…gọi ‘tiểu cha’.

“Lăng Tiêu nhìn cái gì đấy?” Chu Sùng Văn vỗ vỗ Lý Lăng Tiêu vẫn nhìn chằm chằm bóng lưng Triển Đình Hiển.

Lý Lăng Tiêu lập tức thu hồi, nói: “Lần này ta gặp được hai người!”

“Người nào?” Chu Sùng Văn không để ý hỏi.

“Sở thân vương của Long Vũ cùng ‘Thích Lặc vương tử’ giả giống như đúc, còn có Hàn đế của Thiên Vũ cực giống ‘Nghệ Bảo Bối’ kia!”

“Đây là thật?” Chu Sùng Văn trợn hai mắt, đây là trùng hợp sao?

Tẩm cung.

Triển Đình Hiển vẫy lui nô tài canh giữ bên ngoài, đẩy ra cửa tẩm cung, đi vào, liền trông thấy một thân ảnh nhỏ bé co rút trên long sàng. “Tiểu Vũ nó cho phụ hoàng biết làm sao vậy?” Nhẹ nhàng đi tới, ôm lấy người trên giường, dụ dỗ nói.

Triển Minh Vũ ghé vào trong lòng ngực Triển Đình Hiển co lại, ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt có chút sưng nhìn Triển Đình Hiển nói: “Hôm nay Tiểu Vũ tưởng là gặp được tiểu cha, tiếc là sau đó mới biết nhận lầm người rồi.” Cúi thấp đầu, “Phụ hoàng, Hàn đế Thiên Vũ kia thật sự giống hệt tiểu cha a, đáng tiếc hắn không phải!”

“Thật sự giống như thế sao?”

“Ân!” Triển Minh Vũ kiên định gật đầu. “Chỉ là mắt của hắn màu đỏ, tóc bạc trắng, vóc dáng cũng cao hơn nhiều so với tiểu cha!”

Dáng dấp rất giống là sao…Triển Đình Hiển như có điều suy nghĩ ôm Triển Minh Vũ, hỏi: “Tiểu Vũ của chúng ta rất nhớ tiểu cha có phải hay không?”

“Ân, rất nhớ rất nhớ!”

“Nếu như có một ngày hình dáng tiểu cha ngươi thay đổi, thân phận thay đổi, ngươi làm sao bây giờ?”

Triển Minh Vũ nghe lời nói của Triển Đình Hiển, nghi ngờ hỏi: “Chẳng lẽ thay đổi hình dạng, hắn sẽ không phải là tiểu cha của Tiểu Vũ sao?”

Triển Đình Hiển đầu tiên là sửng sốt, sau đó nở nụ cười. “Tiểu Vũ nói đúng, vô luận hắn biến thành bộ dáng gì, hắn vẫn là tiểu cha của ngươi.”

Đem Triển Minh Vũ ôm mình không tha dỗ ngủ, Triển Đình Hiển đứng dậy, lấy ra bức ‘ảnh gia đình’ chưa vẽ xong. Vì sao phải vào lúc hắn quyết định buông tha, lại để cho Hàn đế kia xuất hiện.

‘Nếu như Bảo Bối thay đổi gương mặt, thay đổi hình dạng, Hiển ca ca còn có thể thích ta không, sủng ta không?’ Triển Đình Hiển sờ chân dung chưa có vẽ xong ngũ quan, nhớ tới lời Thượng Quan Nghệ hỏi mình trước đây. “Bảo Bối, ta có nên hỏi Hàn đế một chút chuyện gì xảy ra hay không, hắn rốt cuộc có biết ngươi hay không, ngươi hiện tại lại trải qua thế nào…”

Biệt viện.

“Ai u, vương gia của ta, ngươi mau vào xem một chút đi! Bệ hạ hắn vừa vào phòng, liền nằm lỳ ở trên giường không nhúc nhích.” Quan viên Thiên Vũ thấy Thượng Quan Nghệ đi vào, vội vàng nghênh đón.

Nằm lỳ ở trên giường không nhúc nhích, Thượng Quan Nghệ nghiên đầu suy nghĩ một chút, nói: “Là đói bụng sao? Các ngươi có chuẩn bị cho hắn ăn hay không?” Đi vào phòng.

“Vương gia ngài đừng nói đùa, ngươi có khi nào thì thấy qua miệng của bệ hạ chúng ta ngừng lại chưa, không ăn vặt?”

Là như thế! “Được rồi, các ngươi đi xuống đi! Ta đi nhìn xem!” Đi vào phòng Thượng Quan Nghệ liền thấy Hàn Triệt giống như thi thể nằm ở trên giường không nhúc nhích. “Triệt Triệt, ngươi không sao chứ?” Thượng Quan Nghệ tiến lên chọt chọt Hàn Triệt, nếu không ta đi làm điểm tâm cho ngươi ăn? Ngươi muốn ăn cái gì!”

“…” ‘Thi thể’ trên giường giật giật, chật vật ngẩng đầu lên, kêu lên: “Thịt, ta muốn ăn thịt!” Biểu tình ngây ngẩn kia quả là dọa Thượng Quan Nghệ sợ run.

“Vậy ngươi nhịn một chút nữa, ta đi làm ngay!” Xoay người muốn đi, lại phát hiện tay của mình bị gắt gao kéo lại. “Ngoan, buông tay. Nếu không sao ta làm cho ngươi ăn…Hàn Triệt ngươi làm gì thế! Ta cho ngươi biết, nếu như dám…” Người này mắt lại phóng lục quang nhìn chằm chằm…nhìn tay mình chằm chằm, còn chảy nước miếng!

“A ~~~!” Thượng Quan Nghệ hét thảm một tiếng. “Ngươi con mẹ nó muốn chết có phải hay không, đó là tay của ta!” Một chưởng hung hăng đánh xuống!

“Gà ~~” Hàn Triệt gào rú một tiếng, bụm cái cổ đau nhức, mắt mang theo chỉ trích, đáng thương hề hề nhìn Thượng Quan Nghệ nói: “Ăn không ngon, ta muốn ăn đùi gà!”

Thượng Quan Nghệ nhắm mắt lại, khi lại mở mắt ra trực tiếp nhảy lên trên giường, đem Hàn Triệt đặt ở dưới thân. “Ngươi dám cắn lão tử sau đó còn ghét bỏ, ta không tha cho ngươi!”

“A ~~~”

Tiếp theo trong phòng truyền ra tiếng đánh nhau ‘binh binh bang bang’, sợ đến không ai dám đi vào can ngăn.

***

Nuốt một ngụm nước bọt, Hàn Triệt âm thầm lau lau nước miếng, ánh mắt thẳng ngoăn ngoắc nhìn chằm chằm thức ăn trước mặt. Oa, thoạt nhìn mê người như vậy, ăn vào nhất định càng ngon hơn. Khi Hàn Triệt há to mồm chuẩn bị khởi động, cảm thấy tia nhìn vẫn theo sát mình trở nên càng ngày càng ‘nóng bỏng’. Bi thương thở dài một hơi, Hàn Triệt bất đắc dĩ bỏ đũa xuống, lưu luyến không rời nhìn thoáng qua món ngon, ngẩng đầu nhìn về phía người ngồi ở trên đại điện ánh mắt phức tạp nhìn mình.

“Bệ hạ nhìn bổn quân như vậy là có chuyện gì sao?” Hàn Triệt nói với Triển Đình Hiển.

“Ân?” Triển Đình Hiển không nghĩ tới Hàn Triệt sẽ nói ra dứt khoát như vậy, đầu tiên là sửng sốt, sau đó nói: “Là trẫm đường đột, chẳng qua là thấy Hàn đế bệ hạ khiến cho ta nhớ tới một vị đã từng ở tại trong cung này.”

“Phải không?” Hàn Triệt nhún nhún vai. “Thiên hạ to lớn, vốn là vô kỳ bất hữu, huống chi là người giống nhau.” Bưng lên chén rượu trên bàn uống xuống nói: “Mười năm trước, đế quân của Trung Dương quốc thu được một nam sủng rất giống ta, còn mang đến trước mặt ta thị uy. Đáng tiếc bổn quân khi đó tuổi quá nhỏ, hành động theo cảm tính quá, trực tiếp huy binh tiêu diệt Trung Dương, còn đem Trung Dương quân và nam sủng của hắn đều tươi sống lột da.” Không quan tâm chút nào bốn phía an tĩnh lại, ngoạn chén rượu trong tay. “Tất nhiên hiện tại ta sẽ không tính khí như thế. Chẳng biết vị kia của ngài giống ta là…” Nhìn về phía Triển Đình Hiển. (vô kỳ bất hữu: không thiếu cái lạ)

“Hắn là hảo bằng hữu của ta, bằng hữu thân nhất!” Triển Đình Hiển nhìn Hàn Triệt.

Hàn Triệt nhết mép cười cười, nói: “Vậy thật là xin lỗi, cứ nói sao, người giống ta sao có thể đều đi làm ‘nam sủng’ cho người ta, đây cũng quá loạn rồi. Một trong những chuyện đời này ta hận nhất chính là phát hiện có người tướng mạo giống hệt bổn quân, đúng không Nghệ thân vương?”

“Khụ khụ ~~” Thượng Quan Nghệ đang uống rượu lập tức bị sặc. “Không sai, việc này bổn vương rõ ràng nhất! Ha ha ~~” Ngươi đừng nhìn ta như vậy, chuyện này không phải đã xong rồi sao, ngươi còn muốn nhắc chuyện cũ a!

Trừng mắt một cái cảnh cáo Thượng Quan Nghệ, Hàn Triệt mới thu về tầm mắt, chuẩn bị bắt đầu ăn.

“Nghệ thân vương thụ thương?” Triển Đình Hiển thấy một tay của Thượng Quan Nghệ quấn băng vải, hỏi: “Có muốn mời thái y xem một chút hay không?”

“Tạ ơn ý tốt của bệ hạ, tại hạ chỉ là bị một con ‘tiểu súc sinh’nuôi dưỡng cắn một cái, không có gì đáng ngại.” Cười cười với Triển Đình Hiển.

“…Vậy thì tốt, hai vị đường xa mà tới, có chuyện nói thẳng ra, là tốt rồi, ca vũ lên đi!” Triển Đình Hiển sau khi phân phó xong, thu hồi tầm mắt. Nghệ thân vương kia tuy là đeo nửa bên mặt nạ, nhưng dáng tươi cười vừa nãy, làm cho hắn có loại cảm giác rất quen thuộc, trong lòng trở nên nong nóng.

“Uy!” Hàn Triệt chân ở dưới bàn đá đá Thượng Quan Nghệ, nhỏ giọng nói: “Cái đùi gà kia của ngươi cũng cho ta đi, dù sao ngươi cũng không ăn!” Ánh mắt giảo hoạt linh lợi nhìn chằm chằm đùi gà trước mặt Thượng Quan Nghệ.

Mở ra cây quạt, ngăn trở tầm mắt Hàn Triệt, “Ai nói ta không ăn, ta là định mang về ăn!” Lại đánh chủ ý tới đùi gà mình thích ăn nhất. Cái gì cũng có thể cho, duy chỉ có cái này không thể cho!

“Keo kiệt!” Hàn Triệt hừ hừ, đưa tay đi gắp đùi gà trong mâm của mình, vừa muốn đưa lên mép cắn một miếng, đã bị tiếng trống đột nhiên vang lên dọa run lên, đùi gà rơi đến trong chén. Ai a, Hàn Triệt hung tợn ngẩng đầu lên, thấy một đám vũ giả đi vào. Cái gì sao, từng cái dáng dấp cũng không có đẹp mắt như đùi gà.

Lúc này Thượng Quan Nghệ có húng thú nhìn mọi người biểu diễn múa kiếm ở giữa sân. Có ý tứ, thật là có ý tứ…phe phẩy cây quạt một bộ biểu tình chờ xem kịch vui.

Khi tiết mục biểu diễn tới một nửa, mười lăm người biểu diễn trong sân đột nhiên thay đổi trận hình, giơ kiếm lên hướng Triển Đình Hiển ngồi ở phía trên đâm tới.

“Phụ hoàng!”

“Hoàng thượng!”

Triển Đình Hiển thấy thích khách hướng mình xông tới, lúc nắm tay đưa tới bên hông đang muốn rút ra bội kiếm, lại phát hiện có một thân ảnh cực nhanh ngăn ở trước mặt mình, dùng ngón tay kẹp lấy kiếm của thích khách.

“Đây là làm gì a, tiết mục vừa rồi thật tốt, tại sao muốn lâm thời đổi tiết mục. Có cần lâm thời gia tân hay không, ta có thể giúp một tay!” Buông lỏng kiếm bị bẻ gãy trong tay, đem đầu kiếm bắn vào mi tâm của thích khách. Bất quá Thượng Quan Nghệ vẫn còn rất buồn bực, hắn không phải là chờ xem náo nhiệt sao, sao lại lao ra, thật kỳ quái a! Khi hắn phát giác, mình đã ngăn ở trước mặt người này. (gia tân: khách quý)

Bên kia có nhiệt huyết, bên này Hàn Triệt sắp phát điên rồi, mới vừa trong nháy mắt sẽ thấy đùi gà mình muốn cắn ngay, chẳng biết ai lại đột nhiên hô to một tiếng thích khách, hại hắn tay run lên, đùi gà lại rơi về trong chén. Hít thở sâu một cái, Hàn Triệt cầm lấy chiếc đũa, phát thệ lần này nhất định phải cắn được đùi gà.

Thượng Quan Nghệ treo ở giữa không trung, một chân đạp đầu thích khách, trên tay nhàn nhã quạt cây quạt. “Chỉ chút công phu như thế, còn học người ta làm thích khách, không biết tự lượng sức!” Dùng sức đạp một cái, đem người dưới chân đạp nằm ở dưới đất. “Ha ha ha ~~~~ đấu với ta!” Chống nạnh ngửa đầu cười to. Mặc dù mang trên mặt nửa bên mặt nạ, nhưng từ hắn câu lên khóe miệng cũng biết hắc cười có bao nhiêu kiêu ngạo.

“Bảo Bối…” Triển Đình Hiển nhìn  người mặt hướng mình, cười không ngừng run rẩy toàn thân, không tự chủ gọi ra miệng.

“Lại tới!” Thượng Quan Nghệ xoay người, đắc ý la lên. Mới nãy hình như nghe được có người gọi ‘Bảo Bối’, chắc là nghe lầm.

Bọn thích khách nghiến răng nghiến lợi nhìn người trước mắt phá hư chuyện tốt của bọn họ, nếu không phải là người này đột nhiên xuất hiện, nói không chừng bọn họ sớm đã đắc thủ rồi. “Mục tiêu thay đổi, giết người tóc bạc!” Khơi dậy chiến tranh hai nước, bọn họ coi như cũng có cái giao phó. Nói xong, người cầm đầu hướng Hàn Triệt một mình nhìn chằm chằm đùi gà trong chén phóng tới.

Hảo, hảo, lập tức liền có thể ăn được rồi! Hàn Triệt lần nữa há to miệng.

“Bệ hạ…” Quan viên Thiên Vũ thấy thích khách thay đổi mục tiêu, kinh hô.

“Làm gì!” Hàn Triệt nghiêng đầu quát. Chính là vừa quay  đầu, một thanh kiếm hiểm hiểm sát bên người xẹt qua, chém gãy cái bàn trước mặt Hàn Triệt, cũng đánh rớt đùi gà ba lần Hàn Triệt vẫn chưa ăn được vào miệng.

Nhìn thức ăn đầy đất và cái đùi gà kia, Hàn Triệt xiết chặt nắm đấm. “Các ngươi đều chết!” Hai tay bắt lại thích khách còn chưa phản ứng kịp, trực tiếp xé thành hai nửa. Sau đó  thân pháp cực nhanh vọt tới giữa sân, khát máu nhìn chằm chằm bốn thích khách còn lại. “Các ngươi muốn chết như thế nào!”

Thượng Quan Nghệ thấy tình hình muốn khống chế không được, cực nhanh điểm trụ bốn người. kéo Hàn Triệt qua một bên. “Đùi gà thôi mà, trở về ta làm cho ngươi! Hít thở sâu, hít thở sâu, ngẫm lại ‘ngũ giảng tứ mỹ’, ngẫm lại đánh cược!”

“Hừ!” Hừ lạnh một tiếng, xoay người đi ra đại điện.

“Hàn Triệt!” Thượng Quan Nghệ bất đắc dĩ đảo mắt xem thường, “Bệ hạ, ngượng ngùng, phá hủy hứng thú của ngươi!”

“Không, là trẫm sơ sẩy. Trẫm còn phải hướng Nghệ thân vương nói cám ơn!”

“Nói chi vậy, tại hạ cáo lui trước!” Thượng Quan Nghệ vội vã đuổi theo Hàn Triệt.

***

“Bệ hạ, Khánh Nguyên đế quân tới!”

“Mời hắn vào đi!” Hàn Triệt từ trên giường bò dậy.

Mà lúc Triển Đình Hiển tới, chỉ thấy tóc Hàn Triệt rối bù, miễn cưỡng từ trên giường đứng lên, hơi sửng sốt. “Chuyện yến hội buổi tối thật là ngại, trẫm mang theo một chút thức ăn tới.” Sai người đem đồ đặt lên bàn.

“Ăn!” Hàn Triệt vừa nghe tới có ăn, hai mắt sáng lên chạy tới, mở ra nắp đậy vừa nhìn lại là một dĩa đùi gà. “Ngươi thật là một người tốt!” Hai tay bụm mặt chạy tới bên cạnh Triển Đình Hiển, cười giống như đứa ngốc.

“Ngươi thích là tốt rồi!” Triển Đình Hiển nhịn xuống xung động muốn đưa tay sờ sờ người này, cười nói: “Nghệ thân vương không có ở đây sao?”

“Hắn đi tắm rồi!” Hàn Triệt một tay cầm một cái đùi gà, miệng nhai đồ ăn nói.

“Vậy…bệ hạ…”

“Gọi ta A Triệt là tốt rồi!”

“Được!” Triển Đình Hiển nhìn Hàn Triệt đang ăn ngon miệng, do dự một chút, hỏi: “Ta muốn hỏi ngươi một chút, ngươi biết Thượng…Thượng Quan…” Triển Đình Hiển lời còn chưa nói hết đã bị cắt ngang.

“Ta ngửi được mùi vị của đùi gà!” Một người tóc xõa ra còn tích nước, trên lưng trùm một cái khăn xông tới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play