“Đùi gà, đùi gà của ta! Không được cướp đùi gà của Bảo Bối, đem nó trả lại cho ta! Cắn chết ngươi, cho ngươi đoạt!” Thượng Quan Nghệ nằm ở trên giường, nhắm hai mắt, trong miệng ra sức cắn chăn mền, hai tay không ngừng vung vẫy.

“Bảo Bối! Bảo Bối! Không có ai đoạt đùi gà của ngươi, nhả ra!” Triển Đình Hiển vỗ vỗ tiểu nhân đang nói mớ, đem chăn mền cắn ở trong miệng kéo ra, ngủ cũng không thành thật, còn nhớ đến đùi gà của hắn.

Đặt tay lên trán người nằm mê man trên giường, ân, hoàn hảo, hạ sốt rồi! Ba ngày trước thật là dọa mọi người sợ, mặt trời mọc không thấy được, lại nghênh đón một trận mưa lớn, sau đó liền phát sốt, vẫn sốt cao không lùi, sốt suốt ba ngày. Tất cả thuốc đều không hữu hiệu! Người đều suýt nữa bị sốt làm cho hồ đồ rồi, sợ đến nỗi Tử Nghiên khóc suốt mấy ngày. Hôm nay mới có khởi sắc.

“Tiểu lung bao! Bảo Bối muốn ăn tiểu lung bao!” Người vừa mới an tĩnh, lại hô to muốn ăn bánh bao.

“Bảo Bối ngoan, hảo hảo ngủ! Chờ hết bệnh rồi, Hiển ca ca liền dẫn ngươi đi ăn tiểu lung bao nổi tiếng nhất kinh thành!” Nằm ở bên cạnh đem người ôm vào trong ngực, sờ khuôn mặt nhỏ nhắn còn có chút ửng hồng. “Bảo Bối, ngươi nói ta nên nắm bắt ngươi làm sao. Đến cùng có nên dẫn ngươi tiến cung hay không, ngươi nói ngươi vĩnh viễn sẽ cùng ta, sẽ  không ly khai…”

Sáng sớm.

Triển Đình Hiển trở mình, đem tay khoác qua bên cạnh, lại nhào vào khoảng không, lập tức giật mình tỉnh giấc. “Bảo Bối! Bảo Bối!” Thấy bên cạnh không có ai, cũng không có độ ấm, chứng minh người đã đi một khoảng thời gian. Triển Đình Hiển vội vàng mặc quần áo vào, đẩy cửa ra đi tìm Thượng Quan Nghệ, lại thấy người nọ toàn thân bạch y, tóc nhỏ giọt nước, đứng ở trong sân nghe tiếng chuông tảo khóa (tảo: sớm, khóa: khóa học) của tự viện, đem người cảm giác tựa như ngộ nhập tiên tử phàm trần, khiến người ta không dám quấy nhiễu.

“Thanh thần nhập cổ tự, sơ nhật chiếu cao lâm

Khúc kính thông u xử, thiện phòng hoa mộc thâm

Sơn quang duyệt điểu tính, đàm ảnh không nhân tâm

Vạn lại thử giai tịch, duy văn chung khánh âm.”

Tiến lên, đem khăn mặt phủ trên đầu tiểu nhân nhi vẫn còn nhỏ nước, “Bảo Bối, sao hôm nay sớm như vậy thì có nhã hứng ngâm thơ ở trong sân, nhìn xem, ngay cả tóc cũng không có lau khô, chẳng phải là muốn sinh bệnh.” Kéo tiểu nhân vào nhà, nhấn ngồi lên ghế, hai tay lau mái tóc như tơ, hôm nay lại lần nữa thấy được tài hoa của Bảo Bối, hắn cũng có thể từ trong thơ nghe được Bảo Bối hướng tới tự do tự tại, vô ưu vô lự.

Thượng Quan Nghệ an tĩnh ngồi trước người Triển Đình Hiển, mặc cho hắn giúp mình lau đầu. “Bảo Bối là bị đói làm tỉnh ngủ, thấy Hiển ca ca còn đang ngủ thì tự mình đi tìm thức ăn, đáng tiếc là không tìm được nhà bếp của tự viện, đành phải đi tắm trước. Hiển ca ca hay là chúng ta hạ sơn đi, ta muốn ăn thịt, Bảo Bối là động vật ăn thịt, không thể ăn cỏ!” Để lộ ra hai cái tiểu nha hổ (răng khểnh), xoay người cưỡi ở trên đùi Triển Đình Hiển. “Chúng ta vừa ăn vừa đợi Lục, có được không!” Ôm cổ Triển Đình Hiển.

“Vậy Bảo Bối tính không xem mặt trời mọc sao?”

“Ai…Xem ra là Bảo Bối không có mệnh xem mặt trời mọc rồi, lần tới Hiển ca ca lại cùng ta xem đi!” Đầu tựa vào trên vai Triển Đình Hiển.

“Vậy thì nghe Bảo Bối!” Đem Thượng Quan Nghệ ôm đến. Chúng ta thu thập một chút rồi xuống núi, Bảo Bối có nhớ mấy ngày nữa phải đến nhà ta ở không?”

“Nga!” Thượng Quan Nghệ gật đầu. “Nhưng Bảo Bối không muốn đi, Bảo Bối sợ.” Có điểm tịch mịch cúi đầu.

“Nói cho Hiển ca ca Bảo Bối đang sợ cái gì? Ngươi không phải đã nói đáp ứng chuyện của người khác nhất định phải làm được, đây mới là hành vi của đại trượng phu.” Giúp tiểu nhân mang giày.

“Có một ngày có thể Hiển ca ca bởi vì không còn thích Bảo Bối nữa liền đuổi Bảo Bối đi hay không?” Thượng Quan Nghệ kéo tay Triển Đình Hiển nghiêm túc hỏi. “Chưa từng có người nào giống như Hiển ca ca chiếu cố Bảo Bối như vậy, đối với Bảo Bối thật tốt. Bảo Bối sợ đi về rồi Hiển ca ca không phải là một người của Bảo Bối nữa, ngươi sẽ có rất nhiều việc cần phải làm, sau đó đã quên còn có một người là Bảo Bối.”

“Bảo Bối nhất mực lo lắng chuyện này sao?” Triển Đình Hiển nhìn ánh mắt Thượng Quan Nghệ, “Cho dù trở về, ta cũng chỉ là ‘Hiển ca ca’ của  một mình Bảo Bối!” Bởi vì Bảo Bối đối với mình mà nói là sự tồn tại đặc biệt nhất.

“Vô luận làm sai chuyện gì, Hiển ca ca cũng sẽ không tức giận? Cho dù lừa gạt ngươi?”

“Ta thích nhất dáng vẻ Bảo Bối cười trộm lúc bịa chuyện thành công, chỉ cần không quá giới hạn, ta sẽ không tức giận đâu!” Sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn.

“Vậy cho dù đi về, ngươi sẽ bồi Bảo Bối cùng ăn cơm, cùng ngủ chung sao?”

“Đúng vậy.” Đây là niềm vui lớn nhất của mình.

“Vậy Hiển ca ca có hay không sẽ bảo hộ Bảo Bối, không để cho ta bị khi dễ?”

“Bảo hộ ngươi cả đời!” Triển Đình Hiển cam đoan.

Cả đời quá dài, đã từng có người nói qua ‘cả đời’, tiếc là…Thượng Quan Nghệ nhắm mắt lại, ghé vào trong lòng Triển Đình Hiển. “Nếu như ngày nào đó Hiển ca ca muốn đuổi Bảo Bối đi, nhớ tự mình đến nói, không để cho ta nghe được từ trong miệng người khác.”

“Sẽ không có một ngày như vậy!”

“Không phải là muốn đi sao? Ta đi gọi Tử Nghiên và Thiệu Lam.” Khôi phục trở lại Nghệ Bảo Bối thường ngày, Thượng Quan Nghệ nhảy xuống giường chạy đi.

“Chạy chậm một chút!” Thấy Thượng Quan Nghệ chạy mất dạng, Triển Đình Hiển thu hồi nụ cười trên mặt. “Đi ra đi!”

Một bóng đen lóe ra, quỳ trên mặt đất, “Thuộc hạ tham kiến hoàng thượng!”

“Điều tra thế nào rồi?” Ngồi ở trên ghế nhìn ám vệ đang quỳ.

“Hồi bẩm hoàng thượng, Thượng Quan gia xuất động một nhóm lớn nhân mã kiểm soát, đã đem phạm vi mở rộng đến mấy nước khác.”

“Bọn họ đang tìm người nào?”

“Một là đương gia nhị thiếu Thượng Quan gia, một nghe nói là biểu thiếu gia Thượng Quan gia, người cung cấp manh mối đều có phần thưởng lớn.” Ám vệ báo cáo.

“Nói vậy Thượng Quan gia thật có một biểu thiếu gia rời nhà trốn đi!”

“Phải, thuộc hạ thăm dò được, mỗi nhóm tầm nã đều nhận được một ‘mệnh lệnh kỳ quái’.”

“Nói đi!”

“Tìm một tên gia hỏa gọi là ‘Nghệ Bảo Bối’ trước hết đánh một trận!”

“Ha ha ha…!” Triển Đình Hiển cười sặc sụa, hắn rốt cuộc biết vì sao Bảo Bối gấp như vậy chạy trối chết.

“Hiển ca ca, chúng ta có thể đi rồi!” Xa xa truyền tới tiếng kêu của Thượng Quan Nghệ.

“Ngươi lui ra đi!” Xem ra Bảo Bối không phải cố ý tiếp cận mình.

“Thần cáo lui!” Lập tức không thấy tung tích.

Triển Đình cầm lấy bao y phục đi đến cửa viện, dắt tay Thượng Quan Nghệ.

“Hiển ca ca sao chậm vậy, Bảo Bối đói bụng rồi!”

“Chúng ta đi liền, ta mời khách!”

“Vốn chính là Hiển ca ca cầm tiền!”

***

Tửu lâu.

“Ngon, ngon quá đi!” Thượng Quan Nghệ mỗi tay một cái đùi gà lần lượt cắn. “Còn sống thật là hạnh phúc! Đùi gà! Ta thích nhất!” Một ngụm ăn hết tiểu lung bao Triển Đình Hiển uy tới (uy: cho ăn, đút cho).

Tử Nghiên cũng gặm đùi gà, nhìn trộm trên mâm còn sót lại một cái bánh bao, hỏi: “Thiếu gia, đùi gà là món ngươi thích nhất, vậy tiểu lung bao tính là cái gì?”

“Đương nhiên cũng thích nhất!” Động tác thật nhanh giữa hai cái đùi gà kẹp lấy cái bánh bao cuối cùng chạy.

“Hồng (tiếng niệm thần chú), thiếu gia, ngươi thật là ích kỷ! Sao có thể chiếm hết!” Tử Nghiên bĩu môi. “Người khác cũng không có ăn được, Lam, có phải ngươi cũng không có ăn được, phải không?”

“Ta không thích ăn bánh bao!” Thiệu Lam cười cười.

“Cái gì chứ!” Tử Nghiên nhục chí. “Thiếu gia, ta muốn ăn tiểu lung bao! Không cho ta ăn ta sẽ khóc cho ngươi coi!” Tử Nghiên uy hiếp nói.

Cái gì? Thượng Quan Nghệ dĩ nhiên là sốt ruột, vội vàng gọi tiểu nhị, lại gọi ba lung bao. “Chỉ cần ngươi đừng khóc, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu! Ngươi mặc sức mà ăn, nghìn vạn lần đừng khách khí!” Lau đi mồ hôi lạnh.

“Bảo Bối sao quan tâm Tử Nghiên như vậy?” Triển Đình Hiển ăn dấm chua.

“Ai…” Thở dài, kéo Triển Đình Hiển qua một bên. “Tiếng khóc của hắn có thể đem người chết dọa cho sống lại, người sống dọa cho chết đi! Chúng ta vẫn là tiêu tiền giải nạn đi! Không phải chỉ có mấy lung bao thôi sao, dù sao vẫn tốt hơn so với có người thương vong.”

Trên đài nữ hát rong hát xong từ khúc, xuống đài tới xin tiền thưởng, đi tới trước bàn Thượng Quan Nghệ bọn họ. “ Cám ơn gia khen thưởng!” Chuẩn bị lấy hai lượng bạc Thượng Quan Nghệ để trên bàn.

“Dừng lại!” Lau rửa tay xong, cầm lên cây quạt ngăn trở nữ tử lấy bạc. “Để tiểu gia ta thỏa mãn mới được!”

“Vị tiểu thiếu gia này muốn như thế nào?” Người như vậy gặp nhiều rồi, nữ hát rong nhìn về phía vẻ mặt bôi tiếu (cười đểu?)  của Thượng Quan Nghệ.

“Hát cho gia khiến mọi người vui vẻ, bạc này ngươi liền lấy đi, nếu không…hắc hắc hắc ~ ~” Dùng cây quạt khều khuôn mặt nữ tử, “Ngươi hiểu chứ…”

“Bảo Bối!” Triển Đình Hiển đen mặt kéo tay Thượng Quan Nghệ xuống. Người này cái gì không ham học, học người ta trêu chọc con gái nhà lành.

“Suỵt! Đừng quấy rầy, tiểu mỹ nhân phải hát rồi!” Ý bảo Triển Đình Hiển im lặng.

Nữ tử mới vừa hát mấy câu, Thượng Quan Nghệ liền phun một ngụm rượu trong miệng, ho khan liên tục, Triển Đình Hiển vội vàng vừa đấm lưng vừa vỗ ngực.

Này không phải hát, đây là muốn mạng người hả! Thượng Quan Nghệ lau miệng một chút. “Ta muốn nghe chính là tìm từ khúc vui vẻ, không phải thanh minh hát ai ca (nhạc buồn) làm gì!” Gục ngã trên người Triển Đình Hiển. Ai oán nói: “Bảo Bối chính là muốn cảm thụ một chút cảm giác làm ‘dâm tặc’, sao ánh mắt vẫn không xoi mói trên người nàng, ô ~ ~ mệnh ta khổ a!” Đoạt lấy tỳ bà trên tay nàng, “Gia hôm nay sẽ dạy cho ngươi, ca khúc này rốt cuộc hát làm sao!” Hoàn hảo ở đây không có người Thượng Quan gia.

Đi tới lan can lầu hai, nhảy lên trên ngồi xuống, nhấc lên một chân đem tỳ bà kê lên, ngẩng đầu lên hát:

“Hồng trần đa khả tiếu (Cõi trần nhiều nực cười)

Si tình tối vô liêu (Si tình nhàm chán nhất)

Mục không nhất thiết dã hảo (Tự cao tự đại cũng tốt)

Thử sinh vị liễu (Cuộc đời này chưa dứt)

Tâm khước dĩ vô sở nhiễu (Tâm cũng không còn hỗn loạn)

Chích tưởng hoán đắc bán thế tiêu diêu (Chỉ muốn đổi được nữa đời tiêu dao)

Tỉnh thì đối nhân tiếu (Tỉnh thì đối người cười)

Mộng trung toàn vong điệu (trong mộng toàn bộ quên hết)

Thán thiên hắc đắc thái bảo (Than trời tối còn quá sớm)

Lai sinh nan liêu (Kiếp sau khó dự đoán)

Ái hận nhất bút câu tiêu (Yêu hận xóa bỏ tất cả)

Đối tửu tương ca ngã chích nguyện khai tâm đáo lão (Đối tửu đương ca ta chỉ nguyện vui vẻ đến già)

Phong tái lãnh bất tưởng đào (Gió sẽ lạnh nhưng không muốn trốn)

Hoa tái mỹ dã bất tưởng tiếu (Hoa sẽ đẹp nhưng cũng không cần)

Nhâm ngã phiêu diêu (Mặc cho ta phiêu diêu)

Thiên việt cao tâm việt tiểu (Trời càng cao tâm càng nhỏ)

Bất vấn nhân quả hữu đa thiểu (Không hỏi nhân quả có bao nhiêu)

Độc tự túy đảo (Tự mình say ngã)

Kim thiên khốc minh thiên tiếu (Hôm nay khóc ngày mai cười)

Bất cầu hữu nhân năng minh liễu (Không cầu có người có thể hiểu)

Nhất thân kiêu ngạo (Một mình kiêu ngạo)

Ca tại xướng vũ tại khiêu (Ca hát nhảy múa)

Trường dạ mạn mạn bất giác hiểu tương khoái nhạc tầm hoa. (Đêm dài đằng đẵng bất giác hừng đông đi tìm khoái lạc. ”

Nhảy xuống, đem cầm trên tay ném trả cho nữ hát rong đang há hốc mồm, “Muốn kiếm tiền, đi học một chút đi!”  Nói xong đi hướng Triển Đình Hiển đang tươi cười. “Hiển ca ca biết kế tiếp là cái gì không?”

“Cái gì?” Triển Đình Hiển cười hỏi. Tiểu nhân nhi này không biết là lại muốn làm cái gì nữa.

“Nên có người đi ra trêu chọc ta!” Thượng Quan Nghệ vừa dứt lời, có một giọng nam truyền tới.

“Hoàng lão bản, tửu lâu này của ngươi từ khi nào tới một vưu vật như vậy, thiếu gia ta hôm nay bao hắn!”

Xem đi, ta đã nói! Thượng Quan Nghệ giang tay, bất đắc dĩ nói: “Cái này gọi là ‘mị lực’, hiểu rồi chứ!”

Thiệu Lam gật đầu, Lý Lăng Kỳ sững sờ, Tử Nghiên vẫn tiếp tục ăn, mà Triển Đình Hiển lại nhức đầu chọc thái dương. Bảo Bối của hắn quả nhiên là một kẻ dỡ hơi, còn là một kẻ dỡ hơi thích gây chuyện thị phi khắp nơi.

***

Mười ngày sau, trà lâu ở kinh thành.

“Oa! Oa! Oa oa! Thật sự là quá đẹp!” Chảy nước miếng cẩn thận sờ từng viên dạ minh châu trên bàn, Thượng Quan Nghệ trong lòng nở ra nhiều đóa ‘hoa nhỏ’. “Lục, ngươi thật sự là người tốt! Ta yêu ngươi chết mất!” Chạy lên trước hôn Lục phong trần mệt mỏi một cái. Lại đi sờ dạ minh châu vừa tròn, vừa trơn, vừa lạnh, đáng yêu của hắn.

Dùng tay áo lau đi nước miếng trên mặt, ngồi qua một bên, liếc mắt nhìn Triển Đình Hiển hung tợn nhìn mình chằm chằm, nhướng mày khiêu khích. “Thiếu gia, ngươi chỉ quan tâm dạ minh châu, sao không hỏi xem vì sao ta về trễ!”

“Vì sao?” Bảo a! Bảo a! Hôn hạt châu.

“Ta đụng phải người Thượng Quan gia!”

“Cái gì!” Sau đó cuống quýt đi đón dạ minh châu bị ném lên không trung.

Giúp Thượng Quan Nghệ nhặt lên hạt châu rơi xuống đất. “Bất quá bọn họ không có phát hiện ra ta! Nhưng ta lại nghe nói mỗi nhóm bọn họ đều được ra lệnh, thiếu gia muốn biết không?”

“Không muốn! Ta không muốn!” Che kín hai tai, nhất định không phải là chuyện tốt gì!

Kéo xuống hai tay Thượng Quan Nghệ, ghé vào lỗ tai hắn hô lớn: “Sau khi tìm được Nghệ Bảo Bối, trước đánh một trận!” Sau đó nhanh chóng nhảy qua một bên.

“A ~ ~ ~” Thượng Quan Nghệ thét chói tai, cái này… mệnh lệnh này nhất định là Lạc Lạc hạ xuống!

“Hiển ca ca, chúng tay lập tức đến nhà của ngươi đi, tiểu lung bao sau này ăn tiếp, Bảo Bối không muốn chết đâu!” Gắng sức ôm thắt lưng Triển Đình Hiển, mặc cho người làm thế nào cũng kéo không ra.

“Được, lập tức đi ngay! Chúng ta không đợi Chu Sùng Văn nữa!” Không biết Bảo Bối biết thân phận của hắn rồi có tức giận hay không.



“Nga!” Tử Nghiên há to mồm nhìn cổng thành to lớn trước mắt, nơi này là…

“Không thể nào!” Thiệu Lam cũng vẻ mặt kinh ngạc.

“Mất mặt!” Thượng Quan Nghệ khinh bỉ nói: “Các ngươi cũng quá không có kiến thức rồi! Sau này đừng nói là theo ta lăn lộn!”

“Bảo Bối sau khi biết thân phận ta rồi không sợ hãi?” Triển Đình Hiển thấy vẻ mặt Thượng Quan Nghệ bình tĩnh, dường như đã sớm biết.

“Biết a! Nào có ai làm tên trộm chỉ lấy sổ sách, còn không biết nỗi khổ nhân gian, tiêu tiền như nước. Lúc đó thì hoài nghi các ngươi là người của hoàng thất rồi!” Ngón tay hướng về phía Lý Lăng Kỳ, “Còn có gia hỏa này cả ngày cứ kêu ‘lớn mật! lớn mật!’, dáng vẻ cao cao tại thượng, người trí tuệ đều sẽ biết! Đúng không, Lục.”

“Đúng!” Lục gật đầu.

“Bảo Bối lúc nào phát hiện?” Trách không được hắn hỏi mình những vấn đề kỳ quái đó.

“Lúc quần đấu tri phủ!” Nhìn Triển Đình Hiển, nói: “Tiến vào rồi, ngươi còn là Hiển ca ca của Bảo Bối sao?”

“Vô luận là ở đâu cũng là Hiển ca ca của Bảo Bối!”

“Vậy Bảo Bối cũng phải quỳ lại hành lễ sao?” Quỳ của hắn không phải người nào cũng có thể nhận nổi.

“Không cần!”

“Hoàng thượng!” Lý Lăng Kỳ kêu to, tại sao có thể như vậy.

“Câm miệng!” Liếc mắt trừng Lý Lăng Kỳ.

“Vậy ba người bọn họ?” Ngón tay chỉ những người khác.

“Người của Bảo Bối đều không cần! Hiện tại có thể tiến vào chưa!” Thật sự là một chủ nhân bao che…

“Được, đừng quên thêm cho ta một bài tử, tránh cho người ta coi như phiến tử (kẻ lừa đảo) kéo ra ngoài chém, tiểu thái giám ở đó cũng kiêu ngạo hơn so với chúng ta!”

“Trở về ta liền sai người đi làm, tổng cộng bốn tấm ‘miễn quỳ’!”

“Được! Đi, tiến cung!” Sãi bước đi qua.

Sau đó mọi người đều là trơ mắt nhìn hắn bị thị vệ giữ cổng đẩy ra ngoài, ném qua một bên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play