Cứ như đang rơi vào một cái hố sâu không đáy, Asuna bị ngợp với cái cảm giác rơi xuống mỗi lúc một nhanh.

Không gian bất thần bị xoay 90 độ và Asuna đột nhiên cảm thấy một áp lực đang đè lên lưng mình. Ngay sau đó là 5 giác quan khôi phục lại đột ngột, làm cả cơ thể cô bị căng cứng.

Mi mắt cô giật giật vài lần trước khi uể oải mở ra, tầm nhìn bị nhòe đi bởi nước mắt, và cô thấy cái trần nhà trong phòng mình.

Cuối cùng, cô cảm thấy sự êm ái của cái giường quen thuộc đang nằm dưới lưng. Sau khi lặp đi lặp lại vài lần hít thở ngắn, sự rối loạn tạm thời của hệ thống thần kinh đã dần tan biến.

Chuyện quái gì vừa xảy ra vậy? Là điện bị chập chờn chăng, hay do chiếc AmuSphere của cô gặp trục trặc -- Cô nghĩ ra vài lý do, và cuối cùng thở sâu một cái. Asuna thấy hơi lạ vì trong phòng có mùi nước hoa mà cô không hề dùng, cô liền chống tay ngồi dậy và lập tức há hốc miệng sững sờ.

Mẹ cô đang đứng ngay bên cạnh với một vẻ mặt rất khủng khiếp, tay phải của bà đang cầm một sợi dây điện màu xám. Đó là dây cấp nguồn và lẽ ra nó phải được cắm vào cổng nối điện một chiều của chiếc AmuShpere đang nằm trên đầu Asuna. Thì ra lý do cô bị ngắt kết nối bất thường như vậy là vì mẹ cô đã rút điện của chiếc máy. Hiểu ra điều đó, Asuna không kìm được bất mãn và lên tiếng.

“Mẹ...Mẹ đang làm gì vậy?”

Nhưng Kyouko đang rất cau có và bà im lặng ngó đăm đăm về bức tường ở hướng bắc. Asuna nhìn theo hướng ánh mắt của mẹ và nhận ra chiếc đồng hồ gắn trên đó, kim đồng hồ đang chỉ lố gần 5 phút so với giờ ăn tối là 6 giờ 30.

Asuna đành cắn môi và lặng thinh, và Kyouko rốt cuộc cũng mở miệng nói.

“Mẹ đã dặn từ hồi con xuống ăn tối trễ cách đây một tháng rồi. Lúc ấy mẹ đã bảo nếu lần sau con còn muộn vì mải chơi cái trò chơi đó mẹ sẽ ngắt điện để lôi con về.”

Nghe giọng nói lạnh lùng pha lẫn chút đắc thắng của mẹ, chút nữa Asuna đã buột miệng hét lại trả treo. Tuy nhiên, cô kềm chế lại và cúi đầu xuống bất lực nuốt cơn giận vào lòng, sau đó bắt dầu nói với giọng nhỏ nhẹ nhưng run run.

“... Quên mất giờ giấc đúng là lỗi của con. Tuy vậy mẹ cũng đâu cần phải thô bạo ngắt điện của con như thế. Nếu mẹ chỉ cần lay người con và gọi to bên tai, con sẽ nhận được một tín hiệu báo động mà...”

“Chẳng phải lần trước mẹ đã làm thế, và rồi con phải mất thêm những 5 phút mới chịu mở mắt ra hay sao?”

“Đó là... Thì con còn phải di chuyển ra ngoài, rồi chào tạm biệt, mấy chuyện đại loại thế...”

“Tạm biệt cái gì? Con coi việc chào nhau trong cái trò chơi vớ vẩn đó còn hơn cả những cuộc hẹn ngoài đời thực sao? Con không cảm thấy có lỗi với bà giúp việc nếu đồ ăn mà bà ấy đã cất công nấu nướng cho con trở nên nguội lạnh à?”

-- Dù có là trong game thì những người đó họ cũng là người thật cả, chưa kể, chẳng phải mẹ cũng có lần gọi điện thoại rồi phóng tới trường rồi bỏ luôn cả bữa tối đó sao -- rất nhiều câu trả treo như vậy thoáng qua tâm trí Asuna. Nhưng rồi, cô vẫn lại cúi mặt xuống và thở dài một tiếng não nề. Và rồi cô chỉ dám đáp lại một câu cụt ngủn.

“... Xin lỗi mẹ, lần sau con sẽ chú ý giờ giấc hơn.”

“Không có lần sau đâu. Không phải mẹ đã nói rồi à, lần kế tiếp mà con tỏ ra lơ đễnh vì cái thứ này, mẹ sẽ tịch thu nó. Thêm nữa...”

Môi của Kyouko cong lên, bà nhìn vào chiếc AmuSphere mà Asuna vẫn còn đội trên đầu.

“Mẹ thật không hiểu nổi con. Chẳng phải con đã phí phạm 2 năm cuộc đời quý giá chỉ vì cái máy kì quặc đó sao? Con không cảm thấy ghê tởm khi nhìn vào nó à?”

“Cái này... cái này không phải như Nerve Gear.”

Vừa lẩm bẩm, Asuna vừa gỡ hai cái vòng kim loại ra khỏi đầu. Vì tai nạn SAO nên AmuSphere đã được lấp đầy bởi những biện pháp bảo đảm an toàn, nhưng cô ngay lập tức cảm thấy dù có giải thích cho mẹ thì cũng vô ích. Chưa nói là dù có khác biệt về phần cứng, nhưng sự thực là Asuna đã rơi vào trạng thái đời sống thực vật trong 2 năm vì bị mắc kẹt cũng trong một game thực tế ảo. Suốt thời gian đó, Kyouko cũng đã rất lo lắng và thậm chí có lúc bà đã chuẩn bị tinh thần cho cái chết của Asuna. Cô phải thông cảm với mẹ, cô phải hiểu vì sao bà lại căm ghét cỗ máy này đến thế.

Asuna lặng im, Kyouko thở dài và quay bước về phía cửa ra vào.

“Ăn tối thôi. Con thay đồ và xuống ngay đi.”

“... Hôm nay con sẽ không ăn đâu.”

Mặc dù thấy có lỗi với cô giúp việc Akiyo đã nhọc công nấu nướng, nhưng Asuna thật sự không muốn đối diện với mẹ mình trong bữa ăn.

“Vậy thì cứ làm những gì con muốn.”

Kyouko khẽ lắc đầu và bước ra khỏi phòng. Khi cánh cửa đã đóng lại với một tiếng “cách” nhỏ, Asuna với tay về phía bảng điều khiển và chuyển điều hòa sang chế độ “thông gió nhanh” để xua đi cái mùi nước hoa nồng nặc của mẹ cô còn vương lại trong phòng, nhưng nó vẫn cứ phảng phất một cách phiền nhiễu thêm một lúc lâu mới tan hết.

Sự hứng thú khi được gặp gỡ Yuuki và những người đồng đội thú vị của cô ấy, cùng viễn cảnh về một chuyến phiêu lứu mới tan biến trong Asuna như một trái bóng tuyết dưới ánh nắng chói chang. Cô đứng dậy, mở tủ quần áo, lôi ra một chiếc quần jeans sờn với hai cái lỗ rách nơi hai đầu gối và mặc nó vào. Cô mặc thêm một chiếc áo khoác bằng vải cô-tông dày có mũ trùm, rồi choàng ra ngoài thêm một chiếc áo măng-tô dài. Chúng là một trong số ít quần áo không phải do mẹ chọn cho cô.

Nhanh chóng chải lại mái tóc, Asuna vớ lấy ví và di động của mình và phóng ra khỏi phòng mình. Cô bước xuống cầu thang, mang giày vào và ngay lúc sắp sửa mở cánh cửa gỗ nặng trịch, thì một giọng nói the thé vang lên ở bảng điều khiển gắn trên bức tường ngay bên cạnh.

『Asuna! Con định đi đâu vào giờ này thế hả?!』

Nhưng Asuna không trả lời mẹ, cô lẹ làng xoay nắm đấm cửa trước khi bà kịp khóa nó lại bằng điều khiển từ xa. Ngay khi cửa mở ra, những thanh chắn kim loại bắt đầu bung ra từ hai phía, nhưng Asuna đã kịp nhảy ra ngoài trước. Khí đêm ẩm ướt lạnh như băng ngay lập tức quất vào mặt cô.

Băng nhanh qua lối đi, cô ra khỏi sân nhà qua lối cửa phụ nhỏ kế bên cổng chính và cuối cùng thở phào nhẹ nhõm. Hơi thở bị khí lạnh biến thành một làn khói trắng xóa bay lơ lửng trước mắt cô rồi từ từ mờ dần và tan biến đi. Cô kéo khóa của chiếc áo măng-tô lên đến cổ, thọc hai tay vào trong túi áo rồi rảo bước về hướng nhà ga Miyanosaka thuộc tuyến Tokyu Setagaya.

Không phải là cô đang bỏ nhà đi, mặc dù trông cô đi ra khỏi nhà như vậy trông như thể đang chống lại mẹ, nhưng Asuna hiểu rằng điều cô làm rất trẻ con và mang tính nổi loạn nhất thời. Hành động bồng bột này chỉ càng làm rõ hơn sự bất lực mà cô đang cảm thấy trong lòng mình.

Đi đến một khu vực dân cư có nhiều ngôi nhà lớn san sát nhau, Asuna dừng lại bên một công viên nhỏ dành cho trẻ em nằm tách biệt. Ngồi lên một thanh rào kim loại uốn thành hình chữ U ngược, cô lấy chiếc điện thoại di động của mình ra khỏi túi.

Cô lướt ngón tay trên màn hình và mở ra trang của Kirito - Kazuto từ sổ danh bạ. Asuna đặt tay lên phím gọi, nhưng cuối cùng cô nhắm mắt lại và gục đầu xuống.

Cô đã muốn gọi cho Kazuto và nói rằng: Mang thêm một cái mũ nữa và đem xe máy đến đón em ngay. Cô muốn được ngồi sau chiếc xe nhỏ thó, ồn ào nhưng chạy rất nhanh đó, ôm chặt lấy hông của Kazuto, và cùng nhau phóng thẳng đến nơi vô định nào đó trên đường đêm vắng tanh của những ngày đầu năm mới này. Nếu được như vậy, nỗi bất an trong cô chắc chắn sẽ tan biến ngay tức khắc, giống như khi cô bay hết tốc độ trong Alfheim vậy.

Tuy nhiên, nếu gặp Kazuto lúc này, chắc chắn cô sẽ không kìm nổi cảm xúc của mình và òa khóc trong lúc kể cho anh mọi chuyện. Về việc cô bị buộc phải chuyển trường ra sao. Về việc có thể cô sẽ không còn được vào ALO nữa như thế nào. Về cái thực tại lạnh lùng đã thúc ép Asuna vào con đường đã định sẵn từ khi cô còn bé, và bản thân cô thì chẳng biết phải làm gì để chống lại nó -- nói cách khác, cô sẽ phải kể với anh mọi thứ về cái phần yếu đuối bên trong mình mà cô đã giấu anh suốt thời gian qua.

Asuna bỏ tay ra khỏi phím gọi của điện thoại, thay vào đó cô nhấn phím tắt máy. Sau khi siết thật chặt, cô bỏ nó vào lại trong túi.

Cô muốn trở nên mạnh mẽ. Muốn một ý chí kiên cường không bị dao động dù chỉ trong khoảnh khắc. Một sức mạnh để cô không phải phụ thuộc vào các đấng sinh thành dưỡng dục và có thể tiến lên theo con đường mà mình mong ước.

Nhưng cùng lúc đó, có một giọng nói khác trong cô gào thét rằng cô muốn được trở nên mềm yếu. Cô muốn mình có thể không phải giấu giếm, và làm một cô gái nhu nhược có thể khóc bất cứ khi nào cô muốn khóc. Để cô có thể yêu cầu ai đó ôm lấy cô, bảo vệ cô, giúp đỡ cô.

Những bông tuyết bắt đầu rơi. Chúng rơi trên mặt Asuna, nhanh chóng tan ra thành nước và chảy xuống. Asuna ngước mặt lên, lặng im nhìn ngắm từng đốm tuyết trắng xóa bay bay trong màn đêm xám xịt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play